C7: Còn sống
← Ch.06 | Ch.08 → |
Edit: Vũ Vũ
Trước lớp 11, giao thoa giữa Trâu Mông và anh chỉ có vậy, sau khi văn lý chia lớp, bọn họ một người học lớp tự nhiên, một người học lớp văn, tên của hai người đương nhiên cũng không xuất hiện cùng nhau trên bảng thành tích.
Thật ra có chia lớp hay không, từ sau kì thi trung khảo của lớp 10, cô cũng đã không nhìn thấy tên của Hạ Vũ Châu trong top 10.
Nghe nói anh thường xuyên nộp giấy trắng, còn nghe nói anh trốn học đánh nhau, đương nhiên tất cả những chuyện đó đều là nghe đồn, còn cụ thể ra sao Trâu Mông không có hứng thú.
"Cậu biết không, hôm nay Hạ Vũ Châu lại không tới trường, giáo viên bây giờ cũng mặc kệ rồi."
"Ngày nào cậu ta đến trường mới là kì quái đó"
Người đang nói chính là bạn học Nhậm Giáng Nhã ngồi cách Trâu Mông một lối đi, ngồi trước Nhậm Giáng Nhã chính là bạn cùng lớp hồi lớp 10, thừa dịp giờ ra chơi chạy tới mượn đồ, thuận tiện tìm cô ấy nói chuyện phiếm.
"Nhưng mà nhiều người thích cậu ta lắm, tại cậu ta đẹp trai."
"Xuỳ, nông cạn thật." Nhận Giáng Nhã nhớ tới tiết tiếp theo là môn toán, còn một đề toán chưa kịp làm, cô ấy quay người sang hỏi Trâu Mông: "Trâu Mông? cậu có thể cho tôi mượn bài được không? Tôi còn câu cuối chưa giải được."
Bạn học kia nghe thấy thì hỏi: "Cậu là Trâu Mông sao? Giáo viên lớp tôi rất hay nhắc đến cậu, nói bài văn nào của cậu cũng đạt điểm cao."
Trâu Mông hơi mỉm cười với cô bạn, đưa bài thi cho Nhậm Giáng Nhã, cũng không nói thêm lời nào.
Bạn học hé miệng, thì thầm với Nhận Giáng Nhã: "Lạnh lùng quá."
Ngày gặp lại Hạ Vũ Châu, anh thay đổi màu tóc thành màu xám trắng, trên mặt còn có vết thương đã bong vẩy.
Ngẫu nhiên thấy anh đi qua cửa sổ, màu tóc kia khiến người khác khó có thể bỏ qua.
Nhìn rất... trẻ trâu.
Chỉ khối lớp 10 thôi đã có hơn 600 học sinh, Hạ Vũ Châu đẹp trai nhưng không phải đẹp nhất, hơn nữa ngày càng kiêu ngạo phản nghịch, đích xác không phải hình tượng các nữ sinh thích. Lại không phải quay phim truyền hình, đa số các nữ sinh đều thích nam sinh có thành tích tốt lại văn nhã một chút.
Tới năm lớp 11, mọi người nhắc tới Hạ Vũ Châu chỉ mang theo những tiếc nuối, dù sao cũng là người đã từng đứng top 10 trên bảng thành tích.
Ban đầu tóc Hạ Vũ Châu màu trắng xám, nhuộm thêm rất nhiều màu nữa, hiện tại dừng lại ở màu vàng kim.
Anh đã rất lâu không tới trường học, lâu đến nỗi mọi người đều cảm thấy có phải anh định nghỉ học luôn không. Ngẫu nhiên xuất hiện ở trường, nhưng lúc nào người anh cũng có vết thương.
Về những lời đồn đãi của Hạ Vũ Châu thì có trăm ngàn loại, nhưng đa số đều nói anh trà trộn vào xã hội đen, đánh nhau ẩu đả, ăn nhậu chơi gái cờ bạc, nói những ngày anh không có mặt ở trường là vì còn bận ở đồn cảnh sát.
Trâu Mông cho rằng, cô và Hạ Vũ Châu cũng sẽ giống như cô và phần lớn các bạn học khác, không có gì giao thoa, mấy năm sau theo tự nhiên mà trở thành người dưng nước lã.
Mãi cho đến kì nghỉ hè lớp 11 để lên lớp 12.
Dựa theo truyền thống của trường cấp ba Tư Thành, kì nghỉ hè của lớp 11 lên lớp 12, phần lớn thời gian đều để học bù, thời gian nghỉ hè chỉ có 3 tuần, nghỉ 2 tuần đầu của tháng 7 cùng tháng 8 nghỉ một tuần, sau đó sẽ chính thức bước vào giai đoạn khẩn trương của lớp 12.
Tiếng oán than của học sinh rầm trời, khá vậy nhưng chỉ oán giận vài câu mà thôi, đến lúc đi học bù thì ai nấy cũng rất nghiêm túc.
So với học bù, việc làm Trâu Mông cảm thấy không tự nhiên chính là mấy ngày này em họ cũng ở nhà, nhìn một già một trẻ bà cháu tình thâm, Trâu Mông cảm thấy thật ghê tởm.
Chú là đến nhà ở rể, cho nên em họ cũng theo họ Trâu của cô, này đối với bà cụ cả đời chỉ muốn có cháu trai mà nói, không yêu chiều Trâu Nghị Viễn chẳng lẽ lại đi yêu chiều cô?
Mỗi ngày Trâu Mông đều đội ánh mặt trời chói chang đến thư viện ôn tập, chờ thư viện đóng cửa mới về nhà. Tận lực cố gắng ít tiếp xúc với người trong nhà. Rốt cuộc bà cụ kia chỉ khi nào cháu trai yêu quý chuẩn bị thi cử thì mới chịu vặn nhỏ âm lượng Tv.
Trâu Khiết có mở một quán ăn bán lẻ dưới tiểu khu, ngày thường bán một ít dầu muối tương dấm, lại giúp nhận chuyển phát nhanh, mấy năm nay ngành chuyển phát nhanh phát triển nhanh chóng, shipper cũng đều ship tận nhà. Nhưng nhiều khi có vài người không có mặt ở nhà để nhận hàng, Trâu Khiết liền bắt đầu kinh doanh như vậy, tiền kiếm được cũng không ít.
Thật ra Trâu Khiết đối xử với Trâu Mông cũng không tệ, cho nên Trâu Mông đối với cô mình là cảm kích, nếu không có Trâu Khiết, chỉ sợ cô không ở nổi trong căn nhà kia.
Trâu Khiết cũng biết cô không được tự nhiên khi ở nhà, vì thế bảo cô sau khi từ thư viện về thì trông quán giúp mình. Trong tiểu khu có rất nhiều người tan làm vào buổi tối, cho nên quán ăn thường mở đến tận 10 rưỡi, trong quán còn có một gian phòng nhỏ, Trâu Khiết vì để cô thoải mái hơn một chút mà còn lắp thêm một cái điều hoà.
Đương nhiên Trâu Mông cũng hiểu rõ, Trâu Khiết làm như vậy là bởi vì có chuyện cần cô giúp đỡ.
Năm nay Trâu Khiết còn chưa đến 40 tuổi, dáng người tốt, nhan sắc xinh đẹp. Trái lại chú Lưu Hải Phong thật sự không xứng với cô của cô. Trâu Khiết cũng biết rõ điều ấy, càng rõ hơn chính mình muốn cái gì, tỷ như có nơi mà Lưu Hải Phong không thoả mãn được mình, cô ấy đành phải đi tìm người khác thoả mãn cho mình.
Mỗi ngày Trâu Khiết đều rời khỏi cửa hàng lúc 7 giờ tối, sau đó 10 rưỡi Trâu Mông về nhà, Trâu Khiết cũng ở nhà. Ba giờ đồng hồ này chính là bí mật giữa hai người.
Ngẫu nhiên Lưu Hải Phong cũng tìm đến tiệm, Trâu Mông liền tìm cớ rằng cô mình đi chơi mạt chược, đi làm tóc làm móng, sau đó gửi tin nhắn cho Trâu Khiết.
10 ngày nghỉ rất nhanh đã hết, quay lại trường học ai nấy cũng căng thẳng. Học bù nên không cần tự học buổi tối, mỗi ngày Trâu Mông tan học lúc 4 giờ chiều, sau đó quay về tiệm trông coi.
Hôm nay có bão lớn, mưa sa gió giật, Trâu Mông kéo cửa cuốn, nhưng gió quá lớn khiến cửa kính va vào nhau kêu loảng xoảng.
Cả ngày hôm nay trời u ám, mưa tới hơn 9 giờ tối mới nhỏ dần, nhưng mưa gió to như vậy cũng có chỗ lợi, ít người lấy chuyển phát nhanh cũng ít cả người mua hàng.
Trâu Mông nhìn đồng hồ treo trên tường, còn hơn 1 giờ nữa mới đến giờ đóng cửa, cô còn có thể làm thêm một đề nữa.
"Loảng xoảng" một tiếng, cô vừa cầm bút đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, động tĩnh có hơi lớn, Trâu Mông quay đầu nhìn ra bên ngoài rồi nghĩ thầm, chắc lại sắp mưa to.
Cô lắc đầu để bản thân không phân tâm, nhưng mới làm xong một câu, còn chưa kịp viết đáp án, lại nghe thấy tiếng loảng xoảng.
"Hình như mình dọn hết đồ bên ngoài vào rồi mà." Trâu Mông đứng dậy, nói thầm một câu.
Đêm nay trời cực kì tối, bóng đèn của tiểu khu cũng bị cơn mưa tối nay làm hỏng, lúc này bên ngoài đen như mực, một người cũng không có. Lúc này Trâu Mông có chút khẩn trương, cô chậm rãi đi tới cửa, nhìn hai bên trái phải, thật sự chẳng có gì cả, mới vừa thảnh thơi chuẩn bị xoay người, cô phát hiện một bên cửa cuốn có gì đó.
Cửa cuốn màu trắng cho nên phía dưới xuất hiện một bóng đen cực kì rõ ràng, Trâu Mông mở đèn pin chiếu vào, trong nháy mắt cô hét lên: "A..."
Trên cửa màu trắng có một vệt máu đỏ đang trượt xuống, mà ở phía cuối vết máu còn có một người đang dựa vào.
Lúc này Trâu Mông vô cùng sợ hãi, nếu cô bình tĩnh thì hẳn là gọi cảnh sát hoặc 120, nhưng trong khi con người ta hoảng loạn, đầu óc sẽ rời nhà trốn đi, Trâu Mông dùng điện thoại soi đèn pin, nhưng một tay vẫn run rẩy vói vào túi để tìm điện thoại.
Đèn pin chiếu vào trên mặt người kia, đột nhiên cô phát hiện người này có chút quen mắt.
Bước nhỏ về phía trước ba bước rồi lại lui về phía sau một chút, xác nhận khoảng cách giữa hai người không quá nguy hiểm, ánh sáng hắt lên mặt người kia, tuy rằng trên mặt có rất nhiều vết máu, nhưng dựa vào màu tóc vàng kim và gương mặt đó thì Trâu Mông vẫn nhận ra.
"Hạ... Hạ Vũ Châu?"
Là anh sao? Hẳn là vậy
Người dựa vào cửa cuốn không có phản ứng gì, cô đành phải đi lên hai bước, có lẽ biết người kia là Hạ Vũ Châu nên nỗi sợ trong lòng Trâu Mông cũng giảm bớt, mà vì sao lại giảm đi cô cũng không hiểu.
Ngón tay cẩn thận để dưới mũi anh, vẫn còn hơi thở, tức là còn sống.
"Cậu..." Trâu Mông cũng không biết rốt cuộc là anh đang ngất xỉu hay bị làm sao
"Còn sống..." Anh gian nan phun ra hai chữ.
Trâu Mông thở dài nhẹ nhõm: "Tôi báo công an giúp cậu nhé?"
Hỏi xong những lời này, cô tự muốn cắn lưỡi mình. Thật ra cô không muốn báo cảnh sát, nếu vậy không phải cô sẽ phải đến đồn để lấy lời khai sao? Tối muộn như này rồi, thật là phiền phức.
"Không... nghỉ một lát..."
"À, được." Trong lòng Trâu Mông lúc này vô cùng không muốn quan tâm đến anh, cô đứng dậy đi vào trong tiệm, hy vọng anh nghỉ ngơi xong sẽ tự rời đi.
Trở lại trong tiệm, tiếp tục làm bài là không có khả nămg, Trâu Mông cất bút và sách vở đi, đem một đống đồ nhét vào cặp sách.
Trong lòng có hai người đang đối thoại, một cái không quá thiện lương nói: "Nhìn một chút đi, lỡ đâu lát nữa cậu ta chết ở ngoài đó thì sao?"
Một cái càng không thiện lương hơn nói: "Đi thôi, về nhà đi, liên quan gì đến cậu đâu."
Trâu Mông do dự trong chốc lát, cô cảm thấy mình vẫn còn thiện lương chán, cô quyết định đi xem xét người ngoài cửa một chút.
Hạ Vũ Châu còn nửa nằm nửa ngồi ở đó, mưa mới nhỏ dần không bao lâu lại bắt đầu nặng hạt hơn.
"Mưa to lắm, vào trong tiệm đi." Trâu Mông thử kéo tay anh, cô nghĩ chỉ cần vị này biểu hiện ra một chút cự tuyệt, cô sẽ lập tức xoay người bỏ về nhà.
Nhưng anh không làm vậy.
Cả người Hạ Vũ Châu không còn sức lực, lại rất phối hợp để cô đỡ vào trong tiệm. Sau đó anh cũng chỉ như thay đổi chỗ để nửa nằm nửa ngồi ở ghế trên.
Trâu Mông đi lấy một ly nước ấm, sau khi Hạ Vũ Châu uống vào mới có cảm giác được sống lại một chút.
Cái giá phải trả hôm nay là quá đắt.
2118 words
04/10/2022
← Ch. 06 | Ch. 08 → |