← Ch.067 | Ch.069 → |
Đây là phòng ngài - căn phòng này đã bao lâu không một xí hơi nóng. Toàn màn đen u ám lạnh lẽo bao lấy như bị nguyền rủa. Đã mấy trăm năm ngài lạnh lùng trăng hoa không tình cảm. Chỉ vì đợi cô!
Bây giờ, cô đã ở đây, đã thành vợ ngài, chúng ta là một gia đình rồi. Ngài vui đến phát điên đi được. Rất muốn cưng chiều, nâng niu. Nhưng hôm nay cô thật hư, dám cười đùa cùng tên đàn ông khác. Lơ ngơ lộ ra sự xinh đẹp, thuần khiết vốn chỉ để cho ngài ngắm.
Đến lúc này, Ngọc không thể vờ ngủ được nữa, nhanh chóng đẩy ra. Bàn bé nhỏ đặt lên lồng ngực rắn chắc, dùng hết sức vẫn không xê dịch được thân thể to lớn.
"Ưm...". Cô khó chịu vung tay đánh. Thân thể như dân tập võ, chỉ với những cái đánh của cô để gãi ngứa chắc rồi.
Ngài bỗng nhấc người lên một chút, lùi ra khoảng cách 5cm rồi dừng nhưng không có ý tha cho cô. Khuôn phóng đại nheo mắt chằm chằm đánh giá cô.
"Anh buông ra đi, tôi còn mệt!" Đôi tay của cô quá yếu ớt không làm gì được hắn nên cô không ngại dùng chân. Cô co chân rồi dũi, co dũi co dũi muốn làm ngài khó chịu mà buông tha. Nhưng kết quả lại mang cho ngài suy nghĩ cô đang kích thích mình.
"Mệt? Còn đủ sức cười nói, chắc không đến nỗi nào" ngài áp chế chân cô, bàn tay to nắm lấy cánh tay trắng vung bậy kéo lên đầu, xé đi tấm ra giường một mảnh dài trói chặt tay cô vào thành giường.
Cô hoảng loạn không thể làm gì được hét lớn:"Anh có còn đàn ông không... dù đã là vợ của anh, nhưng đừng nghĩ muốn làm gì là làm" sự tức giận khiến cặp má cô thoáng chút đỏ. Ngài không giận, lại nở nụ cười hứng thú, đẹp đến hút người
"Em là vợ tôi?! Biết điều thì nên bỏ ngay cái thói tán tỉnh đàn ông đi". Ngài vừa nói vừa cười mang chút giọng khinh rẻ nhìn cứ tưởng như giỡn, nhưng thật chất đang tức giận.
Cô không biết rằng nếu ngài không phải có tính kiềm chế lâu năm thì ban nãy đã tới "tra tấn" cô trước mặt Cảnh Tuấn để tuyên bố thần quyền rồi (là thần nên không thể dùng nhân được ^^). Vì cũng nghĩ cho cô nên đã bỏ qua lúc đó, còn giờ thì không thể.
Bàn tay mạnh mẽ mò đến nơi nhạy cảm nhất của cô tách ra, dày vò đụng chạm khiến cô cong người lên muốn né tránh. Ngài cũng không ngại đưa mắt xuống nhìn nơi hồng hào u tối đó.
Một ngón xâm nhập, sự khó chịu như luồn điện lang ra thân thể cô, ngón tay động đến mức đầu óc cô quay cuồng chìm trong sự mông lung, ý chí như bị kiệt cạn.
Tên biến thái! Cô ngại ngùng biết bao. Tuy đã bị mất đi trinh tiết, đã từng bị hắn chui rúc nhưng tâm hồn vẫn còn thanh sạch, vẫn còn non nớt của một đứa trẻ tuổi mới lớn làm sao chịu nổi cái cảm giác bị người ta dòm ngó, làm bậy nơi tư mật. Cô không muốn. Nước mắt nóng hổi rớt chảy dài trên khuôn mặt, lặng lẽ trượt xuống thân thể. Đôi vai nhỏ co co nhịp theo cùng tiếng nấc dù vang trong cổ họng vẫn lọt vào tai ngài.
Ngài lặng nhìn, sắc mặt đen nay càng đen. Ngài hôn lên giọt nước mặn nồng cùng với mớ da thịt. Cô chán ghét vậy sao? Ngài đợi cả ngàn năm để được gặp, được yêu thương, được ân ái, vậy mà cái thái độ đó. Hừ! Ai thì cũng cười đùa nói chuyện tự nhiên được. Riêng ngài thì sợ hãi chán ghét.
Ngay cả đụng chạm vợ chồng bình thường có thế cũng ghét bỏ.
Bờ môi lạnh trượt dần mơn trớn qua xương quai xanh, cắn mạnh từng tất da tất thịt, thật sâu.
Một ngón tay nữa lại cho vào, u cốc quá chặt chẽ ẩm ướt, cô nhăn mặt, cắn đôi môi sưng, nước mắt vẫn giàn dụa. Một tia thương sót ẩn trong ngũ quan sắc bén kia nhưng ngài không bận tâm. Không thể thương xót cô nhiều như vậy sẽ hư.
Ngài bắt đầu đem vật khổng lồ ra nhắm trúng nơi u cốc mà đi vào, nơi đó vốn nhỏ hẹp đột ngột bị giãn làm cô hét lên vì đau.
Ngài mặc kệ, vẫn vận động nhanh, và mạnh mẽ, mỗi cái đi ra đi vào đều chạm tới nơi sâu nhất, khiến ngài rên lên từng cơn sung sướng.
"Con bé" bám chặt lên "cây thịt". Nó khít khao ôm lấy như mấy cái gai bám vào nuốt chửng. Ngài càng hưng phấn muốn cô hơn. Đúng là bảo bối, là cực phẩm.
Đau đớn nhục nhã càng ngày càng trôi tụt đi đâu mất, để lại niềm khoái cảm nuốt chửng lí trí.
Cả đêm, cứ như vậy ngài muốn cô mấy lần. Tận đến sáng, cô bất tỉnh, ngài mới thõa mãn, nằm ngay bên ôm cô vào lòng chợp mắt.
Còn cô, chỉ cảm thấy mình nằm trong vòng tay ai có cảm giác rất an toàn, chìm vào giấc ngủ thật sâu, thật ngon
----
Mk đổi chút tên bút danh cho các bạn dễ phân biệt nha (do có bạn trùng tên vs mk dẫn đến hiểu lầm)
Bút danh của mình là Pé Kem (tn)
Mong các ad ở wed khác sửa lại tên tác giả cho độc giả dễ phân biệt. Cảm ơn ^^
← Ch. 067 | Ch. 069 → |