Đừng Động Nữa…đừng Động
← Ch.14 | Ch.16 → |
Dưới chân núi ngoài xe của Kiều Khương, còn có hai chiếc xe tải.
Đường lên núi có một chiếc đèn đường bị hỏng, chỉ còn ánh đèn cách đó trăm mét, chiếu le lói về phía bãi đỗ xe.
Nóc của chiếc xe con màu đỏ đong đưa, cách một khoảng cũng nghe thấy tiếng phụ nữ r*ê*𝓃 ⓡ*ỉ, tiếng 𝖙-𝒽-ở 🅓ố-𝒸 trầm khàn hỗn loạn của đàn ông.
Đèn xe trên đầu mở ra, trong tầm mắt của Kiều Khương đều là cơ thể cứng rắn của người đàn ông, cô bắt lấy hai bờ vai anh, cổ ưỡn cao, một đôi mắt đào hoa vì 𝖐*h*𝑜*á*❗ 𝐜ả*Ⓜ️ mà mất đi tiêu cự, cô há miệng 𝐭𝖍●ở 𝒹●ố●c, hơi thở không át nổi tiếng ⓡ.ê.𝓃 ⓡ.ỉ.
Người đàn ông làm cô với sức lực mạnh mẽ, từng cú từng cú thúc vào bên trong động nhỏ, đôi vú trắng nõn bị làm nẩy tưng tưng, anh há mồm ngậm lấy núm vú, miệng rộng cắn nuốt, đưa cả bên vú vào trong miệng, đầu lưỡi 𝐧ó·n·🌀 ⓑ·ỏ·ռ·ⓖ cuốn núm ti mú*† thật mạnh.
Kiều Khương г_u_𝐧 rẩ_🍸, bóp chặt cổ anh...
Tốc độ 𝖈ắ*𝐦 ⓥà*o rất nhanh, hơn nữa của anh kích cỡ quá lớn, mỗi cú thúc như muốn đỉnh xuyên qua người cô, Kiều khương da đầu 𝐦-ê 𝐦-🔼-n, ⓚ𝒽_ο_á_❗ c_ả_ⓜ dọc theo xương cùng bò theo làn da lan tràn khắp cơ thể, bụng nhỏ run run hai cái, cô ôm cổ anh kêu lên:
"Đừng động nữa... đừng động... ưm ưm aaaa"
Cô cao trào.
🎋ⓗ.ⓞ.á.𝒾 cả.𝐦 cực hạn làm cả người cô rơi vào trạng thái choáng váng.
Yến Chiêu như mắt điếc tai ngơ, giữ chặt cánh m●ôⓝ●🌀 cô, eo hông điên cuồng nẩy lên phía trên, toàn bộ khoang xe đều đong đưa lên xuống, bên tai là tiếng bành bạch 𝖉â*m 🅓ụ*𝐜.
Kiều Khương bị làm đến mức không chịu nổi, móng tay 𝒸ắ·ⓜ 𝖛à·𝐨 cần cổ anh, trong họng kêu gào hỗn loạn, cả người r𝐮-n 𝖗ẩ-𝐲, hốc mắt nóng lên cúi xuống cắn cần cổ tạo ra dấu răng rớm ɱ_á_u, hai tay đánh lung tung trên vai lưng, móng tay cào anh lưu lại vô số vết đỏ.
Yến Chiêu thúc hơn mười phút, Kiều Khương cao trào sáu lần, dưới ghế đều là nước ԁ*â*ɱ lênh láng, anh xoa ⓜô*𝐧*𝖌 cô, ⓒắ·Ⓜ️ v·à·0 thật mạnh trong cơ thể cô mấy chục cái, lúc này mới dừng bên trong độ sâu nhất 𝒷*ắ*𝐧 𝖙*𝐢*n*♓. Kiều Khương ghé vào vòm 𝖓-🌀-ự-𝐜 rộng lớn, vẫn còn đang r⛎-п ⓡ-ẩ-𝐲, không biết vì lâu không làm, hay vì Yến Chiêu quá mạnh mẽ, cô đắm chìm ở dư vị cao trào gần một phút, vẫn chưa hòa hoãn lại.
Người Yến Chiêu thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, anh đưa tay cầm lấy chai nước mà lúc nãy cô đã uống, cũng không ngại, vặn nắp rót toàn bộ vào trong miệng, ném cái chai đi, nâng ɱô𝐧·𝐠 cô lên nói: "Chỗ này quá hẹp."
Vốn dĩ vóc dáng anh cao lớn, động tác muốn mạnh hơn đã phải chịu hạn chế.
Kiều Khương hoãn một lát, lấy bao thuốc từ phía sau rút một điếu đặt trong miệng, bật lửa vừa nằm trong tay đã bị Yến Chiêu ôm ra, cô hé mắt nhìn anh:
"Đi đâu?"
Giọng anh ách.
Yến Chiêu đặt cô xuống đầu xe, tay ôm eo, lật người cô lại làm người ghé vào trước nắp capo. Làn da màu trắng kề với thân xe màu đỏ, hai bên 𝖒·ô·𝓃·🌀 còn lưu lại dấu mười ngón tay anh, trắng cùng hồng hòa lẫn vào nhau, đẹp đẽ 𝒹â.ɱ 𝖉.ụ.𝒸.
Yến Chiêu chỉ nhìn thoáng qua, cây gậy đã cứng đến phát đau.
Anh xé mở chiếc bao thứ hai đeo lên, nâng một chân cô đặt lên khuỷu tay, nắm lấy quy đầu chà sát ở cửa động lấy nước 🅓*â*〽️ vừa nãy cô mới chảy ra.
Kiều Khương ngẩng đầu lên có thể thấy đỉnh núi cách đó không xa, đèn đường lấp ló, như những quả quýt vàng hình tròn, cô cắn thuốc, cầm lấy bật lửa châm cho mình, vừa hít một ngụm, đã bị một thanh sắt cắm thẳng vào trong.
1
Xương hông người đàn ông dính sát vào cô, kích cỡ kinh người của dương v*t cuối cùng cũng 𝒸·ắ·ⓜ νà·⭕, chọc đến tận tử cung.
Kiều Khương rướn cao cổ hé miệng ✝️h●ở ⓓố●🌜, thuốc vẫn còn cắn ở trong miệng, cô bị sặc đến ho khan, lỗ nhỏ không chịu được khống chế mà co rút, Yến chiêu bị kẹp đến mức gân xanh ở cổ gồ lên, anh nằm trên lưng cô dừng lại rút điếu thuốc trong miệng cô ra, cắn ngậm ở trong miệng mình. Hít một hơi thật sâu, rồi nắm lấy 𝖒ô●𝖓●ⓖ cô, như điên dại mà đâ-𝐦 ⓥ-à-𝐨 𝖗ú-t r-𝐚 trong miệng nhỏ.
〽️-ô-𝓃-ℊ thịt trắng nõn bị đâ●Ⓜ️ cho đỏ bừng rung rinh, anh đưa tay nắm lấy một bên thịt vú xoa nắn, dưới háng tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, nước ◗â-m bị văng tung tóe khắp nơi, Kiều Khương sung 💲●ướп●𝖌 như muốn ch*ế*𝐭, cô bị đâ-𝐦 ý thức hư vô, mắt đào hoa như mất đi tiêu cự nhìn vào vật trang trí bình an hình con vật đang lắc lư trong xe.
Đó là Lý Hiệu Lan đưa cho cô.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |