C37: Gọi anh
← Ch.36 | Ch.38 → |
Edit: Vũ Vũ
Sáng mùng 2 Tết, Thường Trạch Hằng dẫn theo Thang Hân Dao và Trâu Mông ra ngoài đi dạo một vòng, mấy năm nay Thường Trạch Hằng không về nhà nhiều, một năm qua Tư thành cũng thay đổi rất nhiều.
Mà thứ duy nhất không thay đổi chính là sáng mùng hai Tết vẫn chưa có hàng quán nào mở cửa.
"Em không hiểu." Thang Hân Dao cảm thán.
"Đây cũng là nét đặc trưng của ngày Tết mà." Trâu Mông giải thích: "Có rất nhiều nhân viên về quê ăn Tết nên không đủ người, có lẽ phải đợi đến mùng 5 mùng 6 thì quán xá mới hoạt động bình thường."
Thang Hân Dao ít khi ở quê, khi còn nhỏ ở quê cũng không có khái niệm đi ra ngoài chơi: "Như vậy chẳng phải rất chán à?"
"Cũng bình thường mà." Trâu Mông không thấy có gì là nhàm chán.
Thường Trạch Hằng nghe điện thoại xong thì quay lại nói với Thang Hân Dao: "Lão Hứa mời chúng ta đến ăn cơm tối đấy."
"Được chứ." Thang Hân Dao nhìn Trâu Mông: "Em cũng đi cùng đi."
"Cái này... hình như không ổn đâu ạ." Trâu Mông từ chối theo bản năng: "Em tự về nhà là được."
"Về cái gì mà về, cùng đi với tụi chị đi. Hôm nay mới mùng 2 mà, cứ thoải mái mà chơi đi." Thang Hân Dao không đồng ý, nhất quyết muốn kéo cô cùng đi.
Chị ấy quá nhiệt tình, Trâu Mông không có cách nào để từ chối.
Đến nhà "lão Hứa" mà bọn họ nói, Trâu Mông mới nhận ra rằng mình cũng quen người này.
"Hello." Sau khi cửa mở, ba người chào hỏi nhau.
"Đây là một người em của nhà tôi..." Thường Trạch Hằng giới thiệu.
"Trâu Mông."
"Luật sư Hứa."
"Hai người quen nhau à?" Thang Hân Dao tò mò.
"Vào nhà rồi nói." Hứa Phong lùi một bước để cả ba đi vào.
Sau đó giải thích đơn giản về việc hai người có quen biết một hồi, Thang Hân Dao nhịn không được cảm thán đúng là quá có duyên.
Thường Trạch Hằng mua không ít trái cây và đồ uống, Thang Hân Dao chủ động nói đi gọt trái cây, Trâu Mông cũng vào giúp.
"Lần này về ở bao lâu?" Hứa Phong hỏi Thường Trạch Hằng.
"Hơn một tuần, A Dao không dễ xin nghỉ."
Hứa Phong ngồi trên sofa, tay đặt lên thành ghế, tầm mắt vừa lúc nhìn thấy bóng dáng của người trong phòng bếp qua cánh cửa mở được một nửa.
Đột nhiên anh ta nhớ tới buổi tối sau lần đầu tiên gặp Trâu Mông vào 5 năm trước, có người bạn tổ chức một buổi tiệc rượu, anh ta cũng bị gọi đến. Trong bữa tiệc đều là đàn ông, không khỏi gọi vài cô gái tới. Anh ta không có hứng thú nhưng cũng không đến mức làm người khác mất vui.
"A Phong, nghe nói ở đây có nhiều mấy em gái ngây thơ lắm." Một người bạn rót rượu cho Hứa Phong: "Như vậy mà ông còn không thích thì tôi cũng hết cách rồi."
Hứa Phong độc thân đã hơn hai năm, mấy người bạn cũng vì chuyện phòng the của anh ta mà rầu thúi ruột.
"Nếu thế này mà ông còn không chịu thì tôi đây xem như ông còn nhớ mãi không quên Nghệ Tỉnh."
Hứa Phong liếc hắn ta một cái: "Đừng có nhắc tới mấy chuyện cũ rích đó được không? Cô ấy sắp tái hôn đến nơi rồi."
Cậu bạn không nói gì nữa mà chỉ rót thêm rượu. Cửa phòng bị mở ra, mấy cô gái bước vào. Theo như lời bạn anh ta nói, một đám người mặc đồng phục học sinh kiểu Nhật, nhìn qua đúng là "ngây thơ" thật.
Đột nhiên trong đầu Hứa Phong xuất hiện một bóng dáng, muốn nói đến ngây thơ thì mấy cô gái này còn kém xa bóng dáng kia.
Bạn anh ta hỏi cô gái dẫn đầu vài câu, sau đó ý bảo một người đến cạnh Hứa Phong. Hắn ta nhìn cô gái ngồi xuống cạnh bạn mình thì cười nói: "Cái khác thì không dám bảo đảm nhưng tuyệt đối sạch sẽ. Đều là người mới tới đấy."
Hứa Phong nhìn thẳng vào cô gái ấy, đúng là tuổi chẳng bao lớn, lúc đối diện với ánh mắt của anh ta thì khẩn trương mà nhìn đi nơi khác.
Anh ta uống một ngụm rượu, không mấy hứng thú mà tuỳ ý hỏi: "Tên là gì?"
"Tên là..." Giọng của cô gái ấy rất nhỏ mang theo sự căng thẳng: "Manh Manh."
Hứa Phong chửi thầm trong lòng.
"Nghĩ gì thế?" Thường Trạch Hằng búng tay một cái trước mặt Hứa Phong: "Tôi đang hỏi ông đấy."
"Cái gì?" Suy nghĩ của Hứa Phong bị kéo về, ánh mắt cũng dời khỏi phòng bếp.
"Ông nhìn gì thế?" Thường Trạch Hằng ngồi quay lưng lại với bếp, xoay người muốn xem anh ta đang nhìn cái gì.
"Không có gì, đang nghĩ xem hai cô ấy có biết đồ đạc để đâu không thôi."
Thường Trạch Hằng cũng không nghi ngờ: "Ui giời, cứ để họ làm đi, chẳng lẽ họ vụng tới nỗi làm tanh bành phòng bếp được à? Nói chuyện nghiêm túc đi, Nghệ Tỉnh sắp kết hôn rồi, cậu không có ý định gì à?"
Hứa Phong bất đắc dĩ thở dài: "Sao mấy ông lại nghĩ tôi nhớ thương Nghệ Tỉnh mãi không quên được nhỉ? Nếu là thật thì sao chúng tôi lại ly hôn?"
Trong ấn tượng của Thường Trạch Hằng, Hứa Phong không phải người có lịch sử tình trường đơn giản.
Ngày còn đi học anh ta rất chăm chỉ đổi bạn gái, cho nên sau khi ly hôn với Nghệ Tỉnh hơn hai năm rồi mà bên cạnh không xuất hiện đối tượng nào thì đúng là khác thường.
"Thật ra cũng không phải." Thường Trạch Hằng thử hỏi: "Vậy giờ ông... không thích ai à?"
Đúng lúc Thang Hân Dao và Trâu Mông bê trái cây từ phong bếp ra, Hứa Phong đối diện với ánh mắt của Trâu Mông: "Không dám thích, sợ doạ đến người ta."
"Doạ người ta cái gì?" Thang Hân Dao đặt hoa quả xuống bàn rồi kéo Trâu Mông ngồi xuống.
Trâu Mông có cảm giác rất kỳ lạ, không hiểu sao cô lại nghĩ câu nói kia của Hứa Phong có liên quan đếm mình.
Thang Hân Dao hết nhìn Hứa Phong rồi lại nhìn Trâu Mông, bầu không khí rất quỷ dị, nhưng nó quỷ dị ở đâu thì chị ấy cũng không nói được.
Đề tài rất nhanh đã được chuyển đi, Trâu Mông ngồi trên ghế, điện thoại báo có tin nhắn mới từ Hạ Vũ Châu, cô liền cầm lấy rồi trả lời.
Nếu không phải hôm nay ra ngoài thì chắc cô chẳng bỏ điện thoại xuống được giây nào, Hạ Vũ Châu lúc nào cũng nhắn tin đến nói chuyện với cô.
[Em chưa về nhà sao?]
[Ừm, chị Hân Dao và anh Trạch Hằng nói đến nhà bạn chơi, kết quả người đó lại là luật sư Hứa. Anh thấy có trùng hợp không?]
[Hứa Phong?]
[Vâng. ]
[Khi nào em về nhà?]
[Cũng không biết nữa, chờ anh chị ấy về thì em về. ]
[Nhớ em quá. ]
Trâu Mông gửi lại một sticker:[Em cũng rất nhớ anh. ]
[Muốn chơi em. ]
Cái này cũng không cần gửi sticker vì mặt cô đã đỏ bừng hết cả lên.
Hứa Phong thấy cô cúi đầu trả lời tin nhắn, dáng vẻ thẹn thùng đỏ mặt thì cổ họng anh ta co chặt lại, đành phải kéo cổ áo sơmi rồi uống lên ngụm rượu nhằm áp xuống hơi nóng trong người.
Trâu Mông mím môi nhìn tin nhắn, cổ họng hơi khô.
[Muốn liếm vú, liếm huyệt nhỏ của em. ]
"..." Trâu Mông thật sự chịu không nổi: "Anh đừng nói nữa."
"Nghĩ đến em là dương v*t cũng cứng lên rồi đây này, em có muốn xem không?"
Trâu Mông sợ tới nỗi vội tắt màn hình.
"Em sao vậy? Tự nhiên mặt đỏ hết lên thế?" Thang Hân Dao hỏi cô.
Trâu Mông dùng mu bàn tay dán lên mặt, cuống quít giải thích: "Bật nhiệt độ điều hoà hơi cao nên em nóng ấy mà."
Cô cầm lấy điện thoại lên rồi xem, cũng may Hạ Vũ Châu còn tính người không gửi cho cô mấy bức ảnh xấu hổ, cô chỉ nhắn lại một câu lát nữa rồi nói, sau đó quyết định tạm thời không để ý đến anh.
"Mặt đỏ như thể em vừa uống rượu xong ý." Thang Hân Dao cười: "Em từng uống rượu chưa?"
Trâu Mông lắc đầu.
"Có muốn thử không?" Thang Hân Dao rót một chén nhỏ: "Nhưng mà chị nói với em này, ở chỗ này an toàn nên em có thể uống, chứ đừng bao giờ uống rượu với người lạ nhé."
Trâu Mông cũng hơi khát nước, cô nhận lấy ly rượu trong tay chị ấy, chất lỏng màu hổ phách trong ly hơi lay động.
Cô nhấp một ngụm nhỏ, chất lỏng đi vào khoang miệng.
"Uống ngon không?" Thang Hân Dao hỏi.
"Ừm..." Trâu Mông cau mày: "Không dễ uống ạ, đắng lắm."
"Quả nhiên vẫn là bạn học nhỏ, vẫn còn nếm ra vị đắng của rượu." Chị ấy thở dài: "Người lớn như tụi chị uống rượu để giải sầu."
"Lần đầu tiên uống thì nên uống cùng với chút nước."
Thang Hân Dao mở một chai nước ngọt rót vào ly cho cô: "Nào uống một chút."
Trâu Mông tiếp thu lời dạy bảo nhấp nhẹ một ngụm sau đó gật đầu với chị ấy, đúng là dễ uống hơn thật.
Đề tài mà Hứa Phong và Thường Trạch Hằng đang nói có chút cao siêu, Trâu Mông nghe không hiểu, uống quen đồ uống rồi thì thấy cũng khá ngon, ôm ly nhấp từng ngụm một.
"Giá nhà ấy à..." Hứa Phong quơ quơ ly rượu, lắc đầu: "Nếu bây giờ ông muốn đầu tư, tôi thấy tương lai cũng khả quan lắm."
"Đúng rồi Trâu Mông..." Thang Hân Dao nghĩ đến cái gì đó: "Lúc trước nghe dì nói có phải em muốn bán nhà không? Em có thể hỏi lão Hứa này, tuy anh ấy làm luật sư nhưng cũng có kiến thức sâu rộng về bất động sản đấy."
"Em muốn bán căn hộ đó?" Hứa Phong hỏi Trâu Mông.
"Ừm." Trâu Mông gật đầu, đỏ mặt hỏi anh ta: "Ngài có ý kiến gì không?"
"Trâu Mông." Hứa Phong gọi tên cô.
"Hả?" Trâu Mông ngẩng đầu nhìn anh ta.
Khoé miệng Hứa Phong mang theo ý cười, chỉ về phía Thường Trạch Hằng: "Tôi bằng tuổi anh Trạch Hằng của em, nhỏ tuổi hơn Hân Dao, em luôn mồm gọi họ là anh chị, còn gọi tôi lại là ngài, lúc trước còn gọi chú?"
"..." Nhất thời Trâu Mông không biết nên trả lời thế nào.
Dựa vào hơi men, Hứa Phong tiếp tục nói: "Muốn nghe ý kiến, vậy... gọi anh đi."
Không biết vì sao Trâu Mông gọi Thường Trạch Hằng là anh rất thuận miệng, nhưng bây giờ bảo cô gọi là anh Hứa Phong lại khiến cô thấy xấu hổ.
Thang Hân Dao không nhìn nổi: "Cậu đừng có bắt nạt Trâu Mông."
Hứa Phong cũng không ép, giống như vui đùa mà cười rộ lên, anh ta còn cẩn thận phân tích giúp Trâu Mông, chẳng khác gì nhân viên cố vấn mà Hạ Vũ Châu tìm cho cô.
"Cho nên nếu em không cần tiền gấp thì tôi khuyên em nên đợi hai năm nữa."
Trâu Mông gật đầu, cô nhìn chiếc ly rỗng trong tay, đầu cũng hơi choáng váng.
Thang Hân Dao và Thường Trạch Hằng uống là rượu thuần, uống liên tiếp mấy ly nên cũng hơi say.
"Hay là đêm nay mọi người ngủ ở đây đi?" Hứa Phong nhìn thấy mí mắt Trâu Mông sắp gục xuống dưới thì quay sang hỏi Thường Trạch Hằng.
"Nhà cậu có mấy phòng cho khách?" Thường Trạch Hằng nhìn quanh bốn phía, căn hộ này Hứa Phong mua sau khi ly hôn, ở ngay trung tâm thành phố lại gần chỗ làm, mỗi tội diện tích không lớn, một người ở thì cũng dư dả.
"Đủ cho mọ người ở."
"Cũng đúng." Thường Trạch Hằng nhìn thời gian cũng không còn sớm, gọi điện báo cho Tôn Vân rằng đêm nay sẽ không về.
Tôn Vân dặn đi dặn lại nhất định phải chăm sóc tốt cho Trâu Mông khiến Thường Trạch Hằng cũng không dám nói với bà chuyện Trâu Mông uống rượu.
Tắt điện thoại, hai người trên sofa cũng đã ngủ gà ngủ gật.
"Ôm vào phòng cho khách đi, phòng kia kìa." Hứa Phong nói với Thường Trạch Hằng.
"Ừ." Thường Trạch Hằng bế Thang Hân Dao rồi lại nhìn Trâu Mông, sau đó nói với Hứa Phong: "Tôi bế A Dao vào trước, lát nữa ra rồi tôi với ông cùng đỡ em ấy vào."
Trâu Mông ôm gối dựa vào tay vịn sofa, Hứa Phong vỗ vỗ vai cô: "Trâu Mông."
"Ừm." Cô hừ một tiếng.
Hứa Phong nhẹ nhàng bế cô lên.
"Hạ Vũ Châu..." Cô lẩm bẩm một tiếng, Hứa Phong chờ cô nói gì đó nhưng lại không nghe thấy gì cả.
Đặt cô lên giường trong phòng ngủ chính, đắp chăn lên, chỉnh điều hoà về mức thích hợp, trước khi tắt đèn ngủ anh ta còn cẩn thận nhìn mặt cô một lần.
Khoảnh khắc đóng cửa phòng lại, Hứa Phong cảm thấy mình đúng thật có thể tự xưng là người tốt.
Thường Trạch Hằng đi ra thì thấy bạn mình đã sắp chỗ ngủ cho Trâu Mông xong thì cũng quay lại phòng cho khách. Hứa Phong tắt đèn, có điện thoại trên sofa rung lên, anh ta lật điện thoại lại, trên màn hình biểu hiện ba chữ: Hạ Vũ Châu
2378 words
17/04/2023
← Ch. 36 | Ch. 38 → |