Truyện:Em Thật Tốt - Chương 31

Em Thật Tốt
Trọn bộ 84 chương
Chương 31
C31: Thể nghiệm vui 💰ướ.𝐧.ⓖ
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)

Edit: Vũ Vũ

Lần đầu tiên Trâu 〽️ô·п·𝖌 đi siêu thị mua bao cao su, trước kia đi qua kệ hàng bán đồ dùng tránh thai, căn bản cô không hề liếc mắt lấy một cái, hôm nay lại cùng Hạ Vũ Châu đứng ở bên kệ hàng nghiêm túc lựa chọn.

Còn may hai người xuống xe cũng không khoác theo balo.

Tuy rằng nói đây là chuyện rất bình thường, nhưng Trâu M●ô●𝖓●𝐠 vẫn rất ngại, cô quay đầu nhìn kệ hàng bày bán các loại kem đánh răng và xà bông ở phía sau.

Trâu 〽️*ôn*🌀 ném mấy hộp vào xe đẩy, Trâu ℳôⓝ-ℊ cảm thấy nó quá chói mắt nên vội để mấy gói đồ ăn vặt phủ lên phía trên.

Lúc tính tiền Trâu 〽️.ôn.𝐠 cứ cảm thấy người tính tiền đang nhìn chằm chằm mình, nhưng có lẽ dì ấy cũng thấy nhiều nên chỉ nhìn máy báo giá rồi quét giá vật phẩm tiếp theo.

"Lần sau em không đi nữa đâu." Trâu Ⓜôⓝ.ℊ được anh nắm tay, vừa đi ra ngoài vừa nói.

"Không đi siêu thị hay là không đi mua bao?"

"Anh phiền gần 𝐜𝒽-ế-ⓣ." Trâu 〽️ô_𝖓_ɢ lườm anh: "Về sau tự anh đi mua đi."

"Cũng đúng." Hạ Vũ Châu ôm cô, tiến sát bên tai cô rồi nói: "Em chỉ cần nêu cảm nhận của em cho anh biết là được."

"..."

Vừa ăn cơm xong Hạ Vũ Châu đã kéo Trâu 〽️-ô-п-🌀 đi dạo hai vòng trong sân, nếu không phải đã biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, cô chắc chắn cho rằng hôm nay là một ngày rất bình thường.

"Đi tắm thôi." Tản bộ xong, Hạ Vũ Châu liền đẩy cô vào phòng tắm.

Lần này Trâu 〽️*ô*𝓃*ⓖ tắm khá lâu, Hạ Vũ Châu đợi ngoài cửa nửa ngày mới thấy cô đi ra, vội vàng bế ngang cô lên.

"A..." Hai chân vừa cách mặt đất, Trâu 〽️.ô.ⓝ.𝖌 đã sợ hãi kêu lên.

Hạ Vũ Châu đặt cô 𝖑*ê*ⓝ ɢi*ườ*𝐧*ℊ, quỳ gối xuống bên cạnh, tay chống ở hai bên sườn của cô: "Hôm nay chắc là không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu nhỉ?"

"Ừm..." Trâu ℳ.ôⓝ.🌀 gật đầu.

Hạ Vũ Châu bắt đầu ♓ô·n cô, tay anh duỗi ra sau lưng Trâu 𝐌*ô*𝖓*𝖌, gắt gao ôm chặt lấy cô, Trâu 〽️ô𝖓-𝐠 cũng giơ tay ôm lấy cổ anh.

Anh thật sự rất hưng phấn, ⓗ.ô.п càng thêm dùng sức, Trâu Ⓜ️ô𝓃·g phối hợp khiến anh rất vui vẻ.

Trâu ℳ_ô_𝖓_🌀 bị anh ♓·ô·ռ đến nỗi cả người nóng hầm hập, chân không tự giác mà dùng gót chân cọ vào đùi anh.

Hạ Vũ Châu buông cô ra, khảy khảy mái tóc hơi rối của cô, giọng nói khàn khàn: "M_ô_ⓝ_🌀 Mô𝖓·ⓖ."

"Ừm." Trâu 𝐌ô.𝓃.ℊ nhẹ giọng đáp.

"Không phải sợ."

Trâu ℳô.п.𝐠 gật đầu, chủ động ngưỡng cổ ♓ô●ռ lên môi anh: "Em không sợ."

Anh chậm rãi cở*❗ á*🅾️ ngủ của cô ra, ngạc nhiên khi thấy hôm nay cô không mặc nội ý, cả người so với ngày thường còn đẹp hơn một chút. Hạ Vũ Châu hô·ռ lên xương quai xanh của cô, liên tục dùng đầu lưỡi ⓛ●𝒾●ế●𝐦 láp cần cổ bạn gái.

Thật ra anh cũng không quá thuần thục, chỉ là xuất phát từ bản năng muốn li*ế*ɱ khắp người cô mà thôi.

Nhất là n.🌀ự.🌜 của cô.

Hai vú trắng nõn toàn là nước miếng của anh.

"Ưm... a..." Khi anh vừa ngậm lấy đầu v*, cô nhịn không được mà kêu thành tiếng.

Giống như đang trợ hứng cho anh.

Nhũ thịt trắng nõn 𝖒ề*Ⓜ️ 𝖒ạ*ï bị anh nắm ở trong tay, giống như pudding vậy, cắn một cái khoang miệng đã tràn ngập hương thơm của sữa.

Hạ Vũ Châu buông tay ra, trượt xuống theo eo nhỏ rồi chậm rãi vói vào quần lót của cô.

Đầu ngón tay đè nặng âm đế, cảm nhận huyệt khẩu ngày càng ướ·✝️ á·✞.

"Hức... ưm..." Trâu 𝐌·ô𝖓·g hừ nhẹ.

"Mô_п_𝐠 𝐌ô𝓃_g, anh vừa sờ đã ướt." Tay anh quẹt qua huyệt khẩu, trên tay lập tức đều là chấy lỏng sáng lấp lánh.

Trâu Mô_𝓃_ɢ thẹn thùng quay đi không dám nhìn.

Hạ Vũ Châu tách hai chân cô ra, hoa huy*t phấn nộn ướ_ⓣ á_t cứ thế hiện ra trước mắt anh. Anh nhịn không được mà nuốt nước miếng, sau đó cúi người 𝒽-ô-𝓃 lên đó.

"A..." Cho dù đây không phải lần đầu tiên anh làm vậy, nhưng Trâu 𝐌*ôп*🌀 vẫn chưa quen: "Không cần... ưm..."

"Em thích mà, ℳôп-𝐠 𝐌_ô_𝖓_ℊ..." Anh vươn đầu lưỡi, 👢ℹ️ế●m từ dưới lên trên: "Ngọt quá, nước cũng nhiều nữa."

Trâu 〽️_ôռ_g mắc cỡ ↪️-𝐡ế-🌴 được, tay nắm chặt lấy hai bên gối.

Đầu lưỡi chậm rãi chui vào trong hoa huy*t, Trâu 𝐌.ô𝐧.ⓖ vừa sợ vừa thẹn, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái.

Tiếng rê_n 𝓇_ỉ nhỏ vụn cùng tiếng nức nở, cả người cô 𝓇⛎-ռ 𝖗ẩ-ⓨ, 🅓â-〽️ dịch phía dưới cũng chảy ra nhiều hơn.

"Ô..." Ngón chân cô cuộn tròn lại: "Không cần mà... hức... dừng lại đi..."

Hạ Vũ Châu không nghĩ rằng cô sẽ cao trào nhanh như vậy: "Ⓜ️ô·ռ·🌀 〽️-ô-𝖓-ℊ cao trào rồi, chảy thật nhiều nước."

Có chút 𝒹â-Ⓜ️ dịch theo kẽ 〽️_ô_𝓃_🌀 chảy xuống khăn trải giường, để lại vệt nước sẫm màu.

Hô hấp của anh ngày càng nặng, dưới thân cũng trướng đau, rất muốn 𝐡.⛎.𝓃.ɢ 𝐡.ăⓝ.g cắ.〽️ ✅.à.o mà làm cô, làm tới khi cô thét chói tai, làm tớ khi cô không ngừng cao trào.

Nhưng bây giờ còn chưa được, tiểu huyệt của cô quá chặt, cứ như vậy c_ắ_〽️ ✌️_à_o không chừng sẽ làm cô bị thương.

"Chờ một chút, trong chốc lát sẽ chơi 𝒸♓*ế*✞ em."

Nói xong, anh dùng ngón tay ấn ở huyệt khẩu, mãi đến khi huyệt khẩu như đã quen với sự xâm lấn của ngón tay anh thì anh mới ↪️-ắ-𝖒 ✔️-à-o một chút.

Nhưng mới ↪️·ắ·Ⓜ️ và·𝐨, Trâu Ⓜô-n-ℊ đã nhíu mày, Hạ Vũ Châu ♓●ô●ռ lên môi cô: "ℳô𝓃●ɢ Ⓜ️●ô●𝓃●🌀, em thả lỏng chút."

Anh không ngừng trấn an, động tác ở tay cũng không dừng lại, chậm rãi đư●𝐚 ν●à●𝐨 một ngón tay.

"Ưm... a..." Trâu Ⓜô_ռ_g nhắm hai mắt, dần thích ứng với ngón tay của anh.

Hạ Vũ Châu không dám cử động nhiều, chỉ là nhợt nhạt xoa nhẹ vê nắn.

"Ưm..." Trâu Ⓜ️_ô_𝓃_🌀 chậm rãi cảm nhận được sự thoải mái, tinh tế d-â-ⓜ kêu: "Hức aaa..."

Cô quá mẫn cảm, d*m thủy cũng rất nhiều, Hạ Vũ Châu nhịn không được mà cảm thán: "Anh gọi em là Nịnh M·ô𝓃·ɢ nhé, tại em nhiều nước quá."

* Ở đây ý của anh Hạ là Trâu Ⓜ️·ô·n·🌀 nhiều nước như quả chanh vậy =))) Nịnh Ⓜô*𝓃*ⓖ = Chanh.

Anh không nỡ rút ngón tay ra, được huyệt thịt bao bọc miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, anh cắm vài cái khiến hoa huy*t phân bố ra không ít chất lỏng, sau đó lại chậm rãi cắm thêm vào một ngón tay.

"Ưm... Không cần..." Huyệt thịt lại bị căng ra một chút, nhất thời có chút chưa quen.

Một tay anh vuốt ռⓖự●𝐜 cô, làm cô thả lỏng, ngón tay chậm rãi cử động, thọc ra rút vào rất có quy luật khiến cô thoải mái t●♓●ở ◗●ố●↪️.

Cả người lẫn mặt Trâu Ⓜ●ô●𝓃●🌀 đều phiếm hồng, dưới thân Hạ Vũ Châu càng trướng hơn, dương v*t cứng rắn nóng hầm hập.

Anh kéo tay Trâu Mô*ռ*🌀 đặt lên dương v*t sưng to của mình: "ℳôn·🌀 〽️ôn-ɢ, dương v*t trướng quá."

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên cô sờ nó, nhưng nghe anh nói những lời này, Trâu 𝐌●ô𝐧●🌀 vẫn thẹn thùng muốn rụt tay lại.

"A..." Hạ Vũ Châu bị cô ấn lại càng thêm khó chịu.

Anh rút tay ra để ↪️*ở*ℹ️ զ*𝖚*ầ*ⓝ, dương v*t thô dài nhếch lên, anh xé mở một miếng bao rồi tròng vào dương v*t, sau đó nắm lấy "người anh em" của mình chậm rãi "chào hỏi" với "em gái nhỏ" của cô.

Huyệt khẩu quá nhỏ, quy đầu để ở ngoài căn bản chẳng thể chen lọt vào.

"〽️_ô_𝓃_𝐠 𝐌*ô*𝖓*🌀, em nhịn đau một chút nhé." Hạ Vũ Châu vuốt má cô: "Có lẽ sẽ hơi đau, em ráng nhịn được không?"

Trâu M·ôⓝ·🌀 đối diện với ánh mắt anh, từ nơi đó cảm nhận được 𝒹.ụ.🌜 vọⓝ.🌀 và tình yêu, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Quy đầu vừa đi vào một chút, Trâu ℳô●𝐧●ⓖ đã đau đến nỗi khóc thành tiếng.

Rõ ràng ban nãy dùng ngón tay rất thoải mái, nhưng bây giờ thì đau quá.

"Em không... a... dừng lại đi..." Trâu 𝐌*ô𝓃*𝖌 cảm thấy sợ hãi: "Anh 𝐫.ú.† ⓡ.𝖆 đi... hức... anh ra ngoài..."

Cô theo bản năng duỗi chân, muốn đá văng anh ra, lại không ngờ chân bị anh nắm lấy, côn th*t cũng đi vào thêm một đoạn.

"Hức... Đau..." Nước mắt không ngừng tràn ra.

"Mô●п●ɢ Ⓜ️*ôn*🌀..." Hạ Vũ Châu cũng nhịn không nổi, cứ vướng ở chỗ này khiến anh muốn dùng lực ⓒắ●ɱ ν●à●🅾️ nhưng lại có xúc động muốn bắn ngay lập tức.

Anh ♓.ô.𝓃 lên khoé mắt cô: "Anh không động... Ngoan, em đừng khóc." Anh tỉ mỉ dỗ dành, dưới thân lại khao chịu muốn 𝒸𝖍.ế.t.

Trâu M·ôⓝ·g chậm rãi thích ứng, nhẹ nhàng đẩy anh: "Thôi mà..."

Bây giờ nói dừng là dừng thế nào được, trên trán Hạ Vũ Châu cũng t𝖔á.t 𝖒.ồ ♓.ô.❗ hột: "Một lát thôi, nhé? Một lát thôi mà."

Trâu Ⓜ️.ô𝖓.🌀 vẫn cảm thấy đau, nhưng thích ứng được một chút nên cũng không vội bắt anh ra ngoài.

Hạ Vũ Châu cọ cọ một chút rồi lại đi sâu vào trong, nhìn thấy cô nhíu mày thì lại lập tức dừng lại, tiếp tục dỗ dành: "Ⓜ-ô-п-🌀 Ⓜ️-ôn-ɢ, em thả lỏng chút."

Vốn dĩ Trâu Ⓜô.𝐧.𝐠 chẳng biết phải thả lỏng bằng cách nào, mặc kệ anh có dỗ ngon dỗ ngọt thế nào đi nữa thì cả người cô vẫn căng chặt, †♓●â●ռ т𝐡●ể như bị bổ ra làm đôi.

Hạ Vũ Châu cúi đầu nhìn, còn một phần lớn chưa 𝐜-ắ-m ѵ-à-o, anh trướng quá rồi, da đầu thì tê dại, anh ôm lấy eo Trâu ℳ●ô𝐧●𝖌, dùng một tia lí trí cuối cùng để tự hỏi: Rốt cuộc là nên г.ú.t 𝐫.𝒶 hay 𝐜●ắ●〽️ 𝐯●à●ο đây?

Trâu Ⓜ*ô*𝓃*𝖌 𝒸.ắ.ⓝ m.ô.𝒾, cô cảm thấy mình đau muốn ngất đi, nhưng cô cũng nhận ra Hạ Vũ Châu đang rất khó chịu.

Cô cắn chặt răng, một bộ thấy 🌜-♓ế-𝖙 không sờn: "Anh... vào đi..."

Vốn dĩ Hạ Vũ Châu đã không nhịn được, nghe vậy lại càng chẳng muốn cho cô cơ hội đổi ý: "Chỉ đau một chút thôi, Ⓜ●ô𝐧●ⓖ ℳ-ô-ռ-ⓖ ngoan ráng nhịn nhé!"

Nói xong anh dùng sức nhấp hông, đem phần dư lại bên ngoài hoàn toàn ↪️ắ●𝐦 νà●🔴.

"A..." Trâu M-ôп-🌀 thét chói tai, đau đến nỗi nửa người trên cũng cong lên, nước mắt rơi rào rạt: "Đau quá... Hức..."

Hạ Vũ Châu không dám cử động, tiểu huyệt vừa chặt vừa nóng, vừa rồi hình như có thứ gì đó bị anh cắm xuyên qua, thịt non 𝖒·ề·𝐦 ɱ·ạ·1 bao vây lấy dương v*t, giống như có trăm nghìn cái miệng nhỏ đang 𝐥𝖎.ế.m láp.

🎋h·oá·ⓘ 𝐜·ả·𝐦 cứ như vậy truyền đến, anh không khống chế được, cắn răng 𝓇.𝖚.𝐧 г.ẩ.🍸 vài cái.

-

Hạ Vũ Châu thầm chửi bậy trong lòng.

"Anh... xong rồi à?" Trâu ℳô-𝓃-𝐠 hé miệng ⓣ-𝒽-ở ԁố-ⓒ nhìn anh, cho rằng đã kết thúc rồi.

Hình như là anh nhanh hơn lúc trước, ngày trước dùng tay hoặc kẹp chân giúp anh bắn ra thì lúc nào anh cũng vần vò cô đến khi cô mệt gần 🌜●𝖍●ế●ⓣ mới chịu bắn, lúc anh 🅱ắ_ⓝ 🌴_ı_n_𝒽 cũng sẽ vừa run vừa ⓣh.ở 𝐝ố.𝐜 thế này.

Không ngờ rằng hôm nay nhanh như vậy đã kết thúc.

Nhanh như vậy kết thúc...

Bỗng nhiên Trâu M*ô*ⓝ*ɢ như ý thức được cái gì, ngơ ngẩn mà nhìn anh.

Nước mắt của cô còn chưa ngừng, nhưng cảm giác đau đớn hình như đã giảm đi.

Hạ Vũ Châu lui ra ngoài, kéo bao xuống, lần đầu tiên nên anh bắn hơi nhiều, anh nhìn thoáng qua, bên trong bao là chất lỏng trắng đục, bên ngoài còn có vài tia ɱ*á*⛎.

Trâu ℳ_ôп_🌀 còn tưởng đã xong rồi, ai ngờ anh lại thay bao mới, lúc dương v*t để vào huyệt khẩu, cô vẫn cảm thấy nó còn cứng quá.

Lần thứ hai ⓒắ_𝐦 𝖛_à_🔴 đã không còn đau như lần đầu, nhưng nước mắt Trâu 𝐌ôռ●g vẫn cứ chảy ra.

"Chưa kết thúc được." Hạ Vũ Châu cúi người ♓_ô_𝐧 cô.

Trâu Ⓜôⓝ●🌀 còn đang khóc, thật ra cô cũng không muốn vậy nhưng căn bản không khống chế được.

Không biết khi nào mới kịp thích ứng, Trâu Mô·𝖓·g chỉ biết vào lúc Hạ Vũ Châu bắt đầu cử động, cô đã không tự giác mà kêu lên.

Thanh âm quá mềm, một tiếng kêu khiến lòng anh ngứa ngáy, chỉ nghĩ dùng hết sức mà làm cô.

Hạ Vũ Châu nghĩ là làm.

Không có quy luật, cũng chẳng có tiết tấu, cứ như vậy từng chút một mà dùng sức làm cô.

Trâu 𝐌*ôռ*ⓖ cao trào rất nhanh mà cũng chật vật, Hạ Vũ Châu lại cảm thấy cô đẹp một cách khó tả.

Cô vặn khăn trải giường lung tung rối loạn, lười nhác nằm ở trên, suy yếu vô lực 𝓇⛎.n г.ẩ.𝓎, chờ trận cao trào kết thúc, cô không còn sức mà kêu rên, trên mặt phiếm đỏ, bộ п𝖌-ự-𝖈 phập phồng, miệng hé ra thở phì phò.

Một bộ bị bắt nạt đến đáng thương.

Hầu kết Hạ Vũ Châu lăn lộn, trong lòng không ngừng thương tiếc rồi lại bị 🅓-ụ-ⓒ 𝐯-ọ-n-g đàn áp, anh nhéo chặt lấy eo Trâu 𝐌ô_ռ_🌀, dưới thân không ngừng động.

"Ⓜ●ôⓝ●𝐠 M*ôn*𝖌..." Anh gọi tên cô: "Ⓜ️·ô𝖓·🌀 M*ôռ*ℊ..."

Trâu Ⓜ-ôn-ℊ rầm rì kêu rên, không giống như đang khóc mà giống như đang ⓢ●ướ●𝖓●🌀 tới nỗi 𝖗●ê●𝓃 ⓡ●ỉ.

Lần thứ hai này thời gian lâu hơn rất nhiều, Trâu 〽️.ôռ.ⓖ mất hết sức lực, cảm giác đau đớn gần như đã 𝒸ⓗ-ế-𝖙 lặng, thoải mái như có như không ùa đến. Cuối cùng cô lại cao trào thêm lần nữa, mơ mơ màng màng cảm nhận được Hạ Vũ Châu lại 𝓇·υ·𝐧 𝖗·ẩ·𝖞 𝐭h*ở 𝒹ố*↪️.

Còn những chuyện sau đó cô chẳng nhớ nổi nữa.

Hạ Vũ Châu ôm cô đi tắm, nhìn thấy cả người bạn gái bị mình lăn lộn thì mới nhận ra mình đã quá mức tới độ nào.

Cả người cô mềm như bông dựa vào anh, lúc anh tắm cho cô, chạm xuống tiểu huyệt đều là 𝖉â·𝐦 thuỷ cùng với tơ 〽️_á_⛎ nhàn nhạt.

Hơi thở của Hạ Vũ Châu lại thô nặng gấp gáp, ôm chặt lấy cô, nắm lấy tay cô bao lấy dương v*t của mình rồi tuốt một hồi lâu mới chịu bắn.

Rửa sạch xong anh ôm Trâu 〽️●ô●ⓝ●𝖌 về giường.

Có lẽ cô đã quá mệt, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, Hạ Vũ Châu cảm thấy đáng yêu gần 𝒸·𝒽·ế·🌴, vui vẻ ôm cô đi vào giấc ngủ.

Ngủ ngon nhé, Nịnh Ⓜ️ôռ·ⓖ của anh.

2560 words

13/03/2023

Chương (1-84)