Chuyện bí mật ở trong phòng
← Ch.04 | Ch.06 → |
Ngày tiếp theo là chủ nhật, Trần Tri Tri ngủ thẳng đến hơn mười giờ mới tỉnh.
Không có Qua Qua buổi sớm đánh thức nên cô rất không quen, từ ăn sáng đến ăn cơm trưa, rồi đến xem ti vi, chơi máy vi tính, cô cảm giác trong phòng như thiếu hụt thứ gì đó, làm việc thật sự cũng không thấy hăng hái.
Buổi trưa cô nhận được một cuộc điện thoại của mẹ gọi tới.
Mẹ lại hỏi cô chuyện chia tay của cô và Chu Đông. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Cô đã trăm ngàn lần giải thích rằng là do cô cố ý muốn chia tay, hơn nữa cô còn phát hiện ra tính nết của hai người không hợp nhau.
Mẹ luôn luôn không tin, luôn thuyết giáo với cô cái gì mà Chu Đông có điều kiện tốt, tại sao không chịu giữ anh ở lại? Tình cảm gần mười năm, tại sao có thể nói cắt là cắt, còn hỏi có phải Chu Đông đã có bạn gái mới hay không? Nếu không tại sao cô lại nói phải chia tay kiên quyết như vậy chứ? diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Cuối cùng còn nói yêu cầu Chu Đông gọi điện thoại để bà hỏi một chút.
Lúc đầu bà còn tận tình khuyên ngăn cô, sau đó lại bắt đầu mắng cô.
Nói cô đần, tính tình yếu ớt, đang ở trong phúc mà chẳng biết, sau này hối hận cũng không kịp.
Cô chỉ vâng một câu còn lại chỉ nghe không nói, nghe mẹ nói xong cô chỉ có vâng vâng dạ dạ. Dù sao mẹ cô cũng là bậc trưởng bối trong nhà, nếu không để cho mẹ nói hết, mẹ có thể bị cô làm cho phiền muộn chết mất.
Sau khi cúp điện thoại của mẹ, Trần Tri Tri không muốn cả ngày làm ổ trong nhà nữa.
Vì vậy cô triệu tập hai người bạn tốt, bốn giờ chiều ra quán cà phê tán gẫu.
Bạch Tề bạn tốt nhất của cô từ hồi còn học cao trung (trung học bậc cao đẳng), đến bây giờ cũng không ai bằng. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Còn Khâu Đình cũng là bạn học từ thời cao trung, lại có duyên phận cùng lên đại học, cho đến bây giờ làm cùng ở công ty, thật sự là chị em tốt. Cho nên gọi hai người kia đến, rốt cục cô có thể nói ra những buồn bực mà mẹ đã gây ra cho cô.
Dĩ nhiên, cũng không phải là cô nói một mình, mà là cả ba người cùng thao thao bất tuyệt kể ra một số chuyện về công việc của mình, rồi chuyện tình cảm.
Thực sự là điều khó tránh khỏi, ở nơi thành phố lớn thế này, bất cứ ai cũng có đã từng trải qua một thời nhớ nhung, không xúm lại để giãi bày thì không thể được.
Trần Tri Tri thích nhất là được cùng những người bạn tri âm tri kỷ cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
"Cho nên mới nói, mẹ cậu mới mắng cậu đầu óc không hoạt động, sợ cậu sau này sẽ hối hận, cho nên định hẹn Chu Đông ra ngoài để nói chuyện với nhau, giải quyết giúp mâu thuẫn cho cậu đúng không?" Bạch Tề đặt ly cà phê xuống, cô có một mái tóc quăn màu nâu mềm mại, cao một thước sáu tám, cân nặng cũng chỉ có 99 cân. (01kg ở Trung Quốc tương đương 0, 5 kg theo tiêu chuẩn quốc tế)
Mặc dù hôm nay là Chủ nhật, nhưng cô vẫn mặc một bộ trang phục quản lý màu trắng, hai chân gác lên nhau một cách tao nhã.
Đối với Trần Tri Tri mà nói, cô chính là một phụ nữ khác người trong truyền thuyết, ra nước ngoài du học, sau khi trở về trực tiếp được tuyển vào làm việc trong một công ty nước ngoài, lương tháng một vạn đồng.
"Đúng thế!"
Cô đan mười ngón tay vào nhau đặt ở phía bên phải, hơi nghiêng người ra trước khẽ mỉm cười: "Thật ra thì bản thân tớ cảm thấy trong chuyện này nhất định có nguyên nhân của nó, ai bảo cậu bỏ Chu Đông, một người vừa giàu có, vừa cao ráo đẹp trai, lại còn là một quan lớn nữa chứ."
Trần Tri Tri mắt trợn trắng.
"Này... Cậu thật sự chia tay với Chu Đông, không có ý định tái hợp lại nữa sao?" Lời nói này là của Khâu Đình, cô thuộc tuýp người có tính tình và phong cách điển hình của cô con gái rượu. Cũng giống như Trần Tri Tri, cùng là người phương nam, sau khi tốt nghiệp đại học ở lại nơi này làm việc, trưởng thành gần như theo quỹ đạo của đời người, chỉ có điều so với Trần Tri Tri thì tính tình từ tốn hơn rất nhiều.
"Gần như vậy."
"Tại sao, chẳng phải từ hồi còn học cao trung, hai người đã ở cùng một chỗ rồi đó sao? Hơn nữa Chu Đông lại rất thích cậu, mấy lần trước tớ thấy tình cảm của hai người còn tốt như vậy cơ mà, sao có thể... ?!"
Trần Tri Tri lắc đầu một cái, không nói ra cụ thể câu chuyện, nghiêng người nâng ly cà phê lên.
Sau đó cô nhận được ánh mắt của Bạch Tề đưa tới, ý chỉ Khâu Đình.
Cô im lặng nhướng mí mắt lần nữa.
Khâu Đình hiển nhiên không hề chú ý tới, cô nắm chặt hai tay, nhỏ giọng nói: "Khi đó tớ vẫn luôn rất hâm mộ hai người. Hai người vẫn luôn là một hình mẫu về tình yêu ở trong lòng tớ. Trước kia tớ cũng không bao giờ tin vào tình yêu, nhưng hồi học cao trung nhìn thấy hai người, tớ liền cảm thấy... ưm... thật hạnh phúc, trên thế giới vẫn có thể có hai người như vậy. Vẫn thích đối phương mà không hề thay đổi, vẫn đối xử rất tốt với đối phương. Hơn nữa các bạn cùng học hồi đại học của chúng ta, sau khi tốt nghiệp không lâu lắm cũng đã liền chia tay, chỉ có hai người vẫn còn bên nhau. Điều kiện của Chu Đông lại tốt như vậy, còn mua được phòng ốc ở chỗ này, tớ còn tưởng rằng hai người sắp kết hôn đấy."
"Không thể nào. Cậu đã nghĩ quá đơn thuần rồi."
"Hả, vậy thì là thế nào?" Khâu Đình gật đầu một cái, vén tóc vào bên tai: "Có lẽ tớ thật sự quá đơn giản chăng. Nhưng tớ vẫn chưa thể nào hiểu được tại sao hai người phải chia tay?"
Trần Tri Tri ngập ngừng trong chốc lát mới đáp lại: "Ham muốn chiếm giữ của anh ấy quá mạnh mẻ."
"Ham muốn chiếm giữ sao?" Khâu Đình ngẩn ngơ, hồi lâu mới phản ứng lại được: "Đây không phải chứng tỏ anh ấy thích cậu sao?"
Trần Tri Tri lắc đầu một cái, đặt ly cà phê xuống, "Không phải vậy. Là từ trong suy nghĩ của anh ấy đã cho rằng tớ không hiểu một cái gì hết, cũng không thể quyết định được bất cứ điều gì hết. Cho nên trong mọi chuyện anh ấy đều luôn lao tâm khổ trí làm thay tớ, ngược lại tớ cảm thấy mình rất lệ thuộc vào anh ấy, tưởng như cả đời này cũng không thể nào rời bỏ anh ấy được. Hơn nữa việc tớ muốn chia tay cũng không phải là một ngày hai ngày đâu. Trước kia tớ từng đề cập với anh ấy một lần rồi, anh ấy nói là không cho phép. Các cậu buồn cười lắm phải không? Tại sao ngay cả chuyện chia tay anh ấy cũng dùng một câu trả lời đúng theo khuôn mẫu như thế. Tại sao anh ấy lại không từng hỏi lại tớ một câu, tại sao lại nói chia tay với anh ấy?"
Trần Tri Tri nói giống như vẫn đang còn rất tức giận vậy.
Tất cả mọi người đều rất hợp ý nhau, không ai nói nữa.
Khâu Đình gật đầu một cái, đứng dậy, "Tớ đi nhà vệ sinh một chút."
Bạch Tề nhìn bạn đi xa, nhẹ nhàng nói: "Khẳng định cậu ấy vẫn còn đang nhớ đến Chu Đông, cậu vừa nhắc tới Chu Đông ánh mắt của cậu ấy liền mất tự nhiên."
"Ừ." Trần Tri Tri gật đầu một cái, cô cũng đã nhìn ra, ngồi lùi sâu vào trong ghế sa lon.
"Tớ thật bội phục cậu ấy, thầm mến Chu Đông lâu như vậy, mà vẫn còn có thể chung sống hòa bình với cậu, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn không hề biểu lộ ra điều gì. Đến ngay bản thân tớ, khẳng định luôn là tớ không làm được."
"Cô ấy không muốn tạo nên gánh nặng cho chúng ta. Cho nên mới vẫn một mình chịu đựng." Ánh mắt đặt vào hình ảnh dãy núi màu lam in trên ly cà phê truớc mặt, Trần Tri Tri chậm rãi nói: "Thật ra thì tớ cảm thấy cậu ấy tốt vô cùng... Có thể kết hợp với Chu Đông cũng không tồi."
"Lời thật lòng chứ?" Mười ngón tay Bạch Tề đan vào nhau ôm vào trên đầu gối, nhìn cô cười.
"Đương nhiên là thật rồi, cậu không cảm thấy vậy sao? Trong công việc luôn từ tốn khoan thai, khi nói chuyện giọng nói cũng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, chưa bao giờ làm cho người khác không thoải mái. Hơn nữa cậu ấy thích Chu Đông lâu như vậy mà cũng chưa từng biểu lộ. Nếu như Chu Đông kết hợp với cậu ấy, nhất định sẽ thoải mái hơn nhiều, sẽ không giống như tớ, lần nào cũng làm cho anh ấy bất mãn mà lại không biết làm thế nào." Trần Tri Tri nói xong liền thở dài một hơi: "Có lẽ cuộc sống của anh ấy cũng sẽ tương đối khá hơn một chút."
"Đột nhiên tự kiểm điểm lại mình như thế, xem ra cậu còn rất quan tâm đến anh ấy!"
Trần Tri Tri không trả lời.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |