← Ch.13 | Ch.15 → |
Đến nơi, có một chiếc máy bay cỡ nhỏ đang dừng ở một bên, sau khi lên máy bay, một cô gái trong bộ đồ tiếp viên hàng không mỉm cười đi tới nói: "Thượng tổng, chúng tôi đang kiểm tra lại đường bay, xin ngài chờ một chút."
Bên trong là những chiếc ghế da rất sang trọng hình bán nguyệt, trên bàn được bày rất nhiều các loại hoa quả và đồ ăn vặt.
Cảnh Giai Tuệ đi lại không tiện nên loạng choạng nghiêng người sang một bên, Thượng Thiết đưa tay ra đỡ cô, nhưng còn chưa kịp đứng vững thì cánh tay kia đã lập tức rút về.
Cảnh Giai Tuệ và Thượng Thiết mỗi người ngồi một bên, hắn không buồn quan tâm đến cô, mở máy tính ra ngồi xem văn kiện.
Nhìn phong thái tinh anh của người kia, đột nhiên làm cho cô nhớ lại tính cách của hắn lúc trước, cũng luôn luôn hờ hững với mình như vậy. Chàng trai ngày đó cứ vừa nói chuyện vừa trợn mắt, câu cửa miệng khi nói với cô chính là: "Mẹ tôi còn không quản được tôi nữa là cô!" Khiến cho cô tức giận đến nỗi đã vài lần cầm lấy cốc nước hắt thẳng lên mái tóc vàng lởm chởm như lông gà của hắn.
Hồi còn trẻ bọn họ hẹn hò cũng thật kỳ quái, rõ ràng hai người hẹn nhau đi xem phim, vậy mà hắn cứ luôn bám dính lấy, hét lớn đòi đi cùng cho bằng được. Khi đó, cô ngồi trên chiếc xe máy cũ của Đồng Nhiên, còn Thượng Thiết cùng với chiếc mô tô Harley nhập khẩu luôn kè kè theo sát phía sau. Lúc đấy cô thường rất thích quay người lại làm mặt quỷ với hắn, cậu nhóc kia cũng chả buồn lên tiếng, chỉ trừng mắt nhìn cô, không nhanh không chậm giữ một khoảng cách nhất định.
Mà hiện tại, tuy cô đã cố gắng tìm lại hình bóng thô lỗ năm đó của người kia, nhưng đáng tiếc lại không thể, tác phong của hắn đã hoàn toàn thay đổi, thời thanh xuân nay đã không còn nữa. Thì ra mọi người ai cũng nỗ lực hướng về phía trước, chỉ có duy nhất cô là vẫn còn dậm chân tại chỗ.
Cảnh Giai Tuệ khẽ cười, đưa mắt nhìn cửa sổ.
Lúc máy bay tới thành phố A thì trời còn chưa sáng, Thượng Thiết đã đứng bên ngoài sân bay chờ cô. Cảnh Giai Tuệ không muốn ngồi xe của hắn, chuẩn bị bắt một chiếc taxi rồi đi về nhà. Nhưng tên Thượng Thiết kia lại không nói hai lời mà trực tiếp túm cô lại rồi vứt lên xe, không cần dùng máy định vị mà hỏi luôn: "Nhà cô ở đâu?"
Cảnh Giai Tuệ không thích phí lời cãi nhau với hắn, liền nhanh gọn đọc địa chỉ, xe rất nhanh đã dừng dưới nhà cô. Cảnh Giai Tuệ cám ơn rồi chuẩn bị xuống xe, nhưng cánh tay lại bị Thượng Thiết nắm chặt.
"Lần sau cấm cô không được quấy rầy đến anh Nhiên nữa!"
Cảnh Giai Tuệ cảm thấy tay hơi đau, buồn cười nói: "Anh Nhiên của cậu á, cho dù hiện tại đã lột xác trở thành một doanh nhân thành đạt, nhưng bản chất thì vẫn luôn máu lạnh tàn nhẫn như vậy, điều này chắc cậu rõ ràng hơn ai hết, chỉ cần hắn buông tha cho tôi là tôi đã cảm thấy quá hạnh phúc rồi, làm sao lại dám không biết sống chết mà đi làm phiền hắn cơ chứ?"
Thượng Thiết hừ một cái, lập tức lái xe rời đi.
Cảnh Giai Tuệ xoa bóp cánh tay, xoay người đi lên căn nhà trọ của mình.
Vừa mở cửa ra, một mùi hương quen thuộc liền ập đến, cô đi vào, trên bàn còn bày một cái bánh mỳ nhân bơ đang ăn dở, vì để lâu ngày nên đã trở nên nấm mốc, tỏa ra mùi ôi thiu. Bể cá được đặt trên bàn ăn, cá vàng mắt thấy có người tới gần, lập tức vội vàng đá đá cái đuôi, cô lấy một ít thức ăn cho cá rồi thả vào, nhìn chúng từng ngụm từng ngụm ăn sạch sẽ.
Cảnh Giai Tuệ gõ gõ vài cái, giận dữ nói: "Đại ngốc, nhị ngốc, xem ra chúng ta lại phải chuyển nhà rồi."
Đưa mắt nhìn quanh bốn phía, cảm thấy cũng không nhiều đồ đạc lắm, Cảnh Giai Tuệ chỉ cần hai tiếng đồng hồ là đã có thể thu dọn xong, ba thùng lớn này chính là toàn bộ gia sản của cô.
Sáng sớm, cô gọi cho chủ nhà, tỏ vẻ áy náy rồi nói lời xin lỗi, đồng thời thương lượng với họ thời gian trả phòng.
Tạm thời còn chưa có chỗ để đi, cô chỉ có thể gọi điện cho một người bạn thân hồi học đại học tên là Triệu Nhất Lỵ.
"Ai!" Giọng điệu cáu gắt cực độ khi bị người khác cản trở giấc ngủ.
"Mình...Cảnh Giai Tuệ."
"Làm sao!" Khẩu khí ác liệt không có dấu hiệu thuyên giảm.
"Mình trả phòng rồi, tạm thời chưa có chỗ ở, cho nên muốn..."
Còn chưa nói xong thì đã bị ngắt lời một cách thô bạo: "Trên khung cửa có một cái chìa khóa, cậu tự mở cửa mà vào, đừng có đánh thức mình!" Nói xong bên kia liền trực tiếp tắt máy.
Cảnh Giai Tuệ gọi một chiếc xe ba bánh để chở hàng, cô ngồi trên thùng, tay ôm bình cá, một đường xóc nảy đi tới nhà Triệu Nhất Lỵ.
Gia cảnh của Triệu Nhất Lỵ rất khá giả, sau khi tốt nghiệp cô đã quyết định ở lại thành phố này, gia đình đã bỏ tiền ra mua cho cô một căn nhà ở đây làm quà mừng tốt nghiệp, mặc dù giá tiền có thể được coi là đắt đỏ nhất trong thành phố. Điều này làm cho rất nhiều bạn học cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Bởi vì tính tình nóng nảy, tướng mạo cũng không xuất chúng, cho nên khi còn học đại học thường không được ai chú ý đến, nhưng khi biết được cô mua một căn nhà ở đây, đám học sinh nam lại bắt đầu thể hiện tình yêu vĩnh cửu với cô.
Triệu Nhất Lỵ hồi trước học chuyên ngành thương mại, trong nhà đều cảm thấy rất vui, đảm bảo có thể kiếm cho cô được một công việc trong chính phủ sau khi cô ra trường, nhưng cô sống chết cũng không đồng ý, tốt nghiệp xong liền im lặng tự đi tìm việc, cuối cùng quyết định làm giáo viên.
Hơn nữa nha đầu này lựa chọn không sai, là giáo viên nòng cốt của trường, lương tháng hơn một vạn, hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu với mọi người. Tuy nhiên một cô gái sắp 27 tuổi, lại chưa từng nghiêm túc trải qua một mối tình nào.
Cảnh Giai Tuệ lấy chìa khóa mở cửa phòng, lập tức nhìn thấy một khung cảnh hỗn độn lôi thôi bên trong, cô khẽ thở dài, nhỏ giọng nhờ người lái xe mang đồ vào giúp, rồi lại yên lặng bắt đầu thu dọn phòng.
Cô tập trung dọn dẹp phòng thật cẩn thận, dần dần địa điểm được chuyển đến gầm giường mà Triệu Nhất Lỵ đang ngủ, Cảnh Giai Tuệ hăng say vơ một đống tất bẩn và giấy gói đồ ăn vặt các loại, rốt cục cũng khiến cho người đang bọc chăn bông kín mít trên giường phải ló đầu ra.
"Chị hai ơi chị hai! Để cho em ngủ một lúc nữa có được không ạ? Hôm qua hai giờ em mới được ngủ đấy..."
Lời còn chưa dứt, cô liền liếc nhìn thấy một chân của Cảnh Giai Tuệ đang bị bó bột, cái đầu như tổ quạ lập tức ngồi dậy: "Sao lại thế này?"
Cảnh Giai Tuệ cười khổ: "Bị thương khi đi công tác."
Triệu Nhất Lỵ nghĩ ngợi một chút, cảm thấy có chút không đúng, cho dù đến kỳ đóng tiền nhà thì ít ra cũng có vị hôn phu để nương tựa, sao lại chạy tới đây chứ: "Rất kỳ lạ, cậu và Đồng Hiểu Lượng có chuyện gì vậy?"
Cảnh Giai Tuệ ngồi lên giường, mệt mỏi nói: "Mình muốn chia tay với anh ấy, hơn nữa...cũng muốn chuyển công tác. Làm sao bây giờ, Lỵ Lỵ, mình đang rất muốn trở lại quãng thời gian tự do lúc trước."
"Vì sao? Hai người mấy ngày trước vẫn còn vui vẻ mà? Xảy ra chuyện gì? Lại bị bà mẹ chồng cực phẩm kia lườm nguýt à?"
"Chú ruột của Đồng Hiểu Lượng...là Lý Nhiên..."
Chỉ một câu nói liền lập tức khiến cho Triệu Nhất Lỵ tỉnh ngộ.
"Trời đất! Đúng là âm hồn không tan mà, năm đó không phải anh ta đã đi nước ngoài rồi sao, còn nói là sẽ không quay trở về, sao bây giờ lại biến thành người nhà của Đồng gia rồi hả?"
Sau khi nghe Cảnh Giai Tuệ chậm rãi kể hết mọi chuyện, Triệu Nhất Lỵ cảm thấy vô cùng sững sờ.
"Năm đó nhìn diện mạo của anh ta cũng đã cảm thấy u ám lắm rồi, hiện tại mình mới nhận ra rằng anh ta thật đúng là một con gián đập mãi không chết. Hôn nhân này thật sự không nên tiếp tục, nhưng bây giờ phải làm sao, cậu không phải đã nói là tuần sau ba mẹ và anh trai cậu sẽ đến gặp thông gia để bàn chuyện đính hôn ư? Về phía Đồng gia thì chúng ta có thể tạm gác sang một bên, nhưng cậu định giải thích với ba mẹ như thế nào, nhất là anh trai cậu, chỉ cần nghe thấy hai chữ "Lý Nhiên" thôi là cũng đã đủ để khiến cho anh ấy tức đỏ con mắt rồi."
Cảnh Giai Tuệ dứt khoát nằm vật ra giường, Triệu Nhất Lỵ có thể nói toạc chuyện của cô ra như vậy, mà tại sao trước đây cô vẫn còn do dự, lấy hay bỏ không phải là chuyện quá rõ ràng rồi sao?
Triệu Nhất Lỵ tuy rằng thoạt nhìn có vẻ cẩu thả thô lỗ, nhưng thật ra cô hiểu rất rõ về Cảnh Giai Tuệ: "Được rồi, đừng có cố dối lòng mình thêm nữa, yêu nhau lâu như vậy, còn chuẩn bị kết hôn, đúng là không thể nói bỏ là bỏ được. Nhưng hắn đột nhiên xen vào thì chắc chắn là có mục đích, buông tay đi thôi, cậu luyến tiếc Đồng Hiểu Lượng là chuyện rất bình thường, mà điều đó cũng không có nghĩa là cậu phụ bạc gia đình nhà người ta, đã quên anh trai cậu phải chịu khổ thế nào rồi sao?"
Cảnh Giai Tuệ xoay người nhìn Triệu Nhất Lỵ: "Cậu mà là con trai thì tốt, mình sẽ gả cho cậu, giúp cậu nấu cơm dọn dẹp nhà cửa."
Triệu Nhất Lỵ trợn mắt xem thường: "Mình mà biến thành con trai, chắc chắn sẽ đến bắt đứa nhỏ là cậu lại, mỗi ngày phải giặt hết đống tất bẩn cho mình."
Vui đùa một lúc thì cũng phải trở về với hiện thực. Triệu Nhất Lỵ ăn xong điểm tâm rồi đi làm.
Cảnh Giai Tuệ một mình nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi cho Đồng Hiểu Lượng, trong điện thoại cô nói với anh, lúc sắp kết hôn cô mới cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá xa, cứ tiếp tục như vậy thì cũng sẽ không có kết quả gì, chẳng bằng chấm dứt luôn tại đây, lập tức hủy bỏ hôn lễ.
Đã nhiều ngày không liên lạc được với Cảnh Giai Tuệ, Đồng Hiểu Lượng đã nôn nóng đến mức mọc rễ trong bụng rồi, nghe xong liền lắp bắp nói: "Anh lập tức đi tìm em." rồi treo máy.
Giọng điệu khổ sở như vậy, Cảnh Giai Tuệ nghe xong cũng cảm thấy hơi khó chịu, sau khi cứng rắn nói ra lời chia tay, cô lại gọi cho mẹ anh là Triệu Lệ Phương.
Cô biết, nếu hai người khóc nháo đòi chia tay sẽ chỉ làm cho người ngoài coi là đôi tình nhân đang giận dỗi, nhưng nếu trực tiếp nói với gia đình nhà người ta thì sẽ khác, cũng chỉ có cách đó thì mới có thể dứt khoát cắt đứt mối quan hệ này.
Vốn thấy con trai lo lắng nhiều ngày, nay lại nhận được điện thoại của Cảnh Giai Tuệ, Triệu Lệ Phương vì đau lòng cho con nên đành khuyên nhủ an ủi Cảnh Giai Tuệ vài câu: "Tuệ Tuệ à, bác biết ngày đó bác đã nói hơi nặng lời, nhưng dù gì bác cũng là bậc trưởng bối, lời nào dễ nghe thì con hãy giữ lại trong lòng, lời nào khó nghe thì hãy mau chóng quên đi. Hiện tại hôn lễ của hai con đã được chuẩn bị xong hết rồi, mọi người trong gia đình cũng đã đồng ý, con lại đột ngột nói không cưới nữa, chẳng những không có trách nhiệm với gia đình chúng ta, mà còn làm ảnh hưởng tới thanh danh của chính con nữa kìa!"
Cảnh Giai Tuệ nhẹ nhàng nói: "Thưa bác, tất cả đều là lỗi của cháu, là cháu và Đồng Hiểu Lượng có vấn đề, không liên quan gì tới bác. Hôm nay cháu gọi đến là muốn bác khuyên giải Đồng Hiểu Lượng, sau này anh ấy chắc chắn sẽ gặp được một cô gái tốt hơn cháu rất nhiều."
Triệu Lệ Phương nghe vậy đương nhiên rất tán thành: "Đúng là có rất nhiều cô gái tốt có đủ tiêu chuẩn bước chân vào Đồng gia, nhưng tôi nói trước, hôm nay cô đã quyết định rời khỏi Đồng gia, nếu sau này còn muốn quay lại, thì nên nhớ là không có cửa đâu!"
Gọi liên tiếp hai cuộc điện thoại, lại cảm thấy mệt mỏi giống như vừa mới chạy Marathon vậy.
Chiếc bể cá hình tròn được đặt ở đầu giường, hai con cá vàng đang bơi vòng đuổi bắt lẫn nhau.
Bể cá này là do Đồng Hiểu Lượng mua tặng lúc còn đang theo đuổi cô, trong cái lạnh của mùa đông, đồ ngốc đó lại kiên nhẫn đứng dưới lầu, quyết tâm đợi cô bước chân ra khỏi nhà. Anh lấy áo khoác ra bọc kín cho bể cá, còn chính mình lại chỉ mặc duy nhất một chiếc áo len mỏng, đứng trong trời tuyết nói: "Một mình em ở nhà chắc sẽ rất cô đơn, nhưng nếu nuôi chó hoặc mèo thì lại sợ em không chăm sóc được, vậy thì nuôi cá đi, vài ngày không được ăn cũng sẽ không chết được. Cứ coi nó như là anh vậy, nếu em không muốn quan tâm, anh sẽ chỉ yên lặng ở bên cạnh nhìn em, còn nếu muốn quan tâm anh thì cứ việc cho ăn thoải mái, không sao hết! Cho ăn bao nhiêu cũng được, anh cũng giống như cá vàng vậy, ăn no đến chết thì cũng vẫn cảm thấy vui!"
Lau nước mắt nước mũi, rồi lại ngốc nghếch cười, cảm thấy vô cùng xúc động.
Cảnh Giai Tuệ biết, lúc này Đồng Hiểu Lượng chắc chắn đã tìm đến căn nhà thuê của cô lúc trước, nghĩ đến cảnh anh liều mạng gõ cửa, rồi lại thất vọng vì không có ai, Cảnh Giai Tuệ lại không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô đứng dậy, nhìn vào khuôn mặt ướt nhẹp của mình trong gương, gằn giọng nói: "Mày đúng là một người phụ nữ hư hỏng!"
← Ch. 13 | Ch. 15 → |