Ướt đẫm rồi
← Ch.013 | Ch.015 → |
Mặc dù Bùi Y Y không hiểu lắm, nhưng cô vẫn luôn biết ở phía dưới mình có rất nhiều nước. Mỗi lần cô đọc được tình tiết miêu tả cảnh â_n á_ⓘ mập mờ trong tiểu thuyết, cô sẽ ướt đẫm như bị tè dầm.
Cũng giống như bây giờ, cô bị Thẩm Ý đè vào cánh cửa sắt trong phòng thay đồ, chẳng mấy chốc cô đã lờ mờ cảm nhận được một dòng nước chầm chậm chảy ra từ trong khe thịt.
Ngón tay của Thẩm Ý thon dài, sờ vào người rất 💰ư*ớռ*🌀. Bùi Y Y nhẹ nhàng mân mê từng khớp ngón tay của anh, không nhịn được mà than thở trong lòng.
Một người không thích làm bài tập như cô đây, mà ngón giữa của tay phải bị bút 𝖈*ọ ×á*† hiện lên một lớp chai, nhưng Thẩm Ý thì không bị như vậy, có thể thấy thành tích học tập của anh kém như thế nào, chắc là bình thường gần như không làm bài tập đâu nhỉ. Qua đây có thể thấy, Thẩm Ý có thể vào được lớp chọn, nhất định là dựa vào q·⛎𝖆·ⓝ 𝐡·ệ. Một kẻ 𝖌❗ế●✞ người như anh ấy, không những có thể thoát tội trót lọt mà còn có thể chuyển từ trường trung học thực nghiệm sang trường trung học số 1 tốt nhất như thế này.
Bối cảnh gia thế của anh đúng là vững chắc thật."Cở.𝖎 đ.ồ ra đi, anh muốn sờ ռ.ℊự.↪️."
So với sự thẳng thắn của Thẩm Ý, Bùi Y Y lề mề hơn nhiều. Cô vừa mới vén áo lên đến eo, tay của Thẩm Ý đã vươn qua, ngay sau đó là cơ thể của anh.
Anh cao hơn cô rất nhiều, lúc mặt đối mặt với cô, tầm mắt của cô mới đến lồng 𝓃.𝖌.ự.🌜 của anh.
Hôm nay Thẩm Ý mặc đồng phục của trường, chất vải cotton dày dặn che mất cơ 𝓃_🌀ự_c hơi căng lên, cô chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng thân hình cao gầy của anh.
Lòng bàn tay của Thẩm Ý rất khô nóng, hai bàn tay của anh lần lượt dán vào hai bên bờ eo của Bùi Y Y, s-ờ s-🅾️-ạⓝ-𝐠 lên xuống. Khi Bùi Y Y vén áo lên tới 𝖓.ⓖ.ự.c, Thẩm Ý đột nhiên cúi đầu xuống, mang theo hơi thở ⓥù_1 𝐯_à_𝑜 giữa bầu n🌀_ự_↪️.
𝒩.🌀ự.ⓒ cup B không hẳn là lớn, nhưng khi mặc áo ⓝⓖự*𝒸 vào nhìn rất tròn trịa và đầy đặn. Thẩm Ý ngửi một cái, môi lưỡi n●ó●𝐧●🌀 🅱ỏ●𝖓●ℊ bất chợt cắ*𝓃 ռ*h*ẹ vào vùng пⓖ-ự-🌜 lộ ra bên ngoài áo 𝓃🌀·ự·↪️.
"Thoải mái."
Bùi Y Y không biết cái anh nói là n.𝖌ự.ⓒ hay là eo.
Bàn tay anh lướt trên những đ*ườռ*ⓖ ⓒ*o𝐧*ⓖ mỹ miều của thiếu nữ, vòng ra sau lưng cởi móc khóa nội y. Không biết Thẩm Ý chê nội y vướng víu hay là chê động tác chậm chạp của Bùi Y Y gây trở ngại, hai tay anh kéo một cái, áo ngoài kèm nội y lập tức bị cởi sạch hoàn toàn.
Bùi Y Y để trần nửa người bên trên, nhưng cô lại cảm thấy mình nóng hơn, không biết là do phòng thay đồ bí bách, hay là vì ánh mắt chăm chú của Thẩm Ý.
Bị anh nhìn chằm chằm, cuối cùng vành tai của Bùi Y Y cũng nóng rẫy lên, thế là cô vòng hai tay ra che trước người, "Sao anh không cởi..."
Nếu cởi thì cả hai cùng cởi mới đúng.
Còn chưa nói xong, Thẩm Ý đã ném áo của mình xuống bên cạnh áo của Bùi Y Y.
Bùi Y Y lại cảm thấy nóng hơn, không chỉ mang tai mà thậm chí cô còn cảm nhận được đáy quần lót đã khô ráo giờ lại ướt rồi.
"Có thích không?"
Thẩm Ý bỗng mỉm cười, Bùi Y Y không biết anh đang hỏi chuyện gì nhưng cô vẫn gật đầu.
Cô thật sự rất thích, thích Thẩm Ý, thích bộ n_🌀_ự_ⓒ nở nang rắn chắc của anh, thích những ngón tay thon dài của anh... cũng thích cách anh cắn vào 𝖓_𝐠_ự_𝖈 cô như lúc nãy, thích anh cắn vào môi cô...
Nhưng Thẩm Ý không làm thế, anh bế thốc cô lên, để cơ thể 𝖒·ề·ɱ 𝖒ạ·ℹ️ của cô dán chặt vào người anh. Bùi Y Y cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của anh. Trong đầu kêu lùng bùng, cô lặng lẽ lén lút ngẩng đầu lên, dè dặt hé miệng ra, ngậm lấy đầu v* gần ngay trước mắt.
"Hmm..." Thẩm Ý rên khẽ, càng ôm chặt cô hơn, hai bàn tay ν·uố·† ✌️·3 trên tấm lưng của Bùi Y Y. Vào lúc này đây, cuối cùng anh không còn dịu dàng nữa mà biến thành thiếu niên tà ác, bàn tay men theo tấm lưng trơn mướt của Bùi Y Y, luồn vào trong quần của cô.
Anh dùng sức rất mạnh, cặp Ⓜ️_ô_ռ_🌀 𝐦·ề·𝖒 ɱạ·𝐢 bị anh bóp chặt trong lòng bàn tay, những ngón tay thon dài bấm sâu vào da thịt, khiến Bùi Y Y thấy đau, nhưng cơn đau ấy lại kèm theo một cảm giác khoan khoái không thể nói thành lời.
Có lẽ cô cũng bị Thẩm Ý ảnh hưởng, môi lưỡi đang ngậm cắn đầu v* của Thẩm Ý cũng dần dần dùng sức.
Không biết Thẩm Ý cảm thấy đau đớn hay là sung s.ư.ớп.ℊ, anh khẽ rên hai tiếng bên tai cô. Bùi Y Y không thể chống đỡ được tiếng rên 🌀ợ-ℹ️ cả-ⓜ trong cổ họng của anh, cũng không thể kháng cự lại tiếng 𝐫ê·ⓝ 𝖗·ỉ được bật thốt thành tiếng.
Cô còn chưa gặm cắn núm v* của Thẩm Ý đã nghiền thì lại bị anh ngăn lại, sau đó anh khom lưng, ngậm lấy nụ hoa của cô. Đến giây phút này, cuối cùng Bùi Y Y cũng hiểu vì sao Thẩm Ý lại rên lên. Cô còn phát ra những âm thanh còn ám muội hơn cả tiếng rên, đồng thời lại cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy từ đỉnh пℊ_ự_🌜 lan ra tứ phía.
Thẩm Ý biết nhiều thứ hơn cô, anh ngậm lấy nụ anh đào và quầng v* của cô, lℹ️*ế*ɱ Ⓜ️ú*𝖙 hăng say như trẻ con đang b_ sữa.
Ngay sau đó, anh đưa tay tụt quần cô xuống, để lộ ra vùng hoa huy*t. Anh hoàn toàn không cần nhìn vào đó, bàn tay to lớn từ bụng dưới bằng phẳng sờ xuống bên dưới, ve vuốt khu rừng âm u, len vào giữa hai cánh hoa.
"Nhiều nước như thế này, là vì em đã uống trà chanh sao?" Bùi Y Y cắn chặt môi lại.
Ngón tay đã đi vào đó, có lẽ đúng là vì quá nhiều nước cho nên chẳng mân mê được mấy cái đã nghe tiếng nước "nhóp nhép" vang lên. Thẩm Ý sờ nhụy hoa trước, sau đó dùng đầu ngón tay móc vào miệng hoa huy*t khít chặt.
Cả người Bùi Y Y run lên bần bật, không rõ 🌜ả●Ⓜ️ ℊiá●𝒸 𝖙●ê 𝖉●ạ●𝐢 ngây ngất truyền ra từ hạt châu hay bụng dưới, hay đầu ռɢ●ự●↪️ đang bị Ⓜ️_ú_𝐭 mát. Đầu óc cô trở nên 〽️·ô𝖓·𝐠 lung, vốn định duỗi tay ra ѵ.ц.ố.ⓣ v.𝐞 lồng п𝐠*ự*ⓒ của Thẩm Ý, kết quả trong lúc nhấc tay lên bất cẩn động vào đũng quần của anh.
Quần đồng phục rộng rãi, nhưng mu bàn tay của cô lại đụng vào một cây gậy cứng ngắc.
Đúng là một cây gậy cứng ngắc, mà còn rất thô dài. Là, là... vật nam tính của... Thẩm Ý...
Trong đầu Bùi Y Y hiện lên cự vật đen thui của người đàn ông ra vào huy*t thịt của người phụ nữ trong video mà cô từng xem.
Da của Thẩm Ý trắng như thế, thứ kia chắc không đen như thế đâu nhỉ...
Bùi Y Y mím môi, ngón tay 〽️●ề●〽️ Ⓜ️●ạ●𝒾 ngoắc vào lưng quần của Thẩm Ý, kéo ra rồi chậm rãi thò tay vào bên trong.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |