← Ch.02 | Ch.04 → |
Nguyên Phi Ngạo ra khỏi hoàng cung, vừa mới lên ngựa, liền nhìn thấy một tiểu đồng áo xanh hướng hắn hành lễ.
"Là Nguyên tướng quân phải không? Đây là bái thiếp của Thiếu Đông nhà nô tài."
"Bái thiếp?" hắn nghi ngờ tiếp nhận bái thiếp này. Hắn vừa về tới kinh thành, sao người khác lại biết được? Huống chi nơi này cũng không phải phủ đệ nhà hắn, đưa cái gì bái thiếp chứ?
Hắn còn chưa mở bái thiếp ra xem, tiểu đồng áo xanh cười nói "Thiếu Đông nhà nô tài nói, đã ở bên hồ Xuân Ba chuẩn bị tốt tiệc rượu, mong được vinh hạnh tiếp đón tướng quân."
Nguyên Phi Ngạo mở bái thiếp ra, vừa nhìn thấy, mi nhíu một cái. Thật khéo léo, dĩ nhiên là thư của Cổ Liên Thành, trên đó viết vài lời nói khách sáo, chủ yếu là mời hắn uống rượu.
Từ trước đến nay hắn yêu rượu như mạng, mà Cổ Liên Thành này dĩ nhiên biết được, ở trong thư cố ý ghi rõ - bản thân có chuẩn bị rượu ngon Hải Đường xuân, mong cùng tướng quân không say không về.
Như vậy hắn xem xong câu này làm sao mà không động tâm cơ chứ?
Huống chi, hôm nay hoàng thượng nói người này khó chơi đối phương lại muốn đem muội tử giao cho hắn, rốt cục có âm mưu gì, hắn phải đi qua đó để điều tra một chút. ddlqd
Vì thế hắn đem thư xếp lại, thản nhiên hỏi "Xuân Ba hồ ở đâu?"
Tiểu đồng áo xanh cười meo meo nói "Thỉnh tướng quân đi theo nô tài."
Nguyên Phi Ngạo nghĩ hắn nên đi ngựa hay ngồi xe, không nghĩ tới đối phương lại đi bộ theo sau ngựa hắn. Hắn mặc dù không có quất ngựa chạy nhanh, nhưng tiểu đồng vẫn thong thả đi theo sát hắn.
Hắn giật mình một chút, quan sát một lúc hắn hỏi "Ngươi là người luyện võ?"
Tiểu đồng áo xanh ngẩn đầu cười cười, tuy rằng dung mạo bình thường, nhưng ánh mắt vui vẻ như trăng rằm lại rất đẹp."Trong nhà Thiếu Đông tiền rất nhiều, người mơ ước cũng rất nhiều, nhiều hạ nhân phải học qua thuật phòng thân đề phòng lúc có tình huống xấu. Nô tài rất ngu dốt, chỉ học được chút công phu chạy trốn."
"Khách khí." Nguyên Phi Ngạo hừ lạnh, biết rõ đối phương đang nói đến khinh công. Nhìn hắn bước đi, giống như tư thế tản bộ, nhẹ nhàng thoải mái, ít nhất cũng phải luyện bảy, tám năm mới có thể đạt được như vậy. nếu ngay cả một tiểu tử truyền tin bình thường ở ngân hàng tư nhân Thiên hạ mà lại có bản lĩnh tốt như vậy, khó trách Cổ gia ở Hạo Nguyệt quốc có thể giơ tay làm mưa nhanh chóng như vậy, làm cho ngay cả Hoàng thượng cũng kiên kị thế lực của bọn họ.
Xem ra Cổ Liên Thành, ...là một người lợi hại, không thể không phòng bị.
Đi hơn nửa canh giờ, rốt cục bọn họ cũng vào Xuân Ba hồ.
Xuân Ba hồ là một hồ nước lớn nhất trong kinh thành Hạo Nguyệt quốc, ngày thường người du ngoạn, thưởng thức ở đây rất nhiều, nhưng sao hôm nay nơi này không thấy một bóng người nào cả. Chỉ có một chiếc thuyền hoa lẳng lặng đậu trên hồ.
Nguyên Phi Ngạo khó hiểu hỏi "Sao lại không thấy ai cả?"
Tiểu đồng áo xanh đi về phía chiếc thuyền quay đầu lại cười "Thiếu Đông của nô tài hôm nay mời tướng quân uống rượu, đương nhiên không thể người khác tới quấy rầy." hắn dùng một ngón tay chỉ "Ngài xem bên kia."
Hắn nhìn theo hướng của ngón tay, lúc này Nguyên Phi Ngạo mới chú ý thấy bốn hướng bên hồ đều treo một cái đèn lồng màu đỏ, trên đèn lồng viết hai chữ "Thiên hạ" chói mắt.
"Đây là có ý gì?" rõ ràng là ban ngày, ai lại đi đốt đèn?
Tiểu đồng áo xanh lại mĩm cười, nói "Đây là kí hiệu của Cổ gia chúng ta. Ý là, trong phạm vi ba dặm nơi Cổ gia bao hạ, những người không phận sự không được lại gần." nói xong người đã lên thuyền.
Nguyên Phi Ngạo quay đầu ra lệnh với đám thủ hạ phía sau "Ở đây chờ ta." Nói xong cũng lên thuyền.
Thuyền hoa này rất lớn, ước chừng có hai tầng lầu cao, tầng dưới có mười tên cầm lái đứng ở hai bên sườn thuyền, Nguyên Phi Ngạo vừa bước lên thuyền, mười tên cầm lái liền hoạt động mái chèo, đưa thuyền ra giữa hồ.
Nguyên Phi Ngạo đi theo tiểu đồng áo xanh lên tầng hai, hắn không khỏi ngẫn người, một tầng này trống rỗng, trừ bỏ một cái bàn và tám cái ghế, chẳng còn ai cả. Bốn phía bờ hồ để thưởng thức phong cảnh đều bị mành vải màu tím nhạt che phủ, cảnh sắc bên ngoài đều khó có thể nhìn rõ.
"Cổ Liên Thành đâu?" Nguyên Phi Ngạo thanh âm trầm xuống "Làm trò?"
Lúc hắn từng bước đi lên tiểu đồng áo xanh vẫn đi bên cạnh hắn, lúc nghe hắn hỏi như vậy, lặng lẽ rút đoản kiếm trong tay áo ra, thừa dịp hắn không chuẩn bị, đâm tới...
Nguyên Phi Ngạo thân kinh bách chiến, đặc biệt mẫn cảm với sát khí nguy hiểm, nhưng mà lần này tiểu đồng hóa trang rất tốt, làm cho hắn không phòng bị, nhưng khi kiếm khí cắt qua quần áo của hắn, hắn theo bản năng lắc mình né, tránh được một kiếm này, hắn giận bừng bừng hỏi "Vì sao muốn ám sát ta?"
Tiểu đồng áo xanh một kiếm không trúng hắn, lộ ra kinh ngạc, nhưng vẫn cười nói "Ngượng ngùng, tướng quân đại nhân, đây là ý tứ của Thiếu Đông nhà ta, về phần vì sao hắn làm vậy ta cũng không biết." ngoài miệng thì nói như bỡn cợt như vậy, nhưng kiếm trên tay vẫn chưa dừng lại công kích, lúc nói một câu đó đã muốn đâm tới bảy kiếm, mỗi một chiêu kiếm đều muốn lấy mạng đối phương.
Mi tâm Nguyên Phi Ngạo cứng lại, khiển trách "Tuổi còn nhỏ như vậy, làm sao xuống tay độc ác như vậy?" hắn phất cổ tay áo một cái, một sức mạnh cường đại kéo tiểu đồng áo xanh lại, làm cho thân thể tiểu đồng áo xanh không kiểm soát được nghiêng về phía trước, hắn dùng tay chém một cái, đối phương đau đến không thể không buông kiếm ra.
"Thật là Cổ Liên Thành kêu ngươi giết ta?"
Nguyên Phi Ngạo vừa muốn hỏi, tiểu đồng áo xanh đột nhiên liền xoay người, muốn từ trên lan can nhảy xuống, Nguyên Phi Ngạo mắt lạnh tay nhanh, duỗi hai tay đem tiểu đồng giữ lại bên ngoài lan can.
"Muốn chạy? không dễ như vậy!" Nguyên Phi Ngạo lạnh lùng nói, hai tay nhấc lên, đem tiểu đồng kia bỏ vào trong thuyền.
Tiểu đồng áo xanh vẫn chưa bỏ ý định, vừa rơi xuống liền dùng hai đấm hướng đến mặt hắn, mặt hắn không đổi sắc đưa tay bắt lấy quặc lại, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, cánh tay của tiểu đồng áo xanh đã bị hắn làm gãy, đau đến ngất đi.
"Thật buồn cười!" Nguyên Phi Ngạo nhìn đứa nhỏ té ngã trước mặt mình, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Đầu tiên vừa vào hoàng cung đã bị hoàng thượng cứng rắn nhét một mối hôn sự cho hắn, sau đó mặc danh kì diệu bị cậu cả tương lai cho mời, sau đó lại mặc danh kì diệu bị người ta ám sát.
Hiện tại làm gì bây giờ? Trực tiếp đến ngân hàng tư nhân Thiên hạ chất vấn Cổ Liên Thành vì sao an bài như vậy, rốt cục Nguyên Phi Ngạo hắn đắc tội gì với hắn, làm cho đối phương muốn giết hắn như vậy?
Ngẫm lại, chuyện này có chút kì quái. Nếu Cổ Liên Thành muốn giết hắn, không nên trước mặt hoàng thượng yêu cầu chuyện muội muội hắn. Chẳng lẽ đứa nhỏ này là do đối thủ của Cổ Liên Thành phái tới? Giả danh Cổ Liên Thành muốn tìm hắn, giết hắn giá họa cho Cổ Liên Thành, một hòn đá trúng hai con chim?
Mặc kệ như thế nào? Trước hết tìm Cổ Liên Thành hỏi rõ ràng, ở nơi đó chắc sẽ có manh mối.
Nghĩ đến đây hắn đối với những người chèo thuyền hô to "Trở lại nơi xuất phát"
Một tiếng hô này tựa như sấm sét, thậm chí dọa cho một lái thuyền làm rớt mái chèo.
Một lát sau, thuyền hoa sắp cập bến lần nữa, thuộc hạ đứng bên bờ chờ hắn vội vã chạy tới, nhìn hắn nói "Tướng quân, vừa mới nhận được tin cấp báo, Diêm thành phụ cận cách nơi này ba trăm dặm, phát hiện nhân mã khả nghi, hoài nghi là binh mã của Thu Kế quốc. Đặng Lan tướng quân trong coi Diêm thành xin chỉ thị nên làm gì?
"Diêm thành?" Thu Kế quốc mới cùng Hạo Nguyệt quốc kí hiệp ước hòa bình không xâm phạm lẫn nhau, như thế nào sẽ có binh mã khả nghi xuất hiện? "Truyền tin cho Đặng tướng quân nói, chậm nhất là ngày mai ta sẽ tới."
Hắn quả quyết hạ lệnh xuống, sau đó lên ngựa.
Thuộc hạ nhắc nhở "Tướng quân, vậy chuyện bên phía bệ hạ..." hôm nay vào cung diện thánh, chính là báo cáo công tác, nhưng còn chưa hoàn thành.
Nguyên Phi Ngạo khoát tay ngăn lại "Vô phương, báo với bệ hạ, nói biên quan có việc, bệ hạ sẽ thông cảm." Sau đó hắn lại nhớ tới một chuyện "Trên thuyền có tên tiểu tử bị ta đánh gãy tay, mang hắn theo, ta còn có chuyện muốn thẩm vấn hắn."
Phân phó xong tất cả mọi việc, hắn thúc ngựa chạy ra khỏi Xuân Ba hồ.
Hiện tại mặt hồ gió lạnh rền vang, dù cho thân hắn làm bằng sắt cũng cảm thấy khí lạnh bức người, tốt hơn hết vẫn nên rời khỏi sớm.
Tạm thời không kịp đi hỏi Cổ Liên Thành, bất quá mang theo tiểu đồng này cũng không sợ không tìm ra được manh mối.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |