Ý tưởng loé lên
← Ch.030 | Ch.032 → |
Căn bản Phong Khải Trạch không quan tâm có ai nhìn không, muốn làm gì là làm ngay, để chứng minh cô là của anh, anh hôn cô trước mặt mọi người.
Một nụ hôn, tuyên bố chủ quyền thuộc về anh.
Mười sáu năm qua anh luôn nghĩ về cô, không biết có phải yêu hay không.
Đã yêu, thì anh sẽ yêu hết mình.
Mười sáu năm qua anh đã gặp rất nhiều cô gái nhưng không ai có thể làm cho anh rung động, chỉ cần nhìn thấy các cô gái là anh lại nhớ đến cô.
Bây giờ cô đang dựa vào lồng ngực của anh, một cái nhăn mày một nụ cười, từng câu từng chữ đều làm tim anh rung động.
Tạ Thiên Ngưng vừa khôi phục tinh thần liền dùng sức đẩy anh ra, giận đến mức liền chửi thật to, đồng thời vung tay đấm anh.
"Tên háo sắc này, đi chết đi".
Cánh tay vung lên liền bị một bàn tay to lớn nắm chặt giữa không trung, làm cô không thể đánh.
Anh dễ dàng dùng lồng bàn tay của mình bao chặt lấy quả đấm nhỏ của cô, lạnh giọng nói: "Tốt nhất em nên ngoan ngoãn đi làm kiểm tra toàn thân, nếu không... ".
Lời còn chưa nói hết, cô tức giận mắng to.
"Đồ háo sắc ——"
Cô đã trêu ghẹo ai mà bị tên thần kinh này quấn lấy chứ?
Thần kinh?
Từ này chợt lóe lên trong suy nghĩ của Tạ Thiên Ngưng, trên gương mặt vốn tràn đầy tức giận đột nhiên tươi cười nói: "Được rồi, bây giờ tôi sẽ đi làm kiểm tra toàn thân".
Phong Khải Trạch nhìn nụ cười gian xảo trên mặt, biết ngay cô định giở trò, nhưng anh không thèm quan tâm, chỉ cần cô đồng ý đi làm kiểm tra là được.
"Em cùng y tá đi làm kiểm tra đi, anh sẽ đi làm thủ tục cho em".
"Làm phiền anh vậy, Phong tiên sinh". Cô cười duyên rồi xoay người đi, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quyệt.
Nếu anh ta bị thần kinh thì cô sẽ đem anh ta đến nơi cần đến, sau này anh ta sẽ không tới quấy rối cô nữa.
Y tá đưa Tạ Thiên Ngưng đi tìm bác sĩ làm kiểm tra, nhưng khi cô vừa đi vào cửa liền làm bộ hoang mang, không ngừng giải thích với mọi người:
"Bác sĩ, thật ra người muốn tới bệnh viện kiểm tra không phải là tôi mà là bạn trai của tôi. Cô y tá, chàng trai vừa rồi mà cô gặp là bạn trai của tôi, mấy ngày trước do anh ấy không cẩn thận bị đụng vào đầu, vả lại còn mua vé số đã nhiều năm mà không trúng thưởng cho nên phát điên, tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới lừa được anh ấy tới bệnh viện. Ngoài mặt nói tôi đi kiểm tra, nhưng thật ra là tôi muốn đưa anh ấy đi kiểm tra".
"Việc này ——"
Bác sĩ cùng y tá nhìn nhau rồi nhìn sang cô, vẻ mặt đầy nghi ngờ, không biết có nên tin hay không.
"Hiện giờ bạn trai tôi nhìn giống như một người bình thường, nhưng thật ra đầu óc đã điên loạn rồi, người ta gọi anh là 'Phong tiên sinh', anh ấy còn rất vui mừng! Bác sĩ, chút nữa ông nên tìm vài người bảo vệ khỏe mạnh rồi đưa anh ta đến khoa tâm thần trị liệu, bằng không khi anh ấy nổi điên lên sẽ đập phá, còn đánh người đó".
"A ——"
Nghe lời này, bác sĩ cùng y tá dần dần tin lời cô.
"Cô gái, đây không phải khoa tâm thần, hay cô đến khoa tâm thần tìm bác sĩ bàn về chuyện này nhé".
"Bác sĩ, nếu tôi đi ra khỏi cánh cửa này e rằng sẽ không có cơ hội đi tìm bác sĩ khác. Mặc dù bạn trai tôi bị điên nhưng vẫn không chịu thừa nhận chuyện này, cho nên rất ghét đến khoa tâm thần gặp bác sĩ, chỉ cần nhìn thấy bảng hiệu ghi khoa thần kinh là anh ấy sẽ nổi điên. Tôi sợ chưa tìm được bác sĩ tâm thần đã bị anh ấy kéo về rồi. Bác sĩ, xin ông hãy giúp tôi, được không"?
Tạ Thiên Ngưng dùng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu để cầu xin.
Bác sĩ hơi do dự, cuối cùng gật đầu đồng ý.
"Được rồi, tôi sẽ gọi cho đội an ninh tìm mấy người khỏe mạnh đi bắt anh ta lại".
"Cảm ơn bác sĩ".
Ha ha, Phong tiên sinh, tôi xem anh làm được gì đây?
← Ch. 030 | Ch. 032 → |