← Ch.65 | Ch.67 → |
Editor: Linh
Dương Du đi rồi, trở về trước ngày đại hôn của Dương Uy một tháng.
Dương Nghi chuẩn bị lễ vật cho Dương Uy cũng bảo nàng cùng mang về.
Dương Du cuối cùng chọn Phương Thiểu Cương, hoàn toàn ra ngoài dự đoán của Dương Nghi. Nàng cho rằng Dương Du sẽ chọn Vương Cường, bởi vì nhiều người cho dù hiểu được đạo lí rõ ràng, lại thường nghe làm theo dục vụng trong lòng.
Dương Du có thể chiến thắng dục vọng trong lòng, lựa chọn theo lý trí làm Dương Nghi đánh giá cao một hồi.
Dương Du đi rồi, Đồng gia bắt đầu tiến vào thời kì thu hoạch. Không nói mảng lớn thóc và hương liệu, cái khác như lạc và đậu tương cũng đều trưởng thành, Đồng gia tiến vào thời kì bận rộn.
Sắn Đồng gia trồng cũng đã được thu hoạch, hai xe to cành sắn cũng chỉ đủ trồng ba mẫu đát, có điều bởi vì biết Đông gia (ông chủ) rất coi trọng sắn này nên các nô lệ cũng rất dụng tâm chăm sóc.
Dương Nghi thấy sắn đã được thu hoạch, liền bảo người đến Đồng gia thôn, (Thôn trang xây dựng cho nô lệ ở chương trc đã nói. ) sai người đào bốn khóm. Bởi vì được chăm sóc tốt, thân củ rất dài rộng, chỉ có bốn khóm đã nặng hơn một trăm cân.
"Thứ này có thể ăn sao?" Một tên nô lệ nhịn không được hỏi.
"Chắc là có thể, không thể ăn phu nhân bảo trồng làm gì?"
"Thứ này ăn sống có độc, có điều phơi khô hoặc ngâm nước liền không có chuyện gì.
Dương Nghi nói xong phân phó hạ nhân chọn một ít thân củ tươi mới chuẩn bị cầm về Đồng gia. Bóc vỏ, sau đó cắt thành miếng bảo vào trong nồi nấu, sau đó lại đặt vào thùng gỗ ngâm mấy ngày, mỗi ngày đổi nước hai lần, ba ngày sau có thể ăn.
Thừa lại Dương Nghi dạy bọn họ cách ăn, để bọn họ cũng nếm thử một chút.
Ba ngày sau phòng bếp chiếu theo biện pháp Dương Nghi nói lấy sắn này ra xào, khi xào cho thêm chút cọng tỏi non vào. Xào xong rồi nhưng mọi người trong phòng bếp lại lo lắng, nghe nói thứ này có độc, thật sự có thể ăn sao?
Dương Nghi buồn cười xem mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, "Đông Mai, đơm một bát qua đây."
Mọi người cả kinh, loạn xa kêu ra tiếng: "Phu nhân ---"
Nếu phu nhân xảy ra chuyện, bọn họ cũng đừng muốn sống.
Đột nhiên có mấy người bước ra, tay vội vàng lấy một miếng sắn từ trong nồi ra nhét vào miệng.
Dương Nghi buồn cười nhìn bọn họ, sau khi bọn họ ăn xong, vẻ mặt không yên, một hồi lâu sau bọn họ không cảm thấy có gì khác thường.
"Không sao chứ?"
"Chắc vậy? Ngươi đau bụng sao?"
"Không đau!" "Đau...."
Mọi người cả kinh, người nọ nói tiếp: "Thực ra ta chỉ là muốn đi nhà xí ---" mọi người cười mắng, cút: "Cút..."
Qua nửa ngày, nhưng người ăn sắn đều không sao, mọi người cuối cùng cũng có chút yên tâm.
Ngày kế, Dương Nghi lại bảo người xào một ít, lúc này mọi người có thể thoải mái mở rộng bụng ăn.
"Sắn này hương vị không tệ. Thơm thơm bùi bùi, ăn ngon." Xuân Tuyết ăn vẻ mặt thỏa mãn.
"Đó là đương nhiên, ngươi cũng không nhìn xem phòng bếp cho bao nhiêu mỡ heo vào xào." Đông Mai đang dọn dẹp ở thiên sảnh, dọn dẹp hết tất cả những cái gì bẩn đi. Bây giờ Đại Bảo biết đi, còn đi rất nhanh, hơi không để ý chút liền không đuổi kịp bé. Hơn nữa tầm này bé đang thời kì mọc răng, cơ bản là thấy cái gì đều nhét vào trong miệng.
"Xuân Tuyết, như vậy ngươi liền vui vẻ rồi à? Sắn này còn có cách ăn khác đấy."
"Còn có cách nào?" Mắt Xuân Tuyết sáng lên.
Tiếp theo, Dương Nghi lại nói ra mấy cách ăn sắn khác. Thứ nhất là trực tiếp phơi khô, nghiền thành bột, làm thành bánh bột sắn ăn, mặn ngọt đều được. Một cách khác là bỏ sắn vào bao bố, sau đó ném vào trong sông ngâm một tháng, sau đó tất cả sắn đều trở nên mềm, đến lúc đó trực tiếp lột vỏ xào, vừa thêm lại vừa mềm, so với cách ăn bây giờ của bọn họ còn ngon hơn rất nhiều; hoặc là lấy sắn đã ngâm trong nước phơi khô, nghiền thành bột để làm bánh bột sắn, bột sắn như vậy làm thành bánh bột sắn rất dính, còn mềm dẻo, mặc kệ ăn ngọt hay mặn đều là một loại biện pháp tốt. Hơn nữa hương vị còn không kém bánh bột gạo.
Nghe Dương Nghi nói, nước miếng của Xuân Tuyết đều sắp chảy ra, nàng vội vàng gắp một miếng sắn cho vào miệng, ăn xong liền giương mắt nhìn Dương Nghi, "Chúng ta mau đào mấy mẫu sắn này lên đi? Như vậy tiếp qua một tháng, chúng ta còn có bánh bột sắn ăn."
"Ngươi chỉ biết ăn!"
Dương Nghi xem bộ dáng hai người đấu võ mồm, lắc lắc đầu. Sắn này nhất định sẽ đào lên, có điều nên làm thế nào, đêm nay còn phải cùng vị kia nhà nàng thương lượng một chút mới được.
...........................................
"Đây là cái gì?" Nhìn món ăn mới xuất hiện ở trên bàn ăn, Nhị gia khó được tò mò hỏi.
"Đây là sắn, hai ngày trước ta bảo người đào một chút, chàng nếm thử." Dương Nghi cười nói.
"Chính là cái mà nàng sai người cầm từ bên Nghiễm Châu về?" Nhị gia cảm thấy hứng thú hỏi, sau đó ăn thử một chút, gật gật đầu, tán thưởng nói, "Không tệ."
Tiếp theo, Dương Nghi lại nói chuyện mà hôm nay nàng nói với Xuân Tuyết ra, "....... . Chờ thêm hai ngày chúng ta lại đào hết toàn bộ sắn còn lại lên, phỏng chừng ít nhất có 8000 cân, đến lúc đó chúng ta giữ một nửa phơi khô, một nửa ---"
Nhị gia vốn đang mỉm cười nghe thê tử ríu rít, có điều, 'Đợi chút, nàng nói, ba mẫu đất này có thể thu hoạch được bảy tám nghìn cân sắn?" Nhị gia cả kinh đứng lên, hắn thân là lính, không có ai càng hiểu tầm quan trọng của lương thực hơn hắn.
Cả nước khắp nơi hằng năm đều có tai họa, thuế má có thể thu được cũng không nhiều, rất nhiều địa phương đều khất nợ thuế của triều đình. Bởi vậy, binh doanh bên Khâm Châu này từ khi tự tổ kiến (tổ chức và thành lập) đến nay, lương thảo triều đình thật sự rất eo hẹp. Bởi vì lương thảo triều đình đều ưu tiên cung ứng cho hai binh doanh ở Vân Châu và Tàng Châu.
Mặc dù binh doanh Khâm Châu cũng có ruộng đất của mình, nhưng ruộng đất sản xuất ra không đuổi kịp tốc độ tăng trưởng đầu người trong binh doanh. Hiện nay binh doanh Khâm Châu có hơn 18 vạn binh lính, khuếch đại không chỉ một lần so với năm trước. Tùy theo mà đến chính là khẩu phần lương thực của binh sĩ. Gần đây hắn vẫn luôn đau đầu về vấn đề này, bây giờ nghe thê tử nói ba mẫu đất có thể sản xuất ra nhiều sắn như vậy, sao hắn có thể không kích động vạn phần? Nếu đây là thật sự, vậy vấn đề lương thực liền dễ dàng được giải quyết rồi.
Dương Nghi nhìn bộ dáng luống cuống của Nhị gia luôn trầm ổn, nghịch ngợm nở nụ cười, quyết định lại cho hắn thêm chút lửa, "Sợ không chỉ có vậy đâu, hai ngày nữa toàn bộ đều được đào lên chàng sẽ biết."
"Bảo nhi tốt của ta, nếu đây là thật sự, nàng giúp vi phu đại ân rồi." Nhị gia kích động ôm nàng qua hung hăng hôn một cái.
Nha hoàn bên cạnh vội vàng cúi đầu, che lại ý cười đi ra ngoài cửa, còn tri kỷ đóng cửa lại.
Dương Nghi vươn tay đẩy hắn, kiều mị liếc xéo hắn một cái, "Chàng không thể nói chuyện bình thường à?"
Thấy chuyện vẫn luôn treo ở trong lòng có thể giải quyết, tâm tình Nhị gia rất tốt, lập tức cầm lấy bàn tay non mềm của thê tử niết một phen, "Ta đây không phải đang nói chuyện bình thường sao? Đúng rồi, Đại Bảo đâu? Ngủ? Tiểu tử này khó được lúc ngoan như vậy."
"Đại Bảo còn ở chỗ nương." Lão thái thái đã ngây người ở Khâm Châu hơn một năm, Đồng Uẩn Nhiên đã viết thư thúc giục nhiều lần, lại ở lại không thể nào nói nổi. Năm nay bất luận như thế nào bọn nàng cũng phải trở về mừng năm mới, bằng không tin đồn có thể nhấn chìm Đồng Uẩn Nhiên.
Trong lòng Lão thái thái biết, đi lần này cũng không biết còn cơ hội gặp lại không, cho nên bà nắm chặt thời gian cùng cháu trai ở chung.
Đối với chuyện này phu thê Dương Nghi cũng không biết làm sao, bây giờ cũng chỉ có thể rút ra chút thời gian bồi lão thái thái.
........................
Biết được hai ngày nay Dương Nghi sẽ sai người đào ba mẫu sắn, Nhị gia thấy binh doanh không có chuyện gì, cũng không đi làm việc mà chạy đến ruộng xem.
Thấy Đông gia, những tá điền nô lệ đó càng thêm ra sức làm việc. Nhị gia nhìn sắn được đào lên, cầm lên tay ước lượng, lại nhìn một mảnh này, dự đoán có thể được bao nhiêu cân.
Đến lúc ăn cơm trưa, Nhị gia biết những người này vất vả, sai người hầm một nồi thịt ba chỉ mang đến. Các hán tử kia đều nói Đông gia tốt, biết đau lòng bọn họ, người người ăn cảm thấy mĩ mãn, buổi chiều càng thêm ra sức làm việc. Vốn dự định bốn ngày là có thể đào xong, ba ngày liền đã xong rồi. Hơn nữa ngạnh sắn cũng được phụ nữ thu thập xong, những thứ đó đều để năm sau trồng, Nhị gia rất coi trọng. Thấy thu thập xong liền chuẩn bị an bày người tối nay đưa sắn xuống núi đặt trong thôn trang.
Đợi đến khi toàn bộ sắn đều được đào ra, thực khiến người ta kinh ngạc. Bọn họ không nghĩ tới 3 mẫu đất lại đào ra được nhiều sắn như vậy, sân phơi chất cao thành núi. Ước tính thậm chí có hơn hai nghìn cân. Việc này kinh động toàn bộ dân chúng xung quanh, ngay cả Lâm đại nhân cũng dẫn người tới.
Thật ra người chung quanh đều biết Đồng gia trồng nhiều này nọ hiếm lạ, đều rất tò mò, bây giờ đều chạy tới vây xem.
Phải biết rằng, Khâm Châu bọn họ đất trồng lương thực tốt nhất của bọn họ cũng chỉ thu được hơn 400 cân. Nếu sắn này thật sự có thể ăn, vậy giải quyết được bao nhiêu vấn đề lương thực a. Lần đầu trồng trên đất hoang sản lượng đã cao như vậy, nếu trồng trên đất quen, sản lượng càng có thể cao hơn nhiều.
Có điều trong mắt Dương Nghi, sản lượng này coi như bình thường. Kiếp trước nàng nghe nói qua, có một số người trồng sắn loại tốt, một mẫu có thể thu hoạch được hơn 2000 cân đấy. Nhưng đối với người Khâm Châu bên này là kinh hãi cỡ nào.
"Đại huynh đệ, thứ này thật có thể ăn?" Có người tò mò hỏi.
"Đương nhiên có thể ăn, hôm qua chúng ta đã ăn rồi." Người Đồng gia lớn tiếng trả lời.
"Thanh tổng quản, cho hai căn để chúng ta trở về nếm thử một chút."
Thanh thúc cười nhưng không nói, lúc này, ông bảo người nâng một nồi to lên, trên nồi đang tỏa ra hương thơm, mở ra vừa thấy, chính là sắn này.
Thanh thúc cười nói, "Sắn này đều đã được xử lý, hôm nay để mọi người nếm thử chút."
Đáng tiếc không có người động, người Đồng gia khinh thường liếc mắt nhìn những người sợ chết này một cái, muốn ăn, lại sợ chết! Sau đó tự mình cầm bát, múc đầy một chén bắt đầu ăn.
Thấy người Đồng gia đều ăn, những người khác cũng nhịn không được, ào ào cầm bát tự xúc ăn. Đáng tiếc còn chưa ăn đã nghiện đã không còn. Những người đó còn chưa hết thèm lau miệng, thấy trong nồi trống không, trong mắt không phải không có tiếc nuối.
Thật ra cũng không thấy sắn này ngon. Có điều miễn phí gì đó, ăn luôn thơm hơn.
"Thanh tổng quản, còn nữa không?" Có người ngượng ngùng hỏi.
"Sân phơi còn nhiều như vậy, lại lấy một chút đi làm một nồi, Đồng gia sẽ không keo kiệt như vậy chứ?" Một tên lưu manh ồn ào nói.
"Ngươi muốn chết thì đi ăn tươi mới đi!" Một hán tử Đồng gia thôn lạnh lùng nói, chưa thấy qua ăn miễn phí lại còn đương nhiên như vậy.
"Nghe nói thứ này khi mới đào ra không thể ăn, có độc đấy."
"Xem phản ứng này của bọn họ, hơn phân nửa là sự thật." Người ngoài xì xào bàn tán.
"Không phải là Đồng gia sợ có người trộm sắn nên thả ra lời đồn đấy chứ?"
Có người không tin.
"Trần nhị, ngươi không tin, có thể đi thử xem." Mọi người cười nhạo.
Con ngươi Trần nhị xoay một vòng, "Các ngươi muốn để lão tử lấy thân thử độc, lão tử mới không ngu đâu."
Trong tiểu trang Đồng gia, Nhị gia đang ở cùng Lâm đại nhân.
"Sắn này thật không tệ --" Lâm Đại nhân khen.
Đồng Nhị gia gật đầu, "Quả thật, nếu Khâm Châu chúng ta tương lai một nửa đất đều trồng cái này, như vậy năm sau chúng ta sẽ không cần vì lương thực phát sầu. Có điều có một vấn đề là, thân sắn ba mẫu đất này trồng ra cũng chỉ có thể trồng hai ba mươi mẫu. Muốn trồng nhiều hơn một chút, đành phải đợi qua một hai năm nữa."
Lâm đại nhân cũng hiểu rõ, chuyện này không thể vội nhất thời. Nếu sang năm trồng tốt, ra thành quả, báo lên triều đình, giải quyết được vấn đề lương thực của bộ phận khu vực, cũng coi như một cái công lớn. Đáng tiếc, thứ này chỉ có thể trồng ở phía Nam.
"Đồng gia các ngươi có thể lấy ra bao nhiêu ngạnh sắn làm giống?"
"Bảy phần, Đồng gia chúng ta giữ lại ba phần." Số này cũng là tối qua hắn và nương tử đã thương lượng tốt, giữ lại một nửa sẽ bị người liếc mắt. Toàn bộ Khâm Châu chia ra ngạnh sắn cũng không nhiều lắm, nếu Đồng gia bọn họ chiếm một nửa, liền thật đáng chú ý. Tuy rằng thứ này là Đồng gia bọn họ lấy ra, nhưng tâm tư con người chính là khó hiểu như vậy. Đã quyết định lấy ra thì hào phóng một chút, đừng để Đồng gia làm việc lại không chiếm được cảm kích và công lao nên có.
Lâm đại nhân hài lòng gật đầu, "Yên tâm đi, Đồng gia các ngươi có công đối Khâm Châu, ta nhớ kỹ." Đối với Đồng gia thức thời, Lâm đại nhân vẫn luôn rất hài lòng, trong lòng quyết định, lúc báo lên triều đình nhất định phải vì Đồng gia xin công lớn.
Hắn tính toán, ngạnh sắn chia ra, một nửa trồng ở đất binh doanh, một nửa chia cho một số người. Năm sau, lại phát ra toàn bộ Khâm Châu.
← Ch. 65 | Ch. 67 → |