← Ch.019 | Ch.021 → |
-"Nguyệt, mày là con khốn nạn.."
-"Trả lại anh An cho tao, mày thật độc ác..."
-"Cô là con quỷ mới đúng, loại vô học, cô đáng phải vào tù."
....
Tiếng kèn, tiếng trống, tiếng khóc lóc của cái Vi, cái Mai, của ba mẹ anh, mọi người đều nhìn mình như một con quái vật, tất cả chỉ trích mình, trứng thối, cà chua, rau nát, ... tất cả cứ nằm người mình mà ném.
-"Chị, chị ơi..."
Giọng nói dễ thương khiến mình bừng tỉnh.
-"Chị gặp ác mộng à?"
Mình từ từ tỉnh táo lại, thở phào nhẹ nhõm. Phải, là ác mộng. Mình mơ anh cưới con bạn thân nhất của mình, sau đó chiều anh tới gặp mình thì bị mình đâm tới chết.
Nghĩ lại, giờ vẫn rùng mình.
Cô gái ấy mặc áo blouse trắng, vừa ân cần hỏi thăm, vừa tháo kim truyền ở tay mình.
-"Chị nghỉ ngơi thêm lát nữa ạ, chắc chị còn sốc lắm..."
Mình nhìn xung quanh, là bệnh viện sao?
-"Giờ thời buổi sợ thật đấy, may mà anh chị không sao, mọi người cũng khuyên anh nhà chị báo công an nhưng anh bảo không mất gì nên thôi..."
-"Công an... công an... gì?"
-"Chị không nhớ gì ạ?"
-"Mình... mình không rõ nữa..."
-"Chắc chị bị choáng nên tạm thời quên, nhà anh chị bị trộm đột nhập!"
Trộm đột nhập ư? Sao mình không có kí ức gì vậy? Anh nữa... anh đâu rồi...
Thấy mình hoang mang quá, y tá an ủi.
-"Thôi chị ạ, chị thế này không sao là may rồi, anh thì giờ không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa rồi..."
-"Cô bảo cái gì? Tính mạng... tính mạng..."
-"Anh nhà chị mất nhiều máu quá, phải cấp cứu, giờ chắc cũng được chuyển về phòng hồi sức phía Tây rồi, tới muộn một chút chắc..."
Mình run cầm cập, không kịp nghe thêm điều gì nữa, vội vàng lao ra khỏi giường.
Trộm?
Là trộm thật?
Cớ sao mình cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Chuyện đó, giấc mơ đó, sao lại chân thực đến thế?
Ngẫm nghĩ, suy xét,
Không phải là trộm...
Là mình,
Không phải chứ?
Giá như là ác mộng...
Cuộc đời, có bao nhiêu lần giá như... nước mắt rơi, đau xót...
Ngoài việc anh chết, mọi thứ đều là sự thật. Mình đã tự tưởng tượng anh cưới cái Vi, rồi cứ thế lao vào tấn công anh.
Lúc đó, mình đã rất hung dữ... con dao... cũng rất sắc...
Bước chân mình, chậm dần, chậm dần. Mình chẳng còn tý tự tin nào để đối diện với anh nữa.
Rất nhiều người, ngay cả chị gái ruột, họ bảo mình bị hâm, mình không tin.
Nhưng tới giờ, mình cảm thấy hình như là đúng, mình điên rồi. Điên nặng rồi.
Một con người bình thường, có thể tự ảo tưởng ra chuyện người yêu đi lấy vợ rồi đập phá, hành hung vậy không?
Xót xa, cay đắng...
Mình đứng trước phòng hồi sức, khẽ nhìn anh qua khe cửa, gương mặt ấy, xanh xao đến chạnh lòng, bờ vai ấy, băng trắng quấn chằng chịt.
Mình chỉ biết bịt miệng để khỏi nấc lên.
Cũng may, cũng may không phải là tim...
Trên đời, có đứa con gái nào độc ác như vậy không? Đến chính mình cũng không thể tìm ra lý do nguỵ biện cho bản thân...
Mình nên làm sao đây?
Vừa điên vừa ác, chết đi cho rảnh nợ, đúng vậy, còn sống làm gì?
Sống để hại người tốt quanh mình ư?
-"Nguyệt..."
Tiếng anh, rất yếu.
Mình nhớ anh lắm, lo cho anh nữa, muốn lao tới ôm anh, nhưng mình có tư cách gì để vào trong đó? Mình cứ chần chừ, dằn vặt.
-"Nguyệt!"
Anh gọi, lần nữa.
-"Lại đây em..."
← Ch. 019 | Ch. 021 → |