C47: Vừa thơm vừa ngọt
← Ch.46 | Ch.48 → |
Edit: Dưaa
Trong đầu Trâu 〽️_ô_ռ_🌀 hiện lên lần trước của hai người, cũng là cô ở trên. Bây giờ nhớ lại, cô thực sự rất thích khoảnh khắc mà mình nắm quyền chủ động.
Cô đỏ mặt lên trong nháy mắt, lại mang theo chút chờ mong đều bị Hạ Vũ Châu nhìn thấu.
Anh để Trâu Ⓜô𝖓_ɢ ngồi trên eo mình: "Tới đây, 𝐌ô_п_ℊ 𝐌ô·ռ·🌀."
"Em sẽ không..."
"Làm giống như lần đó là được rồi."
Trâu 𝐌ô𝐧*𝖌 không biết phải làm gì, phía dưới 𝖒-ôn-𝖌 cô có thể cảm nhận được anh nhô lên thành "túp lều nhỏ", nhưng cô thực sự không biết phải làm như thế nào để giống lần trước.
"↪️·ở·ⓘ ⓠⓤ·ầ·𝓃 áo trước đi." Hạ Vũ Châu sờ eo cô: "Từ từ thôi."
Ngoài miệng nói từ từ nhưng anh lại hi vọng Trâu 𝐌●ô𝐧●ⓖ nhanh một chút.
Trâu 〽️ôп·g ⓒở*𝒾 á*⭕ phông ra dưới cái nhìn chăm chú của anh, áo phông là màu trắng, ít nhiều có thể nhìn thấy được bên trong nên cô mặc thêm áo hai dây bó sát.
Áo hai dây màu trắng tinh ôm trọn lấy bộ п_🌀_ự_𝖈 ngẩng cao của cô, hai quả anh đào hồng nhô ra khiến Hạ Vũ Châu không kiềm lòng được mà đưa tay ra khảy.
"Tiếp tục cởi đi." Hạ Vũ Châu giúp cô vén một nửa quần áo lên, thúc giục cô: "Ⓜ-ô𝐧-g Ⓜôn●ℊ nhanh lên một chút nào."
Ngón tay đụng tới da thịt cô, Trâu Mô*п*𝐠 không khỏi run lên.
Quần áo bị vén lên như mở ra cảnh đẹp bị giấu kín bấy lâu nay, Hạ Vũ Châu nhịn không được mà lăn lộn hầu kết trên xuống nuốt nước miếng.
"Đẹp thật đấy." Hạ Vũ Châu nhìn thấy tóc cô vì ↪️ở●𝖎 𝐪u●ầ●𝐧 áo mà rối bù, sắc mặt thì đỏ bừng vì khẩn trương liền không khỏi thở dài.
Anh đứng dậy, bảo Trâu Ⓜ️_ô𝖓_ⓖ quỳ xuống, nhanh chóng ↪️ở.ⓘ ⓠ𝖚ầ.ⓝ áo mình ra rồi nằm xuống, vòng tay qua lưng áp người cô sát vào mình: "Hôn anh đi, Ⓜ-ôп-ɢ 𝐌-ô-n-🌀."
Trâu 〽️*ôn*g rất ít khi chủ động, có chủ động cũng là ♓ô·𝓃 anh kiểu chuồn chuồn lướt nước. Lúc này đây, Trâu Ⓜô·𝐧·🌀 nhớ lại bộ dáng mà anh ⓗ*ô*𝓃 cô, chậm rãi đem đầu lưỡi nhẹ nhàng áp vào răng anh, bắt chước cách của anh mà câu lấy đầu lưỡi.
Hạ Vũ Châu bị nụ 𝖍●ô●𝐧 của cô 🎋í𝐜·♓ †♓í·↪️·h, còn chưa được thỏa mãn cô liền đứng dậy, bĩu môi: "Khuỷu tay em đau."
Cô chống khuỷu tay bên cạnh anh, được một lúc liền không chịu nổi, nâng khuỷu tay lên cho Hạ Vũ Châu xem: "Đỏ rồi đây này."
Hạ Vũ Châu nhẹ nhàng xoa cho cô hai cái: "Hiện tại thì sao?"
"Ừm." Trâu 𝐌ô.п.🌀 gật đầu: "Đỡ hơn rồi."
"Anh cũng đau." Hạ Vũ Châu ♓ô●𝖓 lên ngón tay cô: "Xoa cho anh nữa nhé?"
"Đau ở đâu..." Vừa cất tiếng cô liền nhận ra anh muốn xoa chỗ nào.
Hạ Vũ Châu đỡ lấy eo cô, dùng sức cọ cọ vài cái: "Khó chịu quá, Ⓜôп_𝖌 Môп.𝐠."
"Không xoa cũng được." Anh nắm tay Trâu M·ô·ⓝ·ℊ, nhìn thẳng vào mắt cô: "Để anh làm em được không?"
Anh hỏi câu này làm Trâu Ⓜ️-ô𝖓-ɢ không biết phải trả lời thế nào, trả lời "có" thì cô hơi xấu hổ, tốt nhất là đáp "không" nhỉ, nhưng hai người vốn dĩ phải làm loại chuyện này mà.
Thấy cô không nói gì, Hạ Vũ Châu cũng không é-p 🅱u-ộ-ⓒ cô, dù sao anh cũng muốn ra tay ngay bây giờ. Anh vươn tay mò mẫm trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một chiếc bao cao su, nhét vào tay Trâu Ⓜ·ôռ·🌀: "Vậy em đeo giúp anh đi."
Trâu ℳ-ô𝐧-🌀 như nhặt được củ khoai lang nóng phỏng tay, lập tức ném lên ռɢ·ự·c anh: "Không đâu."
Vết răng cưa trên bao bì làm xước da anh, anh cũng không khó chịu, chỉ cầm lên, xé ra rồi đặt lại vào tay cô: "Anh dạy em."
Nói xong cầm lấy tay cô mở bao bì ra, từng chút từng chút đeo vào.
"Ⓜ️ô.𝓃.ɢ Ⓜ️ô.ⓝ.g thật thông minh." Hạ Vũ Châu khen cô: "Tự mình vào, được không?"
Trâu 𝐌ô·𝖓·🌀 cúi đầu nhìn thoáng qua côn th*t đang cương lên áp vào tiểu huyệt của cô, vừa dài vừa to, làm... làm sao mà nhét vào được.
"Em..." Trâu ℳô𝐧·🌀 lại nhìn: "... không làm được đâu..."
"Em làm được, ℳ_ô_ռ_ℊ Ⓜôn_g. Hạ Vũ Châu cọ hai cái: "Mau lên 〽️ô·ռ·g ℳ.ôn.𝖌, anh khó chịu."
"Em... anh..." Trâu 𝐌.ô.n.ⓖ nhíu mày: "Anh tự mình làm đi..."
"M_ô_𝓃_🌀 𝐌*ôⓝ*𝐠 cũng gấp đúng không?" Anh ☑️uố.✝️ v.ⓔ 𝖒_ô_𝖓_ⓖ cô: "Nâng ɱ.ô.ռ.ℊ lên tự đ·ú·✞ vào, nhé?"
Hạ thân Trâu 𝐌.ôռ.🌀 đã ướt dầm dề, cô cũng thấy khó chịu.
Hạ Vũ Châu nắm tay cô đặt vào côn th*t mình, Trâu Ⓜôռ●🌀 hơi vùng vẫy cuối cùng cũng phải đầu hàng.
Nghe lời anh, cô chậm rãi nâng ɱ·ô·ⓝ·🌀 lên, nắm lấy quy đầu để ở miệng huyệt.
"A..." Hạ Vũ Châu vừa thoải mái vừa khó chịu, chỉ muốn ấn eo cô để cô ngồi xuống thật mạnh.
"A... ưm..." Trâu ℳô_𝖓_ℊ kêu lên một tiếng, mới vào một chút cô đã không chịu nổi.
"Ưm... M-ô-𝖓-🌀 ℳ·ô·ռ·g."
"Hừ... a..." Cô ⓒ*ắ*п m*ô*i, lắc đầu: "Không được... em không... a..."
"Được, Ⓜ️·ô·𝖓·🌀 𝐌ô-𝐧-ℊ." Anh bỗng thẳng lưng: "Ngồi xuống, M.ô.п.🌀 𝐌-ô-n-🌀 đú*𝐭 hết vào đi nhé?"
Trâu 𝐌*ô*𝐧*𝐠 thấy khó chịu mà rơi nước mắt, cô cố gắng ngồi xuống thêm một chút nhưng lại nhấc ɱô𝓃●𝐠 lên và 𝐫ú·т 𝐫·🔼 vì đau quá.
Điều này suýt chút nữa 🌀·i·ế·𝐭 ⓒ♓ế-𝖙 Hạ Vũ Châu, anh bắt đầu hối hận mình ma xui զ𝖚.ỷ khiến thế nào lại muốn để cho cô ở trên.
"Không vội, 𝐌-ô-п-g ℳôⓝ_ɢ." Anh thở phào nhẹ nhõm: "Thêm một lần nữa?"
Trâu Ⓜô*n*𝖌 làm sao không biết anh đang khó chịu, không riêng gì anh, cô cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng mà... thực sự rất khó.
Hạ Vũ Châu tuy gấp nhưng anh vẫn luôn quan tâm đến cảm xúc của cô, anh đỡ eo cô, chậm rãi thử lại một lần nữa.
Trâu Mô●ⓝ●ℊ lại cau mày, cô đặt tay lên 𝖓gự·🌜 anh, từ từ ngồi xuống.
"Chặt quá 〽️*ô𝖓*𝖌 ℳô𝖓.ɢ." Thực sự quá chặt, Hạ Vũ Châu không khỏi thở dài.
Mỗi lần Trâu 〽️ô-𝓃-🌀 nghe được lời này của anh, rõ ràng là xấu hổ ⓒ♓*ế*✞ đi được lại không khống chế được mà ướ·† á·t.
Cô thong thả ung dung như thế không biết khi nào mới bắt đầu nên Hạ Vũ Châu thẳng eo đẩy nhanh quá trình.
Khi nguyên cây ⓒắ.m νà.𝖔, Trâu ℳôⓝ-🌀 không nhịn được mà ngửa cổ lên 𝐝â·ɱ đã·ռ·🌀 kêu một tiếng: "A..."
Hai vú theo tiết tấu này mà dựng thẳng lên, Hạ Vũ Châu dùng tay ôm lấy, khối thịt trắng nõn Ⓜ️ề●ⓜ ɱ●ạ●ï trơn trượt vào kẽ tay anh. Anh kéo núm vú đang sưng lên, nhìn Trâu 𝐌·ô·n·🌀 đang cẩn thận lắc ⓜôռ.🌀 từng chút một.
"Đúng rồi, cứ như vậy, bé ngoan."
Nói gì thì nói, Trâu 𝐌.ô𝖓.𝐠 rất thích tư thế này, cô có thể tự mình khống chế tốc độ, tuy không có kĩ thuật gì nhưng động một hồi cũng tự tìm được tiết tấu của mình.
"Ừm... thoải mái..." Cô híp mắt, di chuyển nhanh hơn một chút.
Hạ Vũ Châu hiếm thấy cô chủ động nói "thoải mái", phần lớn thời gian cô đều tương đối dè dặt.
Trâu 〽️●ô●𝓃●ⓖ dần dần thành thạo mà vặn vặn eo, song Hạ Vũ Châu lại gặp khó khăn. Anh hoàn toàn không hiểu quy luật của cô, khi thì tiến, khi thì lùi, lúc trái lúc phải.
Cô nhanh chóng tự mình cao trào, hoàn toàn không để ý tình hình Hạ Vũ Châu, hét lên chói tai một tiếng rồi 𝓇-⛎-𝓃 ⓡ-ẩ-ÿ triều phun.
Trâu ℳô𝐧-𝖌 vô lực nằm trên người anh †𝐡.ở ♓ổ.𝓃 𝖍.ể.n, cô cao trào khiến hoa huy*t không tự chủ mà co rút lại khiến cho Hạ Vũ Châu không có chút κh🅾️●á●ⓘ 𝖈●ả●Ⓜ️ nào cũng suýt nữa bắn ra.
"Bé ngoan." Hạ Vũ Châu ⓗô_𝖓 lên tóc cô: "Em thương anh một chút chứ."
"Hừ..." Trâu Mô𝓃*🌀 bây giờ cái gì cũng nghe không vào, lười biếng động ngón tay, không có chút sức lực nào.
Hạ Vũ Châu chỉ có thể dựa vào chính mình, ôm cô trở mình, nâng hai chân cô lên trước п●ɢ●ự●ⓒ mình khiến hoa huy*t ư_ớ_𝖙 á_𝖙 hoàn toàn lộ ra trước mặt anh. Anh lại nhìn tới côn th*t của mình ra vào trong tiểu huyệt cô, thịt phía bên trong đều bị kéo hết ra do tiết tấu của anh, hoa dịch bị ép ra nhỏ giọt trên ga giường.
"A... a..." Trâu 〽️ôⓝ●𝐠 rầm rì, ngón tay nắm chặt ga giường, lồng 𝖓●🌀●ự●𝖈 phập phồng.
"Ⓜ*ôn*𝐠 ℳ·ôռ·🌀, tiểu huyệt ԁ●â●ⓜ thật đấy..." Lời nói không đứng đắn này đã thành công ⓚí.ⓒ.♓ ✝️.♓.í𝖈.♓ Trâu ℳô_𝐧_🌀.
"Tiểu huyệt chảy nhiều nước thật đấy, Ⓜ️_ôռ_ℊ 〽️ô.𝓃.ɢ."
"Đừng... đừng nói nữa..."
"Em thích nghe mà..." Hạ Vũ Châu nhìn đến chỗ khăng khít của hai người: "Nước thật nhiều..." Nói xong anh còn dùng sức ngửi: "Vừa thơm vừa ngọt."
Tai Trâu 〽️ôп-🌀 đỏ ửng lên vì lời nói của anh.
Hạ Vũ Châu tăng tốc, lực đạo cũng tăng lên đáng kể: "Mẹ kiếp không đủ, ℳ●ôⓝ●ⓖ Ⓜ️ôп●ℊ."
Trâu 𝐌_ôп_🌀 không biết khi nào anh mới kết thúc, cô lắc đầu: "Không được, trướng..."
Cô rầm rì kêu: "Nhẹ... nhẹ một chút..."
Hạ Vũ Châu lúc này sao nhẹ được nữa, cả người dựa vào chân cô, một tay xoa nắn bầu sữa đang đung đưa.
"Mềm quá." Hạ Vũ Châu không khỏi thở dài, chỗ nào của cô cũng mềm, 𝖓𝖌-ự-𝐜 mềm, tiểu huyệt cũng mềm: "Để anh làm nữa, nhé?"
Trâu 〽️ô𝖓-🌀 chỉ biết 𝖗ê_𝖓 𝓇_ỉ mà đáp lại, vô thức mà κẹ●𝖕 𝐜♓●ặ●✞ hơn.
Vốn dĩ anh đã cảm thấy chặt, một kẹp này lại càng chí mạng: "Muốn kẹp ⓒ●𝖍●ế●𝐭 anh à?"
Cô lắc đầu phủ nhận, Hạ Vũ Châu lại không vì cô phủ nhận mà buông tha cho cô, anh rút toàn bộ côn th*t ra, thấy được trên mặt cô hiện lên vài tia mất mát, sau đó cắm toàn bộ vào.
Vừa tê vừa 💰·ướ·ռ·ɢ.
Sau hai ba lần ra vào, Trâu Ⓜ️ô_𝖓_🌀 chịu không nổi hét lên. Hạ Vũ Châu vô cùng hưởng thụ, nhưng lại phát hiện cô kêu thật sự quá vang, bèn ôm lấy cô ♓ô*𝐧 𝐦ô*ı, nuốt xuống tiếng hét của cô.
"Ưm..." Hạ Vũ Châu hôm mãnh liệt đến mức Trâu 〽️-ô-п-ℊ cả người tê dại.
Đến lúc buông cô ra, xung quanh môi đều ửng đỏ lên.
Nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống, Trâu Mô·𝐧·🌀 hơi 🌴𝐡.ở 🌀.ấ.𝓅 gáp, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Hạ Vũ Châu biết cô sắp đến.
Quả nhiên không bao lâu sau, cô bắt đầu 𝖗-⛎-𝖓 г-ẩ-𝓎, Hạ Vũ Châu cũng có chút chịu không nổi, tần suất ra vào ngày càng nhanh, tiếng т●h●ở 𝖉ố●𝒸 càng lúc càng nặng nề.
Trâu 〽️ô_ⓝ_ℊ ⓛê·ⓝ đ·ỉ·𝖓·♓ trước anh một bước, so với lần cao trào trước còn kinh khủng hơn, hoa huy*t г⛎●n г●ẩ●🍸 kẹp đến gắt gao, trực tiếp khiến anh gầm nhẹ mà bắn ra.
Trâu 𝐌ôп●🌀 mất đi ý thức, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của hai người.
Chờ Trâu Ⓜ️ô_𝓃_ℊ hồi lại sức, cô nhận ra rằng Hạ Vũ Châu vẫn chưa ra ngoài, hơn nữa...
Bắt gặp ánh mắt rực lửa của anh, Trâu Ⓜ️_ô_𝐧_ɢ liền biết đêm nay vẫn chưa kết thúc.
Lần thứ hai tắm rửa trong tối nay là Hạ Vũ Châu tắm cho cô. Đối mặt với giao mùa đông xuân, da Trâu Ⓜ️-ô𝐧-ɢ hơi khô, kể từ đó, Hạ Vũ Châu đã hình thành thói quen giúp Trâu 𝐌ô𝓃_ɢ bôi kem dưỡng da trước khi ngủ, bản thân cô cũng không để ý lắm.
Thoa xong kem dưỡng thể cùng một lớp dưỡng môi dày cho cô, Hạ Vũ Châu tiến vào trong chăn giơ tay, Trâu 〽️.ôn.ℊ tự nhiên nghiêng người, được anh ôm vào lòng.
Về phần sữa dưỡng thể, mùi hương còn không thơm bằng hương vị trên người cô.
2076 words
14/05/2023
← Ch. 46 | Ch. 48 → |