Lần gặp mặt thế kỷ của hai người
← Ch.02 | Ch.04 → |
Edit: YintingCuối cùng vẫn là Triệu Vĩnh Thành chủ động bắt chuyện.
【Cô có thể giới thiệu cụ thể hơn về bảo hiểm tai nạn được không? Tôi rất bận, lại thường xuyên phải đi công tác. 】Tuy rằng tự trù ẻo bản thân là không tốt, nhưng đành phải làm vậy để lùa vợ vào tròng.
Hà Điềm Nguyệt nhanh chóng dán thuật ngữ được copy từ Google vào khung chat. Triệu Vĩnh Thành nhận được đoạn tin nhắn dong dài cho có lệ, vừa nhìn là đã thấy giống gạt người, đương nhiên anh không hài lòng.
【Có thể nói cho tôi những điểm cụ thể hơn được không?】
Sau khi suy nghĩ, Triệu Vĩnh Thành lại nhắn thêm một câu. 【Tốt nhất là gửi tin nhắn thoại ấy. Tôi vừa mới tan làm, mắt rất mỏi. 】
Thế mà lại có người chủ động muốn nghe giọng nói? Hà Điềm Nguyệt kinh ngạc! Nhưng khách hàng là thượng đế mà.
Vì vậy cô uống một ngụm nước, hắng giọng, dùng chất giọng nhẹ nhàng để giải thích. Khi gửi đi, hầy, cừ quá, nói dài tận hai phút.
【Ừ, cảm ơn cô. Tôi nghe xong sẽ trả lời. 】 Còn thêm một cái emoji che mặt cười nữa.
Hà Điềm Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy phần thắng đang ở trước mắt rồi!
Triệu Vĩnh Thành bấm vào tin nhắn thoại từ Điền Điền, một giọng nữ trong trẻo, mềm mại bắn thẳng vào tim anh như lúc sáng.
Làm "họa mi" cực kỳ hưng phấn.
Cũng may là anh đã về phòng rồi, chứ không thì chết.
Triệu Vĩnh Thành cầm điện thoại di động, vội vàng bước vào phòng tắm xa hoa, nóng lòng muốn cởi quần ra. Sau đó hưng phấn mà tự thẩm, nhân sinh của anh còn chưa được trải qua cảm giác xuất tinh vào sáng sớm, lần này phải bắn cho thỏa mãn.
Cứ vậy, trong phòng tắm vừa có một giọng nữ vang lên không ngừng, đan xen với giọng nam rên rỉ, thở dốc thật gợi cảm.
Sau khi tinh dịch hoàn toàn được bắn ra hết, Triệu Vĩnh Thành tắm gội sạch sẽ một lần nữa rồi mới ra.
Anh không lau khô thân thể, cũng không mặc áo choàng tắm, những giọt nước chảy dọc xuống theo cơ thể săn chắc, cơ múi rõ rệt của anh.
Rơi xuống cơ bụng, rồi theo lông tóc rậm rạp cuốn đi sự kiêu ngạo mềm mại của anh.
Anh dùng khăn bông quấn trên cổ, tùy ý lau đầu, sau đó từ từ thong thả trả lời tin nhắn cho tiểu Điền Điền của anh.
【Tôi đã nghe rất kỹ càng, cảm thấy nó rất phù hợp với tôi. Hay là chúng ta hẹn thời gian gặp mặt để ký hợp đồng?】 Càng nhanh càng tốt! Triệu Vĩnh Thành nói thêm trong lòng.
Hà Điềm Nguyệt nhịn cảm xúc kích động xuống, rụt rè nhắn ok. Còn thêm nhãn dán con mèo thả tim nữa.
Tôi không cần con mèo hôn tôi, chỉ cần Điền Điền hôn để "cứng".
Triệu tổng cũng thật tài giỏi, chỉ dựa vào giọng nói đã xác định đó là người phụ nữ của mình, ngộ nhỡ đầu bên kia là cô gái xấu đau xấu đớn, xấu vô địch, thì anh thật sự có thể "đi vào" sao?
Cũng hên là tác giả đại nhân thương tình, mới cho anh một tiểu tiên nữ như vậy, được chưa!
Triệu tổng: Chẳng phải do cô cho lão tử thân phận tồi tàn như thế à, đến nỗi để lão tử mang danh liệt dương nhiều năm như vậy!!
///
Hai người thống nhất gặp mặt vào thứ ba, cũng chính là giữa trưa ngày mai, ở gần chỗ công ty của Hà Điềm Nguyệt.
Ban đầu Hà Nguyệt Điềm căn cứ vào tâm lý của khách hàng, định đến công ty của Triệu Vĩnh Thành ký hợp đồng, nhưng bây giờ Triệu Vĩnh Thành chưa thể ngả bài được.
Lỡ như đang ngồi mà cả đám nhân viên khom lưng gọi sếp, thế chả phải rất khó xử sao?
Hơn nữa anh cũng muốn xem xem cái công ty bảo hiểm gì đó sắp ra mắt tại thị trường Mỹ là cái công ty chết tiệt nào mà dám lừa lọc vợ anh!
Lần đầu tiên trong đời, Triệu Vĩnh Thành không có mặt ở công ty trong giờ hành chính. Trong văn phòng, từ thư ký đến trợ lý đều nhất chí cho rằng, tổng tài của bọn họ chắc chắn đang đi chữa trị bệnh liệt dương rồi.
Ở một mặt nào đó, thì suy đoán của họ có vẻ rất hợp lý!
Chỉ là khiến trái tim nhỏ của Triệu tổng hơi đau.
Sáng nay anh cố tình dậy thật sớm, để làm gì vậy, đương nhiên là để ăn diện rồi!
Đừng xem thường người đàn ông có 30 cái xuân xanh, nếu bây giờ không ăn diện kỹ càng, thì có khả năng anh phải đợi thêm cả đời nữa!
Vì vậy, tất cả quần áo trong tủ đều được Triệu Vĩnh Thành lôi ra thử một lần, ghét bỏ tây trang quá cứng nhắc, lại không thích đồ thể thao quá bình thường. Tóm lại, trong lòng anh cực kỳ muốn vứt đống đồ hiệu này vào sọt rác.
May mắn thay, cuối cùng Triệu Vĩnh Thành chọn được chiếc áo sơ mi trắng, phối với quần tây đen, nhìn thon thả, chân dài hẳn ra. Sau đó anh chải ngược phần tóc mái, xịt một chút nước hoa nam, trông trẻ ra cả vài tuổi.
Triệu tổng đứng trước gương, tự luyến một hồi rồi mới lấy điện thoại, đặt một phòng riêng ở nhà hàng đã hẹn trước đó.
Chê cười rồi, họa mi ngóc đầu thì chỉ cho Tiểu Điềm Điềm xem thôi!
Hà Nguyệt Điềm thì không chuẩn bị gì nhiều, chỉ trang điểm nhẹ nhẹ một xíu, cũng không thay bộ đồ công sở. Trùng hợp cũng là một chiếc áo sơ mi trắng và váy đen dài đến gối.
Ở một góc nhìn nào đó, hai người đã ăn ý mà mặc đồ đôi với nhau!
Nội tâm Triệu tổng: Kỹ năng mặc đồ đôi, đạt √.
///
11 giờ, Triệu Vĩnh Thành đến phòng riêng, sau đó gửi định vị cho "Điền Điền".
Hà Nguyệt Điềm nói cho ông chủ về chuyện này, ông chủ lập tức vẫy tay để cô đi gặp khách hàng.
Tay phải cô cầm túi nhỏ, tay trái ôm tài liệu.
Hùng dũng oai vệ, hiên ngang bước trên sông Áp Lục. À không, là bước vào nhà hàng.
Triệu Vĩnh Thành nghe tiếng gõ cửa nhẹ, đồng thời một giọng nữ vang lên: "Triệu tiên sinh, tôi đến rồi ~" Khi hai người nói chuyện phiếm thì đã hỏi tên nhau.
Anh hít sâu, thuận tiện an ủi "cậu nhỏ" cô đơn đang không kìm chế được, rồi mới ra mở cửa.
Ấn tượng đầu tiên của Hà Nguyệt Điềm về Triệu Vĩnh Thành là cao, bản thân cô chỉ cao mét sáu mà Triệu tổng thì gần mét chín.
Kế đến là đẹp trai, không, không chỉ là đẹp trai, mà còn có cảm giác thanh cao quý phái nữa.
Thế ấn tượng đầu tiên của Triệu Vĩnh Thành về Hà Nguyệt Điềm là gì?
Ngọt, thật là cmn ngọt.
Không chỉ giọng nói ngọt, mà ngoại hình cũng vậy.
Đều là kiểu mà anh và cả "cậu em" của anh yêu thích!
Triệu tổng mau mau chóng chóng đón Điềm Điềm vào phòng.
Kế đến là khoảnh khắc lên sàn của anh!
///
Nội tâm Triệu tổng: Lúc nào tôi cũng sẵn sàng để lên sàn!
← Ch. 02 | Ch. 04 → |