Nội bộ quan thị pt (2)
← Ch.115 | Ch.117 → |
Giản Tuyết Ngưng bình thản ngồi xuống uống trà, trong khi Quan tổng và nội gián kia lại khá là lo ngại mà đứng ngồi không yên.
"Hai người không cần căng thẳng, tôi còn chưa nói gì mà."
Đúng lúc này, Quan Kính Khải chạy một mạch tới tập đoàn thì lên thẳng phòng chủ tịch và được cô thư ký mở cửa vào ...
"Tiểu Ngưng, ba..."
"Ồ, anh tới rồi à?"
Quan Kính Khải thở nhẹ một hơi muốn thì thầm to nhỏ với Giản Tuyết Ngưng nhưng có vẻ mọi chuyện đi ngược lại.
"Chẳng phải Quan tổng đây rất muốn gặp Eirlys sao?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
2. Nếu Như Anh Yêu Em
3. Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét
4. Hoa Kiều
=====================================
Quan tổng ngạc nhiên khi Giản Tuyết Ngưng lại biết chuyện của ngài Eirlys khiến ông phải suy nghĩ kỹ lưỡng mới ngờ ngợ ra sự thật.
"Không lẽ ... Eirlys là...?!"
Giản Tuyết Ngưng chỉ nở một nụ cười lịch sự như lời hồi đáp ...
"Không cần ngạc nhiên như vậy, hôm nay cháu tới chỉ là muốn gặp người đang ở sau lưng Quan tổng thôi. Còn về dự án đầu tư, thì với thân phận là Eirlys cháu xin từ chối hợp tác."
"Tiểu Ngưng. ?"
Giản Tuyết Ngưng hướng ánh mắt sắc lạnh về phía người nội gián kia buộc anh phải quỳ xuống xin tha tội.
"Tiểu Ngưng, chuyện gì cũng có thể bàn bạc hay là chúng ta từ từ trao đổi lại ..."
"Không cần đâu."
Quan tổng ra hiệu với Quan Kính Khải vì điều kiện giữa hai bên mà khuyên nhủ Giản Tuyết Ngưng ...
"Tiểu Ngưng, ông ấy đích thực là có sai nhưng mà tình hình của tập đoàn gần đây đúng là có phần tụt dốc. Em đừng vội từ chối, có vấn đề nào thì anh và ông ấy sẽ sửa ngay. Vả lại, anh và Reina còn đang chờ cơ hội từ em không phải sao?"
Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ tới Reina mà trầm ngâm, Quan tổng ngồi một bên như trông thấy tia hy vọng.
"Được thôi. Nhưng mà, Eirlys cũng muốn ra điều kiện với Quan tổng ngài."
"Cô cứ nói."
Nét mặt của Quan tổng liền thay đổi vì điều kiện mà Giản Tuyết Ngưng đề ra, ngay cả Quan Kính Khải cũng ngỡ ngàng theo...
"Điều kiện này ắt là không làm khó Quan tổng ngài đâu, phải không?"
Một lúc sau, cả Giản Tuyết Ngưng và Quan Kính Khải cùng ra ngoài nhằm để Quan tổng bình tĩnh suy nghĩ lại điều kiện kia.
"Anh không cảm thấy khó chịu chứ? Về điều kiện tôi đưa ra?"
Giản Tuyết Ngưng mở lời khi thấy Quan Kính Khải trông sầu não hơn hẳn ...
"Đương nhiên là không, ngược lại là đằng khác. Tình hình tài chính của Quan thị đã khó mà trụ vững, nếu như được thu mua về dưới trướng của Giản thị thì khả năng vực dậy sẽ có hy vọng hơn."
"Vậy nếu ba của anh không đồng ý thì sao?"
Quan Kính Khải trở lại với hai lon nước ngọt trên tay từ máy bán nước tự động ...
"Tâm huyết của ông ấy đều dồn ở đây, nếu tập đoàn có đường sống thì nhất định sẽ đồng ý thôi."
"Nếu là vậy, anh có muốn quay lại điều hành không?"
Lời đề nghị từ Giản Tuyết Ngưng như mang đến một tia sáng cho Quan Kính Khải...
"Anh cũng biết tôi vốn đã nhiều việc, mỗi nơi đều cần một người tin tưởng để điều hành. Quan thị vừa là nhà vừa là nơi anh làm việc bấy lâu nên ít nhiều anh sẽ hiểu rõ cơ chế hoạt động hơn tôi, đây xem như cũng là một cơ hội để trụ cột gia đình như anh thể hiện năng lực riêng của bản thân."
"Cảm ơn em, Tiểu Ngưng."
Quan tổng bên trong phòng thoáng đau đầu thở dài nhưng suy cho cùng để Giản thị thu mua lại sẽ là con đường cuối cùng để Quan thị tồn tại, ông trở ra ngoài tìm Giản Tuyết Ngưng mà phản hồi.
"Giản tiểu thư, ta đồng ý với điều kiện của cô."
"Quan tổng không cần quá buồn, sau ba năm nếu có thành tựu thì Quan thị sẽ được tách riêng khỏi Giản thị ngay."
Sau khi hai bên ký hợp đồng thành công thì Giản Tuyết Ngưng tiếp tục đến trụ sở Giản thị tại Bắc Kinh này.
"[Hình như đây là lần đầu mình tới chi nhánh này, đúng không nhỉ?]"
Giản Tuyết Ngưng mãi chìm vào suy nghĩ của bản thân thì bỗng từ cổng ra vào xuất hiện một cô gái với khuôn mặt vừa sợ hãi vừa bỏ chạy mà bất cẩn va trúng cô ...
"Tôi xin lỗi cô, cô cứu tôi với. Làm ơn. /!"
"Cô bị làm sao thế?"
Cô gái nọ đang muốn giải thích thì đằng sau hiện diện thêm hai người ...
"Xin lỗi nhé cô gái, người này là của chúng tôi. Mau đưa đi. //"
Vị công tử ra lệnh cho tay vệ sĩ đi cùng dùng sức lôi kéo cô gái kia, nhưng lại bị Giản Tuyết Ngưng ngăn cản.
"Cô gái này là bạn của tôi..."
Vệ sĩ nhìn sang ánh mắt ý chỉ tiếp tục của vị thanh niên mà ra tay với Giản Tuyết Ngưng, nhưng rất nhanh cô đã chiếm thế thượng phong hạ gục tay vệ sĩ...
"Cô... cô biết tôi là ai không hả?"
"Anh thấy tôi có đang quan tâm anh là ai à?"
Hai người bảo vệ trước cửa tòa nhà Giản thị trông thấy hỗn loạn nên vội vàng đến xem tình hình ...
"Này, tới đúng lúc lắm. Mau bắt cô ta lại đi. //"
Giản Tuyết Ngưng thả tay vệ sĩ nằm lăn lốc về hướng của vị thanh viên đang kêu gào kia, đúng lúc trợ lý Doãn nhận được tin liền chạy nhanh xuống đón cô.
"Tiểu thư, xin lỗi tôi xuống trễ."
"Tiểu thư?"
Hai người bảo vệ cúi đầu lễ phép khi nhận ra thân phận của Giản Tuyết Ngưng, còn vị thanh niên nọ thì càng bất ngờ hơn.
"Cô không sao rồi chứ?"
Giản Tuyết Ngưng điềm đạm hỏi han cô gái vừa bị sợ hãi một phen và nhận được cái gật đầu không sao, đồng thời cùng trợ lý Doãn vào bên trong phòng họp riêng của tập đoàn.
"Này, tiểu thư là tiểu thư nào thế?"
Lâm thiếu gia vẫn chưa biết Giản Tuyết Ngưng là ai nên hỏi thẳng trợ lý Doãn.
"Cô ấy là con gái của chủ tịch_Giản Tuyết Ngưng tiểu thư."
"Người thừa kế ngoại lệ của Giản thị?"
Lâm thiếu gia há hốc mồm trước lai lịch của Giản Tuyết Ngưng, vốn anh nghĩ rằng sau khi chủ tịch Giản nhập viện thì ba của mình sẽ lên ngang hàng nên mới có sự hống hách của anh hôm nay. Thế mà vận mệnh xui rủi khiến anh gặp trúng ngay người không nên gây sự nhất, và có lẽ sẽ không có kết quả tốt.
← Ch. 115 | Ch. 117 → |