Truyện:Gả Cho Thẩm Tương Uyên - Chương 18

Gả Cho Thẩm Tương Uyên
Trọn bộ 43 chương
Chương 18
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Một cửa hàng điểm tâm không lớn cuối chợ phía tây, tuy chỉ có vài bộ bàn ghế ít ỏi, nhưng ngồi đầy người, kinh doanh phát đạt.

Một mình bà chủ quấn khăn trên đầu bận rộn, chưng điểm tâm đến lên đồ ăn, bận rộn đến mức đầu óc choáng váng, thường thường còn quay sang cửa hàng cách vách hét vài câu, "Thẳng nương tặc, trông chừng tiểu tử nhà bà, đừng đụng vào lồng hấp kẻo bỏng!"

Người phụ nữ vừa định xả hơi một chút, lại có khách mới đến, nhìn trang điểm vô cùng sang trọng quyền quý, nàng ta nhanh nhẹn thu dọn sạch sẽ bát đũa còn lại trên bàn rồi chào, "Các vị có mấy người ạ?"

"Trực tiếp đưa đi không phải được rồi sao, còn ngồi xuống làm gì.

" Nam tử còn trẻ mặc áo đen không kiên nhẫn nhìn nơi chen chúc đông người, dậm chân xuống mặt đất.

"Tướng quân.

Sao có thể như vậy chứ.

" Nữ tử bên cạnh dịu dàng khuyên chàng, "Không được!.

"

"Đừng nói cái gì có thể hay không thể, bản tướng quân cho phu nhân tìm nha hoàn về thế nào?"

"Uyên Nhi.

"

"Hay là các vị ngồi xuống trước đã, đứng nhiều mệt lắm, không ăn gì cả, uống chút nước trà cho đỡ khát cũng được.

" Triệu Hỉ Mai nghe được như lọt vào trong sương mù, thấy nàng kia có chút quen thuộc, lại thấy sắc mặt nam tử bên cạnh nàng ta vô cùng khó chịu, không muốn họ tranh cãi, có lòng tốt nói.

Diệp Thê biết mười năm không gặp, Hỉ Mai không chắc còn nhớ nàng, ai cũng có cuộc sống của chính mình, sao có thể nói làm xáo trộn là xáo trộn chứ, chuyện cách biệt lâu không gặp không thể gấp gáp được, vì thế dắt Thẩm Tương Uyên ngồi xuống, A Tả A Hữu cũng ngồi xuống theo ánh mắt ra hiệu của chủ tử.

Thẩm Tương Uyên cao lớn, hai người Tả Hữu không nhường một tấc, ba người nam tử xúm lại ngồi co quắp chân ở cái bàn vuông nho nhỏ, tay cũng không có chỗ để, Diệp Thê xoa xoa tay của tiểu phu quân để trấn an, bị chàng giữ lại, nam tử làm bộ hung ác nghiên răng nghiến lợi.

"Tướng quân có muốn ăn chút gì không?".

"Gì cũng được, chắc gì đã có đồ gì ngon.

" Thẩm Tương Uyên xuy một tiếng.

"Triệu.

.

Bà chủ, quán các người có gì?" Diệp Thê thiếu chút nữa nói lỡ miệng.

"Có cả đồ mặn và đồ ngọt, thịt xiên nướng giòn, sủi cảo cần tây nhân tôm, quả cát tường, bánh phục linh.

" Triệu Hỉ Mai thuật trôi chảy một lần, nàng ta nhìn mặt Diệp Thê, càng lúc càng cảm thấy quen mắt, mơ hồ đoán được nhưng lại không thể tin được, "Còn có súp sữa bò, đậm đà thơm đậm, ngon nhất ở cửa tiệm, có không ít người giàu đặc biệt phái hạ nhân tới mua.

"

"Tướng quân?" Diệp Thê hỏi ý kiến của nam tử trước.

Thẩm Tương Uyên nhướng mày tỏ vẻ không sao cả, dù sao chàng cũng không ăn.

"A Tả A Hữu thì sao?" Diệp Thê lại hỏi hai cậu thiếu niên.

"A Tả thích ngọt.

" A Hữu trả lời thay.

Diệp Thê nhìn xung quanh một chút, trước mặt các khách khác dường như đều có chén sứ màu trắng, "Bà chủ, lên bốn chén súp sữa bò, cón các món khác cô xem rồi tự lên đồ, đồ ngọt một chút là được.

".

"Được, có ngay ạ.

"

Diệp Thê nhìn bóng dáng bận rộn làm việc của nha hoàn ngày xưa, tỷ Hỷ Mai vẫn đảm đang như trước, làm việc đâu vào đấy, không hề tỏ ra hoảng loạn khi vòng quanh chào hỏi giữa mấy bàn khách, nữ tử dần dần yên tâm, hôm nay mục đích vốn chính là muốn xem cuộc sống của tỷ Hỷ Mai có tốt không thôi.

Tất cả những đồ được gọi nhanh chóng được mang lên, lung linh đầy bàn, nóng hôi hổi, đặc biệt là súp sữa bò, đúng như Triệu Hỉ Mai miêu tả, hương thơm ngọt ngào bốn phía.

Diệp Thê chia chén sứ cho Tả Hữu, hai thiếu niên cung kính nói lời cảm ơn, nàng lại quay sang phía cái người khó nịnh kia.

"Tướng quân, thật sự không nếm thử sao?".

Thẩm Tương Uyên mặt lạnh lùng, súp sữa bò đồ bỏ đi gì chứ, mấy đồ của đàn bà, cũng chỉ có kiểu nữ tử như Diệp Thê và đám nhóc như A Tả mới thích ăn, ta đường đường trấn quân Đại tướng quân, sẽ ăn loại đồ ăn này sao?

"Tướng quân, nếm thử xem sao.

" Diệp Thê múc một muỗng thổi thổi nguội một chút đưa đến bên môi chàng.

Thẩm Tương Uyên động đậy cái mũi, làm bộ bất đắc dĩ, "Ta là nể mặt nàng thôi đó.

"

"Ngon không?" Diệp Thê thấy chàng nuốt xuống, mới mở miệng.

"Bình thường.

" Ý của Thẩm Tương Uyên là, tiếp tục chờ người bón cho.

Diệp Thê đâu có thể không hiểu nam tử chứ, rõ ràng rất thích, chàng thích những món có vị sữa mà, nữ tử nhớ tới chuyện tư mật trên giường, gương mặt hồng hồng tiếp tục bón.

Thẩm Tương Uyên ăn súp ngọt mà nữ tủ bón cho, lại nhìn khuôn mặt ngại ngùng của nàng, thanh tú như sen hé nở trên mặt nước động lòng người, tâm trạng rất tốt, tâm trạng buồn bực vì phải chen chúc trong quán ăn nhỏ tiêu biến mất một nửa.

"Ông nội ơi, thúc thúc kia lớn như vậy rồi, còn phải để tỷ tỷ bón đồ ăn.

" Tiểu nha đầu ăn bánh ngọt bên cạnh lẩm bẩm.

"Ây.

" Lão gia gia xấu hổ, cười mỉa.

Diệp Thê bị người ta nói trở nên ngượng ngùng, dừng động tác bón đồ ăn, nàng dừng lại, nam tử liền không vui.

"Ây làm sao vậy, không cho sao?" Thẩm tiểu tướng quân nghiêng thân mình cùng với tiếng sặc của tiểu cô nương.

"Xấu hổ chưa.

" Tiểu cô nương dùng ngón tay chọc chọc vào gương mặt.

"Hây, tiểu nha đầu này.

" Súp có thể uống trễ một chút, tiểu nha đầu phải giáo huấn trước, Thẩm Tương Uyên vén tay áo làm bộ muốn đi bắt được đứa nhóc.

Tiểu cô nương nhảy lên muốn chạy, chạy vòng quanh cái bàn.

Những người khác trong tiệm thấy cảnh này cười phá lên lên, nổi lên nhiều âm thanh khác nhau, náo nhiệt nói không nên lời, nhưng vào lúc này, có một giọng nói không hài hòa xen vào.

"Tránh ra! Ợ, cản đường cái gì!"

Người nói say rượu rồi cả người loạng choạng đi vào tiệm, không ít khách thấy đã quen rồi, chủ động tránh ra.

Người say lảo đảo bước chân đi về phía sau bếp, trong tay xách bầu rượu đã vơi một nửa lắc lư, mắt nhìn như muốn đập vào đầu tiểu cô nương.

Thẩm Tương Uyên tùy tay vừa nhấc dùng cánh tay ngăn, một tay kia nhẹ nhàng đẩy tiểu cô nương khiến đứa bé trở lại bên cạnh ông nội, cách xa người đàn ông say một chút.

Ánh mắt nam tử trở nên lạnh lùng, mùi rượu át hết toàn bộ vị ngọt của sữa bò, ngạt thở khiến chàng khó chịu.

.

*****

"Mẹ kiếp!" Tự dưng bị chắn đường, người đàn ông mắt say lờ đờ nhìn Thẩm Tương Uyên, uống một hơi.

Thẩm Tương Uyên hay phát cáu, cũng chưa từng ức hiếp dân đen, huống chi một con quỷ rượu say mèm, chàng dịch chuyển cái ghế về phía trước một chút để người đi qua, bĩu môi để Diệp Thê tiếp tục đút cho chàng.

Kết quả một miếng súp ngọt mới còn chưa ăn được, đã có tiếng la của phụ nữ và các loại tạp âm, tiếng va chạm ở phía sau bếp vang lên.

"Con mụ thối tha, tiền đâu, sao chỉ có ít thế này, mày là cái đồ phế vật ngu ngốc không biết đẻ trứng!"

Diệp Thê tuyệt đối không ngờ tới, người đàn ông say rượu thế mà lại là chồng của Triệu Hỉ Mai, hắn hung ác dữ tợn túm tóc của vợ mình cố gắng kéo ra khỏi nhà bếp.

Trong ánh mắt của Triệu Hỉ Mai lộ ra vẻ tuyệt vọng, nàng đã quen với việc bị chồng hành hung.

Diệp Thê bị dọa sợ không nhẹ trước biến cố trước mắt, tỷ Hỷ Mai mới vừa rồi trên mặt còn hé nụ cười sao giờ lại nằm trên mặt đất, nàng run run ném chén xuống muốn đi ngăn lại, còn chưa bước chân ra, nam tử bên cạnh đã hành động rồi.

"Tướng quân.

" Diệp Thê lo lắng.

"Phu nhân, không! không sao đâu.

" A Tả bảo vệ ở trước người Diệp Thê, trong miệng còn ngậm thìa.

Diệp Thê gật gật đầu, đi chăm sóc Triệu Hỉ Mai, nữ tử đã hôn mê một nửa, sắc mặt trắng bệch, trong miệng rên rỉ những âm thanh đau khổ.

A Hữu còn lại là nhìn nhìn chỗ tướng quân và người đàn ông say rượu đứng, tìm đến mấy bàn khách đang ngồi xem kịch nói, "Làm phiền các vị đổi chỗ người trước, nếu bị ngộ thương thì không ổn.

"

Sắc mặt Thẩm Tương Uyên u ám đứng ở trước mặt người đàn ông say rượu.

"Nhìn cái gì mà nhìn, thằng nhóc mặt trắng, ta đánh ta vợ ta, liên quan!.

" Người đàn ông say rượu mới nói một nửa, cả người bay nghiêng ra ngoài, nện vào một bộ bàn ghế, đúng vào chỗ A Hữu sơ tán người lúc trước.

Các quan khách ồ lên.

"Cái thá gì.

" Thẩm Tương Uyên giơ chân lên chậm rãi hạ xuống, thân hình của người vạm vỡ khiến hắn bật ra một khoảng trống dài.

"Con mẹ!.

" Người đàn ông say rượu ho khan kịch liệt, giãy giụa vài lần cũng chưa bò lên được, chỉ có thể nói mấy lời thô bạo, nhưng cũng bị Thẩm Tương Uyên cắt ngang.

Thẩm Tương Uyên đi tới, một lần nữa nhấc chân, không đá, trực tiếp đạp lên ngực đối phương ngực, ép xuống khiến hắn không thể không nằm bò trên mặt đất, hít thở khó khăn, "Đánh phụ nữ trước mặt ta?"

"Ta đánh.

" Người đàn ông say còn định nói.

"Đánh phụ nữ, trước mặt ta?" Thẩm Tương Uyên nói rõ ràng từng chữ một, đưa giày về phía trước rồi ấn mũi giày vào cằm hắn.

"Khụ khụ.

" Người đàn ông say rượu không hít thở được, ho khan.

Thẩm Tương Uyên lại đột nhiên thu chân lại, .

Người đàn ông say rượu cho rằng chàng sợ rồi, lại khiêu khích lần nữa, "Đánh thì đánh rồi, ngươi có thể làm gì ta?"

"Được sống không tốt sao?" A Hữu thở dài.

Thẩm Tương Uyên cười rộ lên, kéo vạt áo trước lên một cách phóng khoáng, một chân dùng hết sức đá vào cằm của người đàn ông kia, lúc này là trực tiếp đưa hắn ra đến cửa của tiệm, ngã mạnh xuống đường rồi hoàn toàn bất tỉnh.

Đám người vây quanh xem vỗ tay kịch liệt.

"Thúc thúc thật là lợi hại nha.

" Tiểu cô nương nhảy nhót.

Thẩm Tương Uyên buông vạt áo choàng xuống, phủi phủi bụi.

"Hỉ Mai tỷ, tỷ không sao chứ?" Ở chỗ khác Diệp Thê cẩn thận đỡ lấy Triệu Hỉ Mai.

"Tôi không sao, không sao, cảm ơn phu nhân quan tâm.

" Triệu Hỉ Mai từ từ tỉnh lại khó tin được chuyện xảy ra trước mắt, nàng sợ hãi, sợ hãi sau khi mấy người chủ tớ này rời đi, chồng mình sẽ càng trở nên tồi tệ hơn, trong lúc nhất thời cũng không có thời gian suy nghĩ tại sao đối phương lại biết tên mình.

Lúc trước gọi "tiểu thư", lúc này gọi "phu nhân", Diệp Thê đau lòng nhìn phản ứng của nàng ta gần như theo bản năng, dắt tay Triệu Hỉ Mai, nhẹ nhàng trấn an, "Tỷ Hỉ mai, muội muốn ăn bánh nướng hoa quế áp chảo.

".

Câu nói quen thuộc ở nơi sâu thẳm trong ký ức làm Triệu Hỉ Mai như ở trong mộng vừa mới thức tỉnh, nàng không quan tâm đến những vết bầm tím do bị đánh trên người, "Tiểu thư, là người! Thật sự là người sao.

"

"Hỉ mai tỷ, là muội, không sao rồi, đừng sợ.

" Diệp Thê nước mắt lưng tròng.

"Được rồi, muốn hàn huyên thì lát nữa hàn huyên.

" Thẩm Tương Uyên đẩy hai người phụ nữ đang nắm tay nhau ra, dắt Diệp Thê, phân phó dặn dò A Hữu.

A Hữu trước tiên là xin lỗi các quan khách, tự bỏ tiền túi ra trả tiền đồ ăn, rồi tìm một chiếc xe ngựa đến một cách nhanh chóng, để đưa Triệu Hỉ Mai về phủ tướng quân.

Khi mấy người rời khỏi, tên chồng đáng chém nghìn đao của Triệu Hỉ Mai vẫn còn đang nằm đó, mỗi một người đi ra khỏi cửa tiệm đều đạp một cước thật mạnh vào mặt hắn.

A Hữu đánh xe chở Hỉ Mai.

A Tả đánh xe chở Diệp Thê Thẩm Tương Uyên.

Nữ tử như thế nào cũng không ngờ tới cuộc sống của Hỉ Mai tỷ không chỉ là những gì họ nhìn thấy ngoài mặt như vậy, nếu bọn họ không tới, không biết còn phải chịu nhiều khó khăn đến mức nào, gả nhầm cho người xấu, thực sự là làm lỡ cả đời, Diệp Thê nghĩ như vậy, không khỏi nhìn về phía Thẩm Tương Uyên, vô cùng vui mừng.

"Tướng quân chàng nói, phu quân của Hỉ Mai tỷ!.

".

"Loại đàn ông hèn hạ như vậy, làm lơ luật pháp, khắc nghiệt với thê tử.

" Thẩm Tương Uyên hừ lạnh, "Tóm lại, người thì chúng ta đưa đi rồi, sau này không cần sợ nữa, giữ nàng ấy trong phủ hầu hạ nàng, hoặc là đi phụ giúp lão Vương nấu cơm, đều được.

"Thiếp thay Hỉ Mai tỷ cảm ơn tướng quân.

" Cảm xúc của Diệp Thê trở nên tốt hơn, nhưng vẫn hơi trùng xuống.

Thẩm Tương Uyên nhìn nét mặt của nữ tử, đoán xem nàng có nghĩ linh tinh hay không, tự bản thân đảm bảo trước, "Ta sẽ không đánh nàng, thề, nàng đến một quyền của ta cũng không chịu được, sẽ chết đó.

"

Diệp Thê nhất thời không biết nói cái gì mới được, Thẩm Tương Uyên hành vi quái đản tư duy khác lạ, lời thề này, thề là sẽ không đánh nàng, hay là một quyền chắc chắn có thể đánh chết nàng.

Tướng quân nhà nàng đến nịnh người khác cùng có một phong cách riêng, sau một hồi, nữ tử lấy cây quạt che môi lại cười, "Cảm ơn tướng quân"

Thẩm Tương Uyên thấy nàng che mặt bằng quạt tròn, mắt hạnh cong cong sáng lên, bỗng chốc cảm giác mặt nóng bừng lên, chàng quay đầu đi, ho nhẹ một tiếng mới trả lời, "Điều nên làm.

".

Crypto.com Exchange

Chương (1-43)