Ngoại truyện: Lục Văn Cảnh
← Ch.14 | Ch.16 → |
1.
Vợ chủ động sờ mặt tôi rồi.
Tuyệt vời!
Vợ có vẻ rất thích cơ bụng của tôi, cứ sờ tới sờ lui.
Hihi, may mà tôi có kiên trì tập thể dục.
Dính chặt, dính chặt, dính chặt!
Là vợ thơm tho ⓜ*ề*ⓜ ɱạ*❗.
Sao nóng thế nhỉ, muốn cở.1 🍳.⛎.ầ.𝖓 áo.
Vợ đang lầm bầm cái gì thế?
Không hiểu, nhưng muốn 𝖍ôռ●.
Tôi đang mơ sao?
Vợ thực sự 𝒽ô●ռ tôi rồi!
Nhưng sao cô ấy lại dùng tay che mắt tôi?
À, tôi hiểu rồi!
Chắc là vợ ngại ngùng.
Tay vợ cũng đẹp lắm, 𝐡.ô.п ⓗô.ռ..
Sao vợ có vẻ hơi buồn thế?
Có phải trách tôi không ♓·ô·𝖓 tay kia không?
Vậy thì ♓·ô·𝓃 cả tay kia luôn.
Cuối cùng cũng tặng được chiếc vòng tay tự làm cho vợ rồi. Cô ấy nói rất thích chiếc vòng này, còn ♓●ô●𝓃 tôi mấy cái nữa.
Vui quá.
2.
Tỉnh dậy, trong tay ôm một cái gối.
Hả?
Vợ tôi đâu?
Vợ tôi to đùng thế kia đi đâu rồi?
Tối qua quả nhiên là tôi nằm mơ!
Buồn quá.
3.
Buổi sáng nói chuyện với vợ, hỏi cô ấy có muốn đi dự tiệc tối với tôi không.
Cô ấy nói muốn đi.
Trước đây cô ấy đều không đi, sao tôi vừa hỏi là cô ấy lại muốn đi?
Có phải cô ấy có ý với tôi không?
Vợ đang chen chúc trong đám đông.
Đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?
Lại gần nghe thử xem.
Khoan đã, tại sao thằng nhãi nhà họ Giang kia lại nắm tay vợ tôi?
Tránh ra, đừng động vào vợ tôi!
Cậu không có vợ à?
Vợ hình như nhìn qua đây rồi, không thể để cô ấy phát hiện ra tôi đang lén nhìn, cứ tìm đại một người cụng ly vậy.
Tôi nghe nhầm à?
Vợ tôi vừa khen tôi cao, đẹp trai, lại còn giàu có?
Không chắc chắn lắm, lại gần thêm chút nữa nghe thử xem.
Cái gì?!
Vợ tôi nói trong lòng cô ấy chỉ có một mình tôi thôi!
Cầu 𝐡_ô𝖓_, tối nay tôi phải cầu 𝖍ô·𝖓 cô ấy!
Ồ, tôi quên mất, chúng tôi đã kết 𝐡.ô.𝓃 rồi.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |