Chuyện không nói cho anh biết
← Ch.30 | Ch.32 → |
Sinh nhật lần trước nhận được một món quà, tai nghe điện thoại màu xanh da trời,
Tôi đeo thứ đồ chơi này lên tai qua gương. Hí hí, đúng là hơi khốc, rất có cảm giác trang bị sản phẩm điện tử thời đại khoa học kỹ thuật đến tận răng.
Chỉ có điều... Tôi lấy xuống, đặt vào lòng bàn tay nhìn một chút. Nếu đeo thứ này thì mấy cái bông tai model của tôi phải để đâu?
Tôi ngó ngó Viên Lãng đang thu dọn đồ đạc, đi qua, kéo đầu anh, không nói hai lời, nhét tai nghe vào tai trái của anh.
Viên Lãng quay đầu đi, lắc lắc đầu, lấy tai nghe xuống: "Không thoải mái. Già mới đeo tai nghe, tai cũng sắp chai rồi."
Tôi bới tai anh nhìn kỹ, đúng vậy, sau tai có vết bầm màu đỏ.
Lòng tôi đau đớn, hôn chụt một cái lên chỗ đó. Viên Lãng ra hiệu cho tôi, ý bảo trong nhà còn có người khác.
Tiểu Cẩn cầm thứ gì đó ra ngoài, nhét vào trong túi của Viên Lãng: "Dép lê mới mua, số 42, chắc anh ấy mang vừa."
Đưa đồ và Tiểu Cẩn tới bệnh viện, Tề Hoàn cười tít mắt nằm trên giường bệnh nhìn Tiểu Cẩn hầu hạ anh. Cảm giác kia cứ như thể không phải anh ta bị thương nằm viện mà là nghỉ lễ tình nhân.
Thấy Tiểu Cẩn chạy lên chạy xuống không biết mệt, thấy Tề Hoàn vui tươi hớn hở hưởng thụ sự quan tâm, tôi và Viên Lãng không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
"Rốt cuộc em đã có thể cảm nhận được, năm đó lúc anh nằm viện, hai ta cũng quá khiến người khác buồn nôn." Tôi nói với Viên Lãng.
"Không coi ai ra gì, nhưng, lúc đó trong lòng thật thoải mái, suốt ngày cười ngây ngô, y như Tề Hoàn bây giờ." Viên Lãng đáp lại.
Tôi siết chặt tay anh, cười hiểu ý.
Bồi Tề Hoàn ăn trưa ở bệnh viện, Viên Lãng trở về trụ sở.
Tôi cũng không có việc gì, nói chuyện phiếm với Tề Hoàn, trò chuyện với Tiểu Cẩn.
Với bạn gái này, Thái Đao không hề nhiều lời, tôi cười nhắc cậu ta nên nhìn rõ bản chất của sự việc. Thái Đao suy nghĩ hồi lâu, nói: "Em yêu bản chất vô cùng hồn nhiên của cô ấy." Thừa nhận rất nghiêm túc.
Buổi chiều, Tề Hoàn ăn một chút, có lẽ trong nước chuyền có thuốc an thần gì đó, mặt trời vừa xuống núi cậu ta liền ngủ thật say.
Tôi nháy mắt với Tiểu Cẩn: "Đi uống rượu!" Đuôi hồ ly của Tiểu Cẩn lộ ra lập tức.
Hai người tìm một quán lẩu sạch sẽ mát mẻ gần đó, xách theo chục chai bia đối ẩm.
Tửu lượng của tôi không lớn, căn bản không dính rượu trắng, không kể tới chuyện tiếp khách, bia thì hai chai, nhiều hơn thì dạ dày không chịu nổi.
Nói chung, rượu là một trong những thứ tôi hạn chế. Nhưng chỉ lúc ở chung với em họ nhà mình, lại không thường gặp mặt, huống chi lúc này dường như nó sẽ lập tức nối gót tôi, trở thành người nhà của lão A đáng chết, có tiếng nói chung.
Cho nên tôi bất tri bất giác đã thả tửu lượng, trong nháy mắt, ba chai bia đã xuống bụng. Dĩ nhiên, nhiệt độ cũng là một nguyên nhân, quá nóng, uống nước ngọt thì ngán chết, bia tuy đắng một chút nhưng giải nhiệt rất nhanh.
Thật ra thì sau này tôi nghi ngờ mình bước vào thời kỳ mãn kinh, nếu không sao lại cằn nhằn với Tiểu Cẩn chứ?
"Thật à? Tiểu Cẩn, em định theo Tề Hoàn thật à?"
"Đã như vậy rồi. Đang ở chung đó thôi." Tửu lượng Tiểu Cẩn tốt hơn tôi, mặt không đổi sắc mà uống cạn ba ly bia, lại khui một chai ra rót."
"Tới mức nào rồi?" Tôi biết rõ còn cố hỏi.
"Lấy giấy chứng nhận kết hôn liền sống với Tề Hoàn." Từ lúc Tiểu Cẩn chấm dứt cuộc sống độc thân, da mặt càng ngày càng dày.
"Chị hai này, người cũng sắp ba mươi rồi, chuyện kết hôn này không dễ như vậy đâu." Tôi phân tích cho nó.
"Ơ, chơi cưới nhanh nên hối hận?" Con nhóc này còn dám chê cười tôi.
"Em khác chị. Em làm nghề tự do, muốn đi lúc nào cũng có thể nhấc chân là tới chân trời góc biển."
Tiểu Cẩn không nói lời nào.
"Em khác, đã là phó giáo sự rồi nhỉ? Kết hôn là Tề Hoàn về với em, vậy em cũng theo quân, tới trụ sở làm ở căn tin?" Rất thực tế.
Tiểu Cẩn không lên tiếng, híp mắt lại uống bia, uống một ly lớn.
"Cùng lắm thì em nghỉ phép tới thăm anh ấy." Cuối cùng cùng mở miệng.
"Em tới thăm cậu ta? Chị cách Viên Lãng chỉ mấy giờ xe, số lần gặp nhau còn không bằng số lần chị gặp nhà cung cấp. Năm trước hẹn nghỉ phép sẽ ra ngoài chơi, kết quả chị đợi anh ấy bốn tháng... Suýt chút nữa thì anh ấy không về."
Lần đó, Viên Lãng rơi vào sông Lan Thương. Không đề cập nữa, ký ức rất đau đớn.
"Thật đấy, bây giờ chị không tự tin với mình nữa rồi." Tôi mở chai bia thứ tư, hoàn toàn không phát hiện mình sắp say.
"Kết hôn mấy năm, chị cũng không biết rốt cuộc anh ấy làm những gì ở đơn vị. Không thể gọi điện thoại, không thể hỏi thăm, cái gì cũng đều giữ bí mật." Tôi bắt đầu lẩm bẩm một mình, Tiểu Cẩn yên lặng lắng nghe.
"Anh ấy chưa từng nói nhưng chị đã thấy. Lần đó bọn chị đi Vân Nam chơi, gặp được bọn họ đang thu đội. Có thể chắc chắn là bọn họ. Không tin em hỏi Tề Hoàn, à, cậu ta sẽ không nói, nhưng đây tuyệt đối là bọn họ. Chị đã quá quen với thân hình Viên Lãng rồi, cho dù anh ấy mặc quần áo gì hoặc không mặc gì..." Tôi đang nói nhảm à?
"Chị cách bọn họ không tới một trăm mét, thị lực của chị em là 1. 5. Mũ giáp, tai nghe, áo ba lỗ chiến đấu, súng, dao găm cắm trong giày, túi xách trên lưng kia nặng ít nhất ba mươi cân."
"Cái gì bọn họ cũng giữ bí mật. Lúc tới nhà chơi, chị hỏi bọn họ thì họ chỉ cười. Ngay cả Tiểu Hứa là đứa trẻ thành thật cũng không nói. Không nói thì thôi, chị tra trên mạng, có mạng mà. Chị tra về bộ đội đặc chủng."
"Trên người Viên Lãng toàn là vết thương. Tề Hoàn có không?"
"Có, không ít." Tiểu Cẩn gật đầu.
"Vậy thì được rồi. Tề Hoàn chính là Viên Lãng thứ hai." Tôi xác định.
"Trên vai Viên Lãng có một vết sẹo lớn... Ừm, lớn thế này này." Tôi dùng ngón tay vẽ một chút.
"Anh ấy nói là bị M16 bắn. M16 là thứ gì, chị không biết, chị tra trên mạng." Tôi cảm thấy trong lòng âm ỷ đau.
"Bán kính nhỏ, độ chính xác khi bắn cao, khả năng tác chiến lâu mà mạnh, hiệu quả sát thương tốt nhất là trong tầm bán bốn trăm mét. Chị xem xong thì nhớ rất rõ câu này, hiệu quả sát thương cao." Nước mắt của tôi lăn ra.
"Một câu này, chị tận mắt kiểm chứng câu này. Vết sẹo trên vai anh ấy lớn như vậy, phía trước lớn như củ đậu phộng, phía sau là một cái hố lớn như vậy, viên đạn mang theo máu thịt ra ngoài. Hiệu quả sát thương cao... Chị nhổ vào!" Tôi trộm dùng từ Cao Thành hay dùng.
"Thấy anh ấy cảm lạnh chị cũng đau lòng, thấy anh ấy uống trà chị cũng thổi một chút. Em nói người như bảo bối của một người, sao tới chiến trường lại thành một ký hiệu tượng trưng? Sống hay chết cũng chỉ là một con số."
"Mỗi lần thấy anh ấy làm nhiệm vụ trở về, chị liền cảm giác cuộc sống mỗi ngày của mình đặc biệt buồn cười. Ngày nào chị cũng tiếp xúc với người ngoài. Không chừng những người này ngày nào đó sẽ xung đột vũ trang với anh ấy trên chiến trường. Buồn cười là chị còn khách khí với bọn họ, còn phải quan tâm bọn họ đã ăn xong chưa, có nghỉ ngơi tốt không. Phì, chị chỉ muốn quan tâm Viên Lãng nhà chị có ăn không, đã ngủ chưa, nằm mơ thấy gì không. Nhưng không phải ngày nào chị cũng có cơ hội này. Chị muốn quan tâm cũng phải thấy được anh ấy." Tôi gắp thức ăn nhưng lại gắp vài nồi.
"Ngày nào đó chị phát sốt, bốn mươi độ. Cả ngày không ăn cái gì, cả ngày không uống nước, căn bản không dậy nổi. May mà di động ở ngay dưới gối, chị gọi cho 120, gọi xe cấp cứu tới đón. Lại gọi cho bên quản lý vật tư để họ khóa cửa giùm. Chị truyền nước trong bệnh viện một tuần, đều là mời y tá hộ lý tới chăm sóc. Viên Lãng thì sao? Đến bây giờ anh ấy cũng không biết. Anh ấy đã đi làm nhiệm vụ, chờ anh ấy về thì trong nhà đã bình thường lại. Trong tủ lạnh có món ăn mà anh ấy thích, trong tủ quần áo có quần áo sạch, còn ngã trên ghế sofa cho bà xã cắt móng tay." Tôi lải nhải.
Tiểu Cẩn im lặng.
"Nghĩ gì vậy? Cô bé ngốc." Tôi cho Tiểu Cẩn một hạt dẻ.
"Aiz, aiz, chị nói với em." Tôi kéo nhẹ ống tay áo Tiểu Cẩn, khẽ nói đầy thần bí.
"Nói thật, dù trong lòng chị đau đớn thế nào thì vừa thấy anh ấy liền vui vẻ, không từ mà biệt, vóc người kia, hơn ba mươi tuổi, một chút thịt dư cũng không có." Hai người phụ nữ say cười ha ha.
"Ai da, chờ em kết hôn với Tề Hoàn, nhỡ có không muốn ở khu của người nhà trong đơn vị, đúng lúc phòng bên cạnh chỗ bọn chị có cho thuê phòng, không thì mua cũng được. Hai ta làm bạn với nhau." Tôi đề nghị.
"Vậy không bằng em ở chỗ chị, còn tốn tiền thuê nhà làm gì." Tiểu Cẩn em tiết kiệm tiền làm gì, đây cũng không phải là tác phong của em.
"Vậy không được." Tôi từ chối ngay, "Hai ta ở với nhau, lỡ buổi tối nhà nào đó đấu thể lực thì sẽ ảnh hưởng tới hàng xóm." Cuộc nói chuyện này đã kết thúc bằng việc phụ nữ đã có chồng nói với giọng điệu háo sắc trước sau như một.
Sau này Tiểu Cẩn nhắc tới cuộc nói chuyện khuê mật này, tôi sống chết không nhớ ra, viện cớ là tôi uống say.
Cho nên rượu thật ra là đồ tốt, mọi người thấy sao?
← Ch. 30 | Ch. 32 → |