← Ch.18 | Ch.20 → |
"Anh đi đây!"
Kiều Ưu Ưu vẫn cuộn tròn trong chăn, không động đậy gì.
"Anh đi thật đây!"
"Đi thì đi đi, tốt nhất là đừng có mà quay lại nữa!" Kiều Ưu Ưu nằm ở dưới chăn, rầu rĩ trả lời. Đúng thật là chỉ giúp anh ta thỏa mãn, trời tối như vậy rồi mà lại còn quay người đi mất, để lại một đống hạt giống trên người cô, thật là người đàn ông vô lương tâm!
Trử Tụng mặc xong quần áo, ngồi xuống bên giường, ôm lấy cô qua lớp chăn, trong giọng nói chất chứa đầy sự dịu dàng: "Tối nay anh phải bay tuần đêm, từ lúc bước vào nhà họ đã liên tục gọi điện giục đi rồi. Ưu Ưu, em nghỉ sớm đi."
Máy bay, máy bay, anh cứ đi theo cái máy bay của anh đi! Đi mà ngủ cùng máy bay, bảo máy bay sinh con cho anh đi! Kiều Ưu Ưu túm chặt ga trải giường, chỉ muốn xé cái ga ra thành nhiều mảnh.
Anh nhìn thấy cô không giãy giụa nữa, cũng không nghe thấy cô nói gì nữa, cuối cùng vẫn đi mất, căn phòng trống vắng chỉ còn lại một mình cô. Kiều Ưu Ưu cuốn chăn thật chặt quanh người, rõ ràng là trong căn phòng rất ấm áp, nhưng sao cứ có cảm giác lạnh lẽo vô cùng. Tối qua anh ôm cô ngủ, hôm nay cô chỉ còn biết ôm cái gối!
* * *
Cuộc sống của Kiều Ưu Ưu rất đơn giản, cô ở nhà lên mạng, ngủ, xem ti vi, hoặc gọi điện thoại buôn chuyện với bạn. Bữa trưa được một anh lính trong doanh trại mang tới đưa cho cô, bên ngoài quá lạnh, dù được đặt bên trong hộp giữ nhiệt nhưng khi cầm vào nhà nó cũng đã nguội đi không ít. Kiều Ưu Ưu thơ thẩn nhìn đồ ăn đang quay tròn trong lò vi sóng. Trử Tụng đang làm gì? Đang bay sao? Mỗi ngày cô đều có thể nghe thấy tiếng động cơ máy bay, nhưng lại không thể nhìn thấy hình dáng chiếc máy bay, lúc này chẳng biết anh đang trốn trong đám mây nào?
Sau khi ngủ trưa, Kiều Ưu Ưu cảm thấy có chút bức bí, nhìn ra cửa sổ lại thấy ngoài trời đang có tuyết. Kiều Ưu Ưu mặc quần áo thật dày, đội mũ và đeo găng tay nhìn như một con gấu, bước từng bước xuống nhà.
Ngoài trời lạnh như cắt, chỉ có thể để hở đôi mắt ra ngoài, nhìn thế giới đang bị bao phủ bởi một màu xám. Khung cảnh bên ngoài khu tập thể rất đẹp, chỉ là khi đến mùa đông, cây cối đều đã rụng hết lá, thảm cỏ đã trở thành một khoảng màu nâu vàng, sắc xanh duy nhất còn tồn tại chính là những hàng cây bùi tía.
"Cô ơi!"
Đột nhiên có giọng nói của một cô bé gọi cô, Kiều Ưu Ưu không chắc chắn có phải đang gọi cô hay không, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn. Đó là một cô bé chừng năm, sáu tuổi, mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu hồng, đội mũ len màu hồng và đeo khăn quàng cổ màu trắng. Khuôn mặt trắng trẻo phúng phính, cái mũi đỏ lên vì bị lạnh, đôi mắt to tròn đang nhìn cô.
Kiều Ưu Ưu đi tới, khó khăn ngồi xuống để nhìn đối diện cô bé.
"Cô ơi, cô xinh thật đấy!"
Kiều Ưu Ưu trong lòng rất sung sướng, ngoác miệng ra cười, "Cám ơn cháu, cháu cũng rất xinh, tên cháu là gì?"
"Cao Nhiễm Nhiễm."
"Nhiễm Nhiễm." Kiều Ưu Ưu nói nhẹ, "Chào cháu, cô là Ưu Ưu!"
Kiều Ưu Ưu giơ bàn tay đang đeo găng thật dày ra, Cao Nhiễm Nhiễm vui vẻ đưa bàn tay nhỏ của mình ra nắm lấy, Kiều Ưu Ưu vuốt nhẹ mũ của cô bé, "Từ giờ trở đi, chúng ta đã là bạn rồi, người bạn nhỏ Nhiễm Nhiễm."
"Cô Ưu Ưu, người bạn lớn."
Kiều Ưu Ưu vừa nghe vậy liền bật cười, cái tên này dài thật. Nhưng đứa bé này thực sự rất đáng yêu, trên cái mũ len còn có hai cái tai gấu.
"Cháu có lạnh không?"
Nhiễm Nhiễm lắc đầu: "Cô Ưu Ưu, cô có lạnh không? Nếu cô lạnh, có thể cùng cháu chạy bộ. Bố cháu nói, tập thể dục sẽ không lạnh nữa."
Chạy bộ? Kiều Ưu Ưu bao năm qua chưa chạy bộ bao giờ, đến cái máy chạy bộ cũng chưa từng tập, nhưng lời đề nghị của cô bé bất ngờ khiến cô muốn thử xem sao.
"Được thôi, Nhiễm Nhiễm đưa cô chạy cùng với nhé!"
"Vâng. Cô cứ theo cháu." Nhiễm Nhiễm kéo tay cô, quay người chạy hướng về phía cửa lớn khu tập thể.
Bọn họ chạy rất chậm, Ưu Ưu nhìn thấy người bạn nhỏ ở bên cạnh là cảm thấy thích, "Nhiễm Nhiễm, lạnh thế này sao cháu lại tự chạy ra ngoài?"
"Bà nội cháu đang ngủ, cháu thấy tuyết rơi nên trốn ra ngoài chơi."
"Như vậy không được đâu, lúc nữa bà nội ngủ dậy không tìm thấy cháu sẽ rất lo lắng đấy."
Nhiễm Nhiễm chạy chậm lại, cái đầu nhỏ cúi xuống, "Bà nội không cho cháu ra ngoài chơi, bà nói bên ngoài rất lạnh."
Đúng là rất lạnh, âm mười độ C, đây chưa phải lúc lạnh nhất, sau một tháng nữa có lẽ sẽ còn âm hai mươi độ.
"Thế mẹ cháu đâu?"
Nhiễm Nhiễm càng cúi thấp đầu, dáng người nhỏ bé đứng dưới tuyết, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác đau lòng. Kiều Ưu Ưu nhận ra mình vừa nói điều không nên nói, kéo bàn tay nhỏ của cô bé nói: "Chẳng phải Nhiễm Nhiễm đang dắt cô đi chạy bộ sao? Chúng mình cứ chạy trước, một lúc nữa tuyết tích lại, cô nặn người tuyết cho Nhiễm Nhiễm, có được không?"
"Được ạ, được ạ, làm người tuyết. Bà nội lúc nào cũng nói trời quá lạnh, không cho cháu chơi tuyết. Tuyệt quá tuyệt quá, có thể nặn người tuyết." Nhiễm Nhiễm vui quá nhảy cẫng lên rồi chạy đi, Kiều Ưu Ưu nhìn dáng vẻ vui mừng của cô bé cũng cảm thấy mình được vui lây. Chạy bộ, đi dạo và nặn người tuyết là những việc đã từng khiến Kiều Ưu Ưu phải chau mày và cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng khi thực sự làm rồi thì cảm giác lại rất tuyệt.
* * *
"Nhiễm Nhiễm, đây là...?" Kiều Ưu Ưu chạy Đông chạy Tây dưới sự dẫn dắt của Cao Nhiễm Nhiễm, đi qua một cánh rừng rồi tới trước một bức tường lớn, hai người thở hồng hộc rồi ngước lên nhìn bức tường.
"Cô ơi, theo quan sát của cháu, bức tường này là thấp nhất rồi đấy, hơn nữa gần đây cũng không có ai đi tuần." Nhiễm Nhiễm hớn hở giải thích với Kiều Ưu Ưu phát hiện lớn của cô bé.
"Thế à? Vậy ở đằng sau bức tường là cái gì?"
"Là sân bay của doanh trại, cháu rất muốn vào xem nhưng bố cháu nói cháu còn quá nhỏ. Cháu muốn vào xem máy bay chiến đấu, máy bay chiến đấu ở trên ti vi đều rất đẹp."
Kiều Ưu Ưu nhìn bốn phía xung quanh, nghĩ ngợi chút rồi nói: "Nếu Nhiễm Nhiễm đã muốn xem như vậy thì cô sẽ nghĩ cách cho cháu, được không?"
"Được ạ! Cô thật tuyệt!"
Kiều Ưu Ưu được khen nên hơi đắc ý. Theo quan sát của cô thì bức tường này cao khoảng hơn hai mét, nếu tìm mấy viên gạch xếp chồng lên nhau, sau đó để Nhiễm Nhiễm trèo lên cổ cô thì chắc sẽ nhìn thấy bên trong có gì. Nghĩ là làm. Kiều Ưu Ưu và Nhiễm Nhiễm bắt đầu hành động, họ nhặt những viên gạch ở xung quanh lại, chạy đi chạy lại cũng không thấy mệt, cả người nóng rực.
"Cháu có lạnh không?"
Nhiễm Nhiễm lắc đầu nhanh như chớp, "Cháu không lạnh."
Xếp các viên gạch lên nhau được khoảng năm mươi cm, Kiều Ưu Ưu trèo lên trèo xuống thử vài lần, cảm thấy cũng đã đủ chắc rồi vui vẻ quỳ xuống, vẫy tay gọi Nhiễm Nhiễm: "Lại đây nào Nhiễm Nhiễm, cô cõng cháu, như vậy cháu có thể nhìn vào khung cảnh bên trong."
Nhiễm Nhiễm đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, mắt mở tròn nhìn Kiều Ưu Ưu, "Nhưng mà, cô thì làm thế nào?"
"Lần này Nhiễm Nhiễm xem, lần sau cô sẽ xem, được không?"
"Nhưng mà, nhưng mà, cháu không cõng được cô..." Nhiễm Nhiễm nói ngày càng nhỏ.
Kiều Ưu Ưu không nhịn được cười phá lên, hóa ra cô bé đang lo lắng điều này.
"Nhiễm Nhiễm yên tâm, lần sau cô sẽ tìm người khác có hình dáng to lớn."
"Vâng!"
"Lên đi. Cẩn thận nhé!"
Nhiễm Nhiễm trèo lên người Kiều Ưu Ưu, ngồi lên trên cổ cô, Kiều Ưu Ưu chống vào tường chầm chậm đứng lên. Lần này cô mới thấm thía sâu sắc bi kịch của cơ thể không được khỏe mạnh, cõng một đứa bé gái năm tuổi thôi mà khi đứng lên cô có cảm giác hai chân run rẩy. Trước kia những ngày được nghỉ cô đều ở nhà, không bước ra ngoài nửa bước, ra cửa thì đã có xe, đến đi siêu thị cũng ngại đường xa, chỉ muốn ngồi lên cái xe chứa đồ cho xong.
"Cô ơi, có phải cháu nặng quá không?"
"Đâu có, không nặng, vừa đủ. Nhiễm Nhiễm, bám chặt lấy áo của cô nhé, cô đứng lên đây."
"Vâng, cô cẩn thận nhé!"
"Được!"
Kiều Ưu Ưu cẩn thận chống vào tường rồi đứng lên trên gạch, mỗi bước chân của cô lúc này đây đều mang theo mơ ước của Nhiễm Nhiễm, tuy ước mơ này vô cùng nhỏ nhoi, nhưng cảm giác được người khác tin tưởng như vậy thực sự rất tuyệt.
"Cháu nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi, cô ơi, cháu nhìn thấy ở bên trong rồi."
Giọng nói tràn đầy vui sướng của Nhiễm Nhiễm khiến Kiều Ưu Ưu rất vui, cô thở dốc cười hỏi: "Bên trong đó có gì vậy?"
"Có... chẳng có gì cả..."
"Á? Sao lại thế?"
"Cô ơi, bên trong và bên ngoài đều giống nhau, chỉ toàn là cành cây, cỏ khô, những cái khác đều không có."
Trong giọng nói của Nhiễm Nhiễm có đôi chút thất vọng, khiến Kiều Ưu Ưu nghe xong chợt có cảm giác buồn. Bọn họ đã cố hết sức để nhìn vào bên trong xem có gì, kết quả lại là bây giờ, cái gì cũng chẳng có, sao lại không thất vọng cho được!
"Nhiễm Nhiễm đừng buồn, chúng ta có thể tìm chỗ khác, được không?"
"Có được không cô?"
"Đương nhiên là được rồi."
"Cô ơi, cô thả cháu xuống đi!"
"Ừ, cẩn thận nhé!"
Cũng may chồng gạch xếp rất vững, Kiều Ưu Ưu và Cao Nhiễm Nhiễm tiếp đất an toàn. Tuyết rơi ngày một lớn, trên đất đã dần có một lớp tuyết. Nhiễm Nhiễm có chút không vui, Kiều Ưu Ưu véo vào mũi cô bé, dỗ dành nói: "Tuyết rơi nhiều quá, chúng mình về cửa nhà nặn người tuyết được không?"
Trẻ con rất dễ dỗ, chỉ cần một câu đơn giản là có thể khiến nó vui rất lâu. Nghe lời đề nghị của Kiều Ưu Ưu, Nhiễm Nhiễm vui tới mức nhảy cẫng lên, đập tay nói: "Nặn người tuyết, cô Ưu Ưu thật tốt, hôm nay cháu vui lắm."
"Thế à? Cô cũng rất vui. Có mệt không?" Kiều Ưu Ưu và Nhiễm Nhiễm dắt tay nhau chầm chậm bước.
"Cháu không mệt."
"Thế, hay chúng ta thi chạy nhé?"
"Được ạ! Cô ơi, cháu nhất định sẽ thắng cô." Nhiễm Nhiễm tự tin nói rồi chạy trước.
"Này, vẫn chưa bắt đầu mà, cháu chơi ăn gian!" Kiều Ưu Ưu lắc đầu cười rồi đuổi theo sau.
Trử Tụng từ doanh trại đi ra thì nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ ở phía trước, khoảng cách giữa họ hơi xa nên anh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của hai người, anh cũng không để ý, cùng đi với anh là Triệu Kha và Dương Văn cũng không chú ý, ba người chỉ tập trung trò chuyện.
Kiều Ưu Ưu và Nhiễm Nhiễm dừng lại nghỉ ngơi trước cửa sân tập thể, Kiều Ưu Ưu bốc một nắm tuyết ném lên người Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm dĩ nhiên cũng không chịu đứng yên, cô bé cũng bốc một nắm tuyết rắc lên người Kiều Ưu Ưu, vội vàng chạy trốn khỏi bàn tay Kiều Ưu Ưu. Hai người cười nói và đuổi nhau ở ngay trước cửa tập thể.
Trử Tụng ngày càng tiến lại gần, nhìn thấy hình ảnh đó ngày càng quen thuộc, anh thậm chí không dám tin đó chính là Kiều Ưu Ưu. Đừng nói là tuyết rơi, đến trời nắng to cô cũng không thích đi ra ngoài. Nhưng lúc này trước mặt anh, cô đang nô đùa cùng với một bé gái rất vui vẻ, cười rất sảng khoái, tuy người cô mặc một chiếc áo lông vũ dày sụ, đeo thêm găng tay và đội mũ, cả người được bọc chặt lại nhưng Trử Tụng vẫn có thể nhận ra, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Kiều Ưu Ưu!
"Đây chẳng phải là Nhiễm Nhiễm sao?" Triệu Kha chỉ vào họ nói.
Dương Văn gật đầu, "Nhưng người ở bên cạnh là ai?"
"Đúng rồi, chưa từng gặp, không phải là trưởng đoàn mới tìm cho Nhiễm Nhiễm một người mẹ kế đấy chứ? Ái chà!"
Triệu Kha vừa mới dứt lời, Trử Tụng liền đập một tay thật mạnh vào phía sau đầu anh ta, không một chút nương tay.
"Sao anh lại tức giận? Chúng em cũng chỉ đoán thế thôi, không có giá trị tham khảo mà." Triệu Kha xoa đầu, lẩm bẩm bất mãn.
Dương Văn thông minh hơn, anh nhìn sắc mặt Trử Tụng, hỏi nhỏ: "Trung đội trưởng, nghe nói chị dâu tới thăm anh, người này, không phải là chị dâu chứ?"
"Ừ!" Triệu Kha tròn xoe mắt, trong lòng thầm nghĩ kiểu này chết rồi, chả trách anh ta đánh mình mạnh thế, nhất định là do mình nói sai rồi. Nhanh chóng ngẩng mặt cười nịnh nói: "Ha ha, trung đội trưởng anh đừng tức giận, lúc nãy em chỉ đùa thôi, anh đừng để ý."
"Cút đi!"
"Đúng là chị dâu à?" Triệu Kha cứng đầu hỏi tiếp.
Trử Tụng và hai người nọ ngày càng đi lại gần, Kiều Ưu Ưu đang cười thì nhìn thấy anh, đứng thẳng người kéo tay Nhiễm Nhiễm, thở nhẹ và nói: "Nhiễm Nhiễm muốn có người tuyết, nhưng em không biết làm, anh làm nhé."
Dương Văn và Triệu Kha nghe thấy giọng nói này đần người ra, không ngờ giọng của chị dâu lại hay đến vậy!
Trử Tụng bước lên phía trước, mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Ưu Ưu, nhìn tới mức khiến cô thấy ngại ngùng, Trử Tụng mới cúi đầu nói với Nhiễm Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, đợi tuyết ngừng rơi, chúng ta sẽ ra nặn người tuyết sau nhé, được không?"
"Á, bây giờ không được sao?"
"Bây giờ tuyết rơi nhiều quá, đợi ngày mai chú sẽ nặn cho cháu một người tuyết thật lớn."
"Vậy được ạ." Nhiễm Nhiễm hơi thất vọng, cúi đầu xuống.
"Bây giờ Nhiễm Nhiễm nên trở về nhà đi, bà nội có biết cháu đi ra ngoài chơi không?"
"À!"
Nhiễm Nhiễm giật mình: "Chắc là bà nội dậy rồi, cháu phải về đây, tạm biệt cô, tạm biệt chú." Nói xong, cô bé quay người chạy thật nhanh, nhưng mới chạy được hai bước lại quay lại, kéo tay Kiều Ưu Ưu, hỏi: "Cô ơi, cháu có thể tìm cô chơi cùng được không?"
"Tất nhiên là được rồi." Kiều Ưu Ưu kéo tay cô bé, chỉ về hướng nhà mình, đồng thời nói lúc nào cũng hoan nghênh cô bé tới nhà chơi.
Lúc này thì Nhiễm Nhiễm toại nguyện rồi, cô bé tung tăng chạy về nhà.
Triệu Kha và Dương Văn đứng ở phía sau thì thầm to nhỏ rồi lại gần nhìn kĩ Kiều Ưu Ưu, tuy cái mũ và khăn quàng khiến cô chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, nhưng khuôn mặt này lại làm hai người họ kinh ngạc. Họ vốn biết Trử Tụng đã kết hôn rồi, nhưng lại chưa biết vợ của anh trông như thế nào, anh keo kiệt tới nỗi đến ảnh của cô cũng không cho họ xem, hôm nay mới được nhìn thấy người thật, làm sao mà họ không kích động cho được?
Nhưng người này, tại sao nhìn lại thấy quen quen? Triệu Kha và Dương Văn nhìn nhau, hóa ra, mọi người đều có chung cảm giác này.
Trử Tụng kéo tay Kiều Ưu Ưu, hạ giọng nói: "Giới thiệu với em đồng nghiệp của anh."
Kiều Ưu Ưu lo lắng lùi về phía sau trốn tránh, "Không được đâu, em chạy cả một buổi chiều rồi, cả người toàn mồ hôi, lúc nãy còn suýt trèo tường nữa, bẩn thế này làm sao mà gặp ai được?"
"Em trèo tường?" Trử Tụng nghe xong liền chau mày, bóp chặt lấy ngón tay cô, nghiến răng nói ra vài từ: "Về nhà tính sổ với em sau."
Kiều Ưu Ưu chột dạ lè lưỡi.
"Hai người này là phi công chủ lực trong đội bay của anh, Triệu Kha, Dương Văn. Đây là vợ tôi!" Trử Tụng nói tới đây, hơi dừng lai một lúc, đôi mắt ánh lên niềm tự hào và sự ranh mãnh, sau đó cố ý nói lớn: "Vợ tôi, Kiều Ưu Ưu!"
← Ch. 18 | Ch. 20 → |