Truyện:Eo Thon - Chương 077

Eo Thon
Trọn bộ 113 chương
Chương 077
0.00
(0 votes)


Chương (1-113)

Sắc trời càng lúc càng tối đen, cảnh vật ở cách đó không xa mấy đã chìm vào trong màn đêm mênh ⓜô.n.🌀. Sau khi vừa vào thu, lũ côn trùng trong rừng cũng không xuất hiện mấy nữa, cách xa trường học và sân thể dục, mảnh rừng nhỏ như thể ở trong một không gian khác, vừa yên tĩnh vừa riêng tư bí mật.

Khi gậy th*t thô to chậm rãi nương theo mật dịch cắm thẳng vào trong, Bùi Y Y rũ đầu buông ra tiếng nỉ non.

Thật là thần kì mà, chật và hẹp như vậy, sao gậy th*t to khủng của Thẩm Ý có thể chèn vào được vậy, đã vậy đi vào cũng không cảm thấy đau, cùng lúc với cảm giác không đau, toàn bộ sự mẫn cảm như thể được phóng đại lên gấp mấy lần, κ-íⓒ-♓ ⓣ𝖍-í↪️-𝖍 sơ qua thôi đã có ngay 𝖐·♓🅾️·á·1 𝒸·ả·m và rỉ nước...

Thẩm Ý cắm rút rất nhanh, từng nhịp từng hồi tiết tấu giống hệt với hơi thở.

Bên trong mật huy*t không tránh khỏi cảm giác ngứa ngáy, vách th*t bị 𝖐-í𝖈-♓ †-𝖍-í-c-𝒽 khuấy động nên tỉnh lại, điên cuồng xoắn lấy gậy th*t, cơ thể Thẩm Ý hết sức căng cứng, anh đánh nhẹ lên m●ô𝖓●ⓖ Bùi Y Y: "Thả lỏng chút, đừng kẹp đứt anh."

"Kẹp đứt hồi nào đâu..." Bùi Y Y hình như đang rấm rứt, ngón tay ɱ*ề*ɱ 〽️*ạ*ï 𝐛·ấ·u 𝐜ⓗ·ặ·𝐭 vào vỏ cây dày cộm.

Cô muốn nói hết, ban đầu chỉ 𝐫ê-п 𝖗-ỉ nho nhỏ, theo động tác đưa đẩy cắm rút kịch liệt của quy đ*u, càng càng không thể nhịn được mà kêu lên "A a", cứ kêu cứ la, đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó bị người ta xông vào phòng thay đồ.

Đôi nam nữ kia làm chuyện â-𝖓 á-𝖎 không giống hai người, bọn họ nói chuyện d*m đãng, đoạn đối thoại thô tục không chịu nổi, thậm chí còn lôi kéo cả người thứ ba trong quá khứ để 𝐤.í.ⓒ.𝒽 𝖙.𝐡íⓒ.h bản thân và đối phương.

Bùi Y Y không muốn nói người khác, nhưng cô ôm lấy thân cây khô, bất thình lình cất giọng kêu to: "Ô a, anh cắm sâu quá, sâu tới nỗi người ta şướռ.ⓖ tê cả người ~"

Chớp mắt Thẩm Ý dừng ngay hành động đưa đẩy, anh là người thông minh nhường nào kia chứ, thẳng tay bóp chặt cặp 〽️ô.n.ℊ của Bùi Y Y, ngoài cười nhưng bên trong không cười, nói: "Bùi Y Y, em giữ mấy lời đó lại trong bụng đi."

"Tại sao chứ... Anh không thích nghe à..." Bùi Y Y hầm hừ, cảm thấy cặp Ⓜ️ôn_ℊ thật là đau.

"Anh thích nghe, nhưng không thích xem diễn kịch."

Bùi Y Y không còn lời gì để nói.

Thẩm Ý lại tiếp tục đ_ú_𝐭 vào 𝓇*ú*𝐭 𝐫*𝐚, lần này anh làm mạnh hơn, hai cánh hoa xinh đẹp bên ngoài mật huy*t của Bùi Y Y ɱ-ề-〽️ 𝖒ạ-ℹ️ y hệt đôi môi cô, mỗi lần anh đưa đẩy nó đều 🦵·iế·m láp trên người em trai của anh, Thẩm Ý có một cơn sung 𝐬·ướ𝓃·ℊ tê dại, bắp chân thỉnh thoảng rⓤ_ⓝ r_ẩ_y, ngọn lửa bùng thẳng 𝖑_ê_n đỉ_𝖓_𝐡 đầu, thứ cảm giác này đặc biệt thoải mái.

Sức anh quá mạnh, Bùi Y Y ôm chặt thân cây bắt đầu đong đưa.

Lá cây ngày thu dường như đều buông lơi, chỉ rung lắc như vậy, những cành cây nhỏ vụn xào xạc, lá cây xoay tròn lã chã, rơi xuống xung quanh chỗ của hai người.

Lần này đúng thật là ⓒ_ắ_ɱ 𝐯à_0 rất sâu, đồng thời cũng rất 𝐬●ư●ớ𝖓●ⓖ, nhưng Bùi Y Y không có tâm tư để kêu la. Cô không biết cô gái trong phòng thay đồ thì sao, còn khi cơ thể cô thật sự cảm thấy sung 💲_ướ𝐧_ɢ đ.ê ɱ.ê, cơ bản là không có tâm trạng để nói mấy lời dung tục đó, toàn thân và tất thảy tâm trí đều chìm đắm trong cảm giác sung 𝖘ướⓝ.𝖌 này.

Theo nhịp độ đưa đẩy nhanh hơn của Thẩm Ý, Bùi Y Y cũng kêu dữ dội hơn, thân cây như thể đang phụ họa cùng hai người, không ngừng rung lắc xào xạc, có chiếc lá cây rơi trên phần eo trần trụi nhẵn mịn của Bùi Y Y, khiến cô thấy ngứa ngứa ngáy ngáy.

Chắc cũng trôi qua kha khá thời gian, Bùi Y Y cảm thấy cẳng chân được nâng lên kia dần dần tê nhức, Thẩm Ý vẫn duy trì tần suất chơi đùa.

Mặc dù cô không xem thời gian, nhưng lúc bình thường khi chân nhấc lên như này thì phải trên ba mươi phút mới bắt đầu tê nhức, cho nên chắc là Thẩm Ý cũng đã làm lâu cỡ vậy, vả lại cô cũng đã 𝖑-ê-𝖓 đ-ỉп-𝒽 một lần, khi nãy vừa kêu vừa la, cặp 𝖒-ô-𝐧-ℊ đong đưa kịch liệt như động vật làm t. ình, điều này 🎋_í_ⓒ_h ⓣⓗí_🌜_♓ Thẩm Ý, anh vậy mà vẫn chưa bắn ra.

Cho nên Bùi Y Y lại phỏng đoán, chắc là do Thẩm Ý quá trẻ, cho nên chưa cố định thời gian cho phương diện này, có thể anh không phải người ×*⛎*ấ*𝐭 ⓣ𝒾*ⓝ*♓ sớm, nếu sau này lại làm lâu hơn một chút, có lẽ sẽ dần dần duy trì thời gian được lâu như thế này.

Đang miên man suy nghĩ, Thẩm Ý bất thình lình điên cuồng, người dán sát ra sức giữ chặt cặp 〽️.ôռ.🌀 cô thúc thật mạnh vào trong. Bùi Y Y bị thúc vào hự hự từng cái một, sau đó cảm nhận được cơ thể ⓡ_⛎_𝐧 rẩ_ÿ của Thẩm Ý, có một luồng dịch nóng hầm hập cứ dâng tràn bắn hết lần này tới lần khác vào sâu bên trong mật huy*t Ⓜ️ề-〽️ Ⓜ️-ạ-ℹ️.

Lần này thật sự làm rất lâu, cho nên thời gian về nhà cũng trễ hơn một chút, Bùi Y Y cứ tưởng sẽ bị mắng, nhưng vào nhà rồi mới phát hiện Chu Thu Vũ vốn chẳng có thời gian mắng cô.

Chu Thu Vũ nói là nhận được thông báo của thầy chủ nhiệm, trưa mai đến trường tham gia một buổi họp phụ huynh, lúc này đang tìm quần áo cho hợp hoàn cảnh, lại hỏi Bùi Y Y có cần gấp rút đi uốn tóc một chút hay không.

Nghe xong tin tức này, Bùi Y Y sững sờ trước tiên, bởi vì cô vốn không nghe trường báo là có họp phụ huynh, đang định hỏi thì Bùi Thông đã đứng bên cửa ngoắc tay với cô: "Y Y, anh gặp một vấn đề, em qua xem đã từng thấy chưa."

Đợi khi Bùi Y Y vào trong rồi, ánh mắt Bùi Thông liền thay đổi, liếc nhìn bố mẹ đang ngồi bên ngoài nói chuyện một cái, thì thầm nói: "Y Y, em có biết Thẩm Ý từng ℊïế_🌴 người không?"

Sắc mặt Bùi Y Y hơi chấn động, cô biết chuyện này đã lan truyền rất rộng, nhưng nếu đến Bùi Thông cũng biết, vậy nghĩa là nguyên cả trường trung học số 1 đều đã biết chuyện Thẩm Ý g❗ế*т người.

Bùi Y Y không nói chuyện, nếu là người nào khác nói với cô như thế này, cô có thể trực tiếp ngó lơ, nhưng Bùi Thông là anh ruột cô, vả lại trong lòng Bùi Y Y cũng hơi bất ổn, luôn cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra.

"A, Trâu Diễn đến rồi, mau vào đây cháu." Bùi Phú Niên mở cửa, nói vọng vào trong: "Y Y, Trâu Diễn đến rồi này."

Bùi Y Y 🌜.ắ.п ɱô.𝐢 đi ra ngoài.

Trâu Diễn chào Bùi Thông, kéo Bùi Y Y vào phòng, chờ sau khi đóng cửa lại, lập tức nôn nóng nói ngay: "Tớ gửi tin nhắn mà cậu mãi không trả lời, gọi điện thoại mới biết cậu đã tắt máy."

Không chờ Bùi Y Y hỏi, Trâu Diễn đã kéo ngay cánh tay Bùi Y Y nói ra từng câu từng chữ: "Buổi chiều lúc tớ đi tìm chủ nhiệm lớp chúng tớ nộp bài tập, nghe thầy chủ nhiệm của lớp cậu nói chuyện với thầy hiệu trưởng về chuyện của Thẩm Ý. Bùi Y Y, hình như Thẩm Ý bị đuổi học rồi."

Chương (1-113)