Truyện:Em Dám Nói Em Không Tính Phúc - Chương 31

Em Dám Nói Em Không Tính Phúc
Trọn bộ 67 chương
Chương 31
Diệp Tỳ không có nhà
0.00
(0 votes)


Chương (1-67)

Edit: hana

Mạnh Dịch Nam ôm Lộ Hiểu Vụ tiến vào cửa, phanh, cánh cửa nặng nề khép lại phía sau.

Lộ Hiểu Vụ bị tiếng đập cửa làm đinh tai nhức óc, cả người ⓡ⛎·n 𝐫·ẩ·ÿ, Mạnh Dịch Nam dùng thân mình ép cô dán lên cửa, những nụ 𝖍-ô-𝖓 nồng nhiệt bắt đầu di chuyển dần xuống dưới. Trên đường về anh đều cố kìm chế khát vọng trong lòng mà không dám nhìn cô, chỉ sợ chính mình không chống đỡ được về đến nhà mà ngay tại xe trực tiếp yêu cô. {hana: làm đi, các ca khác vẫn làm mà, cho ta đỡ phải làm cảnh này, o oa oa}

Mạnh Dịch Nam mở mắt, làm càn liến cắn đôi môi non mềm của cô, chiếc trán kiều diễm, thậm chí ngay cả lông mi cũng không buông tha, trời ạ, đêm nay cô thật 🍳●υ●ÿ●ế●𝓃 r●ũ, nụ cười thản nhiên, đôi tay nhẹ nhàng đều khiến tim anh đập thình thịch, cô đột nhiên trở nên kiều mị, so với bề ngoài thì cái loại thẹn thùng này càng 🌀ợ-❗ ⓒả-Ⓜ️ xúc gấp trăm gấp ngàn lần. Anh... chịu không nổi.

Lộ Hiểu Vụ bị lửa nóng của anh đốt cháy mãnh liệt, miệng yếu ớt gọi "Dịch ... Nam.... Có... người...." Cô khi lấy lại ý thức liền biết mình đang trong phòng khác, còn có khách, không biết có bất chợt trở về hay không, không thể như vậy....

Mạnh Dịch Nam khẽ cắn vành tai của cô, cảm nhận được sự гu*𝖓 ⓡ*ẩ*🍸 của cô, tròng lòng kinh hoàng không thôi, chậm rãi lùi dần mấy bước, ánh mắt nóng rực như muốn thiếu đốt cô, ℊợ_𝒾 𝖈ả_ⓜ cười nói "Diệp Tỳ không có nhà!"

Hiểu Vụ trong lòng r⛎●𝖓 rẩ●𝖞, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, nhận thức này mới rót vào trái tim mặt cô đã bị thiêu đỏ.

A... Hiểu Vụ khẽ gọi ra tiếng, anh đã muốn dùng sức bế bổng cô lên.

Cô nhanh chóng túm lấy tay anh, trong lòng sợ hãi hỗn loạn nhưng cũng chậm rãi bốc lên vài phần hưng phấn, đỏ mặt nháy mắt đã lan xuống khắp người, dục hoả trong mắt anh đã muốn nhảy khỏi đôi mắt kia.

.............

Mạnh Dịch Nam nhẹ nhàng đặt cô 👢_ê_п 🌀_ⓘư_ờ_ⓝ_🌀, xoay người đóng cửa phòng rồi rất nhanh lại đè ép lên người cô.

"Còn... còn chưa tắm rửa." Trong đầu cô vẫn vương vấn những chuyện râu ria, trước khi 👢ê-n 🌀ïườ𝓃-🌀 nhất định phải tắm rửa.

Mạnh Dịch Nam 𝒽ô.ⓝ chặt lên môi cô, nhẹ nhẹ cắn, giống như muốn nuốt hết những lời của cô "Đợi lát nữa mình cùng nhau tắm."

Lộ Hiểu Vụ vừa nghe toàn thân hồng rực, sao có thể cùng tắm.... cùng tắm... không được. Kháng cự trong lòng rất nhanh bị sự âu yếm của anh làm cho rối loạn. Lộ Hiểu Vụ khẽ ⓒắ-п ɱ-ô-ı dưới, tay anh vì sao lại luôn giỏi như vậy, làm cho cô dễ dàng bị ⓚí🌜-𝖍 ✞h-í-𝐜-𝒽, mọi tế bào trong cơ thể đều như theo tay anh mà chậm rãi du động.

Mạnh Dịch Nam chậm rãi ôm ♓*ô*n cô, tay anh cũng chậm rãi cởi bỏ quần áo của cô, Lộ Hiểu Vụ nâng tay lên che mắt, nhiệt độ trên người cũng đã nóng đến đỉnh, ngay cả đầu cũng không nhấc lên được, không dám tưởng tượng đến nhưng sóng tình tiếp theo, cô từ từ nhắm hai mắt, sự mẫn cảm của da thịt lại chui vào trong đầu, tay anh di chuyển đến đâu cô đều nhớ rõ, bởi vì cơ thể chính là thành thật nhất.

Mạnh Dịch Nam cuối cùng cởi bỏ nút thắt, vỗ về eo nhỏ cô, độ nhiên chậm rãi dừng lại, thanh âm khàn khàn chậm rãi vang lên "Lộ Lộ..."

Lộ Hiểu Vụ nghe được lời gọi ái muội của anh, trong lòng ngứa ngáy, cái mũi hừ một cái, ân?

"Áo ngủ.... anh mua cho em, em chưa từng mặc qua." Tay anh dán lên hai mảng tuyết trắng Ⓜ️-ề-Ⓜ️ ɱạ-i của cô, nhẹ nhàng hoạt động.

".... Em cũng không nhớ là để ở đâu." Lộ Hiểu Vụ trợn mắt, nhìn ánh mắt của anh trong lòng không khỏi có chút e lệ, áo ngủ anh mua hầu hết đều là hai dây, thậm chí có cái còn trong suốt, cô.... Cô không dám mặc.

"Anh nhớ." Khóe miệng Mạnh Dịch Nam cong lên, ngón tay di chuyển, buông cô ra, xoay người, bật đèn xuống giường.

Lộ Hieể Vụ nghiêng người nhìn anh ngồi xổm trước tủ quần áo tìm kiếm, không ngừng khẩn trương nuốt nước miếng, anh sẽ không cho cô biến thành trong suốt đi? Mặc cái kia.... Còn không bằng cởi hết, vừa thấy mặt cô đã hồng rực, tim г●𝖚●𝖓 r●ẩ●🍸.

Quả nhiên, tay Mạnh Dịch Nam đưa lên chiếc áo màu đen hai dây trong suốt, Lộ Hiểu Vụ điên cuồng lắc đầu, anh hơi thất bọng, lại đưa lên một bộ siêu ngắn, có lẽ mặc lên chỉ che đến thắt lưng, Lộ Hiểu Vụ vẫn đỏ mặt lắc đầu, Mạnh Dịch Nam bất đắc dĩ cầm lên một bộ nữa, áo ngủ tơ tằm màu xanh lam, cái này đủ bảo thủ rồi đi, Hiểu Vụ nhìn mặt anh buồn bực cuối cùng đành gật đầu.

Mạnh Dịch Nam trong lòng vui vẻ, đóng ngăn kéo tủ lại cầm vaý ngủ lê.ⓝ ⓖℹ️.ườ.n.𝐠. {hana: sao ta thấy đoạn này Nam ca yy quá}

...............

Lộ Hiểu Vụ cầm váy ngủ trong lòng bồn chồn, tơ tằm màu xanh lam, bề mặt còn điểm một chút kim tuyến, trong ánh sáng nhàn nhạt lại ẩn hiện lấp lánh, Lộ Hiểu Vụ ngước mắt ý bảo anh quay đi, Mạnh Dịch Nam cười ngoác miệng, lắc đầu, anh muốn nhìn cô thay. {hana: đằng nào cũng cởi thì mặc làm quái gì, Nam ca có vấn đề}

Lộ Hiểu Vụ đỏ mặt gục đầu xuống, thấp giọng nói "Tắt đèn." Dịch Nam đưa tay tắt đèn trên đầu giường, trong bóng đêm Lộ Hiểu Vụ chậm rãi hoạt động, cô thật không quen bị anh nhìn khi thay quần áo.

Cô chậm rãi đem áo khoác cởi bỏ, rất nhanh đem váy ngủ trùm qua đầu, kéo nhanh xuống, chiếc váy ngắn đến nỗi gần như không che được gì, trong lòng không khỏi xấu hổ.

Đột nhiên bên hông có một bàn tay to ôm lấy, Mạnh Dịch Nam đã tiến đến bên cạnh.

"Thật đẹp." Mạnh Dịch Nam h_ô_𝓃 lên gáy cô từ phía sau, bàn tay chậm rãi ma xát lưng cô bên ngoài áo ngủ. Ách, cảm xúc này đúng là mới mẻ, giống như được phủ trong làn nước mềm nhẹ, Lộ Hiểu Vụ cũng cảm nhận được cảm giác tơ tằm dán lên người, tay anh như xuyên thấu qua áo ngủ tơ tằm 𝐦·ề·𝐦 m·ạ·𝖎 truyền đến da thịt cô.

Tay Mạnh Dịch Nam chậm rãi lùi xuống dưới, tiến vào trong váy, bắt đầu giúp cô cởi váy, kéo khoá, cảm giác trói buộc bên hông liền thả lòng, Lộ Hiểu Vụ ✝️●𝖍â●ռ ⓣ●♓●ể mềm nhũn, tay anh chỉ một lần đã đem chân váy cởi khỏi chân cô.

Anh là cho cô tựa vào lòng anh, tay chậm rãi chậm rãi vỗ về áo ngủ, một chút lại ⓗô_𝖓 cô, cũng không quên 🌜_ắ_ռ n𝐡_ẹ lên vành tai, hại cô toàn thân ⓡυ●n 𝐫●ẩ●🍸, thật nhanh nắm chặt tay anh. Mạnh Dịch Nam thật hài lòng với phản ứng của cô, đầu anh hạ thấp, dùng miệng cắn mở nút thắt nội y của cô, a... trong lòng Hiểu Vụ mềm nhũn, hai dây áo cũng bị anh từ từ cởi bỏ, anh khẽ kéo tay cô, một động tác nhẹ nhàng đã lôi nội y ra khỏi người cô, chậm chậm, theo cổ áo váy ngủ, nội y màu da đã bị tay anh dễ dàng lấy đi.

Lộ Hiểu Vụ cảm giác được sự lạnh lẽo khi áo ngủ trực tiếp dán lên ռ-ɢ-ự-↪️, cơ thể thật mẫn cảm, n𝖌*ự*c cũng hình như có chút ⓡ·𝐮·ⓝ rẩ·🍸 khó hiểu.

Mạnh Dịch Nam vỗ về thắt lưng sau đó chậm rãi tiến về phía trước, qua lớp vải tơ tằm nhẹ nhàng nắm lấy n*🌀*ự*↪️ cô, a.... Lộ Hiểu Vụ căng thẳng, khẽ cắn 𝖈_ắ_𝐧 ⓜ_ô_ℹ️, a... tay anh..... a..... một bước một bước ⓥ_ⓤố_t 𝖛_3, khiến cô càng thêm khó chịu, sự cách trở của tơ tằm không những không ngăn được anh ✖️â.ɱ п♓ậ.𝐩 mà ngược lại càng tăng sự k●í●↪️●𝐡 †hí↪️●♓ khi anh chạm vào cô, sự dịu dàng ôn nhu từ tay anh chậm rãi tăng lên.

Lộ Hiểu Vụ suy yếu nằm trong 𝐧🌀ự-↪️ anh, muốn tách khỏi sự đụп.𝖌 c.h.ạ.ⓜ của anh nhưng lại từng chút từng chút tiến sâu vào trong 𝓃_ⓖ_ự_↪️ anh, đầu anh dán lên vai cô, chậm rãi 𝐡ô_𝖓 ngược trở ra, khi chiếc lưỡi ư·ớ·𝖙 á·† của anh qua lớp áo ngủ ngậm chặt lấy nụ hoa của cô, toàn thân cô run lên mãnh liệt, tay nhanh chóng túm lấy tay anh, a... không cần.... cô 🌴♓â*ռ 𝐭𝐡*ể sợ hãi, muốn thật nhanh trốn thoát khỏi hàm răng anh đang khẽ cắn lên п🌀·ự·🌜 cô, có điều sự mẫn cảm từ nụ hoa đã nhanh chóng truyền đến toàn thân cô, sự 🎋í𝒸.♓ †h.í.ⓒ.𝒽 thật mãnh liệt, cô cảm giác được cả cơ thể như đang bị thứ gì đó khống chế, có một loại cảm giác đáng sợ nào đó đang len lỏi khắp người cô.

Tay của Mạnh Dịch Nam không thể thoả mãn qua lớp áo ngủ liền nhảy vào trong, nhẹ nhàng mơ●𝓃 ✝️●𝓇ớ●𝓃 ռ●ɢự●↪️ cô, ѵⓤ-ố-𝖙 ⓥ-ⓔ bụng phẳng, chậm rãi di chuyển xuống dưới.

Lộ Hiểu Vụ cả người nóng rực dán trước ռ🌀·ự·𝒸 anh, nụ hoa cao ngất mẫn cảm bị anh trêu chọc phát đau, cơ thể cũng vì đó mà đau nhức, mà tay anh vẫn không ngừng xâm chiếm cơ thể cô."Dịch... Nam..." Hơi thở của Lộ Hiểu Vụ gấp gáp, khát vọng trong lòng cũng trở nên yếu ớt.

Mạnh Dịch Nam nhìn ra sự r_⛎_ⓝ 𝐫ẩ_ÿ của cô, biết quan niệm ngoan cố bảo thủ của cô lại muốn nhảy ra ngoài, anh cố 𝒸ư.ỡ.𝐧.ⓖ 🌜𝖍.ế 𝖉ụ●𝖈 v●ọռ●ɢ, chậm rãi xoay người lại, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng mà tinh tế 𝐡-ô-𝖓 cô, tay chậm rãi xoa xoa chân cô. Anh đã bắt đầu từ từ khống chế bản thân, trong lòng càng khát vọng thì càng phải kiềm chế tiết tấu. Muốn cho cô mau chóng có cảm giác, anh tin anh có thể khiến cô và anh đồng thời đạt đến cực hạn.

Lộ Hiểu Vụ bị nụ 𝐡ô.n chậm rãi của anh làm cho ♓_ô_ռ mê, cơ thể dần dần thả lòng, từng chút thích ứng với sự m*ơ*ⓝ tгớ*п của đôi tay n●ó𝖓●g 𝐛●ỏⓝ●ⓖ của anh. Anh một bên ve vuốt, một bên bắt đầu cởi bỏ quần áo mình. Những nụ ⓗ.ô.𝐧 triền miên chậm rãi âu yếm, cô đã dần tiến vào trạng thái, cơ thể Ⓜ️·ề·𝖒 ⓜạ·ℹ️ tựa như kẹo đường, nhẹ nhàng co dãn.

Sau khi Mạnh Dịch Nam đã cởi bỏ toàn bộ trói buộc cơ thể, chậm rãi đem cô ôm lại trong lòng, từ phía sau gắt gao ôm lấy cô, tựa vào đầu giường làm cho cô ngồi lên châm mình, bàn tay to tiếp tục ôn nhu âu yếm bộ ⓝ𝖌_ự_c tuyệt mĩ của cô.

Cơ thể Lộ Hiểu Vụ càng lúc càng nhuyễn, 𝐧●ℊ●ự●ⓒ càng lúc thở càng gấp, tay anh dùng sức kéo cô ngồi lên đùi anh, làm cho cô ngồi ở giữa hai chân. Cô kinh ngạc 𝖙h·ở 𝖌ấ·𝓅 vội dán vào lòng anh, tay anh lúc này chậm rãi đụ𝖓-ⓖ 𝐜-ⓗạ-ⓜ hai chân cô.

A... cô đột nhiên thức tỉnh, hai chân ⓚẹ.ρ c.♓.ặ.🌴, đầu điên cuồng lắc, anh.... Anh muốn làm a??

"Lộ Lộ, thả lỏng một chút." Một tay Mạnh Dịch Nam xoa 𝓃·ɢự·c cô, một tay tiếp tục tiến dần vào giữa hai chân.

Lộ Hiểu Vụ xoay xoay thắt lưng làm ⓜ_ô_п_🌀 cô trên đùi anh động đậy, tay Mạnh Dịch Nam căng thẳng tiến nhanh vào giữa hai chân cô, a... Lộ Hiểu Vụ nhịn không được cuối cùng khẽ a lên một tiếng.

Mạnh Dịch Nam cảm nhận được đầu ngón tay ướ*т á*✞, lửa nóng trong lòng càng bốc lên, chậm rãi di động 𝐝●ụ●𝖈 𝖛●ọⓝ●ɢ của mình, một chút một chút, từ phía sau ❎â●Ⓜ️ ⓝ♓ậ●ⓟ. Lộ Hiểu Vụ ngồi không thể né tránh, chỉ có thể uốn éo eo nhỏ, tay anh ôn nhu khổng chế thắt lưng cô, chậm rãi trầm xuống, rốt cuộc cũng nhập vào!

Ách! Thật ấm áo, 𝐜·h·ế·ⓣ tiệt. Mạnh Dịch Nam nhấc tay, gắt gao ôm lấy eo nhỏ của cô, chậm rãi hướng về phía trước.

Lộ Hiểu Vụ đỏ hồng như tôm luộc yếu ớt dựa sát vào п·g·ự·ⓒ anh, cùng anh lắc lư, cô..... không thích như vậy, không cần.... cô muốn nằm... chăn.... Lý trí của cô không ngừng dãy dụa nhưng miệng ngoài tiếng hừ hừ thì không kêu lên được gì, cô..... cô thật muốn ngất a.

Ý thức gần như nổi dậy, đột nhiên cảm thấy bên tai một chút ấm nóng, lưỡi anh... anh chậm rãi 𝖑.ı.ế.m vành tai cô, chậm rãi lùa vào trong, độ ấm như xuyên qua cơ thể chầm chậm 🎋.íⓒ.♓ 𝐭hí.𝐜.𝐡 thần kinh mẫn cảm của cô."Em như thế này cực kỳ xinh đẹp." Ân, đột nhiên anh ⓒ_ắ_ⓝ n𝒽_ẹ lên tai, nhất thời toàn thân cô nhũn ra 𝖗𝐮-𝖓 𝐫ẩ-ÿ.

Mạnh Dịch Nam khẽ cắn chân cô, tay vẫn không quên ôn nhu 𝐯цố·t ⓥ·𝖊 𝓃·ℊự·ⓒ cô, nhẹ nhàng từng chút từng chút đưa cô ⓛê-𝖓 đỉ-п-𝖍 điểm, cô chỉ có thể bị động dựa vào người anh, hơi thở yếu ớt, mặc anh liên tục làm bậy.

Dần dần anh không thể thoả mãn sự 🎋*íc*♓ т♓í*🌜*𝖍 của cô, càng cắn càng thân, càng đè càng nặng, thắt lưng càng lúc càng uốn éo nhanh, cô ở trên đùi anh ɱề·ɱ Ⓜ️·ạ·❗ như cô bé, 𝖗⛎·ռ 𝐫·ẩ·𝖞 đáng yêu, như bị anh ném lên không khung sau đó lại như đang rơi tự do, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, cho đến khi cô bị một cảm giác mãnh liệt cuốn đi, cuối cùng nhịn không được, hai chân duỗi thẳng, mũi chân kịch liệt mở rộng ra, cuối cùng là mất đi tri giác, chậm rãi ngã vào lòng anh.

Mạnh Dịch Nam yêu thương 𝐡ô·ռ nhẹ lên má cô, đêm nay cả người cô ɱề*𝖒 Ⓜ️*ạ*ℹ️ xinh đẹp, từng phần trong anh chậm rãi rời khỏi cơ thể cô, đem cô đặt ⓛ·ê·𝐧 ⓖ·ⓘ·ư·ờ𝐧·🌀, ngón tay không nhịn được vẫn lướt qua váy ngủ tơ tằm 𝐦.ề.𝖒 𝐦ạ.1, trên nền xanh lam làn da của cô thật nổi bật, thật vô cùng xinh đẹp.

.................

Mạnh Dịch Nam kéo chăn che lên người cô, chậm rãi xuống khỏi giường, lại nhìn trong túi quần loé sáng, đi qua, lấy điện thoại mở ra, vừa mở ra đã thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Diệp Tỳ. Mạnh Dịch Nam nhẹ nhàng cười, anh để im lặng, tên nhóc Chung Bình này cũng vẫn còn đến một trình độ nào đấy.

Đang nghĩ thì chuông cửa vang lên. Mạnh Dịch Nam khoác lên người một tấm áo choàng lớn, dùng sức nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Mở cửa lớn, ngoài cửa Diệp Tỳ đứng không vững liền muốn đổ lên người anh, Mạnh Dịch Nam tránh qua bên cạnh, "Khoá cửa, tôi đi ngủ." Nói xong xoay người trở về phòng, cửa lớn nặng nề đóng lại.

Chỉ nghe tiếng Diệp Tỳ ở bên ngoài ma khóc 🍳⛎-ỷ kêu Nam Nam, Anh sao lại có thể như thế!

Mạnh Dịch Nam cười khẽ không để ý đến cậu ta, đi vào phòng tắm mở nước nóng đầy bồn tắm lớn. Sau đó quay lại giường, ôn nhu ôm Hiểu Vụ, tính giúp vợ yêu tắm một chút, trước khi vào phòng tắm còn nhìn quanh phòng một lượt, tốt, chốt cửa cũng đã chốt, không sợ tên nhóc kia.

Cuối cùng cửa phòng tắm nặng nề đóng lại.

Chương (1-67)