← Ch.69 | Ch.71 (c) → |
Editor: Linh
Đại Bảo là đứa nhỏ hào phóng, vì chiêu đãi hai đứa cháu, hắn không những lấy phần bánh của hắn ra, còn lấy ra một quả xúc cầu tinh xảo. Xúc cầu này là cha hắn đưa cho hắn, hắn vẫn luôn rất quý trọng, cũng không nỡ mang ra chơi. Bây giờ vì chiêu đãi đồng bọn mới, hắn lại bở được, có thể thấy được tính tình hắn vẫn là không sai.
Dương Nghi vừa trò chuyện, vừa phân thần nghe động tĩnh gian ngoài, một hồi lâu, nghe ba đứa dường như chơi không tệ, liền yên lòng, chuyên tâm cùng các nàng nói chuyện.
"Ngươi nói dối!" Tiếng Đại bảo thét chói tai từ bên ngoài truyền tới, "Cha ta mới sẽ không bị người xấu đánh chết!"
Hạo ca nhi có chút bị hắn dọa đến, nhưng hắn xưa nay bá đạo không chấp nhận được đứa nhỏ khác lớn giọng với hắn, hắn lập tức liền ngạnh cổ chống nạnh lớn tiếng nói: "Ta mới không có nói sai! Nãi nãi ta nói, ngươi cùng nương ngươi kiêu ngạo như vậy, không phải là ỷ vào thúc công sao? Người Đột Quyết sớm hay muộn cũng sẽ thu thập thúc công, đến lúc đó ta xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào?" Bất tri bất giác, Hạo ca liền rập khuôn nói ra nguyên thoại của Từ thị.
Hạo ca nhi năm nay lăm tuổi, đúng là tuổi học miệng, Từ thị cho rằng đứa nhỏ không hiểu chuyện, ở trước mặt bọn họ cũng không chút cố kị.
Ba người nghe thấy tiếng Đại Bảo thét chói tai vội vàng đi ra vừa vặn nghe được Hạo ca nhi nói những lời này, Từ thị lập tức ngượng ngùng nói: "Đồng ngôn vô kị đồng ngôn vô kị --" Đứa nhỏ chết tiệt này, lần này nàng ta bị nó hại thảm rồi.
Lão thái thái cũng hung hăng liếc Từ thị một cái.
Đại Bảo vừa thấy Dương Nghi, không quản tất cả liền chạy tới, ôm đùi Dương Nghi, ngẩng mặt, mắt to cầu xin Dương Nghi."Nương, hắn nói dối đúng không? Cha từng đáp ứng Đại Bảo, chỉ cần Đại Bảo ngoan ngoãn ở lão gia bồi nãi nãi, khi người trở về sẽ mang đồ tốt cho Đại Bảo, cha không có khả năng không trở lại đúng không?" Nhưng là Đại Bảo đợi thật lâu thật lâu sao cha còn chưa trở về -- vừa nghĩ đến sẽ mất cha, nước mắt Đại Bảo liền thi nhau rơi xuống đất.
Lời nói của Tiểu gia hỏa làm mọi người vô cùng xót xa, Lão thái thái còn quay lưng lại lau nước mắt.
Dương Nghi ngồi xổm xuống, ôn nhu lau nước mắt cho hắn, "Đại Bảo ngoan nào, Đại Bảo là tiểu nam tử hán mà, nam tử hán sẽ không khóc nha."
Cảm giác được Dương Nghi yêu thương, dường như tất cả ủy khuất của hắn nương đều biết đến, Đại Bảo nước mắt rơi càng nhiều, nghẹn nào nói: "Nhưng là cha người -"
Dương Nghi sờ sờ đầu hắn, khẽ cười nói: "Đại Bảo con nghĩ xem, chuyện cha con đã đáp ứng con, có lần nào là không làm được?"
Đại Bảo ngừng khóc, nấc một cái, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ mới lắc đầu.
"Đúng chứ, cha con nói sẽ về thì nhất định sẽ trở về!" Dương Nghi kiên định nói.
Đại Bảo dùng sức gật đầu, ngọt ngào ngây thơ nói, "Dạ, cha nhất định sẽ trở về!"
"Cho nên Đại Bảo nín khóc nha, nếu cha con trở về biết con khóc nhè, người sẽ chê cười Đại Bảo."
Đại Bảo khẩn trương, vội vươn hai cái móng vuốt nhỏ ra lau mặt, "Nương, Đại Bảo nín khóc, người đừng nói cho cha nha." Tiểu gia hỏa rất để ý hình tượng nam tử hán của hắn trong lòng cha hắn.
"Được, nương không nói." Trấn an tiểu bảo bối, lúc này Dương Nghi mới đứng lên, tay tự nhiên vẫn nắm tay Đại Bảo.
Nợ nên tính nàng sẽ không quên, nàng lạnh nhạt nhìn Từ thị, thấy nàng ta ánh mắt trốn tránh, rõ ràng không dám đối diện với nàng."Đại tẩu, ngài cũng đừng che dấu, ngài nói hay chưa từng nói vậy tất cả mọi người không phải người ngu, trong lòng đều rõ ràng..." Nàng thật sự con mẹ nó (nguyên văn tác giả) không muốn để ý đến Đại tẩu không biết điều này, hiện giờ Đồng gia đang lúc rối loạn, lúc trước Từ thị thường xuyên khiêu khích, Dương Nghi đã không thèm chấp rồi. Nhưng lần này nàng ta thật sự quá đáng, làm cho người ta không thể nhịn được nữa.
"Ta muốn nói chính là, ngài lại chỉ mong sao Nhị gia và Triển gia gặp chuyện không may như vậy? Về chuyện Vân Châu ngài không lo lắng ta cũng không miễn cưỡng, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy Đại tẩu ngài trời sinh lạnh bạc mà thôi, nhưng ngài lại nói ra những lời vui sướng khi người gặp họa đó, không khỏi cũng quá khiến người ta thất vọng? Hơn nữa, nếu Nhị gia và Triển gia xảy ra chuyện, ngài thực cho rằng bản thân có thể thoát được quan hệ?" Nói xong lời cuối cùng, Dương Nghi hừ lạnh một tiếng.
Nói thật trong khoảng thời gian này Dương Nghi cũng có áp lực rất lớn, dù sao lên chiến trường là trượng phu của nàng, nàng làm sao có thể không lo lắng? Mặt ngoài còn làm bộ như không có việc gì đến an ủi lão thái thái, còn có thai, đủ loại cảm xúc lo âu tức giận đều bị nàng nén xuống, lúc này tất cả đều bộc phát ra rồi.
Từ thị cũng thật sự tức giận, Dương thị dám nói chuyện như vậy với nàng ta, có để Đại tẩu như nàng ta vào mắt hay không? Nhưng ý trong lời của Dương Nghi lại khiến nàng ta bồn cồn, theo ý nàng ta, Triển gia ngã liền ngã, nhiều năm như vậy cũng không thấy Triển gia giúp lão gia nàng ta cái gì. ? Lại nói Đồng nhị, chức quan của hắn còn không bằng lão gia nhà nàng ta, mấy năm nay không phải lão gia nhà nàng ta giúp đỡ, có thể thăng nhanh được như vậy? Có điều nàng ta lại có chút không xác định được, bởi vì mấy chuyện lớn này lão gia chưa bao giờ nói với nàng ta, tất cả đều là nàng ta tự mình suy đoán.
Nếu lão thái thái biết suy nghĩ của nàng ta còn không biết sẽ tức giận thế nào đâu, có khi còn đến thẳng nhà mẹ đẻ Từ thị chất vấn thông gia dạy thế nào lại ra một nữ nhi đã ngu xuẩn lại còn xu lợi tự đại đến đây.
Thật ra lúc này tức giận nhất chính là lão thái thái, dù sao hai phe Từ thị nguyền rủa cũng là người thân nhất của bà, nếu không phải còn chút lý trí, chỉ sợ bà cũng khó thở công tâm, có điều lúc này sắc mặt bà cũng không tốt đi chỗ nào.
"Nhà lão đại, lời nói vừa rồi thật sự là ngươi nói?"
Từ thị vừa thấy sắc mặt lão thái thái, tâm hoảng hốt, ấp a ấp úng nói không ra lời.
Lão thái thái vừa thấy liền biết lời này thật sự xuất ra từ miệng Từ thị, bà vẫn biết Từ thị không phải người lanh lợi, nhưng cho tới bây giờ vẫn không biết nàng ta bạc tình như vậy, lần này lão thái thái thật sự thất vọng rồi.
"Người tới, Đại phu nhân lo lắng Vân Châu, đặc biệt đến phật đường nhỏ ở hậu viện vì dân chúng tướng sĩ Vân Châu cầu phúc, trong vòng nửa năm, bọn ngươi không được quấy rầy! Còn có, đại thiếu phu nhân quản sự, không có biện pháp thì kêu nàng đến hỏi ta, không cho lại đi quấy rầy đại phu nhân, hiểu chưa?
Từ thị há miệng thở dốc, nhưng vẻ mặt lão thái thái không giống như đang đùa.
Nói mấy câu liền quyết định cuộc sống giam cầm của Từ thị. Phật đường nhỏ ở hậu viện đã rất lâu rồi không dùng, lần này xem như có tác dụng. Nửa năm, trận chiến sự ở Vân Châu hẳn là cũng có kết quả rồi. Thật ra đến lúc đó mặc kệ kết quả như thế nào, Từ thị đều sẽ không có ngày lành.
Lúc này mấy bà vú già được lệnh muốn tiến lên, Từ thị mới hoảng, vội biện giải: "Lão thái thái, đây chỉ là ta tùy tiện nói mà thôi -" Không cần nhốt nàng ta vào phật đường nhỏ chứ?
Lời như vậy có thể tùy tiện nói sao?
Lão thái thái vẫy vẫy tay, rõ ràng không muỗn gặp lại nàng ta, hai phụ nhân khỏe mạnh lập tức tiến lên kéo Từ thị. Từ thị còn muốn nói gì đó, dưới ý bảo của Thanh nương, bị vú già lấy khăn bịt miệng.
Hạo ca nhi thấy nãi nãi hắn bị người lôi đi, mơ hồ biết bản thân gây họa, trong lòng sợ hãi, oa một tiếng khóc lên.
Lão thái thái bị làm cho đau đầu, nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói với bà vú của hắn: "Ôm Hạo ca nhi về đi, nói với Nhị thiếu phu nhân của các ngươi, bảo nàng ta quản tốt đứa nhỏ, đừng cả ngày chỉ biết ăn giấm chua làm đứa nhỏ không học được mấy lời đứng đắn -"
Lời này của lão thái thái đúng là bất mãn với chuyện Hạo ca nhi học vẹt, bà vú của Hạo ca nhi kinh sợ đáp 'vâng'.
Một hồi khôi hài cứ như vậy kết thúc, tất cả mọi người mệt đến hoảng, lão thái thái liền bảo Dương Nghi và Đại Bảo về nghỉ ngơi.
Dương Nghi bụng cũng có chút không thoải mái, liền thuận thế đáp ứng.
Những ngày tiếp theo, bởi vì Từ thị vào Phật đường, tất cả đều trở về bình tĩnh.
Lần này Đại thiếu phu nhân thật sự có quyền quản gia, bởi vì ý thức được Lão thái thái thiên vị chi thứ hai, liền thường thường bảo ma ma bên người đi qua hỏi bọn họ có thiếu gì không, thiếu gì nàng ta sẽ bảo người mau chóng bổ sung. Có điều đối chuyện nàng ta cầu tốt, Dương Nghi cũng chỉ làm người ta tức giận trở về. Dù sao cũng đã phân gia, nếu không phải lo lắng lão thái thái, nàng cũng không muốn ở đây.
Hồ Hạnh đến đây hai lần, đều dẫn theo Dung ca nhi cùng đến. Dung ca nhi tính tình ôn hòa, Đại Bảo cũng thích chơi với hắn. Vì Đại Bảo, Dương Nghi cũng không nóng không lạnh chiêu đãi nàng ta. Từ đó về sau, Hồ Hạnh cũng hiểu rõ, cực có mắt không thường đi qua, có điều lại để bà vú thường xuyên ôm Dung ca nhi đến.
Bởi vì có đứa nhỏ cùng tuổi, Đại Bảo thoải mái hơn dĩ vãng rất nhiều, đối với chút tâm tư nhỏ của Hồ Hạnh, Dương Nghi coi như không nhìn thấy.
Nhân Đại Bảo, lão thái thái quả thật đối Dung ca nhi tốt hơn lúc trước một chút. Hồ Hạnh nghe được Dung ca nhi đứt quãng nói, cười đến thật vui vẻ. Sống gần mười năm ở cổ đại, nàng ta đã sớm không còn hồn nhiên và thanh cao lúc trước. Về phần trước đây cùng Dương Nghi ganh đua so sánh? Đây đều là mệnh a, không cưỡng cầu được. Bây giờ nàng ta chỉ nghĩ dạy nhi tử cho tốt, thuận tiện để nửa đời sau có người dựa vào.
Ngày hôm đó, Dương Du tới chơi.
Dương Nghi nhìn cái bụng lộ ra của nàng, oán tránh nói: "Cũng đã là người có thai sao còn chạy loạn khắp nơi? Thật xảy ra chuyện gì, muội phu cũng không thể trách ta đấy."
Nhớ tới cái người vô cùng khẩn trương kia, Dương Du cũng cười, "Tỷ tỷ tốt, người cũng đừng niệm ta, không dễ dàng mới qua được ba tháng đầu nơm nớp lo sợ, người để ta yên tĩnh chút đi."
Dương Nghi bất đắc dĩ lắc đầu.
Đại bảo biết tin cũng không tự chơi một mình, cùng đi theo vào thiên sảnh, ghé vào trên đùi Dương Nghi, tò mò nhìn bụng tiểu di hắn, "Di di, trong bụng người thật sự có đệ đệ sao?"
Lời của Đại Bảo làm Dương Du có chút thẹn thùng lại có chút cao hứng, nàng hướng Đại Bảo vẫy tay. Đại Bảo nhìn nương hắn một cái, thấy Dương Nghi gật đầu thế này mới vui vẻ chạy đến bên người Dương Du.
"Ừ, bên trong có đệ đệ hoặc muội muội đấy." Dương Du vuốt bụng cười.
"Đại Bảo có thể kiểm tra sao? Di di, Đại Bảo cam đoan nhất định sẽ rất nhẹ rất nhẹ, sẽ không làm đau đệ đệ." Đại Bảo mắt to tràn đầy cầu xin.
Thấy di di hắn đồng ý, Đại Bảo mới cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên bụng nàng. Đột nhiên, tiểu gia hỏa reo một tiếng, ánh mắt mở tròn tròn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Dương Du cũng a một tiếng, trong mắt tràn đầy vui sướng, "Tỷ tỷ, nó động, nó đá ta này."
"Chúc mừng!" Dương Nghi cũng cười, nàng có thể cảm nhận được cảm giác vừa thỏa mãn và kinh hỉ được làm mẫu thân này.
"Nương, vừa rồi là đệ đệ động sao?" Đại Bảo kề bên Dương Nghi, sững sờ nhìn bàn tay nhỏ vừa mới bị đá.
"Đúng nha, đệ đệ thích Đại Bảo đấy, Đại bảo cao hứng không?" Dương Nghi xoa xoa đầu hắn hỏi.
"Cao hứng!" Đại Bảo lòng đầy chờ mong nhìn di di hắn, "Di di, có thể để Đại Bảo sờ thêm chút nữa sao?"
Dương Du đương nhiên đồng ý, đáng tiếc lúc này bàn tay mập của Đại Bảo đặt ở mặt trên một hồi lâu cũng không thấy động tĩnh, khuôn mặt tràn đầy chờ mong của tiểu gia hỏa sụp xuống, "Nương, di di, đệ đệ không để ý ta -" tiểu gia hỏa cáo trạng, xem như vậy, bởi vì bị ghét bỏ nên muốn khóc.
"Đại Bảo ngoan nhé, đừng ầm ĩ đệ đệ, đệ đệ mệt mỏi, ngủ rồi. Chờ sau khi hắn tỉnh, sẽ cùng Đại Bảo chơi." Chờ hắn tỉnh ngủ, muội muội cũng đã về.
"Thật vậy chăng?"
"Thật sự."
"Được rồi, vậy con liền ở đây chờ đệ đệ tỉnh ngủ."
Dỗ tốt đứa nhỏ, một lát sau, Đại Bảo đã tự chơi một mình rất vui rồi.
Dương Du trợn mắt há hốc mồm nhìn bản lĩnh dỗ đứa nhỏ của tỷ tỷ nàng.
Dương Nghi liếc nàng mộ cái, chuyện bé xé to.
Dương Du cười khổ, sờ sờ cái mũi, lại nhìn thẳng tỷ tỷ nàng, mới đắn đo mở miệng, "Tỷ, Đại bá nương nhờ chúng ta có rảnh rỗi đến Tôn gia xem đường tỷ chút.."
"Chuyện nhà bọn họ, ta mặc kệ." Muốn quản cũng không quản được, có một số việc, lựa chọn phải gánh vác hậu quả.
Dương Du yên lặng gật đầu, nàng cũng biết tỷ tỷ nàng dạo này rất buồn phiền, bản thân nàng sao không phải vậy? Nàng còn lấy việc này đến phiền tỷ tỷ, thật sự là không nên. Nghĩ như vậy, chút trắc ẩn duy nhất trong lòng cũng không còn. Đường là tự mình đi, đường tỷ tự biến cuộc sống của bản thân thành như vậy, người khác giúp được một lần, không giúp được cả đời.
Nghĩ như vậy, Dương Du nói sang chuyện khác, chuyển hướng đề tài này.
Ngày như nước, năm nay mùa xuân dường như đặc biệt dài, tuyết thật lâu chưa tan.
Vân Châu thường xuyên sẽ có chút tin tức vụn vặt truyền đến, có thắng có bại, làm tim người ta lên lên xuống cuống, nghe xong hai ba lần, cuối cùng Dương Nghi dứt khoát không nhìn không nghe, cũng nghiêm cấm hạ nhân ở bên cạnh lão thái thái nói linh tinh.
Đại thiếu phu nhân cũng sáng tỏ dụng ý của Dương Nghi, cũng bảo người trong phủ không được nói.
Mà bụng Dương Nghi cũng dần dần lớn lên. Bởi vì Dương Nghi lại mang thai, thực làm lão thái thái vui vẻ một hồi.
Trong sự sốt ruột chờ đợi của đám người Dương Nghi, thời tiết dần dần chuyển ấm.
Đầu tháng tư, rất đột ngột, tin tức Triển gia Vân Châu đánh bại đại quân Đột Quyết truyền ra.
Tiếp quan đến báo tin vui, Dương Nghi trong khoảng thời gian ngắn không dám tin, đến khi chứng thực tin đại thắng, cả phủ người vui mừng khôn xiết, vui sướng.
"Nhị gia đâu, Nhị gia sao rồi?" Dương Nghi sốt ruột hỏi.
Quan báo tin là một người trẻ tuổi, chỉ thấy hắn vẻ mặt khó xử.
Trái tim Dương Nghi co rút một trận, mọi người cũng ý thức được tình huống không đúng, ào ào nhìn về phía quan báo tin.
Vẫn là lão thái thái trấn định, chỉ thấy bà động tay, quải trượng nặng nề gõ trên đất, "Nhị gia rốt cuộc như thế nào, ngươi nói thẳng."
Vì cứu Triển lão Tướng quân, tay Đồng Nhị gia bị phế."
← Ch. 69 | Ch. 71 (c) → |