← Ch.57 | Ch.59 → |
Editor: Linh.
Đại Bảo đầy tháng làm rất long trọng, ý định ban đầu của hai vợ chồng Nhị gia là chỉ làm mười đến hai mươi bàn rượu, mời những người quen biết đến náo nhiệt một chút là được rồi. Nhưng lão thái thái không đồng ý, phải muốn làm lớn một hồi, ít nhất là 40 bàn tiệc bà mới chịu, còn nói nếu bọn họ không đồng ý, tự bà bỏ tiền của mình ra làm.
Hai vợ chồng Dương Nghi không còn cách, lão thái thái đã một bó tuổi, khó được khi kiên trì chuyện gì, bọn họ làm con trai và con dâu, thế nào cũng không thể cứng rắn ngăn cản. Huống chi lão thái thái cũng chỉ thích náo nhiệt vui mừng, ngẫm lại tình huống của lão thái thái, hai người liền đồng ý làm lớn. Huống hồ làm nhiều thêm hai ba mươi bàn cũng không sao, chính là có chút mệt, phiền toái chút thôi. Người Đồng gia làm việc vui, hấp dẫn không ít lưu dân khất cái đến xem. Nhìn khất cái lưu luyến đứng ở cách cửa lớn Đồng gia không xa nhìn xem, sợ bọn họ ở cửa chính ảnh hưởng thể diện Đồng gia. Thanh thúc bảo gã sai vặt dẫn bọn họ đến cửa sau, nói Đồng gia sẽ phát bánh bao ở cửa sau. Thấy gã sai vặt vặt dần dần kéo được tất cả khất cái đi, trong lòng Thanh thúc có chút bội phục phu nhân.
Ngay cả tình huống ngày phu nhân cũng liệu đến, còn sớm kêu phòng bếp chưng mấy lòng bánh bao lớn, dự bị phân phát cho nhóm khất cái này, cũng để bọn họ cùng vui mừng. So với những nhà giàu khác sợ tổn hại thể diện mà dùng vũ lực xua đuổi, lúc này cách làm của Đồng gia bọn họ càng có hiệu quả hơn một chút, lại còn có thêm được một chút thanh danh. Để nhóm khất cái xếp thành hàng, một tiểu quản sự của Đồng gia liền đi xuống phát bánh bao. Nhóm khất cái im lặng lĩnh phần của mình, sau đó tùy ý tìm chỗ ngồi xuống. Trong đó có một tên khất cái, hắn lĩnh hai cái bánh bao thịt lớn, hai ba miếng ăn xong, con ngươi xoay một vòng, nói: "các vị, Đồng gia này khách nhân ra ra vào vào, bên trong rượu thịt phất phới, chúng ta ở đây chỉ có hai cái bánh bao khô khốc, ngẫm lại đều cảm thấy không phục.
"Đồng gia này đưa chúng ta ra cửa sau, chính là sợ chúng ta ở trước cửa làm bọn hắn mất mặt thôi, nếu chúng ta quay lại cửa lớn muốn chút thịt, bọn họ cố kị chúng ta, nhất định sẽ cấp thịt cho chúng ta ăn, các ngươi ai muốn cùng ta một đường đi ra đằng trước?" Có mấy tên khất cái mới lớn bị hắn nói động lòng, rục rịch ngóc đầu dậy. Mấy khất cái già chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, một lão đầu râu bạc trong đó nói: "Ta nói Lưu lão tam, ngươi đủ chưa. Ta khuyên ngươi làm người đừng nên quá tham lam mới tốt. Mới vừa ăn bánh bao thịt người ta cho, quay đầu lại muốn đi nháo người ta?"
"Ngươi sờ miệng mình tự hỏi một chút, làm như vậy không làm thất vọng lương tâm à?" di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Tất nhiên chúng ta làm khất cái phải hiểu được cảm ơn. Đồng gia này là người tốt, từ mùa đông năm trước liền bắt đầu thường xuyên dựng lều phát cháo cho chúng ta, bây giờ người ta rất khó mới có một chuyện vui, chúng ta vừa mới ăn bánh bao thịt người ta phát còn đi nháo, cũng quá không có lương tâm."
"Xuy, các ngươi mấy lão già gì đó, nói cái gì đấy? Lưu lão tam ta làm việc, khi nào thì đến lượt các ngươi xía vào?" Lưu lão tam có chút thẹn quá hóa giận nói, "các huynh đệ, chúng ta đi đến phía trước, để mấy lão già này đói chết đi."
"Ta nói này Trần lão đầu, Lý lão đầu, người ta muốn đi chết, các ngươi ngăn cản làm cái gì? Đồng gia hiền lành, có một số người lại coi đó thành yếu đuối dễ bắt nạt, loại người lấy oán trả ơn này chết sạch là tốt nhất!"
Lúc này mở miệng chính là mấy lão nhân vẫn luôn không mở miệng. Thế này mấy khất cái mới lớn mới chú ý tới cửa sau nơi phát bánh bao còn có hai binh lính đứng đó, bọn họ đều cầm gậy thô, thẳng tắp đứng ở phía sau, giống như hai đầu sói đang chờ tấn công, chỉ cần bọn họ vừa có dị động, gậy trong tay sẽ không chút lưu tình dừng trên người bọn họ. Cửa sau còn như thế, nếu là cửa chính sợ là càng thêm sâm nghiêm? Bọn họ nghĩ không sai, hôm nay là đầy tháng của con trai bảo bối, Đồng nhị gia cũng không muốn xảy ra cái gì ngoài ý muốn, vì thế điều động mười mấy thân binh trong quân đến trẫn bãi.
Hôm nay là đầy tháng của con trai, người có thể diện trong thành Khâm Châu đều đến đây, Dương Nghi bận tối mày tối mặt, thật hận không thể có ba đầu sáu tay mới tốt. Bên khách nam tự nhiên do Nhị gia ở chính sảnh chiêu đãi, bên khách nữ này là Dương Nghi ở thiên sảnh chiêu đãi. Sáng sớm, Dương Nghi đã thu thập thỏa đáng, hôm nay Vương Thiến Vân đi theo Lâm phu nhân đến Đồng gia, chính là Lâm đại nhân thấy thời gian này nàng rất là nhu thuận, lại nghĩ nàng và Đồng gia quả thật có mấy phần tình nghĩa, nên để Lâm phu nhân dẫn theo nàng qua đây.
Nàng vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Dương Nghi mặc áo dài đỏ thắm thêu hoa đang chiêu đãi nữ quyến, giơ tay nhấc chân đều có đại khí trang trọng. So với lần trước thấy nàng, càng ý vị xuất chúng hơn. Nàng nào biết đau rằng, từ sau khi lão thái thái đến đây, Dương Nghi thường xuyên đi làm bạn, lão thái thái cảm niệm phần hiếu tâm của nàng, thường thường cùng nàng nói kinh nghiệm tâm đắc của bản thân, từ mặc quần áo ăn cơm đến quản gia, không chỗ nào không nói.
Lão thái thái là ai? Là danh môn chính nữ, trải qua hai triều Hoàng đế, mạnh hơn Vưu mẹ không biết bao nhiêu lần. Tuy rằng Vưu mẹ làm bạn bên cạnh chủ tử nhiều năm, đối với chuyện kia cũng chỉ biết chút, coi như là có sáu bảy phần thôi. Thật ra thì cũng không phải là Vưu mẹ không tốt, với một nô tài đi theo bên người chủ tử mà nói, Vưu mẹ đã đủ bác học rồi. dღđ☆L☆qღđ
Nhưng cùng lão thái thái so sánh thì đã không ở trên cùng một cấp bậc rồi.
Dương Nghi có thể học được một phần mười kinh nghiệm cả đời của lão thái thái đã đủ để nàng hưởng thụ đến chung thân, huống chi lão thái thái còn không cất giấu dốc lòng chỉ điểm từng cái, Dương Nghi không tiến bộ mới là lạ đấy. Trong mắt Vương Thiến Vân thoáng qua một tia không cam lòng và ảm đạm, chẳng lẽ ông trời chỉ chiếu cố họ Dương này?
Chuyện Đồng gia, nàng ta vẫn luôn âm thầm chú ý, đáng tiếc nàng ta chỉ là một thiếp thất, người có thể sử dụng rất ít, thường thường có một số việc khi nàng ta biết đến đã là quá muộn, không có cơ hội phục sinh. Chuyện Triệu gia, nàng ta cũng biết rồi. Nhưng nàng ta không có chút vui mừng nào, theo ý nàng ta, Triệu gia thật sự là quá vô dụng. Có điều kiện tốt như vậy, chỉ cấp cho họ Dương này một chút phiền toái, sau đó liền mai danh ẩn tích, thật sự là vô dụng.
Nếu trên tay nàng ta có nhiều nhân lực vật lực như vậy, hừ! Lâm phu nhân đến không sớm không muộn, Dương Nghi tự nhiên cũng nhìn thấy Vương Thiến Vân đi theo sau nàng một bước. Chỉ có điều vừa nhìn thấy Vương Thiến Vân mặc quần áo màu trắng, trong lòng Dương Nghi xẹt qua một chút không vui, nàng ta cố ý mặc bộ này, không phải là đến rủa con trai nàng đấy chứ? Ăn mặc như đang giữ hiếu, không biết còn tưởng rằng nàng ta đang đi tham gia đám tang đấy. "Lâm phu nhân, biết nhà các ngài quy củ nghiêm, thiếp thất nhà ngài cũng giữ quy củ, thậm chí ngay cả một chút đỏ cũng không dám mặc, ngài thật sự là có cách dạy."
Nhìn Vương Thiến Vân, Dương Nghi lạnh lùng hừ một tiếng. Nàng nói lời này coi như là cho Lâm gia mặt mũi, nếu là người khác nàng đã sớm bảo hạ nhân trực tiếp đuổi ra ngoài. Lâm phu nhân thật ra cũng xấu hổ, trong lòng có chút căm tức, Vương Thiến Vân này thật sự là quá không hiểu chuyện, mặc bộ quần áo này nào có bộ dáng vui mừng gì, muốn đến rủa nhà người ta gặp rủi ro à? Nàng cũng là xuống xe ngựa mới biết Vương Thiến Vân mặc thế này, muốn đổi cũng không còn kịp rồi.
"Nàng là người không hiểu chuyện, trở về ta sẽ cẩn thận dạy bảo, hôm nay là ngày vui của Đồng gia các ngươi, phải vô cùng vui vẻ mới đúng, đừng để một số chuyện này làm tức giận, không đáng." Thiếp thất nhà mình gây họa, cũng khó trách người Đồng gia tức giận, Lâm phu nhân đành phải hạ mình, nói mềm hai câu, sau khi nói xong, nàng hung hăng liếc Vương Thiến Vân phía sau một cái.
Lúc này Vương Thiến Vân đứng dậy, vẻ mặt ủy khuất nói, "Đồng phu nhân, Thiến Vân không biết ngươi không thích màu trắng, nhưng từ trước đến nay Thiến Vân thích quần áo thanh lịch, lão gia cũng nói Thiến Vân mặc bộ này rất đẹp mắt. Hôm nay đến Đồng phủ, Thiến Vân cố ý mặc bộ này chính là tỏ vẻ tôn trọng Đồng phu nhân, Đồng phu nhân thật sự là hiểu lầm Thiến Vân rồi." Dương Nghi trào phúng nhìn nàng ta một cái, chậc, một thiếp thất nho nhỏ, thật sự nghĩ mình lên được mặt bàn rồi.
"Câm miệng, chúng ta nói chuyện, nào có phần cho ngươi xen mồm vào?" Lâm phu nhân khiển trách. Nàng thật sự sắp tức điên, những người ở thiên sảnh này thường liếc đi liếc lại một cái, đang chờ chế giễu đây."Tử Ngọc, Vương di nương không thoải mái, một lát ngươi mang nàng ta về nhà trước đi!" Đi trước kéo người về rồi hãy nói, mặt mũi Lâm gia đều bị nàng ta làm mất hết rồi. Vương Thiến Vân đang muốn nói chuyện lại bị Tử Ngọc đến gần hung hăng nhéo một cái vào giữa lưng, lại đón nhận ánh mắt hơi chút hung ác của Lâm phu nhân, nhớ tới thủ đoạn xưa nay của nàng, không khỏi có chút hoảng hốt, không thể sinh ra tâm tư phản kháng.
Vương Thiến Vân đi rồi, có tôi tớ lục tục dẫn nữ quyến vào thiên sảnh, không khí cũng dần trở lên thân thiện. Đợi mọi người đến đủ Dương Nghi mới cười nói: "các vị phu nhân tiểu thư, hôm nay các ngài có thể đến lễ đầy tháng của tiểu nhi tử, Đồng gia chúng ta thật sự cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn, mong các vị thứ lỗi cho." Chúng nữ quyến đều cười nói Đồng phu nhân quá khách khí.
"Tốt lắm, tốt lắm. Hôm nay chúng ta đến đây cũng không phải để nghe ngươi nói lời vô nghĩa, mau ôm con trai bảo bối của ngươi ra đây. Ta nghe người ta nói, nhi tử nhà ngươi bộ dáng rất xinh đẹp, hôm nay ngươi không để ta thấy, ta sẽ ở nhà ngươi mãi không đi." Một vị phu nhân có quan hệ tốt với Dương Nghi không chút khách khí ngắt lời nàng, những người khác ào ào phụ họa.
Thấy vậy Dương Nghi cũng không giận, xoay người lại nói với Đông Mai, "Thiếu gia tỉnh chưa? Nếu tỉnh thì ôm qua đây." Lúc này Tiểu gia hỏa thật đúng là tỉnh, khó được không làm ầm ĩ. Dương Nghi nhìn con trai ngoan ngoãn để Đông Mai ôm, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nàng chỉ sợ tiểu tổ tông này vào ngày vui hôm nay lại nháo nàng. Lúc đến gần Dương Nghi, tiểu gia hỏa lập tức có tinh thần, ánh mắt đen lúng liếng càng thêm sáng rực, còn nhếch môi cho Dương Nghi một nụ cười không có răng, kêu a a, đậm ý lấy lòng. Dương Nghi buồn cười ôm lấy hắn, nhẹ nhàng điểm một cái vào trán hắn, tiểu gia hỏa cười càng thêm hăng hái.
Ngày hôm nay là ngày hắn đầy tháng, từ sớm Dương Nghi đã chuẩn bị quần áo hôm nay hắn mặc, bên ngoài đều là gấm màu đỏ thêu hoa, trên đầu đội mũ làm từ da cáo đỏ, hơn nữa bộ dáng hắn béo mũm mĩm, toàn bộ có vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, vô cùng đáng yêu. Nữ quyến chung quanh nhìn thấy đứa bé đáng yêu như vậy, trong lúc nhất thời tình thương của mẹ tràn ra, ào ào xông tới. Tiểu gia hỏa ở trong lòng Dương Nghi mở to ánh mắt tò mò nhìn người này một chút, lại nhìn người kia, tuyệt không sợ người lạ.
Điều này làm các nàng vui vẻ không thôi, sôi nổi lấy lễ vật ra cài lên cho Đại Bảo, đều giống như là không cần tiền. Kết thúc một vòng, trên người tiểu gia hỏa treo đầy lễ vật. Dương Nghi lắc đầu, kêu Đông Mai thu hết lễ vật này lại. Chính là những phu nhân này đều rất thức thời chỉ ghé vào bên người Dương Nghi đùa đứa nhỏ, cũng không yêu cầu ôm. Các nàng đều biết đến, tiểu thiếu gia Đồng gia là Đồng Nhị gia ngóng trông hai mươi mấy năm mới tới, vô cùng quý giá. Vạn nhất ôm ra vấn đề gì, sẽ mất nhiều hơn được rồi.
← Ch. 57 | Ch. 59 → |