← Ch.54 | Ch.56 → |
Edit: Fuly.
Đã qua nửa tháng Chạp, nhưng bụng Dương Nghi vẫn không có động tĩnh. Nhị gia cùng lão phu nhân đều ngầm nóng ruột, nhưng chẳng dám lộ ra chút nào trước mặt Dương Nghi, chỉ sợ nàng lo lắng theo. Nhị gia còn lén hỏi Tô Đại phu, Tô Đại phu nói sớm hay chậm vài ngày là chuyện bình thường, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lão phu nhân còn thường xuyên an ủi Dương Nghi, nói đứa bé trong bụng nàng biết điềm tĩnh như thế, sau này nhất định sẽ rất có tài.
Nửa đêm, lúc nước ối vỡ, Dương Nghi liền tỉnh dậy.
Nhị gia đang mơ màng chợt sờ thấy một mảng ẩm ướt, cũng giật mình, mở mắt, bình tĩnh hỏi Dương Nghi: "Nàng sắp sinh?"
Rất tốt, không khẩn trương cũng chẳng rối rắm, Dương Nghi sờ sờ chiếc bụng căng tròn, cười gật đầu một cái.
Nhị gia cũng gật đầu một cái, xuống giường, bước thẳng ra ngoài.
Động tĩnh nhà trong cũng đánh thức Đông Mai, nàng thấy Nhị gia đi ra như người bị mộng du, giầy còn chưa kịp mang, liền hoảng hốt gọi: "Lão gia, ngài sao vậy?"
"Sắp sinh, phu nhân sắp sinh ——"
Đông Mai vừa nghe vậy, liền bỏ mặt Nhị gia đang ngu ngốc ở đó, vội vã chạy đi mời bà đỡ, còn bảo Xuân Tuyết đến phòng bếp sai người nấu nước nóng cùng chuẩn bị vài thứ cần thiết.
Lúc Đông Mai chạy vào phòng, thấy Dương Nghi vẫn đang bình tĩnh nằm đó, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thấy Nhị gia vào phòng cùng mình, liền dậm chân: "Nhị gia, ngài không thể vào đây ——"
Lúc này, Nhị gia chỉ biết ngơ ngác nắm chặt tay Dương Nghi, môi trắng bệch. Thấy hắn sợ, Dương Nghi cố chịu đựng từng cơn đau đang không ngừng truyền tới, khẽ an ủi: "Thiếp không sao, chàng ra ngoài đi, nam tử không thể ở trong phòng sinh được."
Có lẽ là thấy sắc mặt Dương Nghi bình tĩnh, trong lòng Đồng Nhị gia cũng yên tâm hơn đôi phần, gật đầu một cái: "Đừng sợ, ta ở bên ngoài chờ nàng ——"
Lần này lão phu nhân đến cũng có mang theo mấy bà đỡ, đều đang chờ ở đây. Bà đỡ đang ngủ say, vừa nghe Nhị phu nhân sắp sinh, liền vội vàng mặc y phục bước ra. Khí lạnh ngoài trời ập vào mặt khiến bà ta cũng tỉnh táo hơn vài phần.
Bà đỡ biết đứa bé trong bụng Nhị phu nhân là con cháu mà lão phu nhân và Nhị gia mong đợi đã lâu, nên càng không dám chậm trễ, vội vàng theo nha hoàn đi đến phòng sinh.
"Phu nhân, ngài ăn chút mì trước đi." Tống nương bưng một chén con còn đang bốc khói bước vào.
Dương Nghi đã từng sinh con, biết lúc sinh sợ nhất là không có sức, nên không từ chối, cố gắng ăn hết chén mì cùng hai quả trứng gà.
Lúc bà đỡ đến, mọi thứ đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, băng, gạc, kéo đều đã được luộc qua nước sôi, lau sạch để ở một bên, nước nóng đã bưng vào trong phòng hai bồn, dưới bếp vẫn đang nấu.
Bà đỡ nhìn Dương Nghi thấy nàng không hốt hoảng, hơi yên tâm một chút, bà ta chỉ sợ gặp phải sản phụ sinh con lần đầu, cái gì cũng không hiểu, vừa đau bụng đã khóc la, giống như sợ người khác không biết mình đang sinh con, khiến thể lực tiêu hao, đến khi cần dùng sức lại không có, đó mới là đại kị.
Bà ta tiến lên nhìn lướt qua, cười an ủi: "Phu nhân yên tâm, cách lúc sinh còn một thời gian nữa, ngài hãy kiên nhẫn chịu đau, tiết kiệm sức, lát nữa lão nô nói ngài dùng sức hãy dùng, hiểu không?"
Lúc lão phu nhân tới, Dương Nghi đã ở trong phòng sinh, mà con trai bà thì đang đứng ngơ ngác ở ngoài nhìn về phía cửa.
"Đi gọi lão gia các ngươi lại đây."
Bọn nô bộc gọi không được, lão phu nhân chỉ đành phải tự đi: "Con trai à, nữ nhân sinh con ít nhất cũng phải mất bốn năm canh giờ, huống chi thê tử của con là thai đầu, thời gian chỉ sợ dài hơn không ít, chẳng lẽ con muốn đứng ở ngoài đây ba bốn canh giờ luôn sao? Đừng để con con còn chưa sinh, con đã ngã bệnh."
Lời này Nhị gia nghe hiểu, nhưng vừa nghĩ tới Dương Nghi có thể phải chịu đau đớn ba bốn canh giờ, Nhị gia liền thấy lạnh cả người. Nhưng vì không thể để mẫu thân lo lắng, Nhị gia chẳng thể làm gì khác hơn là nghe lời, vào thiên sảnh sát vách nhà chính, nhưng hễ bên phía Dương Nghi có chút tiếng động nào, hoặc là giọng hơi lớn, hoặc là có người bưng nước nóng đi vào hoặc bưng máu đi ra, hắn nhất định ngồi không yên, sau đó đứng dậy, đi tới đi lui trước cửa phòng. Lần này lão phu nhân cũng không quản hắn nữa, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Bất tri bất giác, đã qua bốn canh giờ, trời vừa hửng sáng. Tóc Dương Nghi đã đẫm mồ hôi, giống như vừa ngâm mình trong nước, nàng cảm thấy hơi sức trên người dần dần biến mất, tiếng hô của bà đỡ đã có chút mơ hồ.
Nhìn thấy như vậy, bà đỡ cũng sốt ruột, nếu cứ tiếp tục thế này, thì thật quá nguy hiểm, không khéo lại một thi hai mệnh mất.
"Mau, mau, đưa miếng huyết sâm này cho phu nhân ngậm!"
Tống nương tất nhiên cũng thấy tình huống của phu nhân nhà mình không ổn, bà đỡ vừa ngiêm giọng nói xong, liền nhanh chóng đút vào miệng Dương Nghi một miếng huyết sâm: "Phu nhân, ngài phải cố lên, tiểu thiếu gia tiểu tiểu thư vẫn còn ở trong bụng ngài đấy."
Dương Nghi biết tình huống này rất nguy hiểm, trong lòng nàng cũng sốt ruột, nhưng không làm gì được. Bây giờ đến cả sức để nâng tay nàng cũng không có.
Bà đỡ xoa bụng nàng một lúc, thấy Dương Nghi vẫn không có phản ứng, bà ta biết tình huống đã vô cùng xấu, vội sai người đi ra ngoài hỏi Nhị gia cùng lão phu nhân, để cho bọn họ quyết định! Tình huống lúc này còn có thể bảo vệ một người, nếu trễ hơn, sợ rằng cả hai đều không giữ được.
"Lão —— lão gia, bà đỡ nói, tình huống của phu nhân rất xấu, hỏi là bảo vệ người ——người lớn, hay là bảo vệ đứa bé?" Dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người của Đồng Nhị gia, nàng ta lắp bắp chuyển lời của bà đỡ xong, hốc mắt đỏ lên, gần như sắp khóc.
Nhị gia nghe xong, âm trầm mở miệng: "Ngươi đi nói cho bà đỡ, nếu mẫu tử họ xảy ra chuyện gì, các ngươi liền chôn theo đi!"
Nhị gia đang đứng ngoài cửa, nên những lời này tất nhiên bà đỡ nghe được, bà ta run sợ lau mồ hôi một cái, vừa ấn mấy cái lên bụng Dương Nghi vừa bảo nàng dùng sức, cố gắng lần cuối cùng. Nhưng Dương Nghi vẫn không có động tĩnh gì, bà đỡ bất lực ngồi bệch xuống đât, chỉ vài giây sau, bà ta liền xông ra ngoài.
"Lão phu nhân, lão gia, lão nô thật sự đã tận lực, bây giờ phu nhân đã không còn ý thức, người lớn và đứa bé chỉ có thể bảo vệ một, kính xin lão phu nhân, lão gia quyết định nhanh đi." Bà đỡ quỳ gối bên cửa, nước mắt nước mũi dàn dụa.
"Bảo vệ người lớn ——" Nhị gia liếc mắt nhìn vào phòng, cắn răng nói: "Còn không mau đi?! Nếu phu nhân xảy ra chuyện gì, cái mạng già này của ngươi cũng đừng mong giữ được!"
Lão phu nhân hơi há miệng, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài, không nói lời nào.
Bà đỡ nghe được đáp án, vội lau lệ trở lại nhà trong.
Trong cơn mơ hồ, Dương Nghi loáng thoáng nghe được tiếng của Nhị gia, lý trí cũng thanh tỉnh hơn đôi chút, nghe thấy hắn nói đến mấy từ "bảo vệ người lớn", nàng cố gắng nghĩ một lát, rốt cuộc hiểu rõ là có ý gì thì toàn thân chấn động, vừa nghĩ tới có thể sẽ mất đi đứa bé đã hoài thai mười tháng này, nội tâm của nàng tràn đầy đau đớn cùng không cam lòng!
Dương Nghi mở mắt ra, cố sức nắm chặt tay bà đỡ: "Bảo vệ đứa bé, ta muốn bà bảo vệ đứa bé, bà có hiểu không?"
Thấy Dương Nghi khôi phục ý thức, bà đỡ cực kì vui mừng: "Vâng, vâng, bảo vệ đứa bé, bây giờ phu nhân hãy làm theo lời lão nô, được không?" Thấy sản phụ tỉnh táo, bà đỡ quyết định cố gắng một lần nữa, nếu không được thì bảo vệ người lớn vẫn còn kịp. Bà đỡ biết, nếu không có đứa bé, dù có bảo vệ được phu nhân, thì cũng không được chỗ tốt gì.
"Thở ra, hít vào, tốt, dùng sức ——"
Dương Nghi làm theo khẩu lệnh của bà đỡ, miệng cắn khăn vải, sau cùng dùng hết hơi sức toàn thân thì rốt cuộc cảm thấy bụng nhẹ đi, có vật gì đó trôi từ trong cơ thể mình ra ngoài.
"Sinh rồi, sinh rồi ——" những người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Bà đỡ nhanh tay lẹ mắt tiếp được đứa bé, bởi vì khó sanh, sắc mặt có chút tím bầm, bà ta đưa tay vào miệng giúp bé thông khí, sau đó vỗ vào chân nó một cái.
Đứa bé bị đau, khóc to.
Dương Nghi cố chống đỡ đến khi nghe được tiếng khóc, mới yên tâm ngất đi.
Mà phía ngoài, lão phu nhân cùng Nhị gia tất nhiên cũng đã nghe được tiếng khóc, lão phu nhân kích động đứng lên, còn Nhị gia thì mặt mũi trắng bệch, ngơ ngác đứng bên cửa.
"Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão phu nhân, phu nhân vừa sinh được một tiểu thiếu gia mập mạp. Công tử nặng chừng tám cân, rất khỏe mạnh, các ngài nhìn ——"
Lão phu nhân nghe được được là cháu trai, vô cùng vui mừng, nhận lấy đứa bé từ tay bà đỡ, miệng không ngừng niệm: "Phật tổ phù hộ".
Mà Nhị gia thì chẳng thấy chút vui vẻ nào, cũng không thèm liếc qua đứa bé trong ngực lão phu nhân, hắn hung hăng nhìn bà đỡ hỏi: "Phu nhân đâu? Không phải ta nói các ngươi bảo vệ người lớn sao?!" Vừa nói hắn vừa tức giận đấm một đấm lên cột nhà.
Bị hai con mắt giăng đầy tơ máu như một con dã thú đang bị thương nhìn chằm chằm, bà đỡ chỉ cảm thấy cả người rét run, vội vàng nói: "Phu nhân không sao, chỉ là lúc sinh hao phí quá nhiều sức nên ngất đi mà thôi, từ từ điều dưỡng sẽ khỏe lại ngay."
Tống nương cũng gật đầu: "Lão gia, phu nhân thật sự không sao, chỉ là lần này khó sinh, vẫn nên để Tô Đại phu xem qua thì tốt hơn."
Đồng Nhị gia bỏ lại đám người ngoài cửa, sải bước đi vào phòng ngủ, thấy Dương Nghi còn có hô hấp, chỉ là sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, mới khá yên tâm. Tỉ mỉ dịch lại góc chăn cho nàng xong, Đồng Nhị gia mới sai người mời Tô đại phu vẫn đang đứng ngoài vào.
Lúc vừa biết Dương Nghi khó sinh, Nhị gia liền cho người mời Tô Đại phu đến. Cũng may Tô Đại phu biết Đồng phu nhân sinh con lần đầu, mà thai nhi lại hơi lớn, nên lúc nghe thấy tình huống không tốt từ miệng gia nhân liền lập tức mang hòm thuốc đến Đồng gia.
Chẩn mạch cho Dương Nghi xong, Tô Đại phu sờ sờ chòm râu dê, nói: "Đồng phu nhân chỉ quá mệt mà thôi, lát nữa ta kê mấy đơn thuốc, trong tháng lại cố gắng điều dưỡng thì sẽ ổn. Chỉ là, lần sinh này thân thể phu nhân có chút tổn thương, sợ là phải điều dưỡng khoảng hai năm mới có thể mang thai được."
Trải qua mấy canh giờ "thập tử nhất sinh", giờ phút này thấy nàng "mẹ tròn con vuông", Nhị gia đã cảm ơn trời đất lắm rồi, làm sao còn dám hy vọng xa vời gì khác? Huống chi Tô Đại phu cũng không nói nàng không thể sinh nữa, chẳng qua là phải điều dưỡng mấy năm mà thôi.
Nhị gia nghe được lời khẳng định của Tô đại phu xong, lúc này mới chính thức có cảm giác vui sướng khi được làm cha. Lập tức vung tay lên, toàn bộ trên dưới trong phủ đều được thưởng hai tháng tiền lương, những người phụ giúp ở phòng sinh và phòng bếp, mỗi người thưởng năm lượng bạc, bà đỡ được thưởng ba mươi lượng bạc, cộng thêm hai cuộn tơ lụa. Tô Đại phu đươc thưởng hai mươi lượng vàng, bởi vì hai mảnh huyết sâm trăm năm này, là do Tô Đại phu đưa đến.
← Ch. 54 | Ch. 56 → |