Truyện:Gã Chó Má - Chương 41

Gã Chó Má
Trọn bộ 96 chương
Chương 41
Làm Em
0.00
(0 votes)


Chương (1-96)

Kiều Khương đứng ở hành lang không đi.

Lúc Yến Chiêu đi xuống bậc thang ở chỗ rẽ mới thấy cô đang dựa tường, nhìn anh.

Cô chắc chắn anh sẽ đi ra.

Giống như người thuần thú ở vườn bách thú, cho một miếng thịt, con vật đó sẽ thành thật đi theo ra ngoài.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, ra vẻ khờ dại: "Ra đây làm gì?"

Yến Chiêu giữ gáy cô, ấn người lên trên tường cúi đầu ♓.ô.n xuống, cô nói không cho anh chạm vào miệng, anh cố tình chạm vào, cắn vừa thô bạo lại cuồng loạn, tiếng ɱ-ú-ⓣ 𝐡.ô.ռ vang vọng như muốn át cả âm thanh bộ phim.

Kiều Khương chắc chắn sẽ tức giận, nhưng cảm xúc quá mức 🎋●íc●ⓗ 🌴●♓í𝒸●𝖍, cả người nổi đầy da gà.

Đầu lưỡi thô ráp tiến vào bên trong hàm răng, cuốn lấy đầu lưỡi cô hút cắn, hương vị thuốc lá và mồ hôi của anh chui vào từng lỗ chân lông, anh cắn cánh môi cô, Ⓜ️ú_𝐭 vào nuốt xuống toàn bộ nước bọt trong khoang miệng, bờ môi cứng rắn cọ sát qua đôi môi mềm, cô nghe thấy tiếng t♓.ở ◗ố.ⓒ khàn khàn 𝐠_ợ_ℹ️ ⓒ_ả_ɱ của đàn ông, nghe thấy tiếng mình bị hô·𝖓 đến thiếu khí 𝖗●ê●𝓃 г●ỉ, nghe thấy âm thanh hỗn độn của bộ phim, thấy giọng nói khàn đặc của anh:

"Làm em."

Trong hành lang tối sẽ có người ra vào, xưa nay Kiều Khương chưa hề bị ⓚ_í_𝐜_𝒽 ✞_♓_í_c_♓ này làm cho hưng phấn đến mức từng lỗ chân lông giãn nở, giữa hai chân như có dòng nước đang ân ẩn chảy ra. Hai người dường như đã quên đoạn thời gian không thoải mái lúc trước, một người nói lần sau đừng có đến, một người nói bận, nhưng mỗi lần chạm mặt lại như hai cục nam châm, không tự chủ được mà dính một chỗ cùng nhau.

Yến Chiêu bế ngang người cô đi ra ngoài, dương v*t đã cứng đến đau người, anh không có cách nào đi quá xa, ôm Kiều Khương đi vào Toilet nam bên cạnh, cửa vừa đóng lại, đè Kiều Khương lên cánh cửa hùng hổ ɱú.🌴 𝖍ô𝐧_.

Một bàn tay bóp chặt cằm cô, cuồng nhiệt ngậm lấy môi lưỡi cắn Ⓜ️ú·✝️.

Một tay khác cởi thắt lưng, rồi kéo cả áo ռ𝐠ự_𝐜 xuống, mạnh mẽ xoa nắn đôi vú thịt, môi lưỡi п-ó𝓃-g ⓑỏ-𝖓-ⓖ ngậm lấy núm ti, dùng sức 〽️-ú-т cắn.

Đầu Kiều Khương chống về sau ván cửa, ngẩng cao cổ hé miệng 𝖙-𝒽-ở ԁố-𝐜.

Một tay Yến Chiêu thò vào làn váy, dọc theo bắp đùi sờ đến giữa chân, hôm nay cô lại mặc quần lót chữ Đinh (丁), quần an toàn vẫn không chịu mặc, anh liếc mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô, duỗi một ngón tay đi vào. Kiều Khương đã ư·ớ·✞ á·†, ngón tay chọc vào mảnh đất 𝖒-ề-ⓜ Ⓜ️-ạ-ℹ️, đâ●ⓜ chọc vài cái, lại thêm một ngón nữa đi vào, hai ngón tay nhanh chóng moi móc đâ_m thọc bên trong.

Mới đầu cô còn đặt mình trên ván cửa, sau đó mềm nhũn, cả người ghé vào người anh, ôm đầu anh, hai tay nắm xoa lung tung mái tóc cứng, hơi thở rê-ⓝ 𝖗-ỉ như muốn khóc. Lúc dòng nước phun ra, cô cắn cổ anh, trong họng kêu ưm ưm.

Yến Chiêu rút hai ngón tay ướt đẫm ra, túm quần mình kéo xuống, lấy nước 𝐝â_Ⓜ️ bôi lên quy đầu, ôm cô ngồi trong 𝐧●🌀●ự●𝒸 mình, cầm dương v*t đỉnh vào bên trong lỗ nhỏ, đầu nấm vừa ⓒắ·ⓜ ✔️à·⭕ trong, Kiều Khương nhón chân muốn trèo xuống, mặt nhỏ nhíu lại, hai mắt mê ly chớp mắt trở nên lạnh lẽo: "Không có bao, anh muốn 🌜*ⓗ*ế*† à?"

Yến Chiêu giữ eo cô ấn sâu xuống, cả cây gậy th*t 𝐜_ắ_ⓜ 𝖛à_𝑜 lút cán, âm thanh anh ách: "Ai bảo em 🍳*u*y*ế*n 𝖗*ũ anh."

Kiều Khương bị 🌜ắ·ⓜ 𝐯à·🔴 run lên một cái, sống lưng cũng rung lên, cô bóp bả vai Yến Chiêu. Dương v*t quá thô và dài, cắm xuống nên chạm đến tận tử cung, đỉnh đến mức cả tâm hồn kích động, cô cắn răng nói với Yến Chiêu:

"Đi ra ngoài."

Yến Chiêu càng banh hai chân cô dạng ra, ôm ɱô𝐧·ⓖ cô đỉnh lên trên, một tay giữ eo cô, một tay ⓢℹ️_ế_𝐭 𝒸_h_ặ_t gáy, ngẩng cằm 𝖒.ú.𝖙 hai cánh môi, Kiều Khương bị chọc vào bật ra tiếng 𝖗ê-𝐧 г-ỉ, cô véo cổ anh, véo bờ vai anh, cắn miệng anh, âm thanh bị thúc đến không hề có tí uy 𝖍ⓘ·ế·🅿️ nào:

"Đm anh... ra ngoài..."

Chương (1-96)