Đừng 🎋·ẹ·ⓟ Ⓒ·𝖍ặ·✝️
← Ch.60 | Ch.62 → |
ℳá*ц trong người Yến Chiêu nóng lên.
Anh giữ gáy Kiều Khương, 𝐦ú*🌴 môi lưỡi rồi dọc theo cần cổ xuống đôi vú, há to miệng mú●ⓣ cắn, một bên tay xoa bóp vú thịt, nhúp nhúp núm ti ra, cằm mang theo cảm giác nhằm nhặm há miệng ăn vào.
Kiều Khương như bị gãi trên da, hai tay luồn vào mái tóc ngắn ngủn của anh, ưỡn cao cổ t_𝖍_ở 𝒹_ố_𝐜. Yến Chiêu dùng một tay kéo áo trên người xuống, lộ ra cơ bụng cơ ⓝɢự●c rắn chắc, ngón tay cô dờ theo cơ ռɢự·c xuống hai bên sườn cá mập, lần nữa đưa tay lên ôm cổ, tiếp nhận nụ ⓗô-ⓝ kịch liệt hít thở không thông.
1
Cô đưa tay vào trong quần anh, sờ đến căn dương v*t 𝐧-óռ-𝖌 🅱ỏп-ℊ, thúc giục: "Nhanh đi."
Tiếng тⓗ*ở 𝒹ố*↪️ của Yến Chiêu càng nặng nề hơn, một tay kéo quần và quần sịp xuống, cây gậy th*t đánh vào giữa háng cô, nước ◗·â·Ⓜ️ đã chảy ra ướt đẫm, ngón tay anh sờ vào, dính đầy một bàn tay.
"Bao." Kiều Khương chỉ vào ngăn dưới bàn trà.
Yến Chiêu nâng 𝐦ô𝖓_ɢ cô lên, cúi người xuống bàn trà lấy bao, chỉ có bốn cái, anh cắn cắn vành tai nhỏ xinh nói:
"Không đủ."
1
Kiều Khương bị hơi thở ռ●ó𝖓●ɢ 𝒷●ỏ●n●🌀 của anh hun vào run run, dưới thân lại có dòng nước chảy ra ngoài, cô kẹp kẹp chân, kẹp lấy dương v*t anh, nước 🅓-â-𝐦 cọ hết lên cán gậy, cả cây gậy đen nhánh bị cọ ướt đẫm.
Yến Chiêu lấy bao ra phát hiện không đeo vào được, bao nhỏ.
Cười ẻ~ Chắc của anh Lý Hiệu Lan nhỏ quá =)) bị đá là đúng rồi, nhỏ phải tui là tui cũng đá.
15
Anh lại mở bao khác, căn bản không biết cái nào to cái nào nhỏ, đành phải xé hết ra, may mà tìm được một chiếc đeo vào, sau đó nắm cây gậy đặt ở lỗ nhỏ của Kiều Khương di di lên xuống, chờ nước dâ.𝐦 dính đầy áo mưa, lúc này mới chậm rãi nhét vào bên trong. Cảm giác no căng làm da đầu Kiều Khương tê dại, 𝖐𝒽.𝐨á.i 𝐜ả.ⓜ dọc theo xương cùng đưa lên khắp người, cô hé miệng thở phào một hơi, giây tiếp theo đã bị hông người đàn ông thúc vào г●ú●† г●𝖆 làm cho rê_ռ r_ỉ không ngừng.
Yến Chiêu ôm hai cánh 𝖒●ô●n●𝐠 thịt, phần hông đ-â-Ⓜ️ chọc điên cuồng, dương v*t thô dài nhiều lần chọc đến tử cung, vách thịt mềm bên trong như những cái miệng nhỏ ngậm lấy quy đầu không buông, Yến Chiêu 𝖘ướռ_🌀 đến mức gân xanh gồ lên trên cổ, bị kẹp quá chặt, lúc đó sẽ giơ tay tét lên cánh Ⓜ️-ô-𝐧-🌀 cô, âm thanh khàn khàn nói:
"Đừng 🎋.ẹ.p 𝒸.♓.ặ.𝐭."
Kiều Khương bị đ_â_〽️ đến không thở nổi, từ khoảng khắc anh 𝖈ắ·〽️ v·à·🔴, dương v*t tựa như mắc cạn ở trong đó, đỉnh vào không bị gián đoạn lúc nào, chọc vào 𝓇ú*✝️ 𝖗*𝒶, tiếng bạch bạch vang vọng trong phòng khách, 🎋*𝐡*🔴á*❗ c*ả*ɱ mãnh liệt như nước, cô không chịu nổi bóp cổ anh, tiếng т-𝐡-ở 𝒹-ố-c áp lực thành tiếng 𝖗ê_𝐧 𝖗_ỉ.
Quá nhanh, tên này ra vào dùng lực quá mạnh, cả người như sắp bị đ*t đến 𝐜𝖍-ế-𝐭, hốc mắt nóng lên như sắp tràn nước ra ngoài, cổ họng Kiều Khương thét lên á á nho nhỏ, cơ thể căng cứng, hai tay bóp bờ vai anh, trong miệng vẫn phát ra tiếng kêu ô ô a a.
Yến Chiêu nghe không rõ, giữ chặt vòng eo, vừa đẩy hông vừa ngậm lấy vành tai cô dỗ dành: "Gọi A Đại."
Anh làm quá dã man, thúc vào bốn năm chục cái, trực tiếp đánh Kiều Khươnh cao trào, cô гц.n гẩ.𝓎 gắt gao bóp chặt bả vai anh, cần cổ thon dài ngẩng về phía trước, đôi mắt xinh đẹp mất đi tiêu cự, yết hầu la lên thất thanh: "A Đại... đừng động..."
Sau khi nghe thấy, anh càng bóp chặt eo thúc vào, cây gậy th*t thô dài hoàn toàn đi vào lút cán, chỗ dương v*t và cửa động bị đánh ra một lớp bọt cùng nước ⓓ-â-𝐦 dính nhớp.
Kiều Khương bị cắm đến không phát ra tiếng, vừa mới cao trào vẫn bị anh làm đến co rút ⓡ⛎·𝖓 𝖗·ẩ·y, cô cúi đầu cắn vào cổ anh, não xẹt qua một tia sáng, cả người gắt gao ôm lấy vai anh, tiếng rên trong miệng biến thành tiếng khóc nức nở.
← Ch. 60 | Ch. 62 → |