← Ch.17 | Ch.19 → |
Quý Thư Nhan mê muội, cô ghét Hứa Tri Hằng sao? Trước kia hình như cô vẫn tự nói với mình như vậy, nhưng, nếu như cô thật sự ghét Hứa Tri Hằng, một đêm hai mươi tuổi kia, tại sao cô lại cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của anh?
Nghe Hứa Tri Hằng tố cáo, Quý Thư Nhan không thể không thừa nhận, một đêm kia là do cô dẫn dụ mà phát sinh, mà sự nhiệt tình của cô chính là độc dược gây ra d●ụ●𝖈 ν●ọn●🌀.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Quý Thư Nhan trắng nhợt, "Anh Tri Hằng, em......"
Dùng ngón tay che kín môi cô, Hứa Tri Hằng chống đỡ lên cái trán của cô, dịu dàng nói: "Đừng sợ Nhan Nhan, chúng ta là gắn bó ⓣ.hâ.п 𝐦.ậ.𝐭 nhất giữa hai người, mặc dù em buông thả nhiệt tình của em ở trước mặt của anh, giao tất cả cho anh, anh lại sẽ giấu bí mật cho em, giống như anh lặng lẽ yêu em nhiều năm như vậy."
Quý Thư Nhan bị sự dịu dàng an ủi này mê hoặc che mắt, mở to mắt nhìn anh, "Thật sự có thể không?"
"Dĩ nhiên, anh yêu em." Một câu nói ra miệng, Hứa Tri Hằng lại ra tay nữa.
"Em không thể tin được......"
"Em chỉ cần tin tưởng anh là được rồi."
Giọng nói của Hứa Tri Hằng thật sự quá dịu dàng, Quý Thư Nhan đành phải đầu hàng, r⛎*п 𝐫ẩ*ⓨ nhìn anh 🌜ở-𝐢 🍳-цầ-𝖓 áo của mình ra, rốt cuộc t-ⓗâ-ռ 𝐭♓-ể uyển chuyển của cô cũng hiện ra ở trước mặt anh.
Nâng lên một nụ cười không đứng đắn, bàn tay Hứa Tri Hằng dao động đến n●🌀ự●𝒸 của cô, che ở tròn trịa rất chắc này, "So với ba năm trước đây, hình như Nhan Nhan của anh lớn lên rất nhiều."
Ban nãy †à-𝐧 💰á-🌴 bừa bãi, tròn trịa của Quý Thư Nhan đã thẳng cứng, hiện tại cảm thấy ngón tay Hứa Tri Hằng lại đang vẽ thành vòng tròn ở chỗ nhạy cảm, hô hấp của Quý Thư Nhan lập tức dồn dập, sắc mặt hồng hồng, "Anh......"
"Không thích anh như vậy sao?" Nụ cười không đứng đắn tận tình tỏa ra, ngón tay linh hoạt đã dò ra sau lưng cởi trói buộc cuối cùng của cô.
Khi trên người Quý Thư Nhan hoàn toàn trần truồng đứng ở trước mặt anh, Hứa Tri Hằng nhìn si mê, so với t·h·â·n т♓·ể non nớt của ba năm trước đây, bây giờ Nhan Nhan càng mê người hơn, nghĩ tới ⓣ𝖍-â-𝐧 т𝖍-ể xinh đẹp này sẽ phải nở rộ ở phía dưới mình, nghĩ đến ngày đó làm được một nửa liền ngấm ngầm chịu đựng, Hứa Tri Hằng không còn có kiên nhẫn chờ đợi, ôm eo của cô, không tốn sức chút nào liền ôm cô lên, bỏ vào trên bàn dài.
Hôn mê đột nhiên tới lúc nào tới khiến cho cô cảm thấy lo lắng, cảm xúc lạnh như băng lại càng 🎋íⓒ-♓ 𝐭h-í-𝖈-♓ cô, chỉ có thể bắt cánh ta bền chắc của anh lại.
"Nhan Nhan thật nhiệt tình." Biết rất rõ Quý Thư Nhan đã xấu hổ tới cực điểm, Hứa Tri Hằng còn trêu chọc lộ liễu.
"Anh......" Quý Thư Nhan muốn phản bác, khi thấy cũng đang Hứa Tri Hằng muốn cở_❗ q_ⓤầ_𝓃 ra thì chợt dừng lại, nhắm chặt hai mắt lại, "Sắc lang."
Nâng người lên chống đỡ hai chân của cô, đôi tay Hứa Tri Hằng đốt lửa ở trên người của cô, để cho nửa người dưới sưng tấy đến đau đớn của mình đong đưa ở giữa hông và bụng của cô, cảm nhận sự hiện hữu của anh.
Trước sau ✞ⓗâ_𝖓 †𝒽_ể lạnh nóng xen kẽ, Quý Thư Nhan cảm giác mình sắp điên cuồng, cảm giác như thế không giống với lần đầu tiên, cô bây giờ, là đón nhận ✌️-⛎-ố-✝️ 𝐯-𝐞 của người đàn ông này trong thời khắc tỉnh táo.
Hứa Tri Hằng 𝖍●ô●𝐧 tỉ mỉ trên người của cô, ngón tay êm ái khẽ kéo nụ hoa, để cho ✞.h.â.ռ †𝒽.ể cô 𝖗ⓤ.ռ ⓡ.ẩ.𝓎 ở trong lòng mình.
𝒯♓·â·ռ ⓣ·ⓗ·ể giãy dụa, Quý Thư Nhan đột nhiên cảm thấy hạ thân của mình bị một thứ gì đó thô sáp chống đỡ, tò mò cúi đầu, sau khi nhìn thấy thứ cứng đó, mặt đột nhiên đỏ bừng.
"Anh......" Cho dù từ đầu tới đuôi cô chỉ có một người đàn ông là anh, cô cũng không đến nỗi ngốc đến mức không hiểu đó là vật gì, cô biết †𝒽â●𝓃 🌴𝐡●ể của đàn ông không chịu được trêu chọc, cũng sẽ không nhanh như vậy mà thôi.
Hiển nhiên, Hứa Tri Hằng không nghĩ như vậy, nếu như không tính một lần say rượu kia, bây giờ lần này có thể coi như lần đầu tiên của bọn họ, †𝐡-â-ⓝ ⓣ♓-ể phấn chấn khiến cho anh khổ sở, khiến cho anh muốn vội vã đoạt lấy tất cả.
Tay dừng 𝖛·⛎ố·✝️ ѵ·𝐞, Hứa Tri Hằng nhìn vào đối mắt của Quý Thư Nhan, "Nhan Nhan, anh muốn lấy được em."
"Anh Tri Hằng......"
"Yên tâm giao mình cho anh."
Tiếng nói vừa dứt, cánh tay chiếm lấy eo nhỏ của cô dựa vào trên người mình, ngón tay tà ác đã dò xuống chỗ tư mật nhất trên т·♓·â·𝐧 𝖙·𝖍·ể cô.
Khi Hứa Tri Hằng chạm được chỗ tư mật nhất của cô, cả người 𝖗_υ_𝖓 гẩ_𝓎 một hồi, Quý Thư Nhan đột nhiên hoảng hốt lo sợ, kéo ngón tay của anh ngăn cản, "Anh Tri Hằng......"
"Đừng sợ, giao cho anh." Khẽ thở dài, ngón tay Hứa Tri Hằng chạy ở giữa khe hở đó, từ từ thăm dò một ngón tay vào.
Thời điểm ngón tay tiến vào, toàn thân cô cứng ngắc, Quý Thư Nhan thật sự sắp muốn khóc, "A......"
"Em sẽ thích cảm giác này." Ngón tay bị hành lang nóng ẩm bao vây chặt chẽ, Hứa Tri Hằng không để ý phản kháng co rúm của cô, cho đến khi cảm thấy có dịch hoa dính dính ngón tay, lúc này mới cẩn thận tiến ngón tay thứ hai vào.
Ngón tay Hứa Tri Hằng đ●ú●t vào chỗ tư mật của cô, thế nhưng †●♓●â●𝖓 ✝️♓●ể của cô cũng như bắt lửa, không tự chủ được mà động thân phối hợp động tác của anh, trong miệng Quý Thư Nhan phát ra tiếng ⓡ·ê·𝐧 г·ỉ yêu kiều: "Ừ.... .
nhanh như vậy mà thôi.
Hiển nhiên, Hứa Tri Hằng không nghĩ như vậy, nếu như không tính một lần say rượu kia, bây giờ lần này có thể coi như lần đầu tiên của bọn họ, 𝐭-𝖍â-ⓝ t𝒽-ể phấn chấn khiến cho anh khổ sở, khiến cho anh muốn vội vã đoạt lấy tất cả.
Tay dừng ν⛎·ố·𝖙 ✅·e, Hứa Tri Hằng nhìn vào đôi mắt của Quý Thư Nhan, "Nhan Nhan, anh muốn em."
"Anh Tri Hằng..."
"Yên tâm giao mình cho anh."
Tiếng nói vừa dứt, cánh tay chiếm lấy eo nhỏ của cô dựa trên người mình, ngón tay tà ác đã dò xuống chỗ tư mật nhất trên ✝️-𝐡â-ⓝ t𝖍-ể cô.
Khi Hứa Tri Hằng chạm đến chỗ tư mật nhất của cô, cả người cô 𝓇⛎·ռ 𝓇ẩ·ÿ một hồi, Quý Thư Nhan đột nhiên hoảng hốt lo sợ, kéo ngón tay của anh ngăn cản, "Anh Tri Hằng..."
"Đừng sợ, giao cho anh." Khẽ thở dài, ngón tay Hứa Tri Hằng chạy ở giữa khe hở đó, từ từ thăm dò một ngón tay vào.
Thời điểm ngón tay tiến vào, toàn thân cô cứng ngắc, Quý Thư Nhan thật sự muốn khóc, "A..."
"Em sẽ thích cảm giác này." Ngón tay bị hành lang nóng ấm bao vây chặt chẽ, Hứa Tri Hằng không để ý phản kháng co rúm của cô, cho đến khi cảm thấy có dịch hoa dính dính ngón tay, lúc này mới cẩn thận tiến ngón tay thứ hai vào.
Ngón tay Hứa Tri Hằng đ·ú·t vào chỗ tư mật của cô, thế nhưng ⓣ*h*â*𝐧 t𝒽*ể của cô cũng như bắt lửa, không tự chủ được mà động thân phối hợp động tác của anh, trong miệng Quý Thư Nhan phát ra tiếng rê_𝖓 𝐫_ỉ yêu kiều: "Ừ... Nhẹ một chút."
Ngâm nga như vậy giống như thuốc trợ tình nồng đậm nhất, Hứa Tri Hằng có thể cảm nhận được t_♓_â_ռ ✞h_ể của cô bởi vì hưng phấn mà khẽ run.
Ngón tay hoạt động càng lúc càng nhanh, vòng eo Quý Thư Nhan lắc lư theo, nhìn †*h*â*𝐧 🌴♓*ể Quý Thư Nhan sắp lên cao triều, Hứa Tri Hằng đột nhiên rút ngón tay của mình ra.
"Nhan Nhan, xem xem em nhiệt tình cỡ nào." Nhìn trên hai ngón tay dính đầy chất lỏng trong suốt, Hứa Tri Hằng cố ý đặt ở trước mắt của cô, cười đến không đứng đắn.
Giây phút sắp đạt đến đỉnh núi k♓🔴-á-𝖎 ↪️ả-〽️ lại mất đi an ủi, Quý Thư Nhan bất mãn 𝓇ê*𝐧 г*ỉ, lại nhìn vẻ mặt cười hả hê của Hứa Tri Hằng một cái, còn chưa nói ra miệng là muốn anh, trong mắt cô đã xuất hiện nước mắt, điềm đạm đáng yêu cắn chặt môi dưới.
"Nếu như em muốn anh, thì mở miệng cầu xin anh." Đầu lưỡi quanh quẩn một chỗ ở sau tai của cô, nét mặt Hứa Tri Hằng như rất bất đắc dĩ.
"Anh Tri Hằng..." Rõ ràng là anh muốn mình, sao đến cuối cùng cô còn phải van xin, nếu là bình thường cô nhất định kiên cường từ chối, ở thời khắc tình dục tiến về phía trước này, cô cũng không có năng lực, chỉ có thể nhắm mắt đầu hàng.
Đôi môi mấp máy, Quý Thư Nhan nói thật nhỏ: "Em muốn..."
"Nhan Nhan, em là yêu tinh." Nghe âm thanh êm ái của cô, khiến cho một chút lý trí cuối cùng của anh sụp đổ trong nháy mắt, rốt cuộc Hứa Tri Hằng buông tha tất cả suy nghĩ, tách hai chân cô ra hai bên ⓣ-𝐡-â-n 🌴𝖍-ể mình, thứ cương cứng to lớn đã chống đỡ ở bên ngoài hoa huy*t của cô.
Híp mắt chăm chú nhìn gương mặt của Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng nắm eo nhỏ của cô, âm thanh khàn khàn ồm ồm ra lệnh: "Nhan Nhan, em chỉ có thể là người phụ nữ của anh."
Tiếng nói vừa dứt, anh nâng chân của cô lên, đong đưa eo gầy bền chắc, đỉnh 🅓●ụ●ⓒ v●ọ●n●ⓖ đã nhẫn tâm ✖️-â-m ռ♓ậ-𝐩 trong hoa huy*t của cô.
Mặc dù từng có một lần triền miêng, đã được ngón tay mở rộng, nhưng lúc anh vào, đau đớn khiến cho Quý Thư Nhan nhíu chặt chân mày, "Đau..."
Hứa Tri Hằng cảm giác đỉnh ԁụ·𝐜 ѵọ·𝐧·🌀 bị bao quanh chặt chẽ, 💲1●ế●🌴 ↪️𝒽●ặ●𝐭 không thông làm cho người ta điên cuồng.
"Nhan Nhan, buông lỏng..." Thương cô bị đau đớn, Hứa Tri Hằng để cho cô ôm lấy eo mình, từ từ điều chỉnh tư thế, để 🅓ụ.↪️ ✔️ọⓝ.ɢ to lớn ❎â*Ⓜ️ п*♓ậ*🅿️ từng chút từng chút, "Thả lỏng một chút."
Theo tiến vào sâu hơn, trên mặt Quý Thư Nhan toát ra tầng mồ hôi mỏng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ôm người đàn ông ở trước mặt, khi anh tiến vào toàn bộ, Quý Thư Nhan phát ra tiếng ngâm nga động lòng người.
Đây chính là cảm giác của tình yêu sao? Đau đớn xen lẫn κ*𝒽0*á*𝖎 𝖈ả*〽️ tê dại, có thể làm cho bất kỳ kẻ nào điên cuồng.
Chậm rãi đ*ú*† vào, h●ô●п bên tai của cô, ngón tay ☑️ⓤố*ⓣ ѵ*𝖊 tròn trịa, Hứa Tri Hằng dùng tất cả vốn liếng để cho cô buông lỏng tiếp.
"A..." 🌴_h_â_ռ ⓣ_♓_ể hoàn toàn bị chiếm giữ, Quý Thư Nhan rất nhanh sẽ điên cuồng, ở mỗi một lần ↪️·ọ ✖️á·✝️ của Hứa Tri Hằng, cô chỉ cảm thấy hoa tâm tê dại khó nhịn, chỉ có thể đung đưa vòng eo nghênh hợp.
Cảm giác được cô độn●ɢ тì●𝖓●h, rốt cuộc Hứa Tri Hằng yên lòng, nhìn Quý Thư Nhan ngửa †*𝐡â*ռ t𝐡*ể ra sau chống đỡ ở trên mặt bàn, anh không do dự nữa, động tác tiến vào mãnh liệt hơn.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |