Ưm A
← Ch.26 | Ch.28 → |
Tiếng giường lạch cạch lạch cạch hòa cùng tiếng bạch bạch 𝐝â.m 🅓ụ.↪️ vờn quanh trong kho hàng nhỏ.
Yến Chiêu chọc rất hăng, đối lập so với lần trước, lần này như muốn thúc 🌜𝒽*ế*t cả tâm trí Kiều Khương, dùng sức mạnh, tốc độ ngày càng nhanh, Kiều Khương bị anh liên tục chọc vào 𝓇ú.✝️ 𝓇.🔼, họng không ngừng 𝓇ê●𝓃 𝖗●ỉ, mỗi lần cô cao trào, sẽ nắm cánh tay anh bắt dừng lại. Mà tên chó 𝒸h.ế.✝️ này mỗi lần đều không dừng lại tí nào, còn giữ eo cô chọc càng hăng hơn.
Hốc mắt Kiều Khương nóng lên, nước mắt sinh lý không chịu khống chế chảy ra, vừa mới cao trào, lỗ nhỏ vẫn còn 🌜𝖍*ả*🍸 ⓝ*ướ*🌜, yến Chiêu ôm cô vào п_🌀ự_c, đứng xuống dưới giường, nẩy hông lên chọc vào. Tiếng giường lò xo va chạm quá vang, anh lo người bên ngoài đi qua sẽ nghe thấy.
Hai tay Kiều Khương bấu sau cổ anh, bị làm không nhịn được cắn lên cần cổ.
Cây thịt thô dài nhiều lần đỉnh đến tận tử cung, ⓚⓗ.🅾️.á.❗ ⓒả.m đọng lại quá sâu, nước mắt vẫn chảy, miệng bị ức chế chỉ muốn thét chói tai, Yến Chiêu như một con chó đang phát điên mà làm cô, không biết có phải Lý Hiệu Lan đang ở bên ngoài, hay lần trước bị thả bồ câu. (*)
(*)Là lần mà cô bảo anh Mua bao đi ấy =))
Bên ngoài có giọng nói của Lý Hiệu Lan: "Khương khương? Khương khương?"
Kiều Khương cắn cổ Yến Chiêu, ngón tay bấu lấy lưng anh, hi vọng anh chậm lại một chút, kết quả, lúc Yến Chiêu nghe thấy tiếng của Lý Hiệu Lan, trực tiếp ôm cô đến sau cửa sắt, hai tay dùng sức nắm hai cánh 〽️ô𝓃*𝐠 thịt, dưới háng điên cuồng thúc lên. Dương v*t đen nhánh chọc vào гú-✞ 𝐫-@ từng cú, sức mạnh như hận không thể nhét cả hai quả trứng vào bên trong. Lỗ nhỏ bị đ.â.𝖒 cho lên men, có thứ gì đó sắp ồ ạt trào ra, trong cổ họng phát ra tiếng rên: " ưmmm aaa..."
Yến Chiêu biết cô muốn đến, bàn tay bóp chặt hai cánh ɱ_ô_𝖓_🌀, bành bạch đâ.𝖒 sâu vào bên trong. 🌜ắ_𝐦 ν_à_𝖔 mấy chục cái, bụng nhỏ của Kiều Khương 𝓇·⛎·𝐧 г·ẩ·𝖞 cao trào, cô gắt gao cắn cổ anh, không muốn tiếng г-ê-𝖓 r-ỉ tràn ra ngoài, 𝖐·♓·🅾️·á·𝖎 𝖈ả·𝖒 chạy từ dưới lên đầu, ở nơi cực hạn sung s●ư●ớ●п●🌀 cô nhả hàm răng ra тh_ở hổ_𝐧 ⓗ_ể_п cắn lên hầu kết của anh.
Có mùi mồ hôi, không dễ ngửi lắm.
Nhưng tiếng ⓣ●𝐡●ở ԁố●🌜 thô nặng của anh lấy được lòng cô, Kiều Khương nửa nhắm nửa mở, cúi đầu cắn khớp xương nhô lên, giống như ⓗ*ô*ⓝ Ⓜ️*ô*1, ngậm lấy, ɱ*ú*т vào, ⅼ1_ế_ⓜ láp.
Có âm thanh lách cách lang cang vang lên, không biết Yến Chiêu dẫm phải cái gì, anh gạt đồ vật linh tinh trên bàn xuống đất, ôm cô ghé vào bàn, đè nặng sau cổ cô, một bàn tay đỡ cây gậy từ sau cắ-ⓜ và-🅾️.
Chiếc quạt ở ngay bên cạnh Kiều Khương, cô đưa tay xoay quạt về hướng này, đối mặt với mình, mặt vừa giơ lên đã bị cây gậy th*t chọc vào, khẽ kêu lên. Quạt gió làm âm thanh lan rộng, cô nghe thấy tiếng mình rê●𝐧 𝖗●ỉ, nghe thấy tiếng người đàn ông т.ⓗ.ở 𝒹ố.𝐜 đè nặng 𝐦ú-✝️ cắn bờ vai cô, còn nghe thấy rõ ràng tiếng bàn tay vỗ bôp bốp trên m*ô𝐧*g mình.
1
Mỗi một lần vỗ 〽️-ôռ-ⓖ cô, liền chọc mạnh một cái.
Hai bên thịt rung rinh, dương v*t to dài tiến vào †𝒽·â·𝖓 ✝️h·ể cô.
👢·𝐢·𝖓·𝖍 𝐡ồ·ռ bay lên không trung, xuất thần, Kiều Khương bị cắm đến mức tay nắm lấy cạnh bàn, trong tầm mắt hoảng loạn thấy bàn tay đen nhánh của người đó đang nắm lấy xoa bóp đôi vú mình, thay đổi thành đủ loại hình dạng, lúc cô cao trào, anh lại giữ lấy vòng eo, chọc như điên.
Cô không chịu nổi, 🎋♓🔴á.1 𝒸ả.m giống như thủy triều ngập đầu, trong đầu như đang bị làm đến đứt đoạn.
Cô hét lên.
Âm thanh này vừa phát ra đã bị bàn tay Yến Chiêu bịt lại, tầm nhìn bị nước ở hốc mắt trào ra che đi, cô bị đỉnh đến ý thức trống rỗng, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng kêu bị che đi của mình trong lòng bàn tay, nặng nề nức nở.
← Ch. 26 | Ch. 28 → |