Vay nóng Homecredit

Truyện:Gả Cho Thẩm Tương Uyên - Chương 32

Gả Cho Thẩm Tương Uyên
Trọn bộ 43 chương
Chương 32
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)

Siêu sale Shopee


Sau khi Diệp Thê ngất xỉu, Thẩm Tương Uyên luôn ôm nàng trong lòng, đến tận lúc đại phu đến cũng không chịu buông ra.

Đại phu thấy mặt tướng quân xanh mét không dám trì hoãn, người này là sủng thần của thiên tử, nếu không cẩn thận để vị này nổi giận có khi cả nhà ông cũng chẳng giữ nổi mạng.

Lòng ông ta nơm nớp lo sợ hấp tấp rút khăn lụa đặt lên cổ tay Thẩm phu nhân, tinh tế xem mạch.

Đấy mắt lão đại phu sáng ngời, lập tức đứng dậy chắp tay hành lễ: "Chúc mừng tướng quân.

Chúc mừng tướng quân, phu nhân đã có hỉ."

"Có hỉ?" Thẩm Tương Uyên sửng sốt, cả cơ thể căng cứng như được thả lỏng.

Thê tỷ tỷ có con của chàng, vậy thì không có khả năng chạy theo nam nhân khác nữa.

Không ai có thể đoán được suy nghĩ lạ lùng này của Thẩm tướng quân, chỉ nghĩ chàng đang quá đỗi ngạc nhiên, vui sướng.

Nhưng Thẩm tướng quân lúc này chẳng hề để tâm đến gì mà con nối dòng, con nối dõi, điều duy nhất chàng để ý chính là Diệp Thê của chàng.

"Đúng vậy, tướng quân phu nhân đã có hỉ." Đại phu như trút được gánh nặng trong lòng, còn tưởng rằng có thể sẽ gặp phiền toái.

Đúng là ông trời phù hộ ra là phu nhân có tin vui.

"Gần đây trời nóng bực, sợ là buồn bực tích tụ gây mệt mỏi cho nên phu nhân mới ngất đi.

Nhưng triệu chứng này không đáng ngại, một chút nữa là sẽ tỉnh lại."

"Đúng là đại hỷ." Phúc bá lấy lại tinh thần trước tiên chắp tay trước ngực chân thành khấn, lão gia, lão phu nhân trên trời cao có linh thiêng phù hộ độ trì cho phu nhân, cho Thẩm gia.

Nhóm tôi tớ, nha hoàn đứng xung quanh cũng nhao nhao nói lời chúc mừng.

Những âm thanh ồn ào hết đợt này đến đợt khác dội vào tai Thẩm Tương Uyên khiến chàng bực bội, khó chịu, chàng nhìn dung nhan an yên say ngủ của Diệp Thê lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."

Phúc bá hầu hạ chủ tử nhiều năm, vừa nghe đã cảm nhận được ngữ điệu tướng quân nhà mình có điểm dị thường, ông không biết mới lúc trước hai vợ chồng vừa khắc khẩu, chỉ cho rằng Thẩm Tương Uyên lần đầu làm cha nên có chút lo lắng.

Mọi người nhanh chóng rời đi, đại phu kê đơn, Phúc bá sai người đến nhà chính báo tin vui.

trong phòng hiện tại chỉ còn Thẩm Tương Uyên vào Diệp Thê.

Nam tử vài lần nâng tay lên muốn vuốt ve bụng nhỏ của thê tử, cuối cùng vẫn không dám, chàng biết giờ phút này mình không nên và không được làm vậy.

Chàng sẽ làm tổn thương Diệp Thê mất.

Thẩm Thương Uyên buông tay, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, cẩn thận dém chăn, sau đó bắt đầu đi một vòng quanh, vừa đi vừa đếm bước chân để ổn định lại cảm xúc.

Nhưng hoàn toàn vô tác dụng, càng cố tĩnh tâm chàng càng như nghe thấy rõ tiếng tim đập thình thịch đầy xúc động và cảm xúc nôn nóng, bồn chồn.

Trong lúc Thẩm Tương Uyên tâm phiền ý loạn muốn đi đến thao trường giải tỏa một lúc, thì nữ tử trên giường "ưm" một tiếng, yếu ớt gọi: "Uyên Nhi."

Diệp Thê tỉnh.

"Thê tỷ tỷ." Thẩm Tương Uyên gấp gáp chạy đến mép giường.

Vừa tỉnh dậy Diệp Thê vẫn đang có chút mê mang, tiếng gọi chàng phát ra trong mơ hồ, đến chính nàng cũng không ý thức được.

"Thiếp..." còn chưa nói nên lời, nàng đã bị cơn nôn khan dữ dội cắt ngang, Diệp Thê gian nan ngồi dậy, cả người cực kỳ mệt mỏi, phờ phạc phải dựa vào đối phương mới ngồi dậy được.

Bộ dạng yếu đuối, mong manh nép vào ngực chàng khiến Thẩm Tương Uyên cảm thấy được an ủi lớn, tâm trạng nôn nóng, bồn chồn cứ thế nhẹ nhàng bình ổn, chàng đặt trán mình lên trán nàng, dịu dàng nói: "Thê tỷ tỷ có thai rồi."

"Thiếp mang thai?"

Biểu cảm của nàng so với chàng khi biết tin cũng không khá hơn là bao, bối rối, kinh ngạc... !Nàng ngơ ngác cúi đầu, đặt tay lên bụng nhẹ nhàng vuốt ve.

Thật kỳ diệu biết bao trong chiếc bụng nhỏ bằng phẳng này lại cất giấu một sinh mệnh, là kết tinh của nàng và tướng quân, là hài tử của hai người họ.

Diệp Thê không tự chủ được cười rộ lên, má núm đồng tiền lấp ló, nàng kinh hỉ ngẩng đầu nhìn về phía chàng, rõ ràng đối phương nói cho nàng hay tin, nàng lại khắc chế không nổi muốn được chia sẻ lần nữa cùng chàng sự hạnh phúc dạt dào này.

Diệp Thê cầm tay phu quân đặt lên bụng mình.

Lúc này, Thẩm Tương Uyên đột nhiên nhớ ra gì đó, theo bản năng nói thành lời, chẳng kịp suy nghĩ thiệt hơn: "Nàng đã hoài thai con ta, vậy thì đừng hòng theo nam tử khác rời đi."

Thẩm Tương Uyên là một tên đàn ông ngốc nghếch, trên phương diện tình cảm chẳng khác nào đứa nhóc mới lớn, sao hiểu được sự trung trinh mà nữ tử hết mực coi trọng, giữ gìn..

Lời này nói ra quả thực vũ nhục Diệp Thê ghê gớm.

Niềm vui sướng tột cùng ban nãy chì vì lời nói bậy bạ này mà hoàn toàn bị xóa sổ, chỉ còn lại đau đớn, thất vọng.

Diệp Thê nhớ đến cảnh tượng trước khi nàng quá phẫn uất mà ngất đi, nỗi xót xa bỗng nhiên chồm dậy, hung hăng bủa vây nàng.

Diệp Thê hất tay Thẩm Tương Uyên ra, khóe môi đang cong lên hạnh phúc, buồn bã rủ xuống.

Nữ tử càng dịu dàng, ôn nhu thì lúc thực sự tức giận càng đáng sợ.

"Thẩm Tương Uyên."

Đây là lần thứ hai kể từ ngày gặp nhau nàng gọi cả họ cả tên chàng.

Lần đầu tiên là cách đây không lâu, trước khi ngất đi nàng vô lực, thất vọng gọi.

Có lẽ chàng căn bản còn chẳng nghe rõ, giờ phút này 3 chữ "Thẩm Tương Uyên" chất chứa bao tủi hờn.

Từ khi cha mẹ qua đời, hiếm có ai dám gọi tên đầy đủ của chàng.

Chàng cả kinh, thoáng hoảng hốt, nhưng lại không hiểu tại sao nàng lại tức giận.

Chàng chỉ nói thật lòng mà thôi.

"Chàng coi ta là loại người gì? Lả lơi ong bướm? Nay Tần mai Sở? Hay là chàng cho rằng là là loại nữ tử lầu xanh?"

Nắng ấm dịu dàng bỗng chốc hóa hàn đông giá lạnh khiến Thẩm tướng quân thoáng run rẩy, chàng bất tri bất giác nhận ra, hình như mình đã chọc Thê tỷ tỷ tức giận rồi....

*****

Thẩm Tương Uyên ngẩn người, chàng có ngốc nghếch đến mấy cũng hiểu nay tần mai sở là có ý gì.

Nhưng hôm nay Diệp Thê dùng từ ngữ thấp kém đó dùng trên chính nàng, còn hỏi ngược lại chàng có phải nghĩ nàng như thế.

"Ta không có." Chàng lập tức phủ nhận.

"Chàng chẳng có gì mà không có!!" Đầu tiên giọng nào hơi cao sau đó lại sầu não hạ xuống, ánh mắt tràn đầy ủy khuất chăm chú nhìn chàng, "Nếu như chàng không có, sao lại nói ra những lời ấy được, nói ta cùng nam tử khác..."

Rốt cuộc Diệp Thê vẫn là một nữ tử dễ yếu lòng... !Một trận gió lạnh thổi qua, những bông tuyết cuộn lên trắng xóa như lông ngỗng, hốc mắt nàng phiếm hồng, lệ đong đầy trong hốc mắt, tay gắt gao ôm bụng nhỏ.

Thẩm Tương Uyên đã bao giờ nếm trải lực sát thương của cái gọi là nước mắt nữ nhân, nhưng chàng có thể cảm thấy rõ ràng rằng so với thiên quân vạn mã trên chiến trường thứ này còn đáng sợ gấp ngàn lần.

Chàng luống cuống giơ tay muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng Diệp Thê lại né tránh.

Lúc này đây Thẩm Tương Uyên lại càng bối rối, hoảng hốt.

Chàng thu tay lại cọ cọ lên đùi, không dám ngồi xuống, trực tiếp đứng dậy đi đến trước giường, hận không thể tử vả cho mình vài cái.

Sau khi nghe lén Diêp Thê và Cố Liễm Chi nói chuyện, Thẩm Tương Uyên nổi đóa không phải vì nàng mà tức giận với bản thân mình nhiều hơn, cả cuộc đời chàng chưa bao giờ trải qua cảm giác không nắm chắc phần thắng này bao giờ.

Chỉ cần nghĩ đến Diệp Thê và tên họ Cố kia đã sớm quen biết nhau, họ còn có quá khứ mà chàng không biết, Thẩm Tương Uyên lại cảm thấy không chịu nổi, chàng nóng nảy, chàng ghen ghét, chàng đố kỵ, chàng hằn học... !không khác gì một tên ác bá, đốn mạt.

Nói đến cùng cũng chỉ vì chàng sợ, sợ Diệp Thê không cần chàng nữa, sợ cuối cùng sẽ có kết cục giống như ông lão trọng mộng cảnh hư ảo kia, lòng bàn tay trống rỗng, xung quanh cô độc, lạnh lẽo, cả người không còn chút sức lực, suy sụp cả thể xác lẫn tinh thần, rồi cứ thế ra đi.

Thẩm Tương Uyên hiện tại giống hệt một đứa bé phạm lỗi, chờ phụ thân trách phạt, dù chàng đã biết sai nhưng vẫn muốn cứng cổ cãi lại.

"Ta nghe được hai người nói chuyện."

"Chàng nghe được?" Diệp Thê sụt sịt vào tiếng, chàng đã nghe hết câu chuyện giữa hai người họ cớ sao còn hiểu lầm.

"Ừ." Thẩm Tương Uyên không nói gì thêm, chỉ dùng giọng mũi để trả lời.

Chàng còn dám "ừ"? Diệp Thê trừng mắt hạnh, giận sôi máu, hận không thể nắm tai nam nhân nhà mình quẳng ra ngoài.

"Rốt cuộc thì chàng đã nghe được những gì mà không phân trắng đen bôi nhọ danh tiết của ta, còn tùy ý suy đoán những thứ không có."

Thẩm Tương Uyên trầm mặc, chàng bỗng nhiên tỉnh táo ra.

Đúng vậy, rõ ràng là chàng sợ hãi, sao có thể đem mọi tội lỗi, khó chịu đẩy lên người tỷ tỷ.

"Nói đi."

"Ta..." Thẩm Tương Uyên bối rối ngẩng đầu, vừa chạm vào ánh mắt phẫn nộ của thê tử, lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác.

"Ta cái gì, nói cho rõ ràng." Diệp Thê không muốn đôi co thế này, nàng cần một câu trả lời rõ ràng.

"Ta nghe nàng và tên họ Cố kia nói cái gì mà, nữ tử thành thân... !hắn không để bụng, cho nên... !cho nên ta nghĩ rằng hắn muốn mang nàng đi."

Diệp Thê suy tư một chút, quả thực nàng và Cố Liễm Chi có nói những lời này, không sai, nhưng mà...

"Còn sau đó?"

"Không có..."

Không có? Nàng ngây người.

"Lúc đó ta quá tức giận, nên không nghe đoạn sau." Thẩm Tương Uyên chủ động giải thích.

"Đoạn phía trước chàng cũng không nghe?"

"Cái gì phía trước?"

Diệp Thê gần như đã hiểu được câu chuyện, tướng quân tốt nhà nàng đã nghe lén người ta nói chuyện còn chẳng chịu nghe hết từ đầu đến cuối, chỉ nghe độc 1 đoạn ngắn ngủi dễ gây hiểu lầm nhất.

Không biết có phải vì đang mang thai cho nên tính tình nàng thay đổi thất thường, dễ xúc động hay không.

Nàng đúng là bị tướng công nhà mình chọc cho tức chết, Diệp Thê túm lấy gối mềm ném trực tiếp vào người chàng quát lớn: "Người Liễm Chi nói với ta là Hỷ Mai tỷ tỷ."

Gối mềm đập vào người chàng không đau không ngứa, trong đầu Thẩm Tương Uyên chỉ có duy nhất một ý niệm, không phải là Thê tỷ tỷ của chàng, chàng bất chấp hiện tại mình đang bị phu nhân giáo huấn, cao hứng phấn khởi cười ngốc: Không phải Thê tỷ tỷ, may quá không Thê tỷ tỷ.

Cố Liễm Chi không thích Thê tỷ tỷ nhà ta.

"Cười gì mà cười.

Ta còn chưa tính sổ xong với chàng đâu." Diệp Thê lại ném một chiếc gối nữa về phía phu quân.

Nàng hiếm có khi tức giận, còn đang bùng phát đối phương lại như bị ngốc, ngây ngô nhìn nàng cười.

"Ta nghe, ta nghe." Thẩm Tương Uyên nhanh chân nhanh tay nhặt gối đặt vào tay phu nhân để thuận tiện cho nàng tiếp tục ném cho hả giận.

"Nghe cái gì mà nghe, chàng nghe xong còn không chịu hỏi lại ta, chẳng lẽ chàng sợ ta sẽ cố ý gạt chàng, đã nghe lén, còn nghe lén 1⁄3 câu chuyện, thật là tức chết mất... !Phu thê quý ở sự chân thành, lúc trước chàng mãi không về, bao nhiêu người ở trước mặt ta nói chàng đang ở chung với trưởng công chúa, chỉ hai người.

Ta có từng hiểu lầm chàng chưa?"

Diệp Thê càng nói càng có lý, Thẩm Tương Uyên càng lúc càng chột dạ, lắp bắp thanh minh: "Kỳ thực không phải ta nghe... !là A Tả nghe lén xong nói cho ta biết, có lẽ do tên nhóc này truyền đạt không tốt... !nên ta mới hiểu lầm." Thẩm tướng quân trợn mắt nói điêu, đem tất cả tội đồ đẩy hết lên người A Tả hiện tại không có mặt tại hiện trường.

"Còn đổ cho A Tả?" Tâm tư A Tả thần khiết, thành thật không có khả năng chủ động làm ra hành vi nghe lén thế này.

"Ta..."

"Ta cái gì mà ta."

Từ khi nào lại thành thế này, một người ngồi trên giường hất hàm, vênh mặt, tra hỏi, một người đứng trước giường ấp a ấp úng, cẩn thận trả lời, đúng là thiên đạo luận hồi, phong thủy biến chuyển.

"Lần này ta sai rồi, không nên nghĩ ngợi, suy đoán lung tung."

"Kia sao có thể nói là suy đoán lung tung, rõ ràng chàng đang làm nhục ta." Diệp Thê cảm thấy hung hăng đã đủ, khí thế đi xuống, đổi thủ đoạn mềm dẻo, nói lý, nói tình, nàng nhướn đôi mày đẹp: "Có thai vốn là chuyện vui, bị chàng làm cho... !hiện tại ta cảm thấy vô cùng đau đớn, tổn thương, không biết đứa bé trong bụng có bị ảnh hưởng hay không nữa."

"Thê tỷ tỷ đừng suy nghĩ nữa động đến thai khí." Thẩm Tương Uyên khom lưng, cúi đầu muốn ngồi xuống bên cạnh nàng.

"TA TRÔNG THẤY CHÀNG MỚI ĐỘNG THAI KHÍ ẤY." Diệp Thê cao giọng nói.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Thẩm Tương Uyên kinh hãi.

"Trong thời gian chờ ta ổn định tâm trạng, mời tướng quân sang phòng phía Đông ngủ."

"Đùa gì thế."

"Tướng quân nhìn ta có giống đang giỡn với chàng không?"

Thẩm Tương Uyên nhìn vẻ mặt hùng hổ của nàng, nhưng không đành cam chịu chấp nhận.

"Ra tướng quân gạt ta, nói gì mà biết sai rồi, nhưng lại không chịu nhận phạt."

Tiếp tục chiến thuật mềm dẻo nhưng cương quyết.

"Ta đi." Thẩm Tương Uyên khẽ cắn môi.

Không ngoài dự đoán của nàng, dù trên mặt ghi rõ chữ không cam lòng.

Diệp Thê hài lòng gật đầu.

Đã sắp làm cha rồi, tính tình tiểu tướng quân nhà mình cũng phải dần dần sửa đổi đi thôi, nếu không nhân cơ hội này trị chàng, sau này khó có thể quản hai cha con một lúc.

"Vui vẻ lên nào." Diệp Thê một tay vuốt vuốt bụng, một tay kéo kéo khóe miệng tướng công lên, nhìn khuôn mặt tươi cười của tướng quân nhà mình còn khó coi hơn cả khóc, cực kỳ thú vị.

Được rồi, tạm thời cứ thế đã..


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-43)