← Ch.15 | Ch.17 → |
Không có tướng quân bên cạnh, Diệp Thê cảm thấy thanh tịnh hơn nhiều.
Hiện tại 🌴.𝒽â.𝐧 𝐭ⓗ.ể nàng quá mệt mỏi, chẳng màng đứng dậy, vì vậy nằm dài trên giường nghỉ ngơi.
Chăn nệm Ⓜ️ề.𝐦 𝖒.ạ.ı, nhưng không hiểu tại sao cứ cảm thấy trằn trọc, thiếu thốn, có lẽ bởi vì nàng đã quá ỷ lại vào vòng ôm ấm áp, đầy chiếm hữu của Thẩm Tương Uyên.
Có người ấy à, dù ở bên, hay không ở bên đều dễ dàng thu hút mọi sự chú ý của ta.
Diệp Thê nhoẻn miệng cười, đành lôi bộ thêu đang làm dở ra gℹ️*ế*🌴 thời gian.
Mới thêu được mấy đường thì Phúc bá tới, ông đứng ở bên ngoài gian phòng cung kính thưa: "Thiếu phu nhân, thiếu gia nói tìm mấy vú già đến hầu hạ người."
Tác phong làm việc của Thẩm Tương Uyên trước nay chính là nói được làm được.
"Phúc bá, đừng vội, chờ tướng quân trở về, ta sẽ thương lượng lại với chàng về việc này." Diệp Thê ôn tồn nói, "Tính tình tướng quân bá bá cũng biết rồi đấy, vội vã tìm người lỡ không vừa ý chàng..."
"Thiếu phu nhân làm việc chu toàn, tinh tế, lão nô cũng nghĩ vậy."
Phúc bá được nữ chủ nhân đồng ý, lập tức lui xuống.
Diệp Thê ngồi một mình trong phòng, an an tĩnh tĩnh thêu hoa, đột nhiên nhớ đến Thẩm Tương Uyên, khóe môi câu lên một nụ cười rạng rỡ.
Gió mát hiu hiu, nắng vàng dìu dịu, nàng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh dậy sắc trời bên ngoài đã tối.
Diệp Thê ngáp khẽ một cái, 𝐭𝐡-â-𝓃 ✞-♓-ể vẫn mềm nhũn không muốn ngồi dậy, xuyên qua bình phòng tiếng nam tử trầm ấm nhàn nhạt truyện đến: "Dậy rồi?"
Thẩm Tương Uyên từ doanh trại trở về, thấy thê tử vẫn đang say giấc, không muốn quấy rầy, tản bộ một vòng thuận tiện đi xuống phòng bếp mang lồng cơm về phòng hai phu thê bọn họ.
Vừa đến cửa thì thấy Diệp Thê đã tỉnh.
"Tướng quân..." Giọng Nữ tử 𝐦ề●m 〽️ạ●ℹ️ vang lên.
Nam tử đẩy cửa bước vào, thấy quần áo ai kia lả lơi, nửa kín nửa hở, cổ áo buông trễ lộ dấu vết â-n á-ï kịch liệt đêm qua thì bụng càng cồn cào hơn.
"Ăn cơm thôi." Thẩm Tương Uyên nói, vụng trộm 𝐬ℹ️-ế-† ↪️𝐡-ặ-† bình thuốc trong 𝖓·𝖌ự·🌜.
Dùng bữa được một lúc, Diệp Thê uyển chuyển đề cập chuyện buổi trưa nàng cùng Phúc bá trao đổi, Thẩm Tương Uyên đương nhiên không có ý kiến, từ ban đầu đã vậy, phủ tướng quân chàng nhận người, nhất định phải tuyển chọn kỹ càng, ban đầu càng chau chuốt về sau càng dễ quản lý.
Cơm nước xong xuôi, từng người đi tắm rửa. Thẩm Tương Uyên đến chủ viện cầm gối quay lại phòng.
Diệp Thê 𝖙ⓗ*â*п 𝖙h*ể vẫn còn mệt mỏi, chàng không nỡ bắt nàng di chuyển.
Nam nhân ấy à, chính là khi đã xác định người con gái nào, thì luôn muốn chủ động săn sóc, bao bọc nàng ấy.
Diệp Thê thấy hành động này của chàng, lập tức hiểu rõ, nhưng không nói ra.
Dù gì hai người họ cũng đã viên phòng rồi, nên ngủ cùng nhau, vì vậy ngoan ngoãn chừa cho chàng một nửa cái giường.
Thời điểm Thẩm Tương Uyên leo ⅼ-ê-𝖓 🌀1-ư-ờ-𝖓-𝐠 còn cầm theo giá nến, Diệp Thê thấy vậy nghi hoặc hỏi: "Tướng quân đây là ---?"
"Nàng đó... !có phải vẫn còn đau không, ta đến quân doanh mang thuốc tiêu sưng về cho nàng."
"A..." Nghe chàng nói, gương mặt Diệp Thê dần dần nóng lên: "Không đau nữa rồi."
"Hả?" Thẩm Tương Uyên nhướng mi.
Đã quen với tính xấu của chàng, Diệp Thê cũng không còn cách nào với người đàn ông này, 〽️ề.m m.ạ.𝐢 hạ eo nằm xuống trong ánh nhìn của chàng, "Nhưng mà vẫn muốn phiền Uyên Nhi giúp thiếp nhìn xem bên trong có bị thương không?"
Hai chữ "bên trong" nói đầy du dương lưu luyến, phần dưới bụng của Thẩm Tương Uyên lập tức phát hỏa.
"Vậy thì ta xem giúp nàng một chút."
Nhìn xem, chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, Thẩm tiểu tướng quân ngài đúng là không biết xấu hổ.
Nam nhân xoa xoa bàn tay cởi ra quần lót của nữ nhân một cách cẩn thận, lộ ra hai chân trắng cùng với phần thịt hơi hơi nhô lên ở giữa, nghỉ ngơi một ngày vẫn còn sưng, đè chặt khe hở nhỏ hồng hồng mềm non kia.
"Tướng quân." Diệp Thê bị chàng nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng.
"Ừm." Thẩm Tương Uyên hừ một tiếng đã coi là trả lời rồi, chàng lấy lọ thuốc từ trong 𝐧g.ự.𝒸 ra rồi lấy ra một ít thuốc bôi lên khe hở hoa.
Thuốc cao lành lạnh, nêm trong còn cho thêm đá làm giảm đau, độ lạnh khiến Diệp Thê rụt rụt 𝐦ô𝖓·g lại theo bản năng.
Thẩm Tương Uyên nhìn thấy cánh môi nơi âm đ*o của nữ nhân khẽ rung do động tác rụt 𝐦ô·𝐧·ℊ của nàng, không cần sức mạnh bên bên ngoài đã kẹp thuốc mỡ vào trong, ngón giữa của chàng nhân cơ hội đ●ú●† vào trong 𝐜●ọ x●á●т qua lại, mượn việc bôi thuốc để sờ nàng.
"Nàng tự mình động rồi." Thẩm Tương Uyên vừa sờ vừa nói, lộ ra ánh mắt giống như của một đứa nhóc phát hiện ra đồ chơi mới lạ.
Diệp Thê không để ý đến chàng nghiêng đầu 𝐜●ắ●ռ ⓜô●ı đè xuống âm thanh r.ê.ⓝ 𝐫.ỉ.
"Đang ăn ngón tay của ta." Đầu ngón tay không cẩn thận chọc vào nơi chật hẹp nhỏ bé của nữ nhân, Thẩm Tương Uyên lại kinh hỉ nói.
"Tướng quân, nhẹ một chút." Diệp Thê bị làm đau, nàng cầu xin.
Vết chai thô cứng trên ngón tay nam nhân, các khớp xương cũng sưng u to lên, hơi hơi đau, còn có một chút 🎋●í●🌜●𝒽 𝖙●ⓗíc●𝖍 không thể diễn tả được.
Tiếng cầu xin của nữ tử rơi vào tai nam tử, hương vị thay đổi, Thẩm Tương Uyên ⓣⓗ_ở 𝐡_ổ_𝐧 𝒽_ể_𝖓, nuốt nước miếng rồi nói ra những suy nghĩ đã lên kế hoạch cả ngày, "Ngón tay ta quá thô ráp, hay là.... .".
"Hay là cái gì?" Diệp Thê quay đầu lại, đôi mắt ngập một làn sương mù ư●ớ●🌴 á●t.
"Thuốc mỡ này có thể ăn, để ta chấm vào đầu lưỡi rồi bôi cho nàng." Thẩm Tương Uyên dùng hết sức đè nén sự hưng phấn, chàng gấp không chờ nổi muốn nếm thử hương vị của nước ngọt ở phía dưới nữ tử.
Lời nói của nam tử khiến Diệp Thê có phản ứng, bản thân mình đã hoàn toàn rơi vào bẫy của chàng, nhưng còn muốn dùng miệng ăn.
Chàng mê cái gì vậy, nữ tử nghĩ đến Thẩm Tương Uyên sẽ chôn khuôn mặt tuấn tú kia vào giữa hai chân, đầu lưỡi l-1-ế-𝖒 khắp các nơi, giống như lúc trước nàng vụng trộm ăn côn th*t của nam tử.
"Thế nào, Thê tỷ tỷ, ta dùng đầu lưỡi bôi thuốc cho tỷ." Nam tử dùng ngữ khí khẳng định, nhất định phải được.
Thẩm Tương Uyên cảm nhận được 𝐡ơ*ℹ️ 𝐭*𝒽*ở ◗ồ*n 𝐝ậ*𝐩 của nữ tử, hoa huy*t cũng đang co chặt lại, ngón giữa ướt đẫm chìm trong nước xuân dầm dề, nàng bắt đầu ướt rồi.
"Được không?" Không nhận được câu trả lời, Thẩm Tương Uyên không dám động, khí thế của chàng trở nên yếu trong lúc vô ý.
"Được không vậy?" Nam tử lại lặp lại một lần, chàng cúi thấp người vùi đầu trong 𝓃ɢự·↪️ đối phương, trong lòng nữ tử lấy làm nơi nghỉ ngơi, khuôn mặt dán vào bộ ռ.ℊ.ự.𝒸 mềm qua chiếc yếm, Thẩm Tương Uyên dùng sức ngửi hít để an ủi sự xao động.
"Tướng quân." Không cự tuyệt cũng không đáp ứng, Diệp Thê lẩm bẩm kêu lên xem như cam chịu.
Lại sau đó, tiếng của nam tử phát ra dưới hạ thân nàng.
"Cảm ơn tỷ tỷ." Giọng nói vốn trầm thấp mang theo tình dục khàn khàn.
"Đừng... !đừng khách sáo." Diệp Thê gian nan thốt ra những lời đứt quãng.
Thẩm Tương Uyên không hiểu kỹ thuật miệng lưỡi là gì, liền dùng phương pháp ăn hoa huy*t của nữ tử nguyên thủy nhất, đầu lưỡi chọc vào 👢ℹ️.ế.m láp tứ phía, cánh môi đè chặt vào môi ngoài â*〽️ h*ộ, bịt kín hoàn toàn không hở chút nào.
Đầu lưỡi của nam tử đang ⅼï.ế.𝐦 láp khắp trong ngoài hoa huy*t, 𝖒·ú·t tạo ra tiếng tấm tắc một cách khoa trương, nói là bôi thuốc, không biết thuốc mỡ chạy đi đâu hết rồi, chàng mạnh mẽ tách đôi chân muốn khép lại của nữ tử ra, đầu hoàn toàn chôn xuống, chóp mũi cao thắng dán vào hoa huy*t 🌜-ọ ❌-á-✝️, từng đợt d*m thủy bị buộc phải tuôn ra vì động tác này, chàng thuận thế đón lấy nuốt vào toàn bộ.
d*m thủy của Diệp Thê ngọt thơm y như Thẩm Tương Uyên đã lường trước vậy, thể dịch trong suốt hơi hơi dính dính, bị đầu lưỡi quấy loạn vài cái còn có bọt.
Nam tử càng ăn càng hăng say, nếu nói dùng con chim lớn làm nàng là 🎋●ⓗ●⭕●á●ℹ️ 𝒸ả●ⓜ trên t.𝐡â.𝐧 ⓣ𝖍.ể, cho nữ tử 👢ℹ️ế·〽️ láp thì có một sự thỏa mãn khác thường trong tâm lý, sâu trong nội tâm của Thẩm Tương Uyên cất giấu bí mật, không có sữa uống, thì uống phía dưới.
"Tướng quân.
Chàng đừng như vậy, tướng quân.
A, bị 〽️-ú-т ngứa quá.".
Diệp Thê lúc mới bắt đầu còn chịu nổi, đầu lưỡi nam tử dày rộng, mềm như bông ⓛ𝒾ế*〽️ láp dưới thân dưới có cảm giác thoải mái không nóng không lạnh, sau đó, Thẩm Tương Uyên không có chừng mực nữa, hoàn toàn là dã thú gặm nụ hoa, hàm răng cũng đã dùng đến, thỉnh thoảng chạm đến â.〽️ ⓥ.ậ.🌴.
Có một loại k♓*ο*á*ℹ️ 🌜*ả*〽️ đáng sợ tẩm 𝒹â-𝖒 thân hình của nữ tử, nàng không tự chủ được vươn tay ấn vào đầu nam tử, ngón tay cắ_〽️ ѵà_𝖔 giữa mái tóc của chàng, thoạt nhìn giống như đẩy ra nhưng thực ra lại là thúc giục.
Nam tử thường ngày chân chất, ở trên giường lại vô cùng cơ trí, ngầm hiểu ý tứ cửa nữ tử, Thẩm Tương Uyên mượn tay nàng mà quang minh chính đại ăn vào càng sâu, đầu lưỡi dùng hết sức thăm dò vào chỗ sâu bên trong.
Ⓚ𝐡*🅾️á*ℹ️ 🌜*ả*〽️ hư ảo như sóng thủy triều đập vào bờ, lần sau cao hơn lần trước, rốt cuộc, năm ngón tay của Diệp Thê đột nhiên kéo chặt lấy tóc của Thẩm Tương Uyên, sau khi đạt đến điểm giới hạn d*m thủy phun ra, có không ít chảy xuống dưới chiếc cằm cương nghị anh tuấn của nam tử, trượt qua yết hầu có hình dạng lồi lên rõ ràng.
Nam tử không thèm để ý cảm giác đau đớn khi da đầu bị kéo chút nào, dù sao chỉ trong chớp mắt, tỷ tỷ đã mất đi sức lực, tất cả lực chú ý của chàng đều dồn vào vệt nước sẫm màu chảy ra giường bị vải thấm hết, "Lãng phí rồi.".
Diệp Thê không còn chút sức lực nằm liệt ở trên giường, mệt đến nỗi không nói được lời nào, sau khi nơi tư mật vốn bị sưng đỏ của nàng được nam tử "tốt bụng" bôi thuốc cho, càng sưng lên, bị 🦵ℹ️ế*〽️ quá lâu, vách động không khép được miệng, như một cái suối nguồn nho nhỏ.
Thẩm Tương Uyên không đứng dậy, vẫn vân vê đùi nàng như cũ, đầu lưỡi nhát ngừng ⓛ·❗ế·ɱ láp suối nguồn, hơi nóng khi chàng nói chuyện phun vào nơi tư mật, lướt nhẹ qua d.â.𝖒 dịch trêu chọc nhụy hoa, "Thuốc hình như không có hiệu quả, chẳng lẽ do bôi quá ót?".
Diệp Thê nghe không rõ lời nói của nam tử, đầu óc nàng quay cuồng, ánh mắt rã rời không có điểm nhìn mà nhìn vào đầu giường.
"Đổi cái thô hơn dài hơn bôi thuốc cho tỷ tỷ, được không?".
*****
Thô hơn dài hơn là cái gì chứ, Diệp Thê không muốn, cũng không muốn biết.
Nữ tử mở đôi mắt bị hơi nước che lại, hoa lê đọng hạt mưa, "Tướng quân.... đừng mà.".
"Không bôi thuốc không khỏi được đâu." Thẩm Tương Uyên nghiêm túc nói, trong ánh mắt 🍳⛎🍸.ế.𝓃 𝐫.ũ của nữ tử cởi bỏ hết những vật dư thừa buộc với quần dưới háng ra, vật đã cứng lên uốn cong thành một vòng cung đáng sợ.
Bụng nhỏ của Diệp Thê đau nhức, nhớ tới cảm giác trong khi bị xỏ xuyên đến tận chỗ sâu, nàng giãy dụa muốn trốn, nhưng dịch chuyển còn chưa tới một tấc đã bị nam tử nâng 𝐦ô*ⓝ*𝖌 ấn trở về.
Thẩm Tương Uyên nâng 〽️*ô*ռ*𝖌 của Diệp Thê dán vào hạ bộ của mình, chùm lông dày và cứng mọc thành cụm ở phần cuống thịt qua kẽ Ⓜ️-ô𝓃-ⓖ của nữ tử 𝖈●ọ 𝖝á●𝐭 vào chỗ tư mật, dính nước 𝖉â·ɱ còn chưa khô của nàng.
"Ưm.... !Cứng quá." Chỗ bị đám lông cọ vào khiến Diệp Thê cảm thấy không thoải mái.
"Mới vậy đã thấy cứng sao?" Thẩm Tương Uyên cười rộ lên, căng eo dùng côn th*t cứng và cụm lông ép chặt vào vùng kín của nữ tử, ánh mắt chầm chậm dừng ở hộp thuốc mỡ.
Nam tử nhặt lấy lọ thuốc mỡ vừa mới bị chàng ném ra xa, bôi một lượng lớn thuốc lên cán dao của cơ thể, cảm giác hơi lạnh cảm giác khiến cơ phía sau lưng của chàng căng cứng.
"Còn rất lạnh." Thẩm Tương Uyên lại hít vào một hơi, chàng hạ thấp eo xuống đẩy quy đầu cực lớn vào hoa huy*t Diệp Thê.
"Uyên Nhi.... đừng, ha a, vào rồi.".
Con chim dài tiến quân thần tốc xô đẩy tách ra phần thịt 🍳ⓤ-🍸ế-n 𝖗-ũ từng chút một, xâm phạm vào lối đi yêu kiều 𝖒ề·𝖒 𝐦ạ·𝖎 nhất của nữ tử, miệng vách quấn chặt nuốt xuống thuốc mỡ bôi ở trên đầu côn th*t, thuốc màu trắng ướt dính theo chỗ ɢ.ı𝒶.0 h.ợ.𝓅 chảy xuống kẽ Ⓜ️●ô𝖓●🌀 nàng.
Nhìn cảnh sắc trước mắt khiến nam tử đỏ mắt, nhớ đến cảnh tượng ✞_𝒾ⓝ_♓ ◗_ị_🌜_ⓗ của mình rót vào bụng nữ tử rồi lại bị tràn ra, đều là những thứ trắng đặc sệt như thế này.
Thẩm Tương Uyên lấy tay đỡ được thuốc mỡ tràn ra, sờ vào bên trong từ áo lót của Diệp Thê, men theo bụng nhỏ của nàng sờ lên trên đến bộ 𝖓_🌀ự_𝒸 nặng trĩu, chàng cực kỳ yêu chỗ này.
"Uyên Nhi... !chàng làm gì vậy, đừng xoa... !đáng ghét.".
Diệp Thê гê.п ⓡ.ỉ, động tác đâ●ɱ 𝖛à●ⓞ ⓡ●ú●𝖙 г●𝖆 của nam tử mạnh mẽ, dùng tay ⓥ·υố·† ⓥ·e lại rất dịu dàng, hai lần xuất hoàn toàn khác nhau khiến nàng xuất thần.
"N🌀ự.↪️ cũng phải bôi thuốc mới được, tối qua bị ta ăn trầy da rồi." Ngón tay của nam tử đè xuống đầu ⓝ-🌀ự-↪️ dùng móng tay gảy nhũ hoa còn đang khép kín lên.
Chàng còn không biết xấu hổ mà nói, đường đường tướng quân trấn quân như vậy lại thích uống sữa, Diệp Thê nói ở trong lòng, không ngờ chỉ một lát, lại bị nam tử làm càn đánh tan suy nghĩ.
Thẩm Tương Uyên nhìn hình dáng nhô lên mờ ảo dưới chiếc yếm màu xanh ngọc thêu hoa sen ở trong lòng bàn tay mình, sảng khoái nói không nên lời, mu bàn tay chàng lật lại trực tiếp vén áo lót che đậy cơ thể của nữ tử lên lộ ra hai bầu n.𝐠ự.𝒸 núng nính màu trắng bị chàng 💲_ờ 💲_ⓞạ_ⓝ_ɢ.
Nhũ hoa trắng bóng được bôi thuốc mỡ lên, thuốc mỡ trộn lẫn với dịch của chàng và nữ tử đã trở thành trạng thái nửa thể lỏng, theo mặt nhũ hoa trượt sang hai bên hai bên, đầu nụ hoa đứng thẳng bị ngón tay nam tử kẹp lấy vân vê.
Thẩm Tương Uyên có loại ảo giác Diệp Thê bị chàng làm cho ra sữa, mà loại ảo giác trở thành chất xúc tác của 𝖉â*ⓜ ⓓ*ụ*c.
"Uyên, không... !Chàng như thế nào lại to lên đấy, bụng căng quá, bên trong không thể chịu được nữa."
"Khẩu thị tâm phi*, rõ ràng là cắn rất chặt, ta rú.† r.🔼 cũng khó."
*khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau.
Lời nam tử nói vậy mà thật ra là lời nói thật, Diệp Thê là danh khí của Bạch Hổ, con chim dài của Thẩm Tương Uyên lúc đầu giống như đi vào một khe sâu chật hẹp, vào đến bên trong lại là hồ nước không thể nhìn thấy đáy, ấm áp quấn lấy chàng.
"Ô... !Ra ngoài một chút..." Diệp Thê kêu khóc xin tha.
"Được được." Thẩm Tương Uyên 𝐫·ú·🌴 ⓡ·🅰️ một chút, khi nữ tử vừa mới thả lỏng lại bỗng nhiên đ-â-ɱ sâu vào trong.
Diệp Thê r.ê.ռ 𝐫.ỉ một tiếng, âm điệu cao 🅓â_ⓜ đã𝓃_g hơn cả tiếng thú động đực, nàng run run, bờ ɱ.ôռ.g đang rυ·𝐧 ⓡ·ẩ·ⓨ, vách động bị nam tử mạnh mẽ ma sát đến co rút.
Nữ tử chịu không nổi nữa, nam tử còn chưa phê, nói chính xác là, chàng vừa mới bắt đầu.
Thẩm Tương Uyên bắt lấy cái Ⓜ️ô.n.ⓖ của nữ tử rú*✝️ ⓡ*🅰️ đâ●〽️ 𝖛à●ο từng cái một, còn chưa ԁ●â●m loạn được vài lần như chàng ta là dồn nén đủ rồi, biên độ đ●â●𝐦 rút càng mạnh hơn, đâ*ⓜ cho thân hình nhỏ xinh của nữ tử lắc lư, hai bầu пg.ự.🌜 non mềm cũng rung rinh lên xuống.
Đã nói là bôi thuốc lại biến thành 𝖑à_𝖒 ✞_ìⓝ_ⓗ thuần túy, Diệp Thê khóc không ra nước mắt, giữa hai chân nàng không biết là bị tác dụng của thuốc mỡ thấm vào tê dại hay là bị Thẩm Tương Uyên làm càn mạnh mẽ mà tê rần, cảm giác khắc sâu lan đến bụng, dần dần hướng thẳng lên trước ⓝ●g●ự●ⓒ, lại đến yết hầu, cả cơ thể đều bị làm đến tê dại.
"Uyên Nhi... !chàng sắp làm thiếp đến 𝐜𝒽-ế-ⓣ rồi, sâu quá.... thích." Trong miệng Diệp Thê tràn ra tiếng 𝓇-ê-ⓝ ⓡ-ỉ vô ý thức, trên mặt là vẻ dâ●𝐦 loạn si mê.
"Thử xem càng sâu hơn nữa." Đôi mắt Thẩm Tương Uyên đỏ lên, người nam nhân trong chuyện yêu luôn có tính hiếu chiến xâm lược trời sinh.
Hai chân Diệp Thê bị Thẩm Tương Uyên nhẹ nhàng đặt lên vai, phần eo của nàng cũng nâng lên treo trên không theo, cơ thể nữ tử giống như là bị nam tử nhấc lên.
"A.
Rách rồi, sắp bị Uyên Nhi chọc rách rồi.".
Điểm có lực duy nhất chính là chỗ ℊ-𝖎-𝐚-⭕ ⓗ-ợ-🅿️, Diệp Thê hoàn toàn mất đi sự khống chế cơ thể đối với bản thân mình, cứ như vậy bị nam tử nhấc bổng lên mà xỏ xuyên, cứ để mặc cho con chim dài đâ·ⓜ đến nước của nàng văng khắp nơi.
Thê tỷ tỷ ngoại hình xinh xắn, có mặt xấu cũng có mặt lợi, tuy rằng không thể vừa đâ_m ✔️à_🅾️ vừa uống sữa, nhưng nhấc lên đâ●〽️ như vậy, cảm giác cũng 💲-ư-ớ𝐧-𝐠, Thẩm Tương Uyên thoả mãn động động dương v*t, dáng người thân hình này của nữ tử, còn không cao bằng một nửa cột người gỗ mà chàng đánh nữa.
Trong đầu Thẩm Tương Uyên có suy nghĩ cổ quái, Diệp Thê trần truồng bị treo trên cột người gỗ cửa ra vào mở rộng, luyện xong võ chàng trực tiếp liền....
"Thê tỷ tỷ.
có muốn xem ta luyện võ không?".
"Cái gì." Diệp Thê ɱ_ê ɱⓐ_ng.
"Trên võ trường có cái cọc gỗ, ta muốn cột tỷ lên trên để là·ⓜ 𝖙·ìⓝ·ⓗ, tỷ có chịu không?" Thẩm Tương Uyên nói trắng ra ảo tưởng của mình.
"Được.
Uyên Nhi nói gì cũng được hết, Thê tỷ tỷ luôn chiều theo chàng." Đã bị đâ_𝖒 chọc thành ◗â.Ⓜ️ thú, Diệp Thê nghe theo đồng ý.
Thật ngoan, Thẩm Tương Uyên cực kỳ vừa lòng, cha chàng thật đúng là đã tìm cho chàng một người vợ tốt.
Nam tử đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn cái cổ trống không của nữ tử, "Thê tỷ tỷ, kim châu* ta tặng tỷ đâu đâu?"
*kim châu: ngọc trai có màu vàng.
"Cất.... cất đi rồi."
"Ngày mai đeo lên."
"Ừm, ừm.
Vâng."
Viên ngọc trai đó là phụ thân tặng mẫu thân làm tín vật đính ước, không phải là vật gì quá quý giá, nhưng ý nghĩa rất lớn, mẫu thân trước khi qua đời nói phải trao cho con dâu tương lai.
Thẩm Tương Uyên lúc ấy trao viên ngọc cho Diệp Thê, không nghĩ nhiều, chỉ là ý ngoài mặt, nhưng hôm nay thì khác rồi, nàng là người vợ mà chàng phải ẵm ở trong lòng.
Nói như vậy, ta có phải cũng nên chuẩn bị tín vật đính ước cho tỷ tỷ không?
"Tỷ tỷ, có thích vật gì không?" Tốc độ của Thẩm Tương Uyên chậm lại, chậm rãi ma sát thành hoa huy*t của nữ tử.
"Thích.
Thích Uyên Nhi." Diệp Thê ngẩn ngơ trả lời.
Gân xanh thái dương của Thẩm Tương Uyên giật giật, chàng hít một hơi thật sâu, đôi tay bóp chặt eo nhỏ của nữ tử, hơi bất đắc dĩ nói, "Thê tỷ tỷ.
Là chính tỷ muốn trêu chọc ta."
Diệp Thê không hiểu hàm ý trong lời nói của Thẩm Tương Uyên, cũng không có cơ hội để nghĩ, mới thong thả một chút còn chưa tận hưởng được bao lâu lại kịch liệt hơn một lần nữa, mạnh hơn sâu hơn, nàng dường như sắp bị nam tử đâ-𝖒 đến gãy eo.
"Uyên.
A, chàng nhẹ một chút, đau, xin chàng, tướng công."
"Hửm, còn trêu chọc ta, tỷ tỷ ⓗⓐ.〽️ Ⓜ️.𝖚.ố.п quá."
Nam tử cười, giống như dã thú động dục đè nữ tử dưới thân làm càn, khiến nàng hết lần này đến lần khác đạt tới cao trào, d*m thủy 𝐭-i-ռ-ⓗ 𝒹ị-🌜-𝐡 thì phun đầy bụng, bản giường chịu không nổi lực phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, ấm sắc thuốc cũng lăn đến một góc.
Vì thế, loại thuốc chuyên dùng để bôi này, càng bôi càng sưng, loại nam tử này, càng chiều càng hư.
Mong Thê tỷ tỷ nhớ kỹ..
← Ch. 15 | Ch. 17 → |