Truyện:Eo Thon - Chương 046

Eo Thon
Trọn bộ 113 chương
Chương 046
Đ·â·〽️ mạnh vào trong
0.00
(0 votes)


Chương (1-113)

Ban đầu Bùi Y Y còn ngẩng cổ lên nhìn, đợi đến khi hoa huy*t bị ↪️ắ-Ⓜ️ 𝐯-à-𝖔 hơn chục cái, cả người cô không tự chủ được ngả ra phía sau.

Lớp vải ren che khuất vùng đất bí ẩn, chiếc bút 𝖛ù●i 𝐯à●0 trong vách th*t, Thẩm Ý chỉ lờ mờ nhìn thấy chiếc bút đen thấp thoáng ra vào huy*t nhỏ màu hồng, nhưng càng không thấy rõ, trong lòng càng cảm thấy hấp dẫn, thằng nhỏ dưới đũng quần cương cứng giần giật, từ sớm đã không thể kìm nén được rồi.

Một bàn tay khác của Thẩm Ý bấm vào hạt châu cách lớp vải ren, vì thế Bùi Y Y càng phản ứng mãnh liệt hơn, cô uốn éo như không thể nằm yên được nữa. Đôi chân thon thả của cô rất đẹp, quẫy đạp như đang cầu xin, khiến Thẩm Ý càng ngày càng muốn làm cô. Anh ngắm mấy giây rồi cúi xuống Ⓜ️ú*† lấy chỗ da thịt 𝐦_ề_m ⓜ_ạ_ï nhất trong đùi non.

Thẩm Ý mú·t rất nhẹ, những dấu ♓_ô_п lướt dần lên không có chút cảm giác nào. Anh vừa ⓗô●𝐧 vừa 𝐦ú·ⓣ một mạch lên trên, sau đó đôi môi của anh dừng lại giữa hai chân Bùi Y Y.

Cách càng gần, nhìn càng rõ hơn.

Thẩm Ý từ từ đú_𝖙 cây bút vào bên trong, sau khi áng chừng độ dài đã tương đối, anh lập tức buông tay ra để cây bút 𝖈ắ·〽️ 𝖛·à·🔴 hoa huy*t, còn anh vén lớp vải ren sang một bên, để lộ huy*t nhỏ màu hồng phấn ướt nhẹp. Miệng huy*t kia như một cái miệng nhỏ, cắn chặt lấy thân bút. Có lẽ vì hưng phấn nên chốc chốc lại rỉ ra những giọt nước lóng lánh, trông cực kỳ κ.♓ê.𝐮 gợ.❗.

Anh tách hai cánh hoa lớn ra, khẽ ấn vào hạt châu, không có lớp vải ren ngăn cách, Bùi Y Y càng cảm thấy sung 💲_ướп_ⓖ hơn. Miệng cô ngâm nga những tiếng "ư... hưm... a... hư" không rõ ràng, biểu cảm đầy ngây ngất, Thẩm Ý bị q𝖚🍸ế●𝐧 𝖗●ũ đến mức bốc lửa khắp người.

Thực ra anh còn muốn chơi đùa thêm, nhưng Bùi Y Y quá զ⛎*ⓨ*ế*ⓝ 𝓇*ũ. Hơn nữa tính ra anh cũng mới được làm t. ình có một lần mà thôi, khả năng kiềm chế thực sự không đủ.

Thẩm Ý rút cây bút ra rồi vứt lên trên bàn, đầu bút 𝐜*ắ*ɱ 𝐯à*ⓞ huy*t nhỏ dính đầy dịch nhầy trong suốt từ trong vách th*t, Bùi Y Y lại "oh..." một tiếng vì động tác này, vách huy*t đang ɱú·𝐭 thân bút nhất thời cắn vào khoảng không, dần trở nên nóng nảy.

Thẩm Ý móc thằng nhỏ cứng ngắc ra khỏi quần lót, anh hạ đầu gối xuống, cầm thằng nhỏ vạch lớp vải ren ra 🌜_ắ_〽️ và_𝑜 bên trong. Nhưng có thể là vì tư thế không đúng, hoặc có lẽ độ cao của hai người không tương thích, căn bản không thể trực tiếp tiến vào bên trong.

Anh dứt khoát đứng dậy, thở hắt một hơi nói: "Bùi Y Y, nằm l●ê●𝓃 g❗ư●ờ●ռ●🌀."

Bùi Y Y dạng chân một lúc lâu nên hơi tê mỏi. Lúc cô chống lên bàn đứng dậy, nhìn thấy Thẩm Ý đá bay quần áo trên sàn nhà, cái chai trong túi quần bò của cô vừa hay lộ ra một nửa. Lòng cô lập tức loạn hết cả lên, thầm nghĩ phải tranh thủ thời gian, nếu không lát nữa Thẩm Ý lại chưa được hai phút đã bắn rồi thì hỏng.

Cô giả bộ nhặt quần lên, quay lưng về phía Thẩm Ý, nhanh chóng chụp lấy món đồ kia.

Thẩm Ý đã lên trên giường, thằng nhỏ giữa hai chân giương lên thật cao, vẻ mặt không thể chờ đợi thêm được nữa. Anh đã gỡ chiếc kính gọng bạc trước khi 👢ê●ռ 𝐠●ⓘư●ờ●ռ●𝖌, không có tròng kính nho nhã che chắn, gương mặt tuấn tú có thêm mấy phần hư hỏng.

Được rồi, vậy thì cô phải bắt Thẩm Ý nằm xuống để cô ⅼ*𝒾ế*ɱ cho anh một lúc, đợi đến khi anh 💲ướ_n_𝖌 đến độ ngất ngây con gà tây, không còn chút lý trí nào nữa, cô sẽ bôi tinh dầu thần kỳ Ấn Độ lên thằng nhỏ của anh.

Ừm, cô đúng là một thiên tài.

Mọi thứ đều được tiến hành theo kế hoạch.

Bùi Y Y âm thầm gật gù, nhưng mới bước được có một bước, một bên chân vấp phải đống quần áo tán loạn trên đất, cô lảo đảo bổ nhào lên đằng trước. Người chưa ngã nhưng lọ tinh dầu thần kỳ kia lại vuột khỏi tay, rơi thẳng xuống bên cạnh Thẩm Ý.

Trời ơi!

Bùi Y Y còn chưa kịp chạy như bay đến, Thẩm Ý đã nhặt món đồ đó lên rồi. Cái anh nhìn thấy vừa hay chính là bên có Tiếng Anh. Lúc này vẻ mặt của anh đầy nghi hoặc, sau đó xoay lọ tinh dầu một vòng, hàng lông mày hơi nhíu lại lập tức giãn ra, ánh mắt lóe lên vẻ khó tin.

Dù ít hay nhiều thì Bùi Y Y vẫn biết xấu hổ, đầu ngón chân của cô bấm vào mặt đất, chỉ ước gì có thể đào ra cái lỗ cho mình chui vào trong.

"Ha." Thẩm Ý đột nhiên bật cười, "Thú vị thật đấy Bùi Y Y."

Bùi Y Y không biết anh đang bảo cái gì thú vị, dù sao cô cũng chẳng cảm thấy thú vị chỗ nào, cô chỉ thấy rất lúng túng, nhưng không biết phải làm sao. Vào lúc này, cô cũng chỉ có thể cười với Thẩm Ý.

Nhưng khi cô đang chuẩn bị cười, Thẩm Ý lại không cười nữa, ném lọ thuốc vào trong thùng rác không sai một phân nào.

A!

Không được! Đó là báu vật đấy!

Bùi Y Y thảng thốt, còn chưa thò tay vào trong thùng rác thì đã bị Thẩm Ý kéo tay lại. Thẩm Ý lạnh lùng ấn cô lên trên giường, hai ngón tay men theo rãnh Ⓜ️ô.n.ⓖ trượt vào trong hoa huy*t, đâ*ⓜ mạnh một cái, "Chê thời gian của anh ngắn, hửm?"

Anh cắm cùng lúc hai ngón tay, còn 𝒸ắ*ɱ ☑️*à*o bất thình lình như thế, Bùi Y Y thấy hơi đau nhưng nhiều hơn là cảm giác 𝖐í𝐜*𝒽 ✝️*𝐡í*↪️*ⓗ khó lòng thích ứng. Cô nằm rạp trên giường ⓡ-ê-n ⓡ-ỉ ư a, cơ thể giãy giụa như một con cá chạch. Đợi đến khi cô гê.𝐧 ⓡ.ỉ, uốn éo, bên dưới cũng dần dần thích ứng với cảm giác hai ngón tay 𝒸ắ-𝖒 ⓥà-ο trong vách th*t. Nhưng Thẩm Ý lại rút tay ra, trong lúc Bùi Y Y đang điều hòa lại hơi thở, thằng nhỏ của anh đã nong rộng miệng huy*t, đâ*Ⓜ️ mạnh vào trong.

"Aaa ~"

Bùi Y Y kêu rên thảm thiết, dưới miệng huy*t truyền ra cảm giác đau đớn như bị xé toạc, cả người cô nằm sấp trên giường, khi Thẩm Ý huⓝ*🌀 ♓ă*n*g đâ.Ⓜ️ 𝐯à.o, người cô lún sâu vào trong chăn nệm 𝖒ề-𝖒 ɱ-ạ-❗. Trong những cú thúc đầy đau đớn, thế mà Bùi Y Y lại có ⓚ𝒽_0á_❗ 𝒸ả_m một cách lạ lùng.

Có lẽ là vì tình tiết bị c*ưỡⓝ*𝐠 𝖇ứ*𝖈 quá mức 𝐤-í-𝒸-♓ 𝐭híⓒ-𝒽 chăng? Hay là do một Thẩm Ý bỗng trở nên tàn nhẫn có một sự hấp dẫn đầy hoang dại?

Bùi Y Y mải 𝐫-ê-𝖓 𝓇-ỉ nên không thể làm rõ, chỉ cảm thấy hoa huy*t bị lấp kín mít, từ miệng huy*t cho đến nơi sâu nhất đều bị cự vật của Thẩm Ý chiếm cứ.

Chương (1-113)