C35: Chờ anh trở lại
← Ch.34 | Ch.36 → |
Edit: Dưaa
Tết Âm lịch đến gần, Trâu 𝐌_ô_𝖓_𝐠 đang suy nghĩ đến việc nên quay về nhà hay ở lại. Đối với vấn đề này, Hạ Vũ Châu tỏ vẻ khó hiểu.
"Tại sao em lại phải về nhà?" Hạ Vũ Châu nhíu mày: "Tết Âm lịch tại sao chúng ta lại phải tách ra?"
"Cũng không phải tách ra. Không phải sắp đến Tết rồi sao, mẹ anh có thể trở về mà." Trâu 〽️ô𝖓.ɢ có chút lo lắng, nếu mẹ anh về nhà ăn Tết, cô ở đây cảm thấy rất xấu hổ.
"Bà ta có trở về hay không với việc em ở lại đây không liên quan gì đến nhau cả. Huống hồ, mẹ anh sẽ không về."
Trâu ℳôп_g nghi hoặc: "Tết Nguyên đán mà cũng không quay về sao?"
"Không về. Nhiều khả năng là mẹ anh muốn qua Ninh Thành đón năm mới cùng ông ngoại."
"Vậy anh không đi Ninh Thành sao?"
"Không đi."
"Vì sao?"
"Không vì sao hết." Hạ Vũ Châu biết cô lại nghĩ nhiều: "Không có liên quan gì đến em cả, mấy năm gần đây anh đều không đi Ninh Thành ăn Tết."
Trâu Ⓜô·п·ɢ biết 🍳ц●🅰️●𝐧 h●ệ của Hạ Vũ Châu và mẹ anh không được tốt, nhưng cũng không ngờ rằng kém đến mức độ này. Cô ở nhà anh non nửa tháng, Quốc khánh hay Tết Nguyên đán cũng không thấy mẹ anh trở về.
"Anh không nhớ bọn họ sao?" Trâu Ⓜ*ôn*🌀 hỏi anh.
"Không. Dù sao thì cũng chẳng có gì đáng để nhớ." Hạ Vũ Châu bất đắc dĩ cười cười: "Trước đây anh từng nói với mẹ rằng anh nhớ bà, mong bà bớt chút thời gian quay về. Kết quả đổi lại một câu có thời gian nhớ không bằng học tập chăm chỉ đi."
"Ngẫm lại cũng có ý đúng. Cần gì phải phí tâm tư nhớ đến bà ấy."
Trâu 𝐌ô𝖓*ɢ bước đến ôm anh: "Đừng buồn."
Hạ Vũ Châu xoa đầu cô: "Anh thực sự không buồn. Không phải anh còn có em sao."
Nói là nói như vậy nhưng Trâu 〽️.ô.𝓃.g biết người yêu và người nhà là không giống nhau.
Cô và Hạ Vũ Châu đều không có khả năng đem tình yêu coi là tình thân.
Một ngày trước đêm giao thừa, Hạ Vũ Châu nhận được điện thoại của ông ngoại yêu cầu anh đến Ninh Thành đón năm mới.
"Năm ngoái con cũng đâu có tới." Hạ Vũ Châu bình tĩnh nói.
"Đó là bởi vì chúng ta cùng đi Úc."
"Năm kia con cũng không đến."
"Năm kia nhà ta ở Châu Âu ăn Tết. Thằng ranh này, con phải cãi ông cho bằng được đúng không?"
"Ông có mẹ con ở bên đó là được rồi."
"Có bạn gái là bỏ ông ngoại hửm?" Vũ Vạn Lương hỏi hắn: "Lúc anh cầu xin ông cũng không phải là cái thái độ này. Đàn ông mà lại qua cầu rút ván như vậy à?"
"Con không có qua cầu rút ván. Ông có nhiều bạn bè như vậy, tết nhất họ đến nhà chào hỏi ông bận tối tăm mặt mũi, phỏng chừng bảy ngày cũng không thấy bóng người." Hạ Vũ Châu nhìn thấy Trâu M.ô𝐧.𝐠 đi tới: "Không quá năm ngày nữa là trường con khai giảng, con cũng đã cuối cấp rồi, đi đi lại lại mệt lắm."
"Anh là không muốn rời xa bạn gái mình chứ gì."
"Cái này thì ông nói đúng rồi."
Vũ Vạn Lương không nghĩ tới anh lại thừa nhận không biết xấu hổ như vậy, nhất thời nghẹn lời: "Vậy... vậy thì anh liền đem theo bạn gái cùng qua đây không phải là được rồi sao?"
"Cái này càng không ổn, cô ấy có khả năng bị bọn họ bắt nạt đến 𝖈𝖍ế.𝖙 mất."
"Thằng ranh này?" Vũ Vạn Lương khó thở: "Chẳng nhẽ bọn ta là dã thú, sẽ ăn thịt bạn gái con chắc?"
"Đúng vậy."
Vũ Vạn Lương suýt chút nữa thì ngất đi, đành dùng chiêu tình cảm: "Con nhìn xem ông ngoại đã bao nhiêu tuổi rồi? Thời gian ở cạnh ông ngoại cũng không còn được bao nhiêu nữa. Năm sau con qua Mỹ du học rồi, có muốn cũng không thể gặp được nữa."
"Ông ngoại, ông đừng như vậy, †·hâ·п 𝐭·𝖍·ể của ông vẫn còn rất khỏe mạnh. Không chừng ông còn sống lâu hơn con nữa đấy."
Vũ Vạn Lương bị anh nói đến á khẩu, hùng hùng hổ hổ ngắt điện thoại. Sau khi cúp điện thoại liền hít thở không ngừng. Thật vất vả mới có dịp Vũ Thành Lâm có thể ở lại Ninh Thành mà không phải bay qua bay lại, ông vốn muốn gọi cho Hạ Vũ Châu đến Ninh Thành cùng nhau đón năm mới, giảm bớt căng thẳng trong 🍳.⛎.ⓐ.п h.ệ mẹ con của họ.
Ai mà ngờ tên nhóc này có bạn gái rồi là quên hết tất cả.
"Ông ngoại của anh à?"
"Ừm." Hạ Vũ Châu không đề cập tới chuyện mang theo cô đến Ninh Thành
"Hạ Vũ Châu." Trâu Ⓜ·ô·ռ·ⓖ gọi anh.
"Hửm?"
"Anh qua Ninh Thành ăn Tết đi."
"Không đi." Anh theo bản năng cự tuyệt.
"Em nói thật, anh đi Ninh Thành ăn Tết đi."
"Sao anh lại phải đi?"
Hà Vũ Châu ban đầu còn tưởng cô nói đùa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chân thành của cô, anh mới biết là không phải: "Anh đi rồi em phải làm sao đây? Không thì em và anh cùng đi."
Trâu Ⓜô_𝓃_𝐠 lắc đầu: "Vừa nãy nói chuyện điện thoại với cô Tôn, cô ấy bảo em qua nhà cô ăn Tết."
"Không được." Hạ Vũ Châu cự tuyệt cô: "Đây là tất niên đầu tiên của chúng ta mà."
"Anh nghe lời được không?" Trâu 〽️ô𝓃_g học theo bộ dáng dỗ dành của anh: "Nếu nhớ em quá thì về trước mấy ngày cũng được mà."
"Nhưng đây là Tết đầu tiên chúng ta ở bên nhau." Hạ Vũ Châu lặp lại lần nữa.
"Sang năm được không? Sang năm chúng ta cùng đón Tết." Trâu M●ô●𝐧●🌀 nhìn thấy bộ dáng do dự của anh, chủ động trả giá: "Anh đi đi, tối nay chúng ta... làm, có được không?"
Hạ Vũ Châu kinh nhạc trước sự chủ động của cô, nhưng lại không thoải mái khi biết cô chủ động vì điều gì.
"𝐌.ô.п.🌀 〽️ô_𝓃_ⓖ, em không cần làm như vậy."
"Ồ... Vậy là không cần làm?" Trâu 𝐌-ô-п-🌀 nhướng mày.
"Không hẳn là như vậy."
Trâu Ⓜ️ô𝖓_g cười: "Anh yên tâm đi, mỗi ngày em sẽ gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho anh, chờ anh trở về." Cô nghĩ nghĩ rồi tiếp tục: "Em để anh đi nhưng cũng sẽ rất nhớ anh mà."
Hạ Vũ Châu đau lòng cô quá hiểu chuyện, luôn không nghĩ cho bản thân mình.
"Cùng anh đi nhé?"
Trâu Ⓜôռ*🌀 lắc đầu: "Không được." Cô gác cằm lên xương quai xanh của anh: "Một ngày nào đó em sẽ đồng ý cùng anh đi Ninh Thành ăn Tết, nhưng không phải bây giờ."
Hạ Vũ Châu thở dài: "Được thôi."
Sau khi đặt vé máy bay sớm nhất, Hạ Vũ Châu thu dọn đồ đạc. Trâu ℳ*ô*ⓝ*ɢ vốn tưởng rằng anh cứ như vậy rời đi, nào ngờ sau khi thu dọn vài bộ quần áo đơn giản, anh liền gấp không chờ nổi mà lôi kéo cô về phòng.
"Này..." Trâu 𝐌-ôⓝ-𝐠 bị anh đẩy ngã xuống giường: "Đợi một chút..."
"Đợi không nổi nữa rồi." Hạ Vũ Châu 𝖈ở_ℹ️ 𝐪_⛎ầ_п áo của mình: "Nghĩ đến mấy ngày không được làm em là thấy khó chịu."
"Anh... ưm... đừng..." Trâu ℳô-ռ-𝖌 muốn nói đừng vội, chưa nói hết câu anh đã ♓.ô.ռ lên.
Hạ Vũ Châu hôm nay rõ ràng hung ác hơn, đầu lưỡi t_♓_â_m nⓗ_ậ_𝓅 vào khoang miệng liền bắt đầu đảo, 𝐦ú*✞ ⅼưỡ*𝐢 và môi cô. Ⓗô.𝐧 không bao lâu, Trâu Ⓜ️ô_ⓝ_ⓖ bắt đầu ⓣ𝐡_ở ♓_ổ_n ⓗể_ⓝ.
Có lẽ là vì anh phải rời đi, hôm nay Trâu Ⓜ-ô𝓃-𝖌 độ·𝓃·🌀 🌴·ì·ռ·h nhanh hơn một chút.
Hạ Vũ Châu cũng phát hiện Trâu Ⓜ️ô_𝖓_𝐠 chủ động hơn so với trước kia, cô sẽ giơ chân vòng qua eo anh, cũng rên to hơn bình thường.
"Hôm nay em 𝒹â·𝖒 lắm đấy." Hạ Vũ Châu đeo bao cao su dưới ánh mắt của cô.
Trâu Ⓜô.𝓃.ⓖ nghe xong câu này thì vô cùng xấu hổ, bị miêu tả như vậy liền cảm thấy không hợp nhưng cảm giác lời nói của anh cũng rất đúng.
"Đừng thẹn thùng, Nịnh 𝐌ô-п-g." Hạ Vũ Châu nhấc chân cô lên: "Anh thích em càng 🅓â·m càng tốt."
Trâu Ⓜô_𝐧_🌀 thừa nhận anh đột nhiên tiến vào, đến tận bây giờ dù đã làm màn dạo đầu, cái gì nên mở cũng đã mở nhưng khi côn th*t anh tiến vào Trâu 𝐌.ô.𝖓.ℊ vẫn cảm thấy chịu không nổi.
Hạ Vũ Châu cảm thán: "Sao lại chặt như vậy!"
"Ừm... a..." Trâu Ⓜô𝖓·𝖌 vặn vẹo ✝️*𝐡â*ⓝ ⓣ♓*ể: "Ngứa..."
"Tiểu huyệt ngứa hửm?" Hạ Vũ Châu đỉnh vài cái: "Dùng côn th*t 'gãi ngứa' cho tiểu bức được không?"
Trâu Môⓝ.g đương nhiên sẽ không trả lời loại câu hỏi này của anh, Hạ Vũ Châu cũng không mong đợi cô sẽ trả lời.
Đột nhiên bị đâ_ⓜ ✔️à_ο điểm mẫn cảm, cả người Trâu Ⓜ.ô.ռ.ℊ run lên, thoải mái đến khống chế không được tiếng rên của mình, kiều mị mà khàn khàn hét lên.
Hạ Vũ Châu nghe được cũng thấy sảng khoái, dương khóe miệng: "Thật ⓓ-â-ɱ đãⓝ-𝐠 mà."
"Ưm a... nhẹ một chút... a..."
"Nước của Nịnh 〽️.ô.ռ.🌀 nhiều thật đấy." Hạ Vũ Châu càng cắm cành nhanh, d*m thủy trong người cô bị ép đến trào ra ngoài, chảy xuống giường: "Như là lũ lụt vậy."
Nɢự_𝐜 Trâu Ⓜ●ô●ռ●ⓖ bị anh cắm đến dựng thẳng, Hạ Vũ Châu thuận tay nắm lấy chậm rãi xoa bóp.
"Nịnh Ⓜ_ô𝓃_🌀..." Hạ Vũ Châu nâng eo cô lên: "Chơi em từ phía sau nhé?"
"A... ừm..." Trâu Ⓜ·ô·ⓝ·ℊ tuy vẫn còn thẹn thùng nhưng lấy lòng anh mà làm theo.
Hạ Vũ Châu nhanh chóng lật cô lại, gấp không chờ nổi mà tiếp tục đ*ú*ⓣ vào. Trâu 〽️●ô𝐧●🌀 suýt chút nữa là té sấp về phía trước lại bị anh kéo tay lại.
"A... a..." Mái tóc dài đen nhánh của cô từ trên lưng chảy xuống.
Hạ Vũ Châu thổi khí trên tấm lưng đầy mồ hôi của cô, thổi bay những sợi tóc còn đậu trên đó khiến Trâu 〽️●ô●ⓝ●𝐠 cảm thấy ngứa ngáy. Hạ Vũ Châu tiếp tục thổi, lưng cô vừa nóng vừa ngứa, cô không khỏi 𝖗⛎·ռ rẩ·𝐲 hai cái.
Anh buông cánh tay Trâu 〽️·ôп·ℊ ra, cô hoàn toàn ngã xuống, bầu 𝓃.ɢự.ⓒ mề.m 𝖒ạ.𝒾 áp vào ga giường, đầu v* cảm giác được mát lạnh lập tức dựng thẳng lên.
"Ừm..." Trâu 𝐌_ôռ_𝐠 vùi đầu trong gối, rầu rĩ kêu lên.
Hạ Vũ Châu nghe được liền bất mãn, cúi xuống ôm cô, lưng Trâu 〽️-ô𝖓-ⓖ áp vào ռgự.🌜 anh. Anh vòng hai tay xuống thân dưới của cô, ngón tay xuyên qua đám lông xoăn thưa thớt, xoa nắn đâ*ɱ vật dính đầy nước.
"Anh... a..." Trâu Ⓜ-ô𝖓-𝖌 thét chói tai, đẩy tay anh ra: "Không cần..."
"Không cần sao?" Hạ Vũ Châu vừa cắm vừa ấn loạn âm đế của cô: "Không cần? Hửm?"
Anh nâng tay lên, côn th*t vẫn chôn bên trong không hề động.
"A... a..." Trâu 〽️ô𝖓_𝐠 điên cuồng lắc đầu.
Quá khó tiếp thu rồi, cô khống chế không được mà nước mắt chảy ròng.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng cô nức nở 🌴·𝒽·ở ⓓ·ố·𝐜.
Muốn, liều mạng muốn.
"Đừng..." Trâu 𝐌ô_ռ_ɢ dụi đầu vào vai anh: "Không cần..."
"Nếu Nịnh Ⓜô𝓃●g không cần thì..."
Trâu M●ôn●ℊ muốn đến điên rồi, một tay cô vòng qua eo anh, một tay vung vẩy: "Ưm... không cần... muốn... a..."
"Không cần sao?" Hạ Vũ Châu không muốn cho cô được thoải mái.
Cô liều mạng lắc đầu, thanh âm có chút khàn: "Muốn, muốn..."
"Muốn anh làm em?"
Trâu Môп*ⓖ gật đầu
"Vậy thì nói ra, nói muốn anh làm em." Hạ Vũ Châu chỉ dẫn cho cô.
Trâu 〽️ô_ⓝ_g tiếp tục lắc đầu: "Muốn... ô.. ô... muốn..."
"Nói ra nào." Thanh âm anh có chút thô trầm, dưới thân đâ*〽️ νà*o hai cái: "Nói muốn anh làm em, nói ra."
"Hức... hức..." Trâu ℳ·ô·ⓝ·ⓖ khóc lớn tiếng khiến âm thanh khàn vô cùng: "Muốn... a... muốn anh..."
"Hả... muốn anh làm gì cơ?"
"Muốn... anh... chơi... chơi... em..."
"Nịnh 〽️-ô-ռ-𝐠 ngoan." Hạ Vũ Châu lập tức thỏa mãn cô, đỉnh eo dùng sức làm cô.
Trâu ℳ.ô𝓃.ⓖ không quá thỏa mãn, cô còn muốn tay nữa.
Cô nắm lấy cánh tay anh, chậm rãi đưa đến hạ thân mình.
Hạ Vũ Châu cười không ra tiếng: "Quên mất không sờ tiểu tao bức."
Trâu ℳô_𝖓_ⓖ được anh sờ đến thỏa mái, cơ thể mềm lại dán trong lồng п𝐠ự●𝒸 anh, nhắm mắt lại cao trào.
Hạ Vũ Châu hài lòng 🌴𝒽â.ⓜ ռ.h.ậ.ⓟ mấy chục cái, kêu lên hai tiếng rồi ôm chặt cô bắn ra.
Sau cơn cự●𝖈 κⓗ●𝐨á●𝐢, cô như bị rút đi hết sức lực, cả người m.ề.ⓜ ɱ.ạ.1 dựa vào người anh.
Hạ Vũ Châu ôm cô nằm trên giường, hưởng thụ khoảng thời gian sau cao trào.
"〽️ô_п_🌀 〽️ôռ*🌀." Hạ Vũ Châu gọi cô.
"Hả?"
"Làm 💰ư·ớ𝓃·ⓖ muốn 𝒸*𝐡*ế*🌴." Anh dán vào lỗ tai cô: "Thế này anh làm sao mà nỡ đi đây."
"Đừng..." Trâu 𝐌*ô𝓃*ⓖ dùng khuỷu tay huých anh: "Đừng nói nữa mà."
"Chờ anh quay lại." Anh nghịch sợi tóc cô. Trâu Ⓜ️ô𝐧.ℊ vốn tưởng anh định nói lời âu yếm lãng mạn, ai dè anh lại nói:
"Đi bao nhiêu ngày thì sau khi trở về liền làm bằng đấy ngày."
2335 words
07/04/2023
← Ch. 34 | Ch. 36 → |