Vay nóng Homecredit

Truyện:Gạt Lệ Cho Em - Chương 07

Gạt Lệ Cho Em
Trọn bộ 17 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Lazada


Ở phố đối diện với Bắc Cực Tinh có một quán trà tên là "Linh Vũ Giang Nam", mặt tiền trang trí vô cùng đơn giản, giống như đóa phong lan của Giang Nam, yên tĩnh mà sâu lắng, nhưng cũng rất ý nhị. Với cuộc sống đầy thức ăn nhanh và cà phê hiện tại, nơi đây bỗng toát lên một vẻ lạc lõng. Có điều người trong Bắc Cực Tinh đều không muốn có việc gì dính dáng đến nơi này.

Bà chủ của quán tên là Giang Vấn Vũ, tầm 30 tuổi, là mĩ nữ Giang Nam điển hình, thường mặc bộ sườn xám thêu hoa lan, mỗi lần cười rộ lên chẳng khác nào lê hoa bán liễm, giọng nói uyển chuyển dịu dàng như chim oanh thánh thót.

Người đầu tiên phát hiện ra quán này là nhà thiết kế Triệu Thanh Vĩ của Bắc Cực Tinh, sau đó kéo theo một lũ mê gái, cứ tới trưa là tập trung tất cả tại đấy. Từ đó về sau, nơi này gần như trở thành trụ sở thứ hai của Bắc Cực Tinh.

Bà chủ là một nghệ nhân pha trà, cách làm bánh cũng rất khéo léo, tất nhiên bộ dáng của bà chủ vẫn thu hút hơn cả.

Bà chủ này vô tình lại rất hợp ý với tôi. Một lần đang tám chuyện, tôi nói muốn giúp cô ấy giới thiệu. Nhưng mà người ta chẳng thèm để ý, phe phẩy chiếc quạt nhỏ trong tay, mỉm cười e lệ: "Trà niểu cười hỏi hữu duyên nhân."

Từ đó về sau, chúng tôi không hề nhắc lại chuyện này nữa, nếu nhắc lại, chẳng khác gì tự bôi tro trát trấu lên mặt mình.

Rồi dần dần ý đồ của những nhân sĩ ở Bắc Cực Tinh cũng rõ lên, vì thế mà mặt tiền của quán trà thường bị mấy người rảnh rỗi ở Bắc Cực Tinh lượn qua lượn lại. Bà chủ cũng ngại không ra mặt nữa.

Ấy, lan man quá rồi, quay lại chính sự.

Nói đến "Linh Vũ Giang Nam" là vì hôm nay, tôi, Bảo Nhân, và vị giám đốc người Mĩ gốc Hoa kia sẽ cùng bàn việc. Nghe nói đó là tập đoàn kiểu gia tộc, chủ tịch họ Tần, trước năm 50 đã đến Mĩ định cư lập nghiệp, hiện tại đã trở thành một trong những người có tiếng trong giới người Hoa ở phía Tây nước Mĩ.

Bây giờ Nhà nước có chính sách mở cửa nên tập đoàn Tần Hòa bắt đầu nhìn đến thị trường trong nước. Lần này coi như họ sẽ đem tổng bộ về đặt tại Trung Quốc luôn.

Người gặp chúng tôi hình như là vị họ Tần, nhưng không biết là Tần nào. (do là tập đoàn gia tộc nên chị không biết là người họ Tần nào sẽ đến. )

Dù sao thì cũng chỉ là trang trí cho một tòa nhà nhỏ, chắc hẳn chẳng phải là ông to bà lớn gì.

Ngồi ở "Linh Vũ Giang Nam", trong căn "Lan Tùng Lạc Điệp", tôi vừa chờ vừa đoán, vị này mãi lộ diện, nhưng lại nài nỉ đích thân tôi thiết kế, quả là thần bí. Còn không thèm bàn trực tiếp, chỉ hỏi tôi có hứng thú nhận vụ này hay không mà thôi. Nói khó nghe một chút, nhỡ phong cách của tôi không hợp, thì chẳng phải bọn họ phí tiền rồi sao.

Bỗng cửa mở, phụ vụ viên đẩy cửa, khom người chào: "Mời ngài."

*****

Đó là một người cao ráo, tuấn tú, cách nói chuyện rất văn hóa và nội hàm, mặc âu phục Armani, có thể thấy xuất thân giàu có, cũng rất nghiêm túc, không ra vẻ con cháu nhà có tiền.

Người này nhìn nho nhã, nhưng trong mắt anh ta luôn phát ra những tia sáng.

"Xin chào, giám đốc Bắc Cực Tinh, Hàn Sở Ngưng."

Anh ta đưa cánh tay thon dài, cầm láy tay tôi: "Tập đoàn Tần Hòa, Tần Xa Lôi."

Giới thiệu xong, anh ta vẫn không buông tay.

Tôi hơi nhíu mày, người này, xem ra anh ta chẳng lễ nghi như tôi tưởng. Tay tôi hơi dùng sức, anh ta giật mình nhìn, tôi thản nhiên nhìn lại. Môi anh ta hình như hơi nhếch, thả tay tôi ra.

Tôi khó chịu, người này, giống như lang sói, không, thực ra chính là một con sói, trong ngoài không đồng nhất.

Có điều, nhớ đến anh ta là khách hàng, tôi đành bỏ móng vuốt của mình xuống.

Chúng tôi ngồi đối diện, rất nhanh bắt đầu chuyện công việc, anh ta thể hiện rõ vẻ tinh anh của mình.

Khi mọi chuyện sắp kết thúc, tôi đã miệng đắng lưỡi khô, âm thầm kêu khổ trong lòng, mẹ ơi, sao lại lâu thế không biết. Tôi đâu thể nói gì, bởi anh ta quả thực rất chuyên nghiệp.

Nhưng mà, nhưng mà... bụng tôi đói lắm rồi.

Chúng tôi bàn chuyện, đối ẩm bằng trà Long Tĩnh, dường như anh ta khá thích thú, còn tôi đang nhớ nhung món thịt đầu sư tử ở nhà.

Tôi nghĩ làm thế nào để kết thúc cuộc trò chuyện này, đột nhiên anh ta ngẩng đầu, cười với tôi: "Cô Hàn, tôi theo đuổi cô được không?"

Tôi đảo mắt: "Anh Tần thích nói đùa nhỉ."

Tần Xa Lôi cười cười, lảng sang chuyện khác: "Hình như cô Hàn rất thích trà bánh ở đây." Anh ta chỉ tay vào đĩa nhỏ trước mặt tôi, lúc nãy còn đầy bánh, giờ chúng nó đã nằm ngoan ngoãn trong bụng tôi. Trừ ban đầu anh ta nhấp hai ngụm trà, chén vẫn đầy nguyên.

Tôi gật gật đầu, nuốt nước miếng nhìn miếng bánh gạo nếp cuối cùng: "Ăn ngon lắm, anh Tần thử mà xem. Hoặc là tôi bảo người ta tặng anh hai phần nhé?"

Tần Xa Lôi cười, đưa tay ý mời tôi ăn: "Không cần đâu, cô Hàn, mời."

Tôi rất không khách khí gắp nốt miếng bánh. Đâu còn cách nào, lần này cùng anh ta bàn chuyện quá lâu, dạ dày tôi còn trụ được đến bây giờ đã là cực hạn rồi.

Tôi, sắp, chết, đói.

Chờ tôi ăn xong, anh ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như bất ngờ vì trời chuyển tối. Anh ta lịch sự nói: "Xin lỗi, đã làm chậm trễ thời gian của cô Hàn rồi."

Tôi nhìn anh ta cười: "Không sao đâu." Thực ra lòng tôi đang rít gào: Biết trời tối còn không mau cút đi!!!

Anh ta xem đồng hồ, bảo tôi: "Không bằng chúng ta đi ăn tối, tôi nghe nói đồ ăn ở "Thủy Thiên Nhất Sắc" ngon lắm."

Haiz, trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là thịt kho tàu đầu sư tử thôi, cho nên dù chuyện gì cũng không lay chuyển nổi.

Tôi nhếch cánh môi cứng đờ của mình: "Không được rồi, cảm ơn anh Tần đã mời, nhưng hôm nay tôi có chuyện, lần sau tôi sẽ làm chủ bồi tội với anh."

Aaaaa, dạ dày của tôi đang bị thiếu máu đó....

Tần Xa Lôi lại cười, không miễn cưỡng nữa, đưa tôi ra ngoài. Do hôm nay tôi là người mời nên lẽ ra tôi phải là người trả tiền mới đúng, vậy mà anh ta lại cướp mất việc này. Chắc chắn anh ta cố ý – anh ta hại tôi bị đói lâu như vậy, hẳn là nên bồi thường cho tôi.

Ra cửa, anh ta thay tôi vẫy một chiếc tắc xi, khi xe sắp đi, anh ta cúi người nói với tôi qua cửa kính: "Sở Ngưng, anh thích em, thích thật đấy."

*****

Trở lại Sở gia đã hơn 9 giờ. Tắc xi dừng ở cổng lớn, tôi nhìn cánh cổng đóng chặt, tự nhiên nghĩ, không biết Sở Ninh đang làm gì? Không muốn gọi người giúp việc, tôi lấy chìa khóa mở cổng sau đi vào. Trời rất tối, hơn nữa, tôi lén la lén lút chẳng khác nào kẻ trộm.

Tôi hé cánh cửa bên cạnh. Thấy Sở Ninh đang ngồi trên chiếc ghế dài, cạnh cửa sổ sát đất đọc sách. Anh ta mặc bộ quần áo vàng nhạt, ngồi đó vô cùng tao nhã! Anh ta làm tôi nhớ đến ánh trăng vằng vặc, cao quý và tĩnh lặng. Tôi thích nhất bộ dạng chuyên chú đọc sách của Sở Ninh, rất động lòng người, tiếc là trong tay tôi không có máy ảnh, nếu không chắc chắn tôi sẽ chụp cả đống ảnh mất. Vì không có, cho nên đành phải tận mắt nhìn mấy lần cho bớt thèm.

Đứng mỏi hết cả chân, tôi đành đặt mông ngồi xuống góc. Không biết qua bao lâu, đột nhiên Sở Ninh gấp sách. Lát sau, chú Trần quản gia lại gần, cung kính đứng trước mặt Sở Ninh, không biết anh ta thì thầm gì với chú ấy, chỉ biết trên mặt chú Trần là biểu tình quái dị.

Nhìn Sở Ninh, anh ta không nói gì nhiều, nhưng mỗi lần nói đều trông rất đẹp trai. Đôi môi cười như không, khuôn mặt gian thanh, còn có chút tà khí, nhất cử nhất động toát lên vẻ trời sinh cao quý... Haiz, hại tôi nước miếng sắp chảy thành sông rồi.

Lát sau, chú Trần rời khỏi, còn Sở Ninh tiếp tục cúi đầu đọc sách. Chẳng hiểu sao, Sở Ninh liếc mắt qua chỗ tôi, cười cười, có chút gian trá.

Rất nhanh, nghi hoặc của tôi được giải đáp.

Chú Trần ngại ngùng đứng trước tôi, còn tôi bị bắt tại trận, đành hắng giọng bảo: "Cô chủ, cậu chủ bảo tôi nói với cô, tuy rằng không biết tại sao cô thích góc độ này, nhưng thể chất cô rất hấp dẫn lũ muỗi, cái này là để cho cô dùng." Ông ấy đưa cho tôi lọ nước hoa và một chai dầu nhỏ.

Miệng tôi mở lớn, cùng chú Trần mắt to trừng mắt nhỏ, tôi đứng phắt dậy, hùng hổ đến chỗ Sở Ninh: "Anh phát hiện!" Tôi lên án.

Sở Ninh chậm rãi ngẩng đầu, đóng quyên sách, anh ta cười: "Ừ."

"Vậy tại sao anh không gọi tôi?" Tôi bất mãn chen mông vào chiếc ghế Sở Ninh ngồi, duỗi chân.

Ngồi nửa ngày, vừa mệt vừa mỏi, nhừ hết cả người.

"Em từng nói em muốn làm gì, anh đều không được can thiệp." Anh ta nhún vai, chống tay lên thành ghế, cố hết sức dịch thắt lưng, nhường chỗ cho tôi để chân. Giọng Sở Ninh vẫn thoải mái, cúi đầu bóp chân cho tôi. Nhìn mái tóc ngắn gọn gàng chải sau gáy, lòng tôi dường như nhói một cái.

Tôi dẩu môi, than thở: "Anh không thể để tôi ngồi lâu thế chứ... Tay tôi bị muỗi đốt đỏ hết lên rồi đây này..."

Sở Ninh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tôi: "Sở Nhi, em đang làm nũng với anh đấy à?"

Mặt tôi đỏ bừng, không biết có phải anh ta vừa cười hay không, bởi âm thanh đó, giống như có chút sững sờ, không, tôi đã làm gì cho anh ta ta giật mình như thế?

Sở Ninh với tay đoạt lấy lọ dầu trong tay tôi, sau đó kéo cánh tay tôi, mỗi một vết muỗi đốt anh ta sẽ chấm vào. Sau đó xoa nhẹ, rồi mới chuyển sang vết khác.

Tôi ngồi im để anh ta xoa, chợt nhận ra: "Bé ngoan, sao thói quen của anh và tôi giống nhau thế nhỉ? Mỗi lần thoa dầu, tôi nhất định phải xoa ba lần sang trái, ba lần sang phải." Tôi cười, bỗng phát hiện tôi vui vì hai chúng tôi có chung một thói quen.

Cảm nhận được tay anh ta hơi sững lại, tôi giục: "Ê ê, sao lại dừng, trên vai tôi còn một vết đấy. Cái con người này, lúc nào cũng chỉ cho tôi hưởng 50% rồi dừng lại."

Cởi áo, lộ ra bả vai chỗ bị muỗi đốt, tôi thở dài: "May mà lúc trước tiền anh cho tôi vừa đủ để cùng mọi người trả cho trò chơi một nửa..."

"Em nói gì?" Anh ta nói to làm tôi hoảng hốt.

"Cái gì là cái gì?" Tôi vỗ ngực, lườm Sở Ninh: "Sao anh phải lớn tiếng như vậy? Muốn giết người à? Giật cả mình."

Thần sắc anh ta quái dị nhìn tôi, rồi lại cúi đầu xoa dầu, yên lặng giúp tôi bôi nốt vết cuối cùng. Một lúc sau tôi nhận ra, tôi, đang thoải mái để cho một người đàn ông thò tay vào trong áo, xoa dầu lên bả vai!!! Nhưng mà lúc nãy, không cảm thấy có gì không thích hợp...

Mặc lại áo, tôi có chút xấu hổ quan sát Sở Ninh, anh ta cũng trầm mặc nhìn tôi, hai đôi mắt chạm nhau, không thấy được suy nghĩ đối phương.

"Ấy... ờ... Tôi đói bụng..." Tôi ngại ngùng rũ mắt.

"Em... không còn điều gì khác muốn nói với anh à?" nghe Sở Ninh thở dài trên đỉnh đầu, giọng nói mang theo áp lực và chờ mong.

"Ớ... Không, không có..." Tôi cười gượng, nhưng không dám nhìn lại.

"Sở Nhi, nhìn anh đây này." Bỗng anh ta quát lên, làm tôi sợ hãi đứng bật dậy, Sở Ninh vội cầm chặt tay tôi. Tôi kinh hãi ngẩng đầu, sau đó ngây người.

Sở Ninh quan sát tôi, ánh mắt này không giống trước kia, trong đó có cuồng nhiệt, có khát vọng, có... nỗi thống khổ cùng cực.

Vì sao?

Vì sao anh ta nhìn tôi như vậy?

Tôi đã nói sai gì ư?

Trái tim tôi dâng lên một cảm xúc khó tả. Nhưng phần lớn là sợ, tôi sợ điều gì?

Tôi không biết!

Tóm lại, một ngàn con đà điểu trong lòng tôi đồng loạt vùi đầu, sau đó, mắt rôi dừng lại trên khuôn mặt Sở Ninh, trả lời: "Anh...Anh thì có gì tốt... Cũng chỉ là người thôi mà!..." Tôi vùng tay khỏi gọng kìm của Sở Ninh, sau đó làm một chuyện khiến tôi hối hận mãi không nguôi –

Tôi che miệng, lạnh giọng: "Ha ha... Nhóc con, cho anh xoa dầu, chính là tôi cho anh cơ hội đó, coi như vừa rồi tôi báo đáp chuyện nhìn lén nhan sắc của anh, chính anh không nắm chắc cơ hội, cho nên anh đừng trách tôi, chúng ta huề. Ha ha ha ha..."

Tôi cười không nổi nữa, vì sắc mặt Sở Ninh chợt trắng bệch như tuyết, như thể máu trong người đã bị rút sạch vậy. Đôi mắt anh ta càng thêm sâu và đen, trong đó lộ ra sự đau đớn rõ ràng nhất.

Rồi lúc tôi ngẩn ngơ, Sở Ninh chậm rãi buông tay, chậm rãi quay đầu nhìn ra cửa sổ, rất bình tĩnh, chỉ là lọ dầu bị siết chặt lại.

Tôi không dám nói gì, im lặng ngồi bên cạnh, động cũng không dám động. Mãi sau, chắc đã bình tâm, anh ta quay đầu sang tôi, sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng không mang vẻ tuyệt vọng như vừa nãy, vươn tay xoa đầu tôi, thản nhiên nói: "Sở Nhi, đi ăn cơm đi, chị Phân đã làm món thịt kho đầu sư tử em thích nhất rồi đấy."

Nghe xong mắt tôi bừng sáng, đứng vụt dậy, ầy, con người tôi mà, trời đất bao la không bằng ăn bữa cơm ngon lành.

Tôi vô tâm vô phế chạy được hai bước, bỗng dừng lại, xoay đầu nhìn Sở Ninh: "Ờ...Tôi đỡ anh qua đó nhé?"

Anh ta xua tay: "Nhóc con em chắc đói lắm, mau đi ăn đi, không cần lo cho anh."

"Anh... Không ăn cùng à?"

Sở Ninh mỉm cười: "Anh ăn rồi."

Biết anh ta đã ăn, tôi lập tức gật đầu, phi như điên đến phòng ăn, có lẽ là do đói, cũng là sợ ở chung một chỗ với Sở Ninh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-17)