← Ch.69 | Ch.71 → |
An Tĩnh không biết làm thế nào đành đặt điện thoại xuống. Không hiểu chị cô và Lục Cách đang làm gì.
Cô sấy tóc xong, bất giác thấy rùng mình, bỗng cảm thấy trong phòng rất lạnh, liền đi chỉnh điều hòa tăng nhiệt độ lên.
Sau đó ngồi xuống bàn đọc sách, tay quay quay chiếc bút, khuôn mặt nhìn nghiêng xinh xắn trắng trẻo.
Lúc này cửa bị đẩy ra, hai cô bạn cùng phòng của cô người trước người sau quay về ký túc.
Hứa Tiêu Tiêu đẩy cửa ra, đặt túi đồ trên tay lên bàn, sau đó chạy thẳng tới chỗ điều hòa hóng gió, kêu lên: "Không được rồi không được rồi, thời tiết này quá nóng bức, An Tĩnh cậu không đi ra ngoài là rất sáng suốt."
Người cô ấy đầm đìa mồ hôi, quay người lại, quần áo cũng ướt mồ hôi.
An Tĩnh ngây người, quay lại lấy làm lạ hỏi: "Các cậu không ăn ở bên ngoài sao? Sao lại quay về nhanh như vậy?"
Dương Việt trả lời cô: "Vốn định ăn ở quán, nhưng ở đó không có điều hòa, hơn nữa xung quanh quả thực quá nhiều người, vừa chật chội vừa nóng bức, bọn mình bèn quay về."
Lúc đi vòng qua người cô, Dương Việt mở hộp nhựa mang về cho cô xem, rồi đặt một hộp trước mặt cô.
"Cái này mua cho cậu, không được bỏ bữa trưa, thời tiết nóng bức thế này cũng không biết mua cái gì, liền mua mì lạnh cho cậu."
An Tĩnh nhoẻn miệng, nhận hộp đồ ăn: "Cảm ơn cậu."
Vốn dĩ cô không muốn ăn, nhưng sau khi về ký túc bật điều hòa, tắm một cái mát mẻ sảng khoái, lại cảm thấy có chút đói bụng, dạ dày trống rỗng.
không kìm được cảm thán bạn cùng phòng thật chu đáo tốt bụng.
Cô mở hộp đồ ăn, miệng hỏi: "Chu Tây đâu, không về cùng các cậu à?"
"Ừ."
Hứa Tiêu Tiêu hóng gió một lúc, mới cảm thấy hơi nóng tan đi, cô ấy liền xắn tay áo ngồi xuống bàn, mở túi nilon: "Cậu ấy gặp bạn học cũ, bảo bọn mình về trước."
An Tĩnh gật đầu ừ một tiếng.
Mấy người bọn họ nói chuyện một lúc. Đột nhiên Chu Tây mở cửa, cửa bị đập vào tường phát ra tiếng động rất lớn.
Mấy người giật mình quay lại nhìn cô ấy, Hứa Tiêu Tiêu cau mày, vỗ vỗ ngực nói: "Làm gì thế, làm gì mà hớt ha hớt hải thế, bị cậu làm cho sợ chết khiếp."
Dương Việt vội kêu lên: "Này này, mau đóng cửa lại, hơi lạnh chạy hết ra ngoài rồi."
Chu Tây hổn hển ngây người một lúc, lúc ấy mới ồ một tiếng, tay chân luống cuống đóng cửa lại, sau đó đi tới chỗ bọn họ.
Hứa Tiêu Tiêu ăn một miếng mỳ, liếc nhìn cô ấy: "Sao thế, gặp ma à?"
"Nói linh tinh cái gì vậy." Chu Tây không bận tâm tới cô ấy, chạy đến bên cạnh An Tĩnh, quan sát sắc mặt của cô, thận trọng hỏi: "An Tĩnh, buổi trưa Trần Thuật đi đâu vậy?"
Mặc dù An Tĩnh thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như cậu ấy đi ăn với các bạn trong lớp thì phải."
Buổi trưa lúc tan học, cậu còn đặc biệt nhắn tin cho cô. Nói là không thể đi ăn với cô, vì lớp cậu có buổi liên hoan, không thể thoái thác được. Cậu còn tỏ vẻ không vui.
Chu Tây giãn lông mày ra: "Thì ra là vậy."
Hứa Tiêu Tiêu đi rót một cốc nước, nhân tiện khoác vai Chu Tây, lấy làm lạ hỏi: "Vì sao cậu lại hỏi Trần Thuật nhà người ta?"
Chu Tây do dự, không biết có nên kể hay không. Cuối cùng vẫn không kìm được lấy hết dũng khí nói ra: "Lúc nãy, mình đang nói chuyên với bạn cũ thì vừa hay Trần Thuật cùng một đám người đi ra khỏi trường."
An Tĩnh gật đầu, chăm chú ăn mỳ lạnh trong bát, vừa ăn vừa trả lời: "Chắc là bọn họ đi ăn cơm."
"Chắc là vậy." Chu Tây ghé sát lại nói: "Quan trọng là mình còn nhìn thấy bên tay phải Trần Thuật có một cô gái, đi rất gần cậu ấy, cô gái đó rất phiền phức, cứ ghé sát lại bên cạnh Trần Thuật bắt chuyện với cậu ấy."
Cô ấy nói chuyện với bạn học cũ của mình thì thấy Trần Thuật cùng một đám người đi tới. Vì cậu ấy quá nổi bật giữa đám đông nên nhìn một cái là nhận ra ngay.
Khi ấy, Trần Thuật nghiêng mặt, nói chuyện với một anh chàng bên cạnh, thỉnh thoảng cười cười, sau đó cô gái kia cứ đi sát bên cạnh, chốc chốc lại tham gia vào câu chuyện của họ. Cứ đòi xen vào cho bằng được. Trần Thuật cũng không bận tâm cô ta cho lắm.
An Tĩnh sững người, không biết phải nói gì.
Hứa Tiêu Tiêu nghe thấy vậy, hứng thú tám chuyện liền sống dậy: "Wow, cô gái đó là ai vậy?"
Dương Việt ngẫm nghĩ: "Chẳng phải lúc nãy An Tĩnh đã nói rồi sao, Trần Thuật cùng ra ngoài ăn cơm với mấy người bạn cùng lớp, lẽ nào cô gái kia cũng học khoa Tài chính?"
An Tĩnh cụp mắt xuống, nói: "Chắc là vậy."
Bởi vì cô không nhìn thấy tận mắt nên không tiện đưa ra kết luận gì.
Chu Tây lại thêm một câu: "Cô gái đó khá là xinh đẹp, dáng người cũng rất đẹp."
Hứa Tiêu Tiêu nghiêm mặt, bận tâm tới chuyện đó hơn cả An Tĩnh. Cô ấy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại lên tìm kiếm gì đó.
Dương Việt nhìn sang: "Chơi gì vậy?"
Hứa Tiêu Tiêu nghiêm nghị đáp: "Chơi cái gì, mình nhớ mấy hôm trước trên diễn đàn có một bài viết về một cô gái của khoa Tài chính, còn có cả ảnh nữa. Để mình tìm lại."
Dương Việt nắm bắt lệch trọng tâm: "Vì sao cậu hay lên diễn đàn thế?"
Hứa Tiêu Tiêu hứ một tiếng: "Có thông tin quan trọng nào không biết đều có trên đó."
"Này, đây rồi." Cô hạ thấp điện thoại xuống cho mọi người nhìn, chỉ tay vào màn hình: "Này, có phải cô gái này không? Cô ta chính là hoa khôi của khoa đó, tên là Từ Ninh."
An Tĩnh tò mò nhìn sang.
Trong ảnh là một cô gái tay ôm sách, gương mặt khá xinh đẹp, mặc váy liền màu trắng, mái tóc đen dài đến eo. Nhìn bề ngoài vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.
Chu Tây rất tức giận: "Vì sao người này lại như vậy chứ, rõ ràng đã biết người ta có bạn gái rồi, lại còn ra sức sán lại gần, không biết xấu hổ."
Trần Thuật và An Tĩnh thường xuyên sánh đôi với nhau.
Huống hồ bọn họ đều rất tự nhiên, không giấu giếm gì cả, từ những cử chỉ hành động như nắm tay là có thể biết được Trần Thuật đã có bạn gái rồi.
Hơn nữa đây còn là mối tình kéo dài từ thời cấp ba đến bây giờ. Vì thế có rất nhiều người tò mò, lén lút chạy tới lớp của bọn họ để hỏi ai là An Tĩnh.
An Tĩnh cũng không bận tâm tới những điều đó, chỉ sống tốt cuộc sống của mình. Nhưng không ngờ cái cô Từ Ninh này rõ ràng đã biết người ta có bạn gái rồi, mà còn cố tình bám riết, Chu Tây còn nhìn thấy cánh tay của cô ta sắp khoác tay Trần Thuật luôn rồi. May mà vẫn là Trần Thuật khẽ nhíu mày, lẳng lặng tránh né.
An Tĩnh không nói gì, chỉ ngồi ở chỗ của mình tiếp tục ăn mỳ lạnh. Bên trong có thêm ớt và lạc, mùi vị rất đậm đà. Mặc dù ngoài mặt cô không bận tâm, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, đan xen với tâm trạng phức tạp.
Cuối cùng, An Tĩnh đã hiểu được vì sao Trần Thuật nhất định phải chụp tấm ảnh ấy, lại còn bắt cô khi nào có con trai tới tỏ tình thì giới thiệu với bọn họ đây là bạn trai của mình.
Người khác ngang nhiên không chút giấu giếm dòm ngó bạn trai của bạn, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.
Sau khi ăn xong, cô đi vứt rác giúp mọi người. Sau đó quay về ký túc, xem giờ, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không kìm nén được, nhắn tin hỏi cậu đang làm gì.
Trần Thuật nhanh chóng nhắn lại.
"Vẫn đang ăn cơm."
Cô nằm trên giường, đọc tin nhắn một lúc. Cuối cùng đặt điện thoại xuống, xoay người một cái.
Mùa hè nóng nực khiến người ta lười biếng. An Tĩnh hai mắt nhắm hờ, suy nghĩ một số chuyện, trong phòng vô cùng mát mẻ, dễ chịu, cô liền ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Ngày hôm sau, lúc thức dậy cô liền cảm thấy có gì đó không ổn. Đầu óc khó chịu, toàn thân mệt mỏi. Cô vội vàng vệ sinh cá nhân, uống một cốc nước thật to, thầm nghĩ chắc là không sao.
Hứa Tiêu Tiêu thấy sắc mặt cô tái nhợt, vẻ mặt yếu ớt, không kìm được khoác vai cô, lo lắng hỏi: "An Tĩnh, cậu làm sao đấy."
An Tĩnh lắc đầu, day day đầu khẽ nói: "Chắc là hôm qua bật điều hòa cả đêm, lại quên không đắp chăn nên bị cảm lạnh."
"Thế cậu có cần đến bệnh viện không?" Dương Việt ghé sát lại trước mặt cô, đưa tay sờ trán cô, "Hình như hơi sốt."
An Tĩnh đeo ba lô của mình, mỉm cười nói:
"Không sao đâu, đi thôi, đi học nào."
Sáng nay có bốn tiết. Đến tiết cuối cùng, quả thực cô không thể chịu được nữa. Đầu óc căng lên, tư duy cũng không còn tỉnh táo, toàn thân mệt mỏi rã rời. Cảm giác hình như nghiêm trọng hơn. Mũi cũng tắc nghẹt, rất khó chịu.
Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, cô mơ mơ màng màng đứng dậy.
Tiết học vừa rồi cũng không nghe giảng được bao nhiêu, đầu óc váng vất, chỉ muốn ngủ. Cô đeo ba lô đi ra khỏi lớp học, định hỏi Trần Thuật có rãnh không.
Đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm xong, bảo cậu đưa cô tới bệnh viện.
Cô đứng trong nhà ăn. Xung quanh người qua người lại, cười cười nói nói.
An Tĩnh đeo ba lô, không hề có cảm giác gì, chỉ cúi đầu, đứng trong góc cầm điện thoại. Cô gọi điện thoại cho cậu, mũi chân gạt gạt xuống mặt đất.
Trong điện thoại không có tiếng của Trần Thuật mà vang lên giọng nói thuê bao không liên lạc được. Cậu đã tắt máy.
An Tĩnh thở dài một tiếng. Cô cất điện thoại đi, cụp mắt nghĩ ngợi điều gì, khóe môi mím chặt.
Lúc này, vừa hay có người đi tới trước mặt cô, một cơn gió thổi qua, cười hì hì gọi tên cô: "Muốn tìm đại ca sao?"
An Tĩnh ngước mắt, thấy đó là bạn cùng phòng với Trần Thuật, trong lòng bỗng thở phào một tiếng, vội hỏi: "Cậu có biết Trần Thuật đi đâu không? Điện thoại của cậu ấy tắt máy rồi, mình không tìm được cậu ấy."
Tìm lão đại?
"Ồ." Anh chàng mặt baby gãi đầu, giọng điệu có chút cung kính: "Điện thoại của lão đại hết pin, chắc là bây giờ cậu ấy đang đi lấy sạc dự phòng ở ký túc, thế này nhé, để mình cùng cậu tới ký túc xá của bọn mình."
"Không cần đâu." An Tĩnh mỉm cười lắc đầu: "Mình biết đường mà, mình tự đi là được, không làm mất thời gian của cậu nữa, cậu đi ăn cơm đi."
Lúc mới nhập học, Trần Thuật đã đặc biệt đưa cô tới ký túc của cậu, ít cũng phải đến bốn, năm lần rồi.
Anh chàng mặt baby gật đầu: "Vậy thì được."
An Tĩnh vẫy tay chào tạm biệt cậu ta, rồi một mình đi về phía trước.
Anh chàng mặt baby lúc này quay đầu lại nhìn theo bóng cô, không khỏi cảm thán.
Đây chính là cô gái mà Trần Thuật ngày đêm mong nhớ, nhìn bề ngoài có vẻ dịu dàng kín đáo, vậy mà lại trị cho Trần Thuật ngoan ngoãn nghe lời.
Cao thủ. Quả thực là cao thủ.
---
An Tĩnh đi về phía ký túc xá của bọn họ.
Trên đường đi, mặt trời thiêu đốt, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, bóng nắng loang lổ nhảy nhót dưới mặt đất.
Những bông hoa nhỏ bên đường e thẹn lấp ló vươn mình ra ngoài, tươi thắm mơn mởn, nhưng An Tĩnh không có tâm trạng thưởng thức, cô đưa tay lên trán che nắng.
Nóng nực cộng với nhức đầu, khiến cô cảm thấy toàn thân rất khó chịu. Cô khịt khịt mũi, bước đi thật nhanh. Đi đường tắt tới ký túc xá của bọn họ phải đi xuyên qua một con đường nhỏ. Trần Thuật đã chỉ cô đi đường này.
Ở đây rất yên tĩnh vắng vẻ, không có mấy ai qua lại, trong góc tường mọc đầy cỏ dại với sức sống mãnh liệt, trong đó còn có tiếng mèo kêu đầy biếng nhác.
Có một chú mèo chầm chậm bước đi, nằm sưởi nắng bên đường.
An Tĩnh khẽ dừng bước, có chút không biết phải làm thế nào, dừng lại quan sát một lúc. Bụng của nó căng tròn, rõ ràng là trong trường có người cho nó ăn.
Cô chỉ nhìn một lúc. Sau đó nhẹ nhàng đi vòng qua người nó, đi về phía trước.
Ra khỏi ngã rẽ, bỗng chốc tầm mắt trở nên thoáng đãng. Chỉ thấy người đứng ở cửa ký túc chính là Trần Thuật, lúc này cậu đang đứng quay lưng về phía cô. Lưng cậu thẳng tắp, đôi chân dài, đường nét đẹp mắt.
An Tĩnh mừng rỡ đang định gọi cậu thì phát hiện cậu đang nói chuyện với người khác. Cô chỉ mấp máy khóe môi, không lên tiếng.
Vì cô bị che khuất bởi hàng cây um tùm rậm rạp, nên hai người kia không phát hiện ra cô.
An Tĩnh nghĩ một lúc, không đi tới làm phiền bọn họ. cô định đợi bọn họ nói chuyện xong sẽ đi tìm Trần Thuật.
Gió thổi tới mang theo cả hơi nóng, cô vén những lọn tóc bên tai ra phía sau, để lộ vành tai trắng muốt và cái cổ với đường nét tuyệt đẹp.
Chỉ nghe thấy giọng nói với vẻ khó chịu của Trần Thuật loáng thoáng vọng tới.
"Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
An Tĩnh cau mày. Vì sao Trần Thuật lại nói chuyện với người khác bằng giọng như vậy?
"Không có gì, mình chỉ muốn cùng cậu ăn bữa cơm mà thôi."
Cô đang nghĩ thì nghe thấy giọng nói của một cô gái, hoàn toàn không hề sợ hãi trước vẻ mặt của Trần Thuật mà vẫn tươi cười nói.
An Tĩnh như chợt nhận ra điều gì đó, cô khẽ nghiêng đầu. Ánh mắt vòng qua người Trần Thuật nhìn sang phía đối diện với cậu, phát hiện cô gái này hình như là cô gái trong tấm ảnh đăng trên diễn đàn mà cô thấy hôm qua, tên là Từ Ninh, Hứa Tiêu Tiêu đã đặc biệt tìm cho bọn họ xem, còn giải thích một hồi về lai lịch của cô ấy.
Chỉ nghe nói gia cảnh không hề đơn giản.
An Tĩnh cảm thấy bản thân cô ta hình như còn xinh hơn trong ảnh.
"Cô không hiểu sao?"
Trần Thuật hừ một tiếng, cao giọng nói: "Tôi đã nói là tôi không muốn ăn cơm riêng với cô." Cậu nhấn mạnh từ riêng, ngừng lại một lúc, lại trầm giọng nói: "Hơn nữa tôi đã nói rồi, tôi có bạn gái rồi."
Từ Ninh không chịu lùi bước: "Mình biết."
Cô ta ngừng lại một lát, rồi dài giọng: "Mình biết hai người ở bên nhau từ cấp ba lên đại học, chuyện này không hề dễ dàng, quả thực mình rất khâm phục hai người, cũng rất ngưỡng mộ hai người. Nhưng..."
Cô ta đi tới trước mặt cậu, tự tin ngẩng đầu: "Vào đại học rồi, cậu sẽ phát hiện ra người tốt hơn, ví dụ mình cảm thấy bọn mình rất xứng đôi, cho dù ngoại hình hay gia cảnh cậu không cảm thấy vậy sao?"
Trần Thuật khẽ nhếch mép, có chút giễu cợt: "Không."
Từ Ninh cũng không tức giận, chỉ cười nói: "Không sao, mình chỉ muốn cậu nhìn thế giới này nhiều hơn, cuộc sống sau này còn dài, hai người có thể đến với nhau hay không, không thể chỉ dựa vào tình yêu, vì thế đừng dễ dàng đưa ra quyết đinh."
Trần Thuật lùi lại một bước. Cậu cúi đầu liếc nhìn điện thoại vừa mới mở máy. Phát hiện không có tin nhắn, cũng không có cuộc gọi đến.
Cậu quyết định cất điện thoại đi, đôi lông mày nhíu lại. vẻ mặt vừa bình tĩnh lại vừa lạnh lùng: "Không cần nhìn nữa, bây giờ tôi có thể nói với cô một cách rõ ràng rằng, cả đời này tôi chỉ thích một mình cô ấy mà thôi."
Từ Ninh sững người, định nói thêm điều gì đó. Nhưng Trần Thuật không cho cô ta cơ hội, cậu nhanh chóng nói: "Tôi suy nghĩ rất rõ ràng, rõ ràng hơn cô gấp vạn lần. Trong cuộc đời mình tôi chỉ yêu cô ấy và yêu mỗi cô ấy mà thôi, lúc đầu tôi khổ sở lắm mới có thể theo đuổi được cô ấy, bây giờ càng không thể buông tay được."
Tiếp đó cậu gượng cười cụp mắt xuống nói: "Nếu chia tay, cũng chỉ có thể là cô ấy nói chia tay với tôi."
Nụ cười trên môi Từ Ninh dần dần tan biến, nhìn Trần Thuật với ánh mắt phức tạp.
Trần Thuật lạnh lùng nhìn lên, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lời nói thì không ẩn chứa chút tình cảm nào, cậu nói: "Vì thế, phiền cô sau này hãy giữ khoảng cách với tôi."
An Tĩnh siết chặt tay, trái tim thắt lại.
Nghe thấy những lời này cô không muốn nghe thêm nữa.
Cô cất bước đi về phía Trần Thuật, trong lòng cấp thiết muốn làm điều gì đó.
← Ch. 69 | Ch. 71 → |