← Ch.08 | Ch.10 (c) → |
Bành Hạo Luân thừa nhận, đêm nay là anh cố ý làm cho Dương Hồng Hồng khó chịu.
Tuy rằng cô chưa đủ trình độ lừa gạt anh, nhưng cô có điều giấu diếm anh, gạt anh đáp ứng bạn đồng sự tham gia quan hệ hữu nghị, mặc dù là đi sung làm nhân số, trong lòng anh vẫn là rất không thoải mái.
Nhưng mà cô nói đúng, nếu trước đó anh biết chuyện này, nhất định sẽ phản đối không cho cô đi.
Anh không phải muốn hạn chế quyền lợi kết bạn của cô, mà cô đã là "Danh hoa có chủ", chuyện này nên được làm rõ, nghĩ đến ánh mắt của mấy tên đàn ông đó tràn ngập hứng thú cùng cảm tình với cô, anh liền một bụng hỏa.
Sự thật lăn lộn ở trong xã hội nhiều năm như vậy, công phu mặt ngoài anh có thể làm được rất khá, đêm nay xuất hiện ở trận hội ái hữu trong ktv kia, anh chuyện trò vui vẻ, tự nhiên hào phóng, mục đích quan trọng nhất đương nhiên là "thị uy" với đám đàn ông này, nói rõ Dương Hồng Hồng là người của anh, ai dám từng bước vượt qua Lôi Trì, cũng đừng trách anh trở mặt!
Về phương diện khác, anh cũng muốn ở trước mặt đồng sự cô lưu lại ấn tượng hoàn mỹ, hy vọng mấy cô gái này sau này tiến hành hoạt động thì đừng đánh chủ ý lên cô nữa.
Trước mặt người khác, anh nhã nhặn lễ độ; đợi đến khi ở một chỗ với cô, cơn tức trong lòng anh hoàn toàn tăng lên, giận đến mức thật muốn đánh lên cái mông nhỏ của cô một trận, cũng giận đến mức muốn bắt lấy cô hôn tàn ác.
Khi chưa có biện pháp khống chế tức giận trong lòng, anh không dám nói nhiều lời với cô, muốn chờ mình bình tĩnh lại sẽ đến xử lý chuyện này, không nghĩ tới cô lại chạy tới ấn chuông cửa, mặc áo ngủ, sợi tóc rối tung, nhìn vẻ mặt của anh rụt rè, có chút ngốc lại vô cùng vội vàng giải thích với anh.
Cô giải thích với anh, tim anh cũng đã mềm đi, lại tức mình sao dễ dàng tha thứ cho cô như vậy. Anh không phải là muốn cho cô một chút giáo huấn, để cho cô ngoan ngoãn một chút sao?
Anh còn chưa có quyết định nên làm như thế nào, thì cô đã muốn xoay người tiến vào trong thang máy...... đây coi là cái gì?
Cô nói xong điều cô muốn nói, liền thoải mái lách người, trên đời này nào có chuyện tiện nghi như vậy? Một cảm giác không cam lòng lập tức dâng lên, càng lên càng cao, hại ngực anh căng đau, khẽ nguyền rủa, anh tháo khăn lông lớn bên hông ra, chộp lấy một cái quần ngủ, sau đó đuổi theo đi lên lầu.
Nhưng anh hoàn toàn không dự đoán được sẽ nhìn thấy cô co người dựa vào tường, giống đứa nhỏ không nhà để về......
Trái tim giống bị hung hăng nhéo một cái, anh nếm được tư vị đau lòng, nếu còn tức giận, cũng không phân rõ đến tột cùng là có vẻ giận cô nhiều, hay kỳ thật là giận chính mình.
Anh luôn luôn thông minh quyết đoán, sao nói đến chuyện yêu đương, lại bị một cô gái nhỏ chỉnh đến thất điên bát đảo?
Tình yêu vốn dĩ chính là như vậy sao? Chỉ cần trả giá, thì tất nhiên nóng ruột nóng gan, trở nên không giống chính mình lúc đầu......
Nhưng anh sẽ không cô độc! Nếu đã muốn hãm sâu như vậy, có thể nào không níu lấy cô cùng trầm luân?
Cho nên, hãy trầm luân đi! Cùng với anh trầm luân đi! Ai cũng không được rời khỏi ai, anh muốn cô toàn tâm toàn ý khát vọng anh, khát vọng đến không thể ức chế, mọi mặt đều không khống chế được......
Trong phòng ngủ chính tối sầm màu trắng làm chủ, trên chiếc giường kích thước lớn, người đàn ông cùng người phụ nữ thân hình trần truồng quấn quít lấy nhau.
Dương Hồng Hồng hai tay được tách ra đặt ở hai bên đầu, người đàn ông bú bộ ngực căng đau của cô, đầu lưỡi gảy đánh đầu v* xinh đẹp kia, sau đó dùng đôi môi nhấp nhấp, đem quầng vú nho nhỏ kia liếm ra một tầng nước bóng.
"Hạo Luân, buông em ra...... để cho em ôm anh, vuốt ve anh......" Cô khát vọng mà vặn vẹo thân thể, bộ ngực đau đớn được anh mút hôn đạt được thoải mái nho nhỏ, nhưng muốn đụng chạm dục vọng của anh giống như sóng to vọt tới, ngón tay của cô khát vọng đến đau đớn, anh cũng không chịu buông ra kiềm chế.
"Anh nói muốn phạt em thật tốt, không phải nói một chút mà thôi, Hồng Hồng, anh thật sự rất giận, rất giận, rất giận, em cảm giác được không?" Bụng dứơi của anh dán vào cô, sau đó chậm rãi cọ xát, dục vọng kiên đĩnh kia đã sớm giống như sắt bị hỏa thiêu nóng đỏ, làm phỏng da thịt non mềm của cô.
"Ừ......" Cô đương nhiên cảm giác được, dục vọng cùng lửa giận quấn quýt, cô bị vây hãm, chờ mong đựơc phóng thích, đồng thời cũng chờ mong anh phóng thích.
Đột nhiên, lực giam cầm cô không thấy nữa, cô mơ hồ trừng mắt nhìn, thứ cao lớn kia, thân hình tràn ngập sức mạnh nam tính rất nhanh đã trở lại bên người cô, co vươn tay muốn đụng chạm anh, cổ tay mảnh khảnh bỗng dưng bị chụp lại.
"Hạo Luân?" Cô sinh lòng mê hoặc, trong lúc nhất thời không thể phản ứng, chỉ có thể tùy ý anh mang càvạt tới, cột hai cổ tay của cô vào cùng nhau."Anh, anh làm gì?"
Thấy cô có ý giãy dụa, Bành Hạo Luân tiện tay chộp tới một cái áo sơ mi nam, xoắn thành một sợi dây nhiều nếp nhăn, lại đem hai cổ tay của cô quấn lấy chặt một chút.
"Hồng Hồng, không phải em muốn xin lỗi anh sao? Anh nhận xin lỗi của em, nhưng mà......" Tiếng nói của anh trở nên trầm thấp lại còn gợi cảm, từng âm tiết đều giống đang âu yếm cô.
"Nhưng mà cái gì?" Dương Hồng Hồng thở dốc không thôi.
Khoé miệng anh nổi lên nụ cười tà khí."Nhưng mà đêm nay phải chơi đùa theo phương thức của anh."
Trái tim cô nhảy thình thịch, da thịt mềm hồng phấn, tất cả đều là màu sắc của tình dục.
"Như vậy anh...... anh sẽ không giận sao?" Vẻ mặt cô có chút vô tội, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn ửng hồng thật sự rất có thể hấp dẫn ngừơi phạm tội.
Bành Hạo Luân tiến tới ngậm đôi môi anh đào của cô, hơi thở phun vào trong răng môi, "Đúng, như vậy anh sẽ không tức giận, em đáp ứng không?"
Trả lời anh là một tiếng thở dài thấp sâu kín, xem như ngầm đồng ý.
Dương Hồng Hồng chủ động ngậm đầu lưỡi tham tiến vào của anh, hai người ở trên giường càng ngày càng ăn ý, ăn ý hôn môi lại càng tốt đến không phản đối, giống nhau trời sinh cô chính là vì anh mà đến, mà lồng ngực của anh còn lại là cảng tránh gió duy nhất mà cô có thể hoàn toàn thả lỏng nghỉ ngơi.
Cô lại bị đẩy ngã, nằm dưới thân mình mạnh mẽ có lực của anh.
Bàn tay to cùng đôi môi của anh dùng phương thức thân mật nhất cúng bái thân thể của cô, cô nhịn không được mà nức nở, rên rỉ, hai tay bị trói buộc chặt, không có biện pháp giữ ý thức hành động, khiến cho cô bởi vì khát vọng muốn đụng chạm amh mà toàn thân đau đớn, chỉ có thể không ngừng đẩy cao thân thể dán chặt vào anh, dùng hai chân cọ anh.
Anh nóng bỏng mà lưu luyến âu yếm cùng mút hôn ở trước ngực cô một lát, lại chậm rãi lướt qua thắt lưng mảnh khảnh cùng bụng phẳng của cô, đầu lưỡi của anh xoay vòng ở trên cái rốn đáng yêu của cô, hôn thẳng xuống chỗ lõm xinh xắn mượt mà kia, hôn đến mức cô không biết nên làm thế nào mới tốt, lửa nóng trong cơ thể bùng nổ, cảm giác trống rỗng kia trở nên thật mạnh, uy hiếp muốn đem cô nuốt chửng.
"Hạo Luân, van cầu anh......" Đầu ngón tay của cô miễn cưỡng tham tiến vào trong tóc đen dày của anh, nhưng không có biện pháp níu chặt sợi tóc mềm mại này, cô muốn hôn môi anh, muốn cảm giác đầu lưỡi anh dây dưa, nhưng anh không chịu ngẩng đầu cho cô một cái hôn sâu.
Đầu của anh rời khỏi phạm vi hai tay đã bị trói buộc có khả năng chạm đến của cô, chuyển qua giữa hai chân cô.
"Trời ạ......" Hai chân bị vặn bung ra, cô cảm giác được đầu lưỡi anh tìm kiếm nhuỵ hoa nữ tính sợ hãi kia, tình dục quá mức này, lại làm cho cô giống như trong nháy mắt rơi vào trong biển lửa.
Anh nóng ướt liếm hôn dừng ở chỗ nhẵn nhụi của cô, bàn tay to nâng cao cái mông trắng của cô, chặt chẽ đem cô cố định.
Mặc kệ cô vặn vẹo, run rẩy như thế nào, nhưng cũng không có biện pháp né tránh.
Chân của cô không tự chủ được mà đặt lên bả vai rộng lớn của anh, đóa hoa tư mật hoàn toàn mở rộng ra với anh, ở dưới từng đợt trêu chọc đã tràn ra ái dịch có chứa mùi hương động tình...... lưỡi của ngừơi đàn ông tà ác mà tiến vào trong kẽ hoa nho nhỏ kia, anh chặn bắp đùi của cô, nếm hương vị của cô, hình ảnh kia so với trực tiếp giữ lấy cô càng sắc tình hơn.
Anh nói, anh muốn trừng phạt cô......
Dương Hồng Hồng cảm thấy chính mình thật sự bị "Tra tấn" sắp chết rồi, đặc biệt ngon tay dài của anh cũng tiến vào bắt nạt cô, ngón tay cái đè ép phần quá mẫn cảm của cô mà hiện lên viên châu màu đỏ tươi, ngón giữa lấy được thấm ướt nguyên vẹn, thong thả trượt vào trong thân thể cô.
"Hạo Luân......" Cô thét lên tên của anh, hai tay bị trói chặt đặt ở ngực của mình, như là muốn chống cự kích tình nổi lên mạnh mẽ kia, thắt lưng của cô không tự chủ được đong đưa theo tốc độ ngón tay đút vào của anh, toàn thân da thịt ửng hồng, ánh mắt sớm bốc cháy.
Anh dựa vào ngón tay cùng đầu lưỡi đã khiến cho cô đạt tới cao trào --
Một dòng thủy triều ấm áp theo giữa hai chân cô chảy ra, tay anh ướt đẫm, cô hình như nghe thấy chính mình kích tình mà quát to, đợi hết thảy bình ổn lại, lỗ tai của cô ông ông tác hưởng, gần như không nâng nổi nửa điểm khí lực, chỉ có thể xụi lơ. Tinh tế thở hào hển, mặc cho suy nghĩ chậm chạp bồng bềnh.
Ngừơi đàn ông ấm áp mà hôn cô, cô thuận theo hé miệng, để cho nụ hôn này của anh sâu hơn.
"Hồng Hồng, này chỉ mới là thứ đầu tiên mà thôi, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em đâu." Anh cười thấp giọng, động tác vuốt ve gò má ấm áp của cô thật dịu dàng, hơi thở nam tính gây cho cô cảm giác vô cùng an toàn.
Ngay sau đó, anh thay đổi tư thế, nửa nằm dựa vào tủ đầu giường, hơn nữa kéo cô đến bên hông mình.
"Đến há miệng ra." Anh nửa dụ dỗ, nửa ra lệnh, một tay cầm bộ phận nam tính sưng lên.
Dương Hồng Hồng choáng váng, khát vọng trong lòng thúc đẩy cô, vừa mới cao trào còn đang va chạm trong cơ thể, theo bản năng cô mở cái miệng nhỏ nhắn ra ngậm vật cứng nhô lên của anh, tay nhỏ bé không thể tự do hoạt động tận khả năng bao vây thật lớn của anh, khuấy động lên xuống.
Đỉnh khe hở nhỏ hẹp bóng loáng ở trong tiếng rên rỉ trầm thấp của anh chảy ra một chút chất lỏng màu trắng, cô nếm thấy có chút vị mặn, hơn nữa hình như còn trở nên lớn hơn, gân xanh bám vào mặt ngoài biểu hiện ra anh có bao nhiêu hưng phấn, cô mút, đôi môi co rút lại dùng sức, nghe được tiếng gầm nhẹ thống khổ của anh, cô cảm giác bộ phận nữ tính trong cơ thể lại tăng vọt, cảm xúc lại phấn khởi.
Anh nói muốn trừng phạt cô, nhưng mà cô cũng có sức mạnh khống chế được anh, điểm ấy gây cho cô tự tin thật lớn, vì thế cô càng ra sức lấy lòng anh, nếm thử rồi hoàn toàn ngậm của anh, sinh mệnh của anh ở trong miệng, trong tay cô, cô cũng muốn làm cho anh khuất phục.
Đột nhiên, Bành Hạo Luân rống lên một tiếng dã man, sắp chịu không nổi, vội vàng từ trong miệng cô rút ra, "Chết tiệt! Hồng Hồng, anh thật sự phải dạy cho em thật tốt!" Anh xoay người chặn cô, mặt đỏ bừng, một lần nữa lấy lại chủ quyền khống chế.
Hai tròng mắt của Dương Hồng Hồng bị nước che làm mơ mang, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng lộ ra nụ cười đắc ý.
"Đứa trẻ nghịch ngợm!" Bành Hạo Luân cười mắng một câu, một bàn tay lại lần nữa trượt vào giữa hai chân mịn nhẵn của cô, thẳng đến khi cô lại vì anh trêu chọc mà thất thần run rẩy.
Anh rốt cục nhắm ngay đóa hoa thần kia của mình, đồng thời tiến vào thân thể của cô, anh cũng không nháy mắt mà thưởng thức biểu tình biến hóa của cô, nhấm nháp nơi nhỏ nhắn của cô mang đến khoái cảm.
Anh gào thét, bắt đầu luật động, bên trong vách ấm áp của cô hoàn toàn bao vây anh, tựa như làn da tầng thứ hai chặt chẽ bao phủ của anh như vậy, không để lại chút khe hở.
Cô đem toàn bộ của mình ném vào trong ngọn lửa anh châm, anh yêu cô, đầu tiên là lòng người kinh, kỳ thật kết hợp như vậy có chút dã man, sức lực của anh đã khống chế cô, mỗi một cái va chạm đều kích lên tiếng vọng đáng sợ, nhưng mỗi phút mỗi giây đều đụng đến tình cảm ở sâu trong tâm linh cô.
Cô rên rỉ, theo luật động của anh mà bật ra tiếng kêu rên xấu hổ, thì thào nói lời khẩn cầu, thần trí mơ màng, trời đất đều xoay tròn, mà hai tay của cô vẫn còn bị trói buộc, không thể bám víu vào đồ vật để ổn định chính mình, cô có được, chỉ còn lại người đàn ông đang nồng nhiệt yêu cô......
Bỗng nhiên, cô bị ôm lên, hai chân giạng ra ở trên đùi anh ngồi xếp bằng.
"Hồng Hồng, ôm anh." Anh kéo tay cô, chui vào khuỷu tay cô vòng ra ôm lại, giống nhau là cô nhốt chặt anh.
Loại tư thế chồng lên nhau này làm cho anh nhập vào cô càng sâu, hai người ôm chặt lấy nhau, cô ở dưới trợ giúp của anh vặn vẹo eo mông, anh ở trong cơ thể cô, khuấy động non mịn của cô, khơi mào một đợt sóng rung động mất hồn.
"Hạo Luân...... Vì sao...... Chúng ta lại biến thành như vậy......" Cô dán chặt vào anh, hai vú mềm mại dán lên cơ ngực rắn chắc của anh, thân thể đẫm mồ hôi cùng anh giao hoan, những giọt mồ hôi này nhỏ như hạt châu mang theo hương vị tình dục, thấm vào trong gắn bó của bọn họ, lướt qua làm làn da bọn họ ửng hồng, thậm chí trượt vào giữa hai chân của hai người, mùi trở nên càng nồng đậm.
Bành Hạo Luân hiểu ý trong lời nói của cô, anh đem cô nhỏ nhắn cài chặt vào trong ngực, chống lên môi cô, khóe miệng hơi nhếch và nói nhỏ, "Em không thích sao?"
Anh trắng trợn bày ra dục vọng, không bị đạo đức ép buộc, nếu khát vọng, thì đem hết toàn lực đi tóm lấy, cả trái tim, toàn bộ linh hồn đều nhanh chóng bốc cháy lên, yêu phải dùng sức dã man như thế, tựa như muốn ở trong lòng cùng trên người đối phương hạ ấn ký......
"Hồng Hồng, em không thích sao?" Anh hỏi lại.
"Ừ......" Dương Hồng Hồng đặt đầu ở trên vai anh, thở dốc không thôi, thẹn thùng thừa nhận."Thích......"
Tiếp theo một cái chớp mắt, tiếng rên của cô chợt biến đổi, trở nên dồn dập mà bén nhọn, bởi vì ngừơi đàn ông chế trụ eo của cô kéo xuống, cố định cô chặt chẽ, sau đó nhô cái mông lên xâm nhập vào cô hơn, "Hạo Luân --"
Anh liên tục phát động công kích, từng đợt khoái cảm ăn mòn, làm cho cô phải liên tục cầu xin tha thứ.
Nhưng anh không chịu tha cho cô, ôm cô lại thay đổi một cái tư thế khác, làm cho cô nằm ngang một lần nữa, hai chân treo ở trên vai anh, cực độ vui mừng lại tới, từng trận co rút lại cùng đút vào liên tục, làm cho ý thức của cô càng lúc càng mờ nhạt, tầm mắt đánh mất tiêu cự nghiêm trọng, thân thể giống diều giấy nhẹ nhàng bay lên, đến tột cùng muốn bay đi đâu cô cũng không biết, chỉ biết được rất thoải mái, thoải mái đến độ làm cho cô không tự giác mà khẽ nấc, ngực phình lên tình cảm khó nói......
"Em yêu anh...... Hạo Luân...... em yêu anh......" Cô thì thào nói nhỏ, mơ hồ nghĩ, không biết đây là có phải là biểu đạt rõ ràng tâm ý của cô hay không.
Bành Hạo Luân không biết cô đã đạt tới lần cao trào thứ mấy, rốt cục cũng đưa ra kéo vào mấy cái mạnh mẽ mà có lực để cho chính mình ở trong thân thể tràn đầy dịch ấm của cô mà phóng thích.
Cổ tay bị trói cũng được mở ra, Dương Hồng Hồng biết có một đôi tay dày đang rửa sạch thân thể cho cô, đụng chạm dịu dàng kia làm cho cô không tự chủ được mà nâng lên khóe môi, cô hoàn toàn giao chính mình ra, thích ỷ lại vào ngừơi đàn ông này, thích anh đụng cô, hôn cô, yêu cô......
Cô thật sự mệt mỏi, vì thế, cô trầm tĩnh lại, an tâm ở trong ngực quen thuộc ngủ.
Lúc cô tỉnh lại, thì trong không khí bay mùi thơm cà phê, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, lúc này trên giường lớn chỉ có một mình cô, rèm cửa sổ nặng nề dày cộm bị kéo ra một phần ba, nắng sớm chiếu vào cuối giường.
Cô ôm lấy chăn ngồi dậy, giường lớn hỗn độn, ra giường nhiều nếp nhăn, lại nhắc nhở cô hoan ái kích thích điên cuồng tối hôm qua, quần áo của cô đã gấp xong đặt ở một góc trên sô pha, gương mặt cô đỏ bừng, mới xuống giường lấy quần áo, hai cái đùi giống nhau không phải của mình, nhưng vừa đứng lên thôi lại mềm ngã xuống, giữa hai chân mỏi đau từng trận.
Tối hôm qua thật sự vượt qúa! Cô che khuôn mặt nóng thở dài, nghe được có thanh âm đi vào, cô buông hai tay ngẩng đầu, thấy trong tay Bành Hạo Luân bưng một ly cà phê tựa ở cạnh cửa.
"Anh...... Sớm, sáng sớm." Cô thấp giọng ấp úng, có chút kích động mà kéo chăn tới ôm ở trước ngực.
Bành Hạo Luân chậm rãi đến gần, đặt cà phê lên tủ đầu giường bên cạnh, vươn tay nâng khuôn mặt cúi xuống của cô, cúi người nhẹ nhàng mổ cái miệng nhỏ nhắn của cô.
"Còn cần che sao? Thân thể của em anh còn quen thuộc hơn em!" Anh mang theo hơi thở hương cà phê phất lên mặt của cô, giống như đối với hành động thẹn thùng của cô thực cảm thấy hứng thú.
Dương Hồng Hồng nóng đến sắp bốc hơi, giờ này khắc này, toàn thân cô trần truồng, mà anh thì như là vừa tắm rửa qua, trên người đã mặc xong quần áo ở nhà, quần dài vải bố làm cho hai chân của anh có vẻ càng thon dài hơn, giơ tay nhấc chân gian thoải mái thảnh thơi, không giống như cô tóc lộn xộn, bộ dạng có vẻ hoàn toàn bị giày vò......
Nhưng nói lại, cô quả thật là hoàn toàn bị giày vò mà! Tối hôm qua ở đây trên giường lớn phát sinh tình dục quá mức, rất nhiều đoạn ngắn trở về trong đầu cô, cô xấu hổ đến mức không có chỗ trốn.
Bành Hạo Luân giống như nhìn thấu ý nghĩ của cô, ngón cái nhẹ xoa môi ửng đỏ của cô, tiếng nói trầm thấp mang ý cười, "Tối hôm qua em biểu hiện thật tốt, độ phối hợp rất cao, cái phương thức xin lỗi này anh thực thích, cho nên...... Anh nhận xin lỗi của em, không tức giận."
"Anh......" Dương Hồng Hồng vừa bực mình vừa buồn cười, liếc anh một cái, ai! Ai bảo cô thích anh chứ? Hai người có thể hoà hảo, cô rất vui vẻ, rất vui vẻ a!
"Em muốn về nhà." Cô liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: "Ba và mẹ em hẳn là dậy rồi, em không ở nhà, bọn họ sẽ cảm thấy rất kỳ quái."
"Có cái gì mà kỳ quái?" Anh sờ sờ mặt của cô, trên môi mỏng loan hình cung dịu dàng nhưng cũng trêu tức."Vừa rồi anh gọi điện thoại thông báo ba Dương cùng mẹ Dương, nói em ở chỗ anh."
"A?" Cô trừng lớn mắt, biểu tình có chút hoảng.
"A cái gì mà a? Dạo này chúng ta thường ở cùng một chỗ, em còn tưởng rằng ba mẹ Dương không nhìn ra chuyện giữa chúng ta sao? Bọn họ chính là không nói thẳng ra mà thôi, ngay cả ba mẹ anh cũng biết, cũng chỉ có em còn ngốc nghếch ngơ ngác, nghĩ có thể giấu diếm được mọi người."
"Cái gì?" Ánh mắt của cô trừng càng tròn.
Bành Hạo Luân lại hôn miệng hé mở của cô, hôn đến mức đầu ngón chân của cô đều co lên, mới để ở bên môi của cô nói nhỏ: "Nên chính thức để cho người hai nhà gặp mặt, ăn bữa cơm, đem chuyện của chúng ta báo cáo một chút."
Dương Hồng Hồng thở hào hển, cố gắng nặn ra thanh âm:"Nhưng mà thế này tốt rồi, như thế thật xấu hổ......"
Ai, ngừơi hai nhà sớm đã quen thuộc rồi, thế nhưng còn muốn "Chính thức gặp mặt"? Nghĩ đến cái trường hợp đó, dạ dày cô liền co rút một trận, hơi nóng nhắm thẳng đỉnh đầu bốc lê.
"Anh thích nhìn em xấu hổ." Bành Hạo Luân trong tiếng cười trầm thấp mang theo cưng chiều.
Cô trừng mắt liếc nhìn anh một cái, anh buồn cười nhướng mi, theo đó ngồi xuống mang cả ngừơi cô ôm lên trên đùi, thân mật ôm lấy.
"Em, giữa trưa em vào ca, không thể tiếp tục ở đây, anh buông tay ra đi!" Cô trốn không thoát những cái hôn dừng ở trên vai trần, có lẽ cũng không muốn trốn, nhưng cô thật sự không thể quấn lấy nhau nữa.
Bành Hạo Luân lười biếng nói: "Anh đã giúp em xin phép."
"Cái gì?!"
"Hôm nay em không cần đi làm, mà anh cũng không định đến công ty, chúng ta cần nói chuyện một lúc." Ánh mắt anh trở nên nghiêm túc mà sâu sắc.
Dương Hồng Hồng ngẩn ra, ngồi ở trên đùi anh yên lặng nhìn anh, tim đập vang bùm, bùm, cảm giác chuyện anh muốn nói hẳn là khá quan trọng, liên quan đến hai người bọn họ."Anh muốn nói chuyện gì?"
Bành Hạo Luân lại hôn lên vai trần của cô, "Đợi lát nữa rồi nói, anh làm bữa sáng chờ em, em muốn tắm rửa trước hay là ăn bữa sáng?"
Dương Hồng Hồng có chút không theo kịp đề tài tiết tấu của anh, chỉ có thể ngoan ngoãn đáp: "Em muốn tắm rửa......"
Kết quả, anh ôm ngang cô, trực tiếp đưa cô tiến vào phòng tắm, đương nhiên, cái chăn đựơc cô chộp vào che trước ngực cũng bị anh kéo ra, chọc cho Dương Hồng Hồng thẹn thùng không thôi, hai tay che bộ ngực cùng giữa hai chân.
"Hồng Hồng, bộ dáng xấu hổ của em thật sự rất đáng yêu." Anh cười to tiếng, ở hai má nóng lên của cô ấn một cái hôn vang.
"Anh, anh thực vô lại!" Đôi bàn tay trắng hồng của cô đánh vào trong ngực anh một cái.
Ở trong phòng tắm, anh để cô xuống, nhịn không được lại hôn cô, hai người thiếu chút nữa lại càng không thể vãn hồi, cuối cùng là Bành Hạo Luân cứng rắn bức mình buông tay, rời khỏi cánh môi hoa đỏ au kia, miễn cưỡng triệu hồi lý trí.
Sau khi anh rời khỏi phòng tắm, cô đối với chính mình trong gương cười ngây ngô trong chốc lát, mới lấy lại tinh thần.
Tuy rằng khát vọng muốn ngâm tắm, để thư giãn cơ thể hơi đau một chút, nhưng anh nói có việc muốn nói, cho nên cô lựa chọn tắm dội, bởi vì trong lòng thật sự tò mò, không muốn để cho anh đợi lâu.
Dùng tốc độ tắm dội nhanh nhất, gội đầu, cô quen thuộc từ trong ngăn tủ lấy ra khăn lông lớn sạch sẽ, bao lại tóc ướt, lại lấy khăn lông thứ hai lau thân thể, sau đó vây lại.
Đi ra phòng tắm, Bành Hạo Luân đã không còn ở phòng ngủ, trong không khí bay cà phê mùi như trước, cô mặc vào quần áo cởi đêm qua, tuy rằng là áo ngủ, quần ngủ, luôn tốt hơn là vây một cái khăn lông.
Cô dùng khăn lông lai tóc, vừa lau vừa đi về phía phòng bếp, nhìn thấy Bành Hạo Luân đã biến ra một bàn thức ăn.
Anh làm bữa sáng chờ cô -- nướng miếng bánh mì nướng, bacon màu vàng, trứng chần nước sôi, nước trái cây tươi cùng cà phê...... anh làm bữa sáng cho cô! Tuy rằng đó là hành động đơn giản, nhưng lại khiến Dương Hồng Hồng cảm động muốn khóc.
"Làm sao vậy?" Bành Hạo Luân nhận thấy được cảm xúc của cô dao động, buông ly cà phê đi tới trước mặt cô.
"Không có gì......" Cô lắc đầu, nhếch môi cười, "Em rất vui vẻ, bởi vì có bữa sáng có thể ăn."
Anh xoa xoa tóc còn hơi nước của cô, "Ngốc! Ngồi xuống, anh lấy máy sấy thổi khô tóc giúp em."
"Không cần, dù sao chút nữa cũng sẽ khô, em đói bụng, đói đến sắp đau bụng đó."
Nghe vậy, Bành Hạo Luân kéo cô ngồi xuống ở trước bàn ăn, đem bánh mì bơ lạc vừa nướng xong đẩy tới trước mặt cô, "Ăn chậm một chút, phải nhai kỹ nuốt chậm, bằng không thật sự sẽ bị đau bụng." Dặn dò xong, sau đó anh còn bưng tới một ly sữa cùng nước trái cây tươi cho cô.
"Ừ!" Dương Hồng Hồng nho nhã mà ăn cơm, ăn thức ăn mà ngừơi đàn ông chuẩn bị cho cô, dòng nước ấm ở trong lòng trào ra từng đợt, làm cho cô từ đầu đến chân đều ấm áp.
Đặc biệt khi anh từ trong phòng ngủ lấy máy sấy cùng lược đến, cô ăn bữa sáng, anh thì đứng ở phía sau cô giúp cô thổi làm khô tóc, dòng nước ấm kia trong nháy mắt lớn mạnh vài lần, ăn mòn cô, làm cho cô nếm được tư vị hạnh phúc.
Đây là hạnh phúc đi? Được ngừơi đàn ông âu yếm cưng chiều, yêu thương.
Thanh âm của máy sấy vang ở bên tai ong ong, cô cong khóe môi lên vụng trộm nói: "Hạo Luân, em yêu anh."
Ong ong ông -- ong ong ông -- ong ong ông --
"Hạo Luân, em thật sự rất yêu anh......" Ngọt ngào giấu ở trong từng cái nho nhỏ vừa nói ra, bỗng dưng, nguồn điện máy sấy bị chặt đứt, quanh mình trở nên yên tĩnh, làm cho thanh âm của cô đột nhiên xuất hiện.
Người đàn ông phía sau nâng mặt của cô lên, anh hạ môi xuống, liếm bơ lạc ở khoé miệng cô, trong thanh âm trầm thấp có ý cười.
"Hồng Hồng, đây là chuyện anh muốn nói với em. Em nói em yêu anh, tối hôm qua kỳ thật anh có nghe thấy, nhưng không thể xác nhận, nhưng hiện tại đã không còn là vấn đề, bởi vì lần này anh đã nghe được rất rõ ràng, vừa rồi em nói, em yêu anh, cuối cùng còn nhấn mạnh, em thật sự rất yêu anh."
← Ch. 08 | Ch. 10 (c) → |