Truyện:Em Thật Tốt - Chương 22

Em Thật Tốt
Trọn bộ 84 chương
Chương 22
C22: Để anh cọ một chút
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)

Edit: Vũ Vũ

Bảy ngày nghỉ rất nhanh đã kết thúc, vừa hết ngày lễ Quốc Khánh, đồng nghĩa với việc trong năm nay sẽ không còn kỳ nghỉ nào nữa.

Hạ Vũ Châu tiếc hận không thôi, sau khi Trâu 〽️ôп_ɢ về nhà rồi, muốn lừa cô đến đây ở càng thêm khó khăn. Tiết tự học từ thứ 2 đến thứ 6 phải học đến 9 giờ, thứ 7 còn phải học bổ túc, dư lại ngày chủ nhật thì Trâu ℳô_𝓃_ℊ cũng phải ôn tập.

Non nửa năm này anh chỉ có thể dựa vào chính tay của mình mà thôi.

"Ngày mai là khai giảng rồi." Buổi tối làm đề xong, Trâu M.ô.𝖓.ℊ vừa cất sách vở thì đã bị Hạ Vũ Châu kéo lên ngồi ở trên đùi anh.

"Ưm" Vốn dĩ hôm nay Trâu ℳ·ô·ռ·g muốn về nhà, sáng nay nhà cô của cô đã đi du lịch về, cô quang minh chính đại không về nhà mà qua đêm ở bên ngoài, không biết bà cụ sẽ móc mỉa thế nào.

Nhưng cũng may Trâu Khiết nói bà cụ vừa về thì đã đến nhà em gái mình để tặng quà, thuận tiện ngủ lại 1 đêm ở đó. Nhân cơ hội này, Trâu Ⓜô.𝐧.ɢ nói với cô mình việc đêm nay sẽ không về. Trâu Khiết cũng chỉ dặn cô chú ý an toàn rồi không nói gì nữa.

"Có phải từ bây giờ em sẽ không có thời gian đến chỗ anh không?"

"Có cơ hội em sẽ đến."

"Nhìn chẳng có tí cơ hội nào." Hạ Vũ Châu ấm ức cực kì.

"..."

"Vậy anh có thể xin chút chỗ tốt không? Nốt đêm nay thôi?"

Từ giây phút Trâu Mô·n·🌀 ngồi lên đùi anh thì cô đã biết, người này lại muốn động dục.

"Sao anh... lại..."

"Lại cái gì?" Hạ Vũ Châu duỗi tay cởi cúc áo của cô, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.

Hai cúc áo vừa cởi, vạt áo đã trượt khỏi vai, bộ 𝐧●𝐠ự●𝐜 được áo lót màu trắng bao lấy chói lọi hiện ra trước mắt.

"Muốn ăn quá." Nói xong anh liền cúi đầu hô.п lên.

Đôi tay vòng ra sau lưng cô, vói vào trong áo, thoải mái mà cởi móc áo lót.

Dáng vẻ hiện tại của Trâu Ⓜ️ô_𝓃_🌀 miễn bàn có bao nhiêu kiều mị, áo lót đắp ở trên 𝐧ⓖự·𝒸, vạt áo mỏng manh lả lơi khó khăn lắm mới treo ở trên khuỷu tay. Hạ Vũ Châu dùng lưỡi 𝐥·𝐢ế·Ⓜ️ một vòng trên 𝓃·ⓖ·ự·𝖈 cô, nước miếng khiến cô hơi lạnh lẽo, κ●í●c●♓ †●h●í𝒸●♓ đến nỗi đầu v* đã bắt đầu đứng thẳng lên.

"Ⓜô𝖓_𝖌 𝐌ôп●🌀." Hạ Vũ Châu ngẩng đầu nhìn cô: "Em thích anh làm như vậy."

"Nào có." Cô không thừa nhận, nghiêng đầu chẳng thèm nhìn anh nữa, lại không ngờ rằng động tác này giống như đang ưỡn 𝐧_ⓖ_ự_c đến gần mặt anh.

Hạ Vũ Châu cười khẽ: "ℳô.n.🌀 M-ôⓝ-🌀 chủ động quá."

Trâu Ⓜôп·ɢ xấu hổ đến mức vùi mặt vào cổ anh, sau đó hé miệng cắn anh một cái.

"A..." Thật ra Hạ Vũ Châu bị cắn nhưng không đau, nhưng lại quá bất ngờ, anh thuận tay tét một cái lên mô●n●ℊ cô.

"Ưm..." Cô kêu rên một tiếng.

"Ⓜ️.ô.n.🌀 ℳô_𝓃_𝖌..." Một tay Hạ Vũ Châu ôm eo cô, một tay luồn vào giữa hai chân bạn gái: "Chúng ta 𝐥*ê*𝖓 ⓖⓘườռ*ɢ."

"Vâng..." Trâu 〽️ôп*𝖌 vẫn vùi mặt vào cổ anh, nhỏ giọng đáp lời.

Hạ Vũ Châu bế cô đi về phòng rồi đặt cô 👢ê_ⓝ g_1ườ_𝓃_ℊ. Quần áo cô lộn xộn, sau khi bị buông ra, theo bản năng dùng tay che 𝐧.🌀ự.𝒸 lại, quay đầu đi không nhìn anh.

Anh nhanh chóng ⓒ.ở.ℹ️ զ.ⓤầ.𝐧 áo trên người mình ra, trèo 𝐥-ê-п ℊ-iư-ờ-𝖓-ɢ, hai chân quỳ gối bên cạnh sườn cô, nửa người trên nhổm dậy, từ trên cao nhìn xuống Trâu Ⓜ️·ôⓝ·𝖌.

"Cái kia... của em hết chưa?" Đột nhiên Hạ Vũ Châu hỏi.

"Vâng." Thời gian hành kinh của Trâu 𝐌ô𝓃*🌀 không lâu lắm, sang ngày thứ 5 đã hoàn toàn sạch sẽ, cô theo bản năng gật đầu, một giây sau mới kịp nhận ra, nhìn anh: "Anh... anh muốn làm gì?"

Vào lúc Trâu 𝐌ô·ռ·g gật đầu, tay Hạ Vũ Châu đã đặt lên lưng quần jean của cô.

Trâu Ⓜ️_ôп_🌀 nắm lấy cổ tay anh, ánh mắt ướt dầm dề, vẻ mặt mang theo thẹn thùng khẽ lắc đầu với anh.

Hạ Vũ Châu nắm ngược lấy tay cô, cúi xuống 𝐡.ô.ⓝ lên mu bàn tay bạn gái: "Anh sẽ không thương tổn em, ℳ●ô𝖓●𝐠 Ⓜ*ô𝐧*𝐠, em tin anh nhé?". ngôn tình hay

Cuối cùng quần jean vẫn bị cởi ra, ngay cả quần lót cũng không tránh khỏi số phận.

Trâu M_ô𝓃_ɢ khẩn trương đến nỗi cả người đổ mồ hôi, cô muốn che lại nhưng lại bị Hạ Vũ Châu đẩy ra.

Phía dưới của cô không có nhiều lông, mảnh đất tam giác mập mờ che đậy, nửa kín nửa hở khiến Hạ Vũ Châu không tự giác mà nuốt nước bọt.

"Đẹp quá đi mất." Hạ Vũ Châu tách hai chân đang κẹ*𝓅 ⓒ𝒽*ặ*𝐭 của cô ra, âm phụ hồng hào khiến anh có xúc động muốn nếm thử.

"..." Bộ phận sinh dục mà đẹp sao? Trâu ℳ*ô*ⓝ*ℊ không thể hiểu nổi.

"〽️●ô●ռ●g 𝐌ô-𝐧-ɢ..." Hạ Vũ Châu ách giọng gọi tên cô.

"Vâng."

"Anh muốn ăn."

"Hả?" Trâu Ⓜ●ô●𝖓●ⓖ khó hiểu, đến lúc nhận ra thì vội kêu lên: "Anh điên rồi... không được..."

Nhưng khi đó thì đã muộn...

Hạ Vũ Châu gập hai chân cô lên, dùng đầu lưỡi ⓛ𝒾ế*Ⓜ️ l_𝒾ế_Ⓜ️ môi â.〽️ ♓.ộ.

"A..." Trâu Ⓜô𝐧-🌀 nhịn không được mà kêu thành tiếng: "Đừng như vậy mà... a... ưm..."

Tiếng kêu của cô 𝖉â-𝖒 mĩ, Hạ Vũ Châu rất hưởng thụ nên càng ra sức ⅼ_❗_ế_Ⓜ️ 𝐦●ú●𝐭, ngẫu nhiên ngậm lấy âm đế rồi dùng răng khẽ cắn, 𝖐_í_c_♓ thí↪️_𝖍 đến nỗi cả người Trâu Ⓜô●n●🌀 phát run.

"Không cần... ưm..." Cô điên cuồng lắc đầu, nước mắt trào ra, hai chân cựa quậy điên cuồng muốn thoát khỏi nhưng lại bị anh ấn chặt xuống.

"ℳôn_🌀 𝐌ô-ⓝ-ℊ, em ướt quá đi mất." Hơi thở của Hạ Vũ Châu phả lên tiểu huyệt, vừa nóng vừa ngứa, chóp mũi cao thẳng của anh như có như không mà cọ qua chỗ đó.

Bụng nhỏ căng thẳng, Trâu 〽️*ôⓝ*𝐠 thầm nghĩ, xong đời rồi.

"Ùng ục" một chút, lượng lớn d*m thủy tràn ra khỏi huyệt khẩu, Hạ Vũ Châu thấy vậy thì vui 𝐬ư.ớⓝ.ℊ không thôi, há mồm nuốt trọn.

Trâu ℳô·ⓝ·g trừng lớn hai mắt, ánh sáng từ đèn chùm trên sàn nhà đ·â·𝖒 ✔️à·ο mắt khiến nước mắt cô tràn lan.

Hạ Vũ Châu 𝒽ô·п từ dưới lên đến rốn, tay anh chống ở hai bên sườn của cô: "〽️ô●ռ●🌀 Mô●𝓃●ℊ, phía dưới của em vừa cho anh ăn đấy."

"..." Trâu ℳ●ô𝐧●𝖌 ↪️ắ-𝖓 𝖒-ô-𝒾, còn chưa thể tiêu hóa hết mọi chuyện vừa xảy ra.

Cô quay đầu đi, nghe thấy Hạ Vũ Châu mở ngăn kéo tủ, sau đó là tiếng gói gì đó bị xé ra.

"Ⓜ️_ô_ⓝ_ℊ Ⓜ●ôռ●𝐠..." Hạ Vũ Châu tách hai chân cô ra rồi để lên đùi mình: "Để anh cọ một chút."

Trâu Mô.𝖓.𝖌 nắm chặt khăn trải giường, đột nhiên ngẩng đầu, lắc lắc đầu: "Không cần..."

Hạ Vũ Châu biết cô sợ, nắm chặt lấy tay cô rồi an ủi: "〽️ô*ռ*🌀 Ⓜôⓝ_𝐠, tin anh đi, anh không đi vào đâu, anh bảo đảm đấy."

Cùng anh mười ngón đan xen khiến cô an tâm hơn một chút, nhưng cảm giác thẹn thùng sợ hãi vẫn quanh quẩn trong lòng.

Quy đầu để ở âm đế sung huyết, Hạ Vũ Châu đỡ cán rồi khẽ khàng 𝐜_ọ 𝐱á_т, Trâu 𝐌_ô_𝓃_𝖌 khẩn trương đến nỗi cả người cứng đờ.

Anh cúi người xuống, ghé sát vào miệng cô: "𝐌*ô𝖓*ℊ Ⓜ·ô·𝓃·🌀 đừng sợ, tin anh nhé, anh sẽ làm em thoải mái."

Nói xong rồi h-ô-п lên môi cô để cô giảm bớt sự khẩn trương. Quy đầu dọc theo huyệt khẩu cọ đến âm đế, càng lúc càng dùng sức mà cọ.

Rốt cuộc 𝒽ô-ռ đến khi cả người cô mềm ra, hơi thở cũng trở nên dồn dập, Hạ Vũ Châu buông môi cô ra, cánh môi mang theo nước bọt sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

"Muốn anh xoa n.🌀.ự.c không?" Hạ Vũ Châu thấp giọng hỏi.

Trâu Ⓜô*𝓃*ɢ nghe vậy thì mặt đỏ bừng lan ra tận lỗ tai.

Muốn sao? Cô muốn chứ.

"Ⓜ️_ô_𝓃_𝐠 〽️ô·ⓝ·🌀, em muốn thì phải nói ra nhé." Ngón tay Hạ Vũ Châu du tẩu trên 𝐧●🌀●ự●🌜 cô, nhẹ nhàng nhưng rất ngứa.

"... Muốn... ưm... muốn..." Một chữ thôi mà nói ba lần mới xong.

"Nói đi M_ô_𝓃_ɢ Môⓝ●ℊ." Hạ Vũ Châu khẽ khảy khảy đầu v* sưng đỏ: "Nói là anh hãy xoa ռ-g-ự-🌜 em đi."

Trâu Ⓜ_ô𝖓_ℊ muốn điên mất, d*m thủy ở phía dưới không ngừng tràn ra, quy đầu ⓒ_ọ ×á_т càng thêm dùng sức, cô lại càng muốn.

"Nói ra đi Ⓜ️ô.n.𝐠 Ⓜôп·🌀..."

"Ưm... xoa... xoa..."

"Xoa cái gì?"

"𝒩_𝐠ự_🌜..." Trâu M*ô*𝓃*ⓖ bất chấp tất cả, nhắm chặt hai mắt: "Xoa п_🌀_ự_𝐜..."

Hạ Vũ Châu bật cười, nắm lấy ⓝ.ⓖự.↪️ cô: "Được, tuân lệnh!"

Trâu 〽️ô.ռ.🌀 thoải mái, than nhẹ một tiếng.

"Ⓜ.ôп.🌀 〽️ô𝐧●ɢ nhiều nước quá." Hạ Vũ Châu nhìn thân dưới của cô, nơi nào cũng đều là chất lỏng trong suốt, quy đầu miệt mài ⓒ●ọ ✖️á●t khiến chất lỏng đó cũng thành bọt trắng.

Mỗi câu Hạ Vũ Châu nói đều làm Trâu 𝐌ô𝓃-𝖌 mặt đỏ tim đập, anh tăng tốc độ, dùng sức cọ mạnh với âm đế, cô cảm thấy bản thân như sắp không thể hít thở nổi, tay cô nắm chặt lấy khăn trải giường, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu rên "ưm a" đầy ԁâ_〽️ đ_ã_n_ⓖ.

Càng ngày anh càng dùng sức, âm đế bị 𝐡-𝖚-𝖓-ⓖ 𝖍ă𝐧-ℊ mà chọc mà cọ, từ đầu sợi tóc đến ngón chân Trâu ℳô·п·𝐠 đều căng thẳng, không tự giác mà nhắm chặt mắt, cả người 𝓇-⛎-ռ гẩ-🍸, đầu óc trống rỗng, cuối cùng như có một luồng ánh sáng trắng xẹt qua trong đầu khiến cả người cô co rút mười mấy giây.

Khi mở mắt ra, cả người cô mềm nhũn, ánh mắt tan rã, hé miệng thở phì phò.

"ℳ·ôռ·ℊ 〽️*ôn*ℊ..." Hạ Vũ Châu nhẹ nhàng kêu tên cô: "Em cao trào..."

Trâu ɱôn_𝖌 biết nhưng lại chưa từng được thể nghiệm, cô mất hết sức lực nằm trên giường, cổ họng cũng khô khốc.

Hạ Vũ Châu nhoài người về phía trước, kéo lấy bàn tay không còn sức lực của cô, mang theo cô cùng nắm lấy côn th*t vẫn còn cứng ngắc của mình.

Trâu Môռ●g quay đầu đi, không còn mặt mũi đâu mà nhìn, nhưng cũng chẳng còn sức mà tránh thoát, tùy ý để anh nắm lấy tay mình làm bậy.

Cho dù không cần cô dùng lực, nhưng bởi vì giữ nguyên một tư thế quá lâu khiến tay cô vừa hồng vừa mỏi.

Hạ Vũ Châu bắn thật sự tận hứng, cuối cùng kéo áo mưa ra, bắn hết lên đùi cô.

Sau khi bắn xong lại lau khô sạch sẽ cho cô, Hạ Vũ Châu trần trụi nằm xuống bên người cô, ôm bạn gái vào trong lòng mình.

Trâu Ⓜ️ô●п●ⓖ dùng hết sức lực cắn vào bả vai của anh, tới khi nhả ra còn để lại dấu răng vô cùng rõ ràng.

"Lần này em sẽ không thèm để ý anh nữa." Lúc cô nói lời này, trong giọng nói còn mang theo nức nở.

Hạ Vũ Châu cũng không giận, anh biết tính cách của cô, căn bản là không giận anh được bao lâu.

"Ngoan, dù sao cũng phải trải qua mà." Hạ Vũ Châu xoa đầu cô: "Sau này còn phải làm em nữa mà."

"..." Trâu Ⓜ*ô𝐧*ɢ lại cắn anh một cái.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Trâu Ⓜô-𝖓-ⓖ hỏi anh: "Anh mua cái kia... từ bao giờ thế?"

"Cái gì?" Hạ Vũ Châu nhận ra: "À, hôm đấy đưa em đi gặp Nhậm Giáng Nhã xong thì anh mua ở cửa hàng tiện lợi."

"À..." Trâu Mô_ռ_g kêu lên: "Hóa ra là anh ủ mưu đã lâu."

"Ⓜ️ôn.ⓖ 𝐌ô.𝖓.𝐠, trước khi chúng ta có năng lực sinh ra một đứa trẻ, khi 𝐥à-ⓜ tì-п-h anh sẽ luôn đeo bao."

"Làm... làm... cái gì chứ..." Trâu ℳ_ô_п_🌀 nói năng lộn xộn: "Không làm..."

"Vừa nãy có phải em cũng rất 𝐬*ướ*n*ɢ không?" Hạ Vũ Châu hỏi cô.

Trâu 𝐌*ôռ*ɢ không muốn thừa nhận chút nào, không muốn thừa nhận rằng ban nãy cô đã 💲·ư·ớ·п·🌀 đến nỗi không biết phải diễn tả thế nào.

Hạ Vũ Châu một hai ép cô phải nói ra, anh nâng mặt cô lên, ⓗô·ռ lấy môi cô, ♓●ô●𝓃 đến nỗi đầu lưỡi cô cũng bắt đầu tê dại.

"Chúc mừng một chút cho lần đầu cao trào của 𝐌-ô𝐧-ɢ 〽️*ôռ*🌀 nào."

"..."

Phiền gần c♓ế.ⓣ.

Hạ Vũ Châu ôm cô nằm trong chốc lát: "Lát nữa em tự tắm được không?"

"Ừm." Trâu 〽️ôп·🌀 gật đầu.

"Anh sang phòng khác tắm, tắm với em thì anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu." Hạ Vũ Châu ♓*ô*ռ lên trán cô: "Anh đi trước."

Sau khi Hạ Vũ Châu đứng dậy, Trâu Ⓜ️ô●𝓃●🌀 còn nằm thêm một lúc.

Theo như những gì Nhậm Giáng Nhã nói thì hai người điên thật rồi.

Phải nói là Trâu 𝐌·ô𝖓·ɢ cảm thấy mình điên hoàn toàn, bởi vì trong giây phút kề cận với anh, giống như cô đã hy vọng Hạ Vũ Châu tiến vào.

-

Gia cảnh của Tiểu Hạ tốt thật đấy, ngày nào cũng có "thịt vụn" để ăn.

Bấm ngón tay tính một chút... không lâu nữa là có thể chính thức ăn "thịt" được rồi.

06/01/2023

2205 words

Chương (1-84)