Trò lừa bịp
← Ch.23 | Ch.25 → |
Hạ Cẩn là người đầu tiên phát hiện ra Trình Tuyết Y, cũng biết mình đi nhầm đường, ngay cả mắt hắn cũng không động, quay đầu đi trở về.
Trình Tuyết Y nào có gặp được người như Hạ Cẩn, cách làm như vậy, đầu óc nóng lên, vội xách váy đuổi theo.
Đợi nàng ta thật vất vả mới đuổi kịp, hơi thở dồn dập, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người nam nhân: "Tiểu thư Trình gia, ngươi làm gì vậy?"
Trình Tuyết Y khựng lại, nàng ta cũng không biết mình đang làm gì, nghĩ như thế, nàng ta thoáng chốc đỏ vành mắt, hàm răng khẽ cắn cánh môi hồng, dáng vẻ nhu nhược đáng thương khiến người ta thương xót.
Lần đầu tiên Hạ Cẩn nhìn thẳng vào Trình Tuyết Y, nhìn vị đại tiểu thư Trình gia vốn nên gả cho hắn. Hắn không thể không thừa nhận, quả thật diện mạo của Trình Tuyết Y đẹp hơn Trình Tuyết Nhàn một chút, cũng phù hợp với thẩm mỹ của hắn hơn, có lẽ vì lý do này nên mẹ hắn mới chọn nàng ta.
Nhưng --
Thế thì sao?
Mẫu thân là công chúa, cữu cữu là Hoàng đế, từ nhỏ đã kim tôn ngọc quý, ai có thể khiến hắn chịu ấm ức? Chỉ có lần đại hôn này, vào động phòng rồi mới biết tân nương bị thay đổi. Dựa theo kịch bản thông thường, hắn nên ghi hận Trình Tuyết Y, từ nay nhớ mãi không quên...Như thế có hèn hạ hay không, dù sao Hạ Cẩn cũng không hèn hạ, nếu không muốn gả thì quên đi, cũng không phải hắn nhất định phải có được nàng ta, hắn sẽ không hận cũng không nhớ kỹ nàng ta, từ nay coi như người qua đường thôi.
Ừm, hình như có chút khó khăn, dù sao tiểu thê tử nhà hắn cũng là muội muội nàng ta.
Nhưng không sao, dù gì nàng ta cũng sắp phải gả xa kinh thành rồi.
Nhưng không ghi hận, không có nghĩa là hắn phải tiếp tục khoan dung khi nàng ta đụng phải mình, Hạ Cẩn cong môi cười, trong đôi mắt sạch sẽ chậm rãi xuất hiện ác ý.
Hắn hơi cúi người về phía trước, hạ âm lượng xuống mức chỉ hai người mới có thể nghe thấy: "Ta biết rồi, không phải ngươi đang hối hận chứ?"
Sắc mặt Trình Tuyết Y lập tức tái nhợt như tuyết, càng thêm nhu nhược đáng thương.
Hạ Cẩn nghiêm túc nhìn nàng ta một lúc lâu, đột nhiên nói: "Mẹ ta từng nói với ta về ngươi, bà nói diện mạo ngươi xinh đẹp, tính tình hoạt bát, hôm nay gặp mặt --"
Gương mặt nhỏ tái nhợt của Trình Tuyết Y theo lời nói của Hạ Cẩn chậm rãi chuyển sang màu hồng, cho đến khi --
"Hóa ra, cũng chỉ như thế."
Trình Tuyết Y không dám tin mà ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú lạnh lùng nhưng vẫn đẹp tới mức không chịu nổi của nam nhân tiến vào tầm mắt.
Hạ Cẩn cười lạnh, nói: "Ta vẫn thích Tuyết Nhàn hơn, thật ra phải cảm ơn ngươi một chút vì không muốn gả cho ta."
Sắc mặt Trình Tuyết Y càng tái nhợt hơn trước, dù thế nào nàng ta cũng không thể nghĩ tới mình sẽ nhận được một đáp án như vậy.
Sao có thể... sao có thể được?
Trong lúc bế tắc, phía sau Hạ Cẩn truyền đến tiếng bước chân, một giọng nói cực kỳ quen thuộc với Hạ Cẩn vang lên: "Phu quân?"
Hạ Cẩn quay đầu lại, vào khoảnh khắc nhìn thấy Trình Tuyết Nhàn, sắc mặt vốn đang lạnh lùng lập tức trở nên mềm mại, điều này khiến người đã nhìn rõ ràng là Trình Tuyết Y bị đả kích thật mạnh, đầu óc nàng ta lại nóng lên --
Đôi tay nhỏ bé mềm mại run rẩy kéo ống tay áo Hạ Cẩn, Trình Tuyết Y nhỏ giọng mang theo ý tứ sâu xa nói một câu: "Không hẹn ngày gặp lại..."
Vừa dứt lời, Trình Tuyết Y che mặt bật khóc, bỏ chạy.
...
...
...
Hạ Cẩn nhìn về phía Trình Tuyết Nhàn, Trình Tuyết Nhàn cũng nhìn hắn.
Thật lâu sau, Trình Tuyết Nhàn nói: "Đi về phía trước một chút, là viện của Trình Tuyết Y, sao chàng lại tới đây?"
Hạ Cẩn: "... Ta nói mình lạc đường, nàng có tin không?"
Trình Tuyết Nhàn nhìn nha hoàn phía sau hắn, rồi nhìn lại hắn, ý tứ không cần nói cũng biết.
Hạ Cẩn: "... Là sự thật, nàng phải tin ta!"
Trình Tuyết Nhàn lại hỏi: "Vừa rồi, hai người nói chuyện gì vậy?"
Hạ Cẩn: "..."
Hắn, hắn nên giải thích như thế nào?!!
Ngay khi Hạ Cẩn đang vắt óc suy nghĩ, lại nghe Trình Tuyết Nhàn cười khúc khích, nàng nói: "Đùa chàng thôi, sao thiếp có thể không tin chàng. Hơn nữa chút trò vặt nhỏ này của Trình Tuyết Y quá ngây thơ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu."
Hạ Cẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng nhìn dáng vẻ Trình Tuyết Nhàn, trong lòng hắn lại có chút bất mãn.
Nhưng, hắn bất mãn cái gì?
← Ch. 23 | Ch. 25 → |