Hắn là thứ gì? (trung) (2)
← Ch.050 | Ch.052 → |
Đại Ca run run không dám mở miệng, đưa mắt nhìn về hướng đống bàn ghế xếp chồng. Dưới chân bàn là lỗ hỏng khá to, người ta có thể nhìn sau đống đổ nát kia là gì.
Cô gái nằm đó co người run sợ. Cơ thể xinh đẹp kiều diễm, hàng lông mi khẽ nhấp mang theo vài giọt nước long lanh, mái tóc đen tuyền "chảy" theo làn da trắng mịn cùng với dấu hôn trên khuôn ngực càng làm rõ lên sự chói lòa phản màu.
Màn này thật khiến khuôn mặt hắn càng thêm phần lạnh giá, trái ngược với bên trong người là ngọn lửa giận đã và đang bùng nổ lan tỏa khắp nơi.
Mấy tên đàn em ngưng la ré, tắt thở rơi xuống đất, chết, không giọt máu chảy, không mở mắt hoảng hồn. Họ khép mắt như đang nhàn hạ nghỉ ngợi chuyện gì đó.
Hắn nhếch mép, quay lại:"Ngươi dám.. ?"
"Tôi... tôi... xin.. lỗi.... ặc! Ặc!" Gã tím mặt, sắp tắt thở bởi cánh tay rắn chắc của Vỹ đang hằn lên những đường gân xanh mà siết cổ gã. Gã mở miệng lè lưỡi cố kiếm thêm chút oxi, đôi tay quơ loạn xạ muốn thoát "chiếc gọng" mạnh mẽ này. Nhưng hắn quá mạnh. Không thể được!.
Đáp lại sự sợ hãi của gã là khuôn mặt tức giận cực điểm. Tức đến nỗi muốn tự tay giết chết tên trước mặt - kẻ dám gây ra vết trên người cô. Cô! Là của hắn! Sao hắn có thể bỏ qua cho kẻ dám tạo ra những vết ái muội trên cơ thể cô, chỉ có hắn mới được làm điều đó!!
"Ta định sẽ nương tay cho ngươi chết nhẹ nhàng giống mấy tên kia... nhưng xem ra không được rồi!"
Nói xong, hắn siết mạnh làm tên Đại Ca tắt nghẽn khí thở, gã biết gã sắp chết. Chết dưới tên người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng đường đường là một người đứng đầu, lòng kiêu hãnh của gã không sao chấp nhận được chuyện điên rồ này. Gã mà chết cũng phải làm cho đối thủ không địch lại nổi của gã chết theo nữa chứ. Cố gắng rút ra trên người một thanh dao luôn trang bị sẵn bên hông. Thanh dao nhọn nhỏ sáng bóng một khắc đã cắm sâu vào tim Vỹ không lệch hướng. Máu từ miệng vết thương chảy ra. Một dòng máu đen bắt đầu lan ra lênh láng làm chiếc áo trên người bó sát để lộ ra vòm ngực săn chắc.
Vỹ bật ra tràn cười, tay lại càng siết mạnh dần:"Ngươi nghĩ một nhát vô tim là có thể giết ta sao?"
"Quỷ... !"
"Ta sẽ giúp ngươi tan biến mãi mãi"
"Rắc! Bịch bịch" đầu lìa khỏi xác, cơ thể gã tan biến thành làn khói hư vô. Hắn thản nhiên quay người đi về phía Ngọc nằm, nhân tiện cầm con dao mà rút ra bẻ gãy, trên cơ ngực bên trái cường trán ấy miệng vết thương dần dần khép lại nhỏ dần nhỏ dần, trở nên nguyên vẹn đầy mạnh mẽ.
Ánh mắt hắn hiện lên tia ôn nhu thay thế cho sự nguy hiểm, kèm theo chút xót thương, lo lắng, tức giận hòa trộn biểu lộ ra từ đôi mắt, bỏ lại đằng sau mớ hộn độn máu me!
Đến gần cô, một mùi ân ái xộc vào mũi khiến đôi lông mày kiếm khó chịu mà nhíu chặt. Lần đầu tiên hắn nhìn cô kĩ như thế, không thể ngờ cô lại đẹp đến vậy, đẹp đến mê người. Cô làm hắn bộc phát thú tính! Biết bao sự chiếm hữu nổi lên trong người hắn nhưng rồi lại khiến hắn tức giận thêm.
Tên đó dám động chạm thân thể cô. Dù có tan biến hàng chục lần thì gã đó cũng chẳng bao giờ đền đáp được tội lỗi đó. Còn cô sao tin người quá vậy? Làm sao với cô đây? Chắc phải giam lại một chỗ thì mới an tâm được quá.
Hắn cong môi, đưa tay chỉnh lại quần áo cho cô, bế cô lên...
Rồi biến mất...
Người đứng khuất sau bức tường chứng kiến tất cả. Một nỗi kinh hoàng khiến người đó mất mấy phút định thần. Hắn! Hắn sao có thể giết người thật nhẹ nhàng, không chút động tay động chân nhiều, trên khuôn mặt đầy lạnh lùng nhưng có thể thấy đươc sự hưng phấn. Tựa như giết người là niềm vui của hắn. Chứa đựng sức mạnh vô hình, tàn bạo, chết chóc. Hắn là ai?
----
Kem: Mong các bạn không lấy truyện mình thay đổi tên nhân vật, hay lấy nội dung truyện. Khi lấy ghi đầy đủ link và tác giả.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |