Em yêu anh hơn bất cứ ai (2)
← Ch.02 | Ch.04 → |
Cô dừng phắt lại, hùng hổ chạy về phía chiếc xe sau lưng, chất vấn Lục Tự đang cười giả lả: "Anh đủ chưa hả? Xin anh sau này đừng có làm phiền tôi nữa!"
Lục Tự xuống xe, thích thú nhìn cô: "Anh làm phiền em cái gì nào?"
Câu nói mà anh ta hi vọng nghe được lại không phát ra từ miệng Lôi Vận Trình, cô gần như phát giác ra ý đồ của anh ta nên chỉ mỉm cười vẻ mỉa mai: "Làm phiền đến tâm trạng của tôi giờ phút này!"
- Ô, chỉ có thế thôi ư? Anh còn định xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em cơ, giờ thì xem ra em không cho anh có cơ hội rồi!
- Anh cũng chẳng có cơ hội làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi đâu! - Lôi Vận Trình lừ mắt một cái rồi quay người định bỏ đi, cô không muốn lãng phí thời gian với con người này.
Lục Tự không đuổi theo cô, chỉ nói với theo: "Nhưng em đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh rồi, làm sao đây?"
Lôi Vận Trình nghe thấy vậy liền quay lại: "Anh tên là gì ấy nhỉ?"
- Lục Tự! - Lục Tự cố tình tỏ ra thờ ơ với việc cô cố tình tỏ vẻ không nhớ tên mình để làm mình mất mặt, thản nhiên nhắc cô.
- Lục Tự, anh nhìn cho rõ đi, tôi vẫn là học sinh đấy! -Lôi Vận Trình chỉ vào bộ đồng phục của mình: "Tôi phải đi học, phải thi đại học, không có thời gian chơi trò chơi tình cảm với anh đâu, tôi không phải là đối tượng thích hợp để anh giết thời gian, làm phiền anh nương tay cho, đừng làm phiền tôi nữa có được không?", cô nói rất thành khẩn, giọng điệu và ánh mắt rất nghiêm túc.
- Anh còn tưởng em mang Phong Ấn ra để từ chối anh chứ? Sao em không nói em đã có người mà em thích rồi?
- Tôi thích ai không quan trọng, quan trọng là tôi không thích anh! Lần đầu tiên gặp anh tôi đã không thích rồi, bây giờ không thích, sau này cũng không thích!
- Sao em dám chắc thế?
- Chút tự tin này thì tôi có, tôi còn phải phiền anh sau này đừng gửi hoa và quà đến trường tôi nữa, tôi không muốn trở thành người nổi tiếng bị mọi người bàn tán!
- Nếu không làm vậy thì bây giờ em đâu có chịu nói chuyện với anh, bọn họ bàn tán em thế nào? Yêu sớm? Vớ được đại gia?
Lục Tự là một người khó nắm bắt, kể cả lúc anh ta cười cũng vậy. Lôi Vận Trình từ trước đến giờ cực kì không thích loại người này.
- Nói chung là anh không tự biết thân biết phận mà dừng lại, tôi sẽ cho người xử lí anh! - Lôi Vận Trình thấy tội nghiệp sự nhẫn nại của anh ta, thế nên không nén được vẻ bực bội.
- Cưng à, em là xã hội đen đấy à? Cẩn thận không qua nổi vòng gửi xe của cuộc thi tuyển phi công nhé! - anh ta cúi xuống nhìn cô, ánh mắt ánh lên sự tinh quái: "Em không làm được phi công thì làm nào mà theo đuổi cậu ta được?"
Nửa câu đầu của anh ta là nói đùa, nửa câu sau đột nhiên chuyển sang vẻ hăm dọa, Lôi Vận Trình không khỏi lùi lại sau, trừng mắt đề phòng anh ta.
Lục Tự nhướn mày: "Hai người đã sáu năm không gặp phải không? Là bạn học kiêm huynh đệ tốt của nó, anh có thể nói cho em biết một chuyện. Bao nhiêu năm nay Phong Ấn chỉ nghiêm túc hẹn hò với một mình Hạ Viêm Lương, kể từ sau khi chia tay cô ta, cậu ta cứ cô đơn đến tận bây giờ."
Đôi mắt của Lôi Vận Trình vẫn tĩnh lặng chẳng chút gợn sóng, Lục Tự tiếp tục nói: "Phong Ấn trước đây từng nói với anh nếu sau này hai người họ chia tay, tuyệt đối không phải là nó không cần cô ta nữa. Thằng đó thường ngày chơi bời thế, bất cần đời thế thôi chứ ngoài chuyện lái máy bay ra, chỉ có một mình Hạ Viêm Lương là có thể khiến cho nó nghiêm túc. Lần trước cái trò mà mọi người chơi ấy, bọn anh chơi nhiều lần rồi. Hạ Viêm Lương lúc đó cũng có mặt, tình huống cũng tương tự như hôm ấy, Phong Ấn đã nhận hết hình phạt dành cho cô ta về mình. Hạ Viêm Lương là người duy nhất vẫn "toàn mạng" sau cuộc chơi...
Vì vậy Phong Ấn không hề yêu em đâu.
Lục Tự im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói ra câu đó, anh ta tin chắc Lôi Vận Trình là một cô gái thông minh, chắc chắn cô sẽ hiểu ý của anh ta nói.
Anh ta vừa dứt lời, một giọt nước rơi trúng vào đầu Lôi Vận Trình, ngay sau đó là cơn mưa ào ào như trút nước, chẳng mấy chốc đã làm nhòa cả thế giới của hai người. Hai người đứng nguyên tư thế đó, đặc biệt là Lôi Vận Trình, vẫn hơi ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc như đang lắng nghe.
Lục Tự kéo cô vào trong xe tránh mưa, tìm một cái khăn bông đưa cho cô: "Lau đi, đừng để sinh bệnh! Bị loại ngay từ vòng kiểm tra sức khỏe tuyển phi công thì nhục cái mặt!"
Lôi Vận Trình không nói gì, im lặng tháo búi tóc buộc sau gáy ra, dùng khăn mặt lau tóc, động tác cứng nhắc... Lục Tự khẽ nhoẻn miệng cười, lấy ra một cái khăn khác lau tóc cho cô: "Anh nói những chuyện này không phải để làm em sốc, anh chỉ muốn em nhìn nhận sự thật, đừng phí công vô ích nữa!"
Cô kéo tóc mình ra khỏi tay anh ta, đổi sang lau bên khác: "Tôi không hiểu ý anh, nếu đã như thế sao anh còn khuyên tôi tiếp tục thi tuyển phi công?"
Khóe mắt Lục Tự lấp lánh ánh cười: "Em quên là anh cũng là phi công ư? Biết đâu chúng ta lại có nhiều cơ hội gặp gỡ!"
Anh ta khởi động xe, nhìn cô chẳng chút thiện chí: "Nhà anh ở gần đây, qua nhà anh hay là..."
- Về nhà tôi! - Lôi Vận Trình trừng mắt rồi nói địa chỉ nhà cô cho anh ta.
Về đến nhà, Lôi Vận Trình móc một tờ giấy bạc, ném vào tay anh ta: "Từ trường tôi mà về nhà, bắt taxi mất sáu mươi tệ, không cần trả lại tiền thừa, cũng không cần đến tìm tôi nữa, cám ơn anh! Ngoài ra!", Lôi Vận Trình lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh đừng phí công vô ích với tôi nữa, tôi ghét nhất là loại đàn ông tự cho mình là giỏi, cứ tưởng rằng anh có hứng thú với người ta là người ta phải cảm kích anh không bằng! Tạm biệt!"
Cô đội cặp sách lên đầu rồi biến mất trong cơn mưa, chẳng cho anh ta có cơ hội nói gì. Lục Tự búng búng tờ tiền một trăm tệ, khóe môi không khỏi nhếch lên, con bé cũng hào phóng ghê, anh cũng kiếm được chút chút rồi!
Lôi Vận Trình chân trước về đến nhà thì Lôi Khải chân sau về đến. Lôi Vận Trình đang vắt nước trên váy áo. Lôi Khải liếc nhìn cô rồi nói: "Ban nãy ai đưa con về đấy?"
- Bạn của Phong Ấn ạ, tình cờ gặp trên đường thôi! - Lôi Vận Trình ngắn gọn đáp, Lôi Khải không nói gì mà thay giày đi vào nhà. Thương Tiểu Thuyền từ trên lầu đi xuống vẻ hơi gấp gáp, mấy bậc cầu thang cuối gần như là nhảy xuống, suýt chút nửa thì ngã. Lôi Khải cảm thấy hơi buồn cười, giữ bà lại bảo: "Em vội vã gì chứ?"
Thương Tiểu Thuyền đương nhiên không nói là lo lắng hai bố con lại cãi nhau nên mới vội vàng thế, chỉ nhón chân hôn lần má chồng: "Nhớ anh mà!"
Lôi Khải mà không nhìn ra tâm sự của vợ mới là lạ: "Em đi nấu ít nước gừng đi!"
Nước gừng nấu đương nhiên không phải cho Lôi Khải uống. Thương Tiểu Thuyền đang lúi húi cắt gừng ở trong bếp thì Lôi Dật Thành về đến. Cả người bị ướt như chuột lột, lúc đi ngang qua nhà bếp anh nhìn vào thấy mẹ liền cười: "Mẹ thật là chu đáo!"
- Nấu cho Quả cam nhỏ đấy, bố con đâu đến nỗi yếu ớt như vậy chứ!
Lôi Dật Thành gãi gãi chóp mũi: "Nó chưa bao giờ làm cho mẹ một bữa ăn đêm nhỉ? Bố cũng chưa, sao ở trong nhà này chỉ có con là nhân dân lao động, hay là vì con là người không có địa vị nhất?"
- Qua bên Tử Du mà tìm địa vị nhé!
Tử Du? Sang bên Tử Du thì anh triệt để biến thành tầng lớp lao động rồi.
Lôi Vận Trình tắm xong đi ra liền nhìn thấy Lôi Khải vào phòng xem vở bài tập của cô: "Bố, có chuyện gì à?"
Ông đang giở cuốn vở bài tập, đến trang cuối cùng chợt nhìn thấy tờ giấy đăng kí, Lôi Vận Trình chẳng buồn sấy tóc, giả bộ thu dọn bàn học rồi vội vàng cướp lấy cuốn vở bài tập trên tay Lôi Khải.
- Tắm xong rồi thì mau xuống ăn cơm đi! - Lôi Khải biết cô đang giấu giếm cái gì, nhưng không thèm nói ra.
Lôi Vận Trình cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Lôi Khải bình thường vô cùng bận rộn, có lúc cả tháng không nhìn thấy mặt ông cũng là chuyện bình thường chứ đừng nói đến chuyện quan tâm đến chuyện học hành của cô. Vì vậy bữa cơm tối hôm nay vô cùng áp lực. Lôi Dật Thành gắp cho cô hai miếng đùi gà, miếng thịt gà mỡ ngậy khiến Lôi Vận Trình nhìn đã thấy ngán, vội vàng và vài miếng cơm rồi đặt đũa xong: "Con ăn no rồi ạ!"
Thương Tiểu Thuyền ngậm đũa, mắt nheo nheo hỏi Lôi Dật Thành: "Quả cam nhỏ làm sao thế? Thường ngày ăn nhiều lắm mà!"
Lôi Dật Thành không cho là vậy, chỉ lắc đầu. Thương Tiểu Thuyền trầm ngâm hồi lâu, nghĩ đến một khả năng, vội bịt miệng trợn tròn mắt: "Không phải nó có bầu đấy chứ?"
Thương Tiểu Thuyền vừa buột miệng, Lôi Dật Thành đã vội lườm bà một cái: "Mẹ có thể nghĩ theo hướng tích cực một chút có được không? Muốn hại chết Trình Trình à?", Lôi Vận Trình nếu mà có bầu thật thì đừng nói cái mạng nhỏ của Phong Ấn khó mà bảo toàn, ngay cả con bé cũng gặp đại họa. Lôi Khải lúc còn trẻ đã nổi tiếng là một người tàn nhẫn, mặc dù anh chưa tận mắt nhìn thấy.
Lôi Khải nhấp một ngụm canh, khẽ thở dài: "Em tưởng là ai cũng giống em hả?"
Thương Tiểu Thuyền chợt đỏ bừng mặt, đá chân Lôi Khải dưới gầm bàn ra hiệu cảnh cáo, Lôi Dật Thành rất biết điều cúi đầu ăn cơm, một lát sau lại ngẩng lên nói: "Hóa ra con được đến cái thế giới này chỉ là một sự cố ngoài ý muốn..."
- Có ý kiến ý cò gì hả? - Lôi Khải chẳng buồn ngẩng đầu nhìn Lôi Dật Thành, lạnh lùng nói.
- Con có ý kiến gì cũng muộn rồi, chỉ có điều con sẽ rút ra bài học kinh nghiệm, cám ơn bố!
Thương Tiểu Thuyền bật cười, Lôi Khải khẽ nhếch môi cười nhạt: "Nội trong hai năm mà Tử Du không có bầu, bố nghĩ chuyện hôn sự của các con khỏi cần phải nghiên cứu!"
Lôi Khải ăn xong liền rời khỏi bàn ăn. Lôi Dật Thành trợn tròn mắt không biết phải làm sao. Các ông bố nên bàn bạc cho kĩ với nhau chứ nhỉ? Hôm qua anh vừa bị bố Tử Du cảnh cáo, nếu dám để Tử Du có bầu trước khi mang thai thì cả đời này cũng đừng mong cưới xin gì.
Lôi Khải tìm thấy cô đang ở ngoài ban công tầng thượng.
Mùi thuốc lá thoang thoảng lướt qua, Lôi Vận Trình thu lại tầm mắt, lấy tay gạt nước mắt, nhảy xuống khỏi lan can: "Con về phòng làm bài tập đây!"
- Chúng ta nói chuyện chút đi! - Lôi Khải ngăn cô lại, tiện tay đưa cho cô một điếu thuốc.
- Con không biết hút!
- Lúc nhỏ tuổi hơn con bố cũng không biết!
Lôi Vận Trình nhíu mày đặt điếu thuốc lên miệng, Lôi Khải tự tay châm điếu thuốc. Cô rít một hơi, ho sặc sụa, sau đó hít tiếp hơi thứ hai, rồi cố gắng đè chặt cơn khó chịu để hút cho hết điếu thuốc.
- Có cảm giác gì? - Lôi Khải hỏi.
- Chóng mặt ạ!
Lôi Khải xoa xoa đầu cô: "Tình yêu và điếu thuốc đều có hại và cũng đều khiến người ta dễ mắc nghiện. Ban đầu có thể sẽ cảm thấy khó chịu và không thể thích ứng được, thậm chí là đau đớn, nhưng tiếp tục kiên trì hay từ bỏ là quyền của con. Mặc dù cả hai lựa chọn này đều khiến con đau khổ, những thứ bố có thể giúp con chỉ là sự trị liệu về sau mà thôi, những thứ khác bố không giúp được!"
Mắt Lôi Vận Trình chợt đỏ hoe, đôi môi nhỏ mím chặt, vô cùng kiên cường. Lôi Khải khẽ nhoẻn miệng cười: "Giống hệt mẹ con".
- Ở điểm nào ạ?
- Điểm nào cũng giống! - bắt đầu giống, quá trình cũng giống, còn kết quả thì sao? Lôi Khải ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: "Khái niệm về trường quân sự thế nào con có biết không hả?"
Cô gật đầu, nước mắt đã bắt đầu trào ra, không thể kiểm soát được nữa.
- Học cách linh hoạt lên một chút, đừng vì đàn ông mà đánh mất cái tôi, cho dù là lúc nào, hãy thay bố bảo vệ bản thân con! - nói đến đấy, Lôi Khải lại nghiến răng trèo trẹo: "Ở trước mặt thằng ranh đó đừng có làm bố mất mặt!"
Lôi Vận Trình lau nước mắt vào áo của Lôi Khải, giọng nói nghẹn ngào: "Con nhất định phải thắng một trận vì bố, sẽ cướp lại một người của nhà họ Phong về!"
Lôi Khải bật cười: "Con đùa cái gì thế? Câu này mà bị mẹ con nghe được là có chuyện đấy!"
- Bố mà cũng sợ mẹ à?
- Đương nhiên!
- Sợ gì ạ?
Lôi Khải cười trừ không nói gì. Có những chuyện không cần phải nói ra, quan trọng là phải làm như thế nào. Không phải Lôi Khải không biết sợ ai. Đối với Thương Tiểu Thuyền, ông chỉ lo bà không được hạnh phúc. Trừ một người nào đó ông đã chôn chặt ở trong đáy lòng, Thương Tiểu Thuyền là một người không thể thay thế trong cuộc đời ông.
Lôi Vận Trình trở về phòng, tờ đơn đăng kí đã được Lôi Khải kí tên tự bao giờ. Cuối cùng thì bố cô cũng đồng ý, thế nhưng cô chẳng có được sự hào hứng cần có. Lôi Vận Trình nằm trên giường nghĩ lại những điều Lục Tự nói, trái tim như bị thắt lại.
Hạ Viêm Lương, Hạ Viêm Lương...
Đây liệu có phải là cái tên mà cả đời này cô không thể thay thế?
Tối mai là lúc mà Phong Ấn phải đi rồi, Lôi Vận Trình và Yến Kì đang làm bài tập trong phòng tự học ở thư viện, chẳng học vào đầu được chữ nào. Yến Kì phải gọi mấy tiếng liền, Lôi Vận Trình mới bừng tỉnh: "Nhớ ai mà thất thần thế?"
- Cái người làm lính đó à? - Yến Kì biết chuyện của Lôi Vận Trình, mặc dù không thích lắm nhưng đã chơi thân thiết với nhau, cho dù bạn có không thích đi chăng nữa cũng phải chia sẻ với bạn bè. Cô cắn bút đọc sách, giây lát sau ngẩng đầu lên, đắn đo hồi lâu rồi nói: "Trình Trình, tôi đã nói với gia đình là muốn thi vào đại học Công an!"
- Thi đi! - động tác quay bút trên tay Lôi Vận Trình chợt khựng lại: "Đừng có nói với tớ là cậu vì anh trai tớ nhé!"
Mặt Yến Kì đỏ bừng: "Không được ư? Cậu có thể vì người đàn ông mà mình thích thi vào làm phi công, tớ thi cảnh sát thì đã làm sao?"
- Đàn ông tốt nhiều vô kể, sao cứ nhất định phải để ý đến anh ấy, hơn nữa anh ấy cũng chẳng phải là người đàn ông tốt đâu! Dữ như ma ý!
- Cũng không hẳn hoàn toàn vì anh ấy, nhưng qua anh ấy, tớ ngày càng sùng bái cái ngành nghề cảnh sát này, hi vọng có một ngày mình được mặc lên người bộ đồng phục cảnh sát!
Lôi Vận Trình giơ tay lên cắt ngang lời cô: "Cậu nghiêm túc chứ?"
Yến Kì khẽ gật đầu: "Mọi người trong gia đình tớ cũng đồng ý rồi!"
- Anh trai tớ có bạn gái rồi, là thanh mai trúc mã của anh tớ! - Lôi Vận Trình cảm thấy sự việc đã trở nên nghiêm trọng.
- Tớ biết, tớ đã bắt gặp nhiều lần rồi, tên là Hoàng Phủ Tử Du phải không? Là một cô gái rất xinh đẹp!
- Không đơn giản chỉ là đẹp, chị ấy phụ thuộc và tin tưởng anh trai tớ còn hơn là cả người nhà chị ấy! - Lôi Vận Trình nhận ra sự u ám ánh lên trong ánh mắt Yến Kì liền ngậm chặt miệng thôi không nói.
Yến Kì ngẩng đầu khẽ cười: "Cậu đừng có nhìn tớ như thế, khiến tớ cảm thấy áp lực lớn lắm. Cậu yên tâm, tớ không cố chấp như cậu đâu. Cậu là bày tỏ thẳng thắn, còn tớ chỉ là yêu thầm. Sự kỳ vọng trong tình cảm của chúng ta có sự khác biệt về bản chất."
Cô không chỉ một lần nhìn thấy Lôi Dật Thành và Tử Du ở bên nhau, cô biết tình cảm Lôi Dật Thành dành cho Tử Du như thế nào, không ai có thể thay thế cô ấy được, ít nhất cô cũng không có đủ tự tin để khiến cho Lôi Dật Thành yêu chiều và chăm sóc cô như đối với Tử Du. Người đàn ông không hay cười, không hay nói trước mặt người khác đã dồn toàn bộ tình cảm yêu thương cho một người con gái khác. Cô thầm ngưỡng mộ Tử Du, nhưng không hề đố kị, thậm chí là rất thích cô ấy, bởi vì đó là tình yêu của anh.
Lôi Vận Trình là tấm gương của cô, cô rất ngưỡng mộ dũng khí của Lôi Vận Trình, bởi vì Yến Kì không có được niềm tin rằng cho dù thế nào cũng giành được Lôi Dật Thành về cho mình, đối với cô mà nói, có thể trở thành một nhân vật phụ góp mặt trong cuộc sống của anh đã là may mắn lắm rồi.
Làm một diễn viên phụ trong cuộc sống của anh ấy...
Câu nói này cứ ám ảnh trong đầu của Lôi Vận Trình, cô biết điểm khác biệt giữa mình và Yến Kì là ở đâu: cô có dã tâm không thể xoay chuyển trong tình yêu, nếu chỉ có thể làm nhân vật phụ trong cuộc sống của Phong Ấn, vậy thì rung động với anh còn có ý nghĩa gì?
Kể từ sau lần ấy, Phong Ấn và Hạ Viêm Lương bắt đầu gặp mặt nhiều hơn, cho dù là hẹn hò trước hay là tình cờ chạm mặt, Hạ Viêm Lương thường tỏ ra rất nồng nhiệt với Phong Ấn, thậm chí còn hơn cả trước đây lúc hai người còn hẹn hò.
Phong Ấn chưa bao giờ suy đoán xem rốt cuộc Hạ Viêm Lương đang có âm mưu gì, trong nhận thức của anh, đó chẳng qua chỉ là sự chơi bời của đám thanh niên nam nữ trưởng thành,
Anh sắp trở lại với đội nên bạn bè có ý tổ chức một buổi tụ tập ăn chơi cho anh. Hạ Viêm Lương cũng có mặt, cặp tình nhân cũ đương nhiên trở thành đề tài nóng hổi trong buổi tối hôm nay. Hai người không buồn để tâm mình là nhân vật chính của đề tài bàn tán, thoải mái để mọi người trêu chọc.
- Phong Ấn, có thể tiết lộ xem hồi đó vì sao hai người chia tay không?
Cuối cùng lại vòng về chủ đề này. Phong Ấn cười khẩy: "Tôi bị đá chứ sao!"
Đám đông cười rộ lên, chĩa mũi nhọn về phía nữ chính: "Người đàn ông như thế nào mà lại đánh bại được Phong Ấn nhà chúng ta và giành được mỹ nhân họ Hạ thế này?"
Hạ Viêm Lương quàng tay qua vai Phong Ấn, mỉm cười nói: "Mấy người đang cố tình chọc vào vết thương của Phong thiếu gia đấy à?"
- Chọc cái gì mà chọc, giờ em về rồi, tình cũ không rủ cũng đến!
Phong Ấn cười mím miệng, dửng dưng nói dăm ba câu rồi chuyển sang chủ đề khác.
Đêm đã khuya, Phong Ấn không kiềm chế nên uống rất nhiều, cả gian phòng nồng nặc mùi rượu khiến anh cảm thấy đau đầu, đành đi vào nhà vệ sinh vã nước vào mặt cho tỉnh táo hơn. Lúc ra ngoài bỗng thấy một cặp chân mượt như ngọc đang chặn đường đi của anh.
Vẻ mặt Hạ Viêm Lương lúc cười là khuôn mặt xinh đẹp nhất mà bao nhiêu năm nay anh từng nhìn thấy, chỉ cần khóe môi khẽ cong lên thôi cũng đủ khiến cho người khác hồn xiêu phách lạc.
- Uống nhiều quá hả? - cô nghiêng đầu hỏi, có đôi chút nũng nịu. Cũng có thể là do chất men của rượu khiến cho những chuyện trước đây đang tìm về, khiến mắt anh như hoa lên.
Một tay Phong Ấn chống vào tường, tay kia kéo lại cổ áo: "Rất muốn để anh uống phải không?"
Hạ Viêm Lương khẽ cười, ngoảnh đầu nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ: "Tối nay... Qua chỗ em đi!"
Cằm bị một bàn tay to nâng lên, cô như chìm vào trong ánh mắt đen sâu thẳm đã ngà ngà men say của anh: "Anh không nghe nhầm chứ?"
Hạ Viêm Lương kiễng chân lên, đôi môi đỏ hồng lướt nhẹ qua môi anh: "Lại còn giả ngốc? Hay là không dám?"
Phong Ấn nhướn mày, ép cô vào tường: "Em biết là anh không có thói quen qua đêm với gái làng chơi mà!"
- Vậy thì vì em mà phá lệ đi!
Cơn gió lạnh bên ngoài lướt qua mặt. Phong Ấn uống nhiều rượu nên không thể lái xe, lúc Hạ Viêm Lương nói để cô lái xe, Phong Ấn còn ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Em lấy bằng lái rồi à?"
- Ừ, sau khi chúng ta chia tay em đã thi lấy bằng rồi!
Cô nhát gan, mỗi lần ngồi xe anh, tốc độ không dám quá trăm, phần lớn thời gian anh thà đưa cô đi tàu điện ngầm hay ngồi xe buýt hoặc là đi bộ còn hơn. Người phụ nữ nhát gan mà anh nghĩ mãi mãi chẳng bao giờ dám lái xe đã thi lấy được bằng lái ngay sau khi hai người chia tay nhau. Đúng là chẳng có ai có tư cách chăm sóc ai cả đời, người phụ nữ mà bạn cho rằng không thể nào rời xa bạn lại sống tốt hơn ai hết sau khi rời xa bạn.
Hai người hôn nhau cuồng nhiệt trong thang máy, lúc mở cửa, tay Hạ Viêm Lương như run lên. Phong Ấn khẽ cắn vào dái tai cô, siết chặt bàn tay đang cầm chìa khóa của cô để ấn chìa khóa vào trong ổ: "Làm gì mà kích động thế?"
Không bật đèn, Phong Ấn chẳng mấy chốc đã tìm được vị trí của cái ghế sô pha trong bóng tối. Anh đẩy cô xuống ghế, sau đó đè người lên. Hạ Viêm Lương kéo tay anh đặt lên trước ngực mình, ánh mắt mơ màng nhìn anh: "Cho em đi!"
- Lát nữa sẽ có kịch hay gì đây? Gian phu dâm phụ bị bắt trên giường ư? - Phong Ấn từ từ cởi từng chiếc cúc áo trên người cô ta, hôn siết lên cái cổ mềm mại: "Thật không ngờ bao nhiêu năm sau anh lại đổi chỗ cho anh ta, trở thành một kẻ giống như anh ta!"
Lúc luồn tay vào trong váy cô, Hạ Viêm Lương nghe thấy giọng nói lạnh lùng và tàn khốc của Phong Ấn, bàn tay cô bất giác siết chặt lại: "Em đã nói là không ở bên anh ta nữa rồi, anh còn không tin em sao?"
Bàn tay chỉ còn cách nơi ấm áp ở cơ thể cô có một lớp vải mỏng, khiến cho hơi thở Hạ Viêm Lương trở nên gấp gáp. Phong Ấn giữ chặt eo cô để cô không cử động: "Chính em đã dạy anh biết lòng người khó đoán, em còn nhớ chứ? Vì vậy chỉ có cơ thể là không biết nói dối!"
Cánh cửa một gian phòng ở bên trong đột nhiên bị mở ra, một cô bé khoảng tầm ba tuổi đang ngồi trên xe đạp nhỏ đi ra, nhìn thấy hai người đang quấn lấy nhau trên ghế liền chau mày hỏi: "Mẹ?"
Thứ âm thanh non nớt vọng vào tai Phong Ấn, anh kinh ngạc ngẩng phắt đầu, trợn tròn mắt nhìn con bé: "Nó là ai thế?"
Hạ Viêm Lương đóng khuy áo vào rồi bật đèn lên: "Là con gái em, Lãnh Lãnh, chào chú đi!"
Cô bé được gọi là Lãnh Lãnh vừa nhìn rõ mặt Phong Ấn liền ngạc nhiên thốt lên: "Cháu từng gặp chú rồi!", nói xong con bé liền quay trở lại phòng, chẳng mấy chốc đi ra, tay giơ cao cái khung ảnh.
Phong Ấn nhíu mày, người trong bức ảnh rõ ràng là anh. Anh nhìn sang thân hình bé nhỏ của cô bé, đôi mắt hơi nheo lại.
Lãnh lãnh có đôi mắt giống hệt như Hạ Viêm Lương, lúc này đôi mắt ấy đang long lanh nhìn anh: "Chú là..."
- Lãnh Lãnh, giờ này đáng ra con phải lên giường đi ngủ rồi chứ! - Hạ Viêm Lương ôm con gái trở về phòng dỗ dành cho nó ngủ.
Phong Ấn ngồi trên ghế sô pha rít thuốc lá, đợi Hạ Viêm Lương quay lại liền hỏi: "Nó mấy tuổi rồi?"
- Nếu em nói đứa bé là con anh, anh định sẽ thế nào?
- Đi xét nghiệm DNA là biết kết quả ngay, em tưởng anh sẽ tin ư?
- Nếu đã không tin anh còn làm ra vẻ như thế làm gì? - Hạ Viêm Lương khẽ cười. Phong Ấn cười không ra tiếng, dập tắt điếu thuốc, kéo tay cô đến căn phòng mà Lãnh Lãnh vừa vào.
- Vậy mời em giải thích giùm anh chuyện này là thế nào?
Đây là thư phòng, bên trong phòng, trên mấy giá sách không phải bày sách vở mà chỉ toàn là ảnh chụp chung của hai người. Đó là những hồi ức không bao giờ quay trở lại của hai người.
Mỗi bức ảnh đều được cô bọc cẩn thận, đặc biệt là bức ảnh to nhất ở giữa, cô mỉm cười hạnh phúc, nhưng trong bức ảnh không có có anh.
- Em thích nhất là bức ảnh anh chụp cho em! - Hạ Viêm Lương chậm rãi vòng tay qua eo anh: "Em có từng nói với anh chưa, con người em, cũng rất hoài cổ!"
Hạ Viêm Lương vùi đầu vào lồng ngực anh: "Em biết đó là em có lỗi với anh, em biết sai rồi Phong Ấn ạ!"
Phong Ấn chẳng hề nhúc nhích: "Em tại sao lại quay về? Lê Duệ đâu? Hai người li hôn rồi à?"
- Anh ấy không hề lấy em! - giọng nói của Hạ Viêm Lương có vẻ nghẹn ngào: "Em sai rồi Phong Ấn ạ, em không cầu xin anh tha thứ, cho dù bây giờ anh chỉ chơi bời với em thôi em cũng chẳng để bụng đâu!
Hạ Viêm Lương xoay mặt Phong Ấn lại nhìn thẳng vào mình, đôi mắt ngân ngấn nước: "Đợi khi nào anh không còn hận em nữa, chúng ta có thể... Có thể bắt đầu lại không?"
Có người nói mùi hương trên người một ai đó nhiều khi rất dễ khơi dậy dĩ vãng xa xưa. Phong Ấn cảm thấy rất có lí. Hạ Viêm Lương vẫn đang dùng mùi hương nước hoa mà anh thích, cái mùi ngòn ngọt ấy đi vào lục phủ ngũ tạng của anh, dùng tốc độ nhanh nhất và mạnh nhất để đánh thức toàn bộ những khúc mắc, yêu và hận giữa anh và cô, đánh thức sự không can tâm và nhục nhã tận sâu trong lòng anh.
Phong Ấn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm khó đoán: "Bắt đầu lại ư? Em đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng anh rồi, ngay cả con em cũng sinh cho Lê Duệ rồi, thế mà còn dám mơ bắt đầu lại với anh á?"
Phong Ấn bế thốc Hạ Viêm Lương lên, đi thẳng về phòng ngủ, ném cô lên giường, cởi phăng chiếc áo sơ mi trên người bằng tốc độ nhanh nhất rồi đè xuống người cô.
- Trước khi em quay trở lại, đối với anh em là bạn gái cũ, còn bây giờ em đối với anh là đối tượng để tình một đêm, đừng nhắc đến chuyện tình cảm, đừng làm vấy bẩn hai từ ấy!
Hạ Viêm Lương biết Phong Ấn hận mình, vì vậy hiện giờ anh đối với cô chỉ còn lại sự ham muốn. Nhưng đến khi chuẩn bị "đi vào" thì anh đột nhiên dừng lại, nâng cằm, nhìn thẳng vào mặt cô hồi lâu, những giọt mồ hôi trên trán anh nhỏ xuống người cô, ánh mắt dữ dằn như một con thú hoang rồi quay người xuống giường, nhặt cái áo dưới đất lên mặc vào người.
- Hôm nay không có hứng, anh đi trước đây! - Phong Ấn thắt lại thắt lưng, lạnh lùng bỏ đi.
- Nhưng ngày mai anh quay trở lại quân đội rồi!
Phong Ấn nói như mỉa mai: "Không có đàn ông em không chịu được à? Nếu thèm khát đến thế thì mau quay lại với hắn ta đi!"
Anh lao ra khỏi cửa, Hạ Viêm Lương ngây dại mặc lại quần áo rồi ngồi thẫn thờ trên giường. Lãnh Lãnh đột nhiên thò đầu vào từ bên ngoài cửa, được cho phép của cô, con bé liền chạy vào sà vào lòng mẹ: "Chú ấy là bố!"
Hạ Viêm Lương hôn lên tóc con, nụ cười đầy ai oán: "Lãnh Lãnh ngoan, đừng nóng, bố vẫn không biết là bố có con gái đâu, nôn nóng quá sẽ làm bố sợ đấy!"
Phong Ấn chẳng phải không có chút tình cảm nào với cô, hành động ban nãy của anh đã đủ để nói rõ mọi thứ.
Phong Ấn đỗ xe lại bên lề đường, bực bội đập hai phát vào vô lăng, đầu óc rối như tơ vò. Anh biết cái con bé tên Lãnh Lãnh kia không phải là con gái mình, khuôn mặt nó chẳng có điểm nào giống anh cả. Nhưng cho dù như vậy anh vẫn cảm thấy rất bối rối, cô là người phụ nữ duy nhất mà anh từng yêu, nhưng lại đem đứa con của kẻ khác quay trở lại thế giới của anh.
Điện thoại đổ chuông rất lâu anh mới nghe máy, là một số lạ, khoảnh khắc nghe máy, anh có cảm giác người ở đầu dây bên kia chính là Lôi Vận Trình.
Nhưng đối phương cứ không nói gì. Phong Ấn day day trán, hỏi: "Răng Thép à?"
Lúc nghe anh gọi ra tên mình, Lôi Vận Trình giật nảy mình: "Sao anh biết là em?"
- Anh nghe nội tâm của em nói: "Anh Ấn à, em là Răng Thép đây!"
Lôi Vận Trình khẽ cười: "Anh đáng ghét thật, ai bảo anh gọi em bằng cái biệt danh xấu xí ấy hả?"
Đây là cuộc điện thoại đầu tiên kể từ sau cuộc hẹn hò của hai người, hai người đều có ý tránh nói đến chuyện tối hôm đó, đặc biệt là Lôi Vận Trình. Không phải trong lòng cô không hề có sự oán hận, chỉ là thời gian được ở bên anh không nhiều, thế nên cô chẳng nỡ lãng phí dù chỉ một giây, một phút: "Ngày mai anh phải đi rồi đúng không?"
- Lôi Dật Thành đúng là tên gián điệp hai mang, cái gì cũng nói cho em biết! - giọng nói của Lôi Vận Trình rất dễ nghe, giống như một dòng suối ấm chảy qua trái tim anh, cuốn đi rất nhiều bức bối.
- Ngày mai em có thể đi tiễn anh không?
Lôi Vận Trình nghiêm túc hỏi anh, hồi lâu sau mới nghe tiếng anh trả lời: "Anh không bao giờ cho ai đi tiễn cả!"
- Để em tiễn anh đi mà anh Ấn, em đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho anh ăn trên đường đi rồi! - Lôi Vận Trình lì lợm năn nỉ, giọng nói ngọt như mía lùi.
- Không được, mấy thứ em làm có ăn được không đấy? Anh không muốn mạo hiểm, em biết quốc gia phải tốn bao nhiêu tiền mới đào tạo được một phi công không hả, không thể để em hại như thế được! - Phong Ấn bất giác nhếch môi nói nửa đùa nửa thật, nhưng Lôi Vận Trình lại nghe ra trong giọng điệu của anh có vẻ không cho phép cô làm trái.
- Anh có ở nhà không? Em qua thăm anh có được không? Đã bao ngày không gặp anh rồi, anh đi một cái là chẳng biết khi nào mới về nữa! - cô khẽ cắn răng, đây là lần đầu tiên cô hạ thấp mình như vậy trước mặt anh.
- Lại không chịu nghe lời rồi? - Phong Ấn mím chặt môi, bắt đầu trở nên lạnh lùng: "Anh đang ở bên ngoài, đang đi cùng với bạn gái!
Đầu dây bên kia bỗng trầm ngâm: "Em chẳng thèm, không cho thì thôi! Hừ!", không đợi anh nói gì thêm, Lôi Vận Trình liền cúp máy luôn.
Trong xe rất yên tĩnh, Phong Ấn siết chặt cái điện thoại, tiếng tút tút nghe rất rõ trong không gian tĩnh mịch. Khoảnh khắc cô trầm ngâm, trái tim Phong Ấn chợt cảm thấy hơi xót xa.
Khó khăn lắm hôm nay Lôi Dật Thành mới được nghỉ nên ngủ nướng đến tận gần trưa mới dậy, vươn vai một cái rồi đi vào bếp tìm đồ ăn, nào ngờ bắt gặp Lôi Vận Trình đang đeo tạp dề, bày một đống đồ ăn trước mặt.
- Oa, mặt trời mọc từ đằng tây hay sao ấy nhỉ? Đại tiểu thư nhà ta lại chịu xuống bếp cơ? - nói xong Lôi Dật Thành liền nhón một miếng cơm cuộn rong biển hình trái tim bỏ vào miệng.
- Anh làm gì thế? - Lôi Vận Trình ngoảnh đầu lại và phát hiện hành vi của anh liền trừng mắt nạt: "Đáng ghét, không phải làm cho anh đâu!"
Lôi Dật Thành tỏ vẻ bất cần, chộp lấy một miếng nữa nhanh như chớp và bị Lôi Vận Trình thúc cho một đấm vào người.
Lôi Dật Thành vừa xoa xoa chỗ bị đấm vừa đi ra mở tủ lạnh, miệng còn lải nhải: "Tiểu thư nhà ta đúng là khéo tay, lớn bằng ngần này rồi mà chưa thấy vào bếp bao giờ, không ngờ tay nghề cũng khá quá, hay là từ bây giờ em phụ trách bữa sáng và ăn đêm của mẹ đi!"
- Không rảnh, em còn phải ôn tập! - Lôi Vận Trình bày cơm cuộn rong biển đã xắt thành từng khúc vào trong hộp, tạo hình cẩn thận, lại cho thêm vài hạt đậu vào tô điểm. Lôi Dật Thành chỉ tìm được một nửa quả dưa chuột, chán nản đành ăn tạm. Anh lững thững đi ra sau lưng cô, cười khinh bỉ: "Làm cho Phong Ấn chứ gì?"
- Không liên quan đến anh!
- Em thật là vô lương tâm, muốn biết chuyện gì của cậu ta cũng nhờ đến anh, tận dụng xong rồi là nói không liên quan gì đến anh đấy. Mười tám năm trời mà ăn một miếng cơm cuộn của em cũng bị em đánh cho là sao? - Lôi Dật Thành lạnh lùng hừ giọng: "Đừng tưởng bố mẹ đồng ý là em đã thành công nhé, sau này sẽ có lúc em phải khóc đấy, anh hiểu thằng Phong Ấn ấy hơn em nhiều!"
Lôi Vận Trình vẫn chuyên tâm làm cơm như không nghe thấy gì, sự chăm chú của cô khiến Lôi Dật Thành vừa bất lực vừa thở dài. Thật không ngờ Lôi Khải lại chịu nhượng bộ trong chuyện này, anh còn nói chuyện riêng với Lôi Khải với hi vọng ông rút lại mệnh lệnh này, ai ngờ Lôi Khải chỉ cười vẻ khó hiểu.
- Ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu!
Đây chính là đáp án của Lôi Khải dành cho anh. Lôi Dật Thành có thể hiểu được quyết định của bố mình, nhưng cứ nghĩ đến những tổn thương và trắc trở trên con đường mà Lôi Vận Trình sắp phải đi là anh lại không thể đứng yên giương mắt nhìn cô càng ngày càng lún sâu. Nhưng sự thực thì chính anh mới là người bị lún sâu, nếu như mấy năm đó anh không dung túng cho tình cảm của cô, không sơ ý cho rằng cô sẽ không thể chịu nổi sự khổ sở khi phải yêu đơn phương, liệu kết quả có như ngày hôm nay?
Lôi Vận Trình làm xong đã là gần trưa. Cô cho hộp cơm đã chuẩn bị vào trong túi, miệng ngân nga nhảy chân sáo ra khỏi cửa. Nhà Phong Ấn cách nhà cô một đoạn đường tương đối, Lôi Vận Trình đã nhẩm tính chuẩn xác thời gian hẹn anh ra ngoài ăn cơm. Khi chỉ còn cách nhà anh hai ngã rẽ nữa, cô liền gọi cho anh, điện thoại đổ chuông rất lâu mà không có ai nghe máy, cô đang định cúp máy thì đột nhiên có người nghe.
- Đừng có nói là anh còn chưa dậy nhé! Em sắp đến cổng nhà anh rồi, mau mở cổng cho em đi! - Lôi Vận Trình sờ cái túi có thắt nơ của mình, môi khẽ cong lên. Trong điện thoại chưa có tiếng Phong Ấn nói gì, Lôi Vận Trình tưởng rằng anh không vui, lập tức giả bộ tội nghiệp: "Anh đợi gặp mặt rồi hãy nổi đóa có được không, dù gì anh đi rồi có muốn nghe anh nổi cáu cũng không được mà!"
- Thế thì đợi anh một lát, anh đang ở bên ngoài, không có nhà!
Phong Ấn ở chỗ Chu An Đạt đến khi trời sáng mới ngủ, rượu say khiến cho đầu anh đau như búa bổ, cổ họng khàn đặc khiến cho Lôi Vận Trình nghĩ rằng anh đang khó chịu.
Lôi Vận Trình đợi một lúc lâu mới thấy Phong Ấn về nhà, anh tắm rửa thay quần áo xong đi ra, thấy cô đang ở trong phòng anh. Chiếc áo sơ mi anh cởi rồi tiện tay ném lên ghế sô pha, Lôi Vận Trình nhìn thấy liền nhặt cái áo lên, vết son môi màu hồng còn in hằn trên áo.
Phong Ấn mặc áo choàng tắm đi ra, thấy Lôi Vận Trình đang ủ rũ nằm bò ra cái bàn đọc của anh: "Lâu quá đi mất, em đói đến mờ mắt rồi!" - cô đẩy hộp cơm tình yêu của mình ra trước mặt anh: "Chính tay em làm đấy!"
- Anh đã bảo em đừng đến cơ mà! - Phong Ấn nhấc thử cái túi lên ước chừng, không mở ra mà đặt trở lại bàn: "Tìm anh có việc gì? Có gì cần dặn dò à?"
- Mời em ăn cơm trưa đi!
- Không, anh không muốn ăn! - Phong Ấn tìm ví tiền rồi móc tiền đưa cho cô: "Em tự đi ăn đi!"
- Tại sao không muốn ăn? Dạ dày khó chịu à? Lôi Vận Trình nhét lại tiền vào trong ví của anh.
- Tối qua uống nhiều quá! - Phong Ấn nằm bẹp ra giường như con cá chết.
Lôi Vận Trình cắn môi nói: "Anh ở ngoài cả đêm à?"
- Đúng thế.
- Vậy... - cô do dự hồi lâu, bàn tay nhỏ siết lại thành nắm đấm.
Phong Ấn bật cười, nằm nghiêng lấy tay chống đầu nhìn cô: "Có phải muốn hỏi anh đã ngủ ở đâu, ngủ với ai phải không?"
Lôi Vận Trình mỉm cười: "Không đâu, hay là em nấu cho anh nồi cháo nhé, ăn vào sẽ dễ chịu hơn đôi chút!", như thể sợ anh sẽ tiếp tục nói, cô liền đứng phắt dậy đi ra ngoài. Nhưng Phong Ấn không định tha cho cô, đúng lúc cô ra đến cửa, anh đột nhiên nói: "Ở nhà người phụ nữ mà em ghét nhất ấy!"
Bước chân Lôi Vận Trình như khựng lại: "Ờ!"
Cô bình thản đáp lại, sau đó chạy ra ngoài. Lúc vo gạo, nhìn thấy bóng mình trong nước, cô phải cố gắng lắm để có thể mỉm cười.
Không sao đâu, không sao đâu mà, bọn họ đâu phải là lần đầu tiên, hoặc có thể bọn họ chỉ là... ngủ cùng mà thôi...
Bữa trưa, đương nhiên chẳng được thịnh soạn và ngon lành như Lôi Vận Trình tưởng tượng. Hai người ăn một chút cháo trắng với dưa muối thế là xong. Phong Ấn ăn xong liền ngủ đẫy một giấc, chẳng nói chuyện gì nhiều với cô, cũng chẳng đuổi cô về. Lôi Vận Trình ngồi yên trên ghế yên lặng ngắm nghía người đàn ông đang say ngủ, bản thân cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Không kéo rèm cửa vào nên ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong phòng, quang cảnh đẹp như tranh vẽ. Có thể nhận thấy anh ngủ rất sâu, bởi vì say rượu, bởi vì... quá mệt?
Cô nhẹ tay nhẹ chân ngồi bệt xuống bên giường anh, khoảng cách đến mức có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của anh. Thời gian đúng là có thể thay đổi một con người, ví dụ như biến một con vịt xấu xí thành một con thiên nga trắng như cô. Trong thời gian sáu năm, cô cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên kiên cường như vậy, hoặc cũng có thể chỉ là vì nhớ anh và nguyện vọng muốn được nắm tay anh đi bên nhau.
Cô vẫn còn là thiếu nữ, anh đã là một người đàn ông trưởng thành có thể khiến phái đẹp say đắm. Vì vậy không sao hết, cô có nhiều thời gian hơn anh, để đi vào thế giới của anh, vào trái tim anh.
Lôi Vận Trình nín thở, cúi đầu hôn lên môi anh, một cái hôn trộm.
Em có đủ tự tin, vì vậy Phong Ấn là, anh nhất định phải đợi em đấy!
Em tốt hơn bất cứ ai, yêu anh hơn bất cứ ai!
Phong Ấn cuối cùng vẫn không cho cô tiễn, Lôi Vận Trình đành nhượng bộ, bảo anh mang theo túi cơm mà cô đã chuẩn bị.
Nhìn thấy anh bỏ hành lí vào cốp xe, Lôi Vận Trình chợt thấy sống mũi cay cay, cô chạy lại kéo vạt áo của anh không chịu buông tay. Hành động ấu trĩ của cô khiến Phong Ấn dở khóc dở cười: "Có đến mức thế này không? Mau bỏ tay ra, ngoan nào!"
- Anh không có gì khác nói với em sao? - giọng nói của Lôi Vận Trình thoáng run run.
Phong Ấn vò vò đầu: "Có phải em còn muốn anh hôn tạm biệt không hả?"
Mặt cô như xị ra, ánh mắt ủ rũ như bị sương mù. Phong Ấn thở dài, nâng cằm cô lên: "Anh nói em có chịu nghe không? Đừng thích anh nữa, cứ coi anh như anh trai đi, có được không?"
Lôi Vận Trình ngẩng cao đầu nhìn anh, ánh mắt và tư thế đủ để cho anh thấy đáp án. Phong Ấn chẳng chút thương tình, giằng lấy vạt áo ra khỏi tay cô: "Thế thì anh chẳng còn gì nói với em rồi, anh đi đây Răng Thép!"
Lôi Vận Trình không biết có phải mỗi cô gái thích một người đàn ông mà anh ta không yêu mình có đều giống như cô không? Biết rõ là từng hành động, lời nói của anh đều làm mình tổn thương, thế nhưng trong lòng vẫn đầy ắp hình ảnh của anh ta. Từ bỏ... dường như là từ ngữ mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Phong Ấn đi rồi, ngay một câu tạm biệt cũng không nói với cô. Sự ra đi của anh khiến cho trái tim cô đột nhiên trống rỗng một khoảng, tuy nhiên cô cũng chẳng có thời gian mà tiếp tục đắm mình trong nỗi buồn. Tiếp theo đó là hàng loạt những bài kiểm tra lớn nhỏ khiến cả người cô bỗng trở thành một cỗ máy. Lôi Dật Thành thường xuyên gọi cô dậy lúc buổi sáng phát hiện cô thường nằm ngủ gục trên bàn học, tay vẫn còn đang cầm bút. Trong chuyện học hành từ trước đến giờ cô không bao giờ phải lo lắng, đầu óc linh hoạt, phản xạ nhanh, thực sự không cần phải học bán mạng như thế.
Lúc đưa Lôi Vận Trình đến trường, cô thường ngồi dựa lưng vào ghế tranh thủ ngủ một chút, Lôi Dật Thành cuối cùng không nhịn được đành lên tiếng khuyên nhủ: "Em hà tất phải ép mình khổ sở như thế?"
- Em đâu có thấy đang tự ép mình đâu, cứ yên tâm đi, em tự lo được mà! - Lôi Vận Trình dụi đôi mắt đỏ ngầu vì thức đêm, vươn vai một cái rồi đeo ba lô lên vai, không quên mỉm cười trấn án Lôi Dật Thành.
Không chỉ có Lôi Dật Thành mà ngay cả Yến Kì cũng không thể bàng quan được nữa. Giờ nghỉ trưa, Yến Kì kéo cô ra phòng tự học, ép cô ngủ một giấc, Lôi Vận Trình ngoan ngoãn nằm bò ra bàn, không nhúc nhích. Yến Kì tưởng rằng Lôi Vận Trình đã ngủ say liền đi vòng qua bên kia mới phát hiện hai mắt cô trống rỗng nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Yến Kì bực mình vốn định mắng cho Lôi Vận Trình một trận, nhưng chợt phát hiện Lôi Vận Trình có gì đó không bình thường: "Trình Trình, cậu sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?"
Lôi Vận Trình không đáp lời, Yến Kì liền huơ huơ tay trước mặt bạn: "Trình Trình, đừng dọa tớ chứ!"
Lôi Vận Trình khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại nói: "Tớ ngủ một lát, lúc nào vào lớp nhớ gọi tớ đấy!"
Yến Kì không dám làm ầm, đành bắt chước Lôi Vận Trình ngồi yên lặng nhìn ra ngoài. Chẳng bao lâu sau có một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời. Trong tầm mắt, chiếc máy bay nhỏ xíu như một món đồ chơi.
Máy bay... Phong Ấn...
Yến Kì đột nhiên hiểu ra, khẽ nắm lấy tay Lôi Vận Trình, dường như để truyền thêm cho cô sức mạnh, cho cô sức mạnh để kiên trì đến cùng.
Cô không sao, ngoài một nỗi nhớ điên cuồng về một người...
Kể từ sau lần Lôi Vận Trình cảnh cáo Lục Tự không được đến trường gây thêm phiền phức cho cô, Lục Tự cũng rất biết điều không gửi hoa tặng quà đến cho Lôi Vận Trình nữa. Buổi tự học tối kết thúc, Lôi Vận Trình vẫn là người cuối cùng ra khỏi trường như thường lệ, nhìn thấy cái bóng như ma ám của Lục Tự đang đợi mình, cô không coi anh ta như không khí nữa mà chủ động đi về phía anh ta.
Lục Tự đang ngồi dựa lưng vào xe, tư thế rất thoải mái, ánh đèn đêm bao trùm khiến cho những đường nét trên mặt anh trở nên không rõ ràng. Không hiểu tại sao trái tim anh chợt rung lên, cô gái này đang đi về phía anh, thế nhưng trong lòng lại chẳng có chỗ nào dành cho anh.
- Cuối cùng thì kì nghỉ phép của anh cũng hết nhỉ? Đến chào tạm biệt tôi phải không? - Lôi Vận Trình mỉm cười, cố tình không che giấu niềm vui, cuối cùng cũng không bị anh ta làm phiền nữa.
Lục Tự nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, nụ cười trên mặt chợt thu lại, không kiềm chế được, đưa tay lên chạm vào mặt cô: "Sao em lại biến mình thành ra thế này?"
Lôi Vận Trình nhanh nhẹn tránh bàn tay của anh ta: "Tôi rất ổn, không mượn anh phải nhọc lòng!"
Không phải lần đầu bị cô từ chối nên Lục Tự đã sớm quen rồi, Lục Tự nghiêng đầu ra hiệu bảo cô lên xe, nhưng cô vẫn đứng yên không nhúc nhích: "Tôi tự về được rồi, khỏi cần anh đưa, nếu có chuyện gì thì mau nói đi!"
- Em cứ coi như là bố thí cho anh một lần đi, nói chuyện với anh một lát có được ko?
Nếu là thường ngày chắc chắn Lôi Vận Trình đã từ chối thẳng thừng, chỉ có điều lần này cô gần như nhìn thấy vẻ ảm đạm trong con mắt anh ta. Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt thấy anh ta rất giống mình.
Để đánh tan tâm lí đề phòng của cô, Lục Tự dẫn cô đến một quảng trường đông người, giữa quảng trường có một đài phun nước, ánh đèn màu lấp lánh hòa vào tiếng nhạc du dương, đẹp tuyệt diệu! Hai người ngồi lại trong xe.
Cô lấy tay chống cằm thưởng thức âm nhạc, Lục Tự lặng lẽ châm một điếu thuốc, từ dạo quen biết cô rõ ràng anh ta hút thuốc nhiều hơn, đây tuyệt đối không phải là một điềm báo tốt: "Bọn em chắc sắp kiểm tra đợt đầu rồi nhỉ?"
Lôi Vận Trình không đoái hoài đến anh ta. Lục Tự có hơi bực bội dập tắt thuốc lá, xoay đầu cô lại.
- Dù gì trong thời gian vừa rồi anh cũng đổ không ít công sức lên người em, chẳng nhẽ em không thể nể mặt anh chút sao? Có phải ngoài Phong Ấn ra, không có thằng đàn ông nào có thể lọt vào mắt em không hả?
- Làm gì có chuyện đó? Anh ấy đâu phải là người đàn ông giỏi giang nhất thiên hạ! - Lôi Vận Trình gạt tay Lục Tự ra, không muốn anh ta chạm vào người mình.
Cái đáp án này khiến cho Lục Tự vô cùng ngạc nhiên: "Anh còn tưởng trong mắt em thằng đó là tốt nhất, những gã đàn ông khác chỉ là đống phân thôi chứ!"
Lôi Vận Trình phì cười: "Anh tởm quá đi!"
Lục Tự nhìn thẳng vào mắt cô, tự mỉa mai: "Đúng là chẳng dễ dàng gì. Đến tận lúc chuẩn bị đi rồi mới phát hiện khi em cười có hai má lúm đồng tiền kìa!"
Lôi Vận Trình cảm thấy không thoải mái liền quay ngoắt mặt đi, trở lại bộ dạng lạnh lùng như trước.
- Có phải em nghĩ anh mang em ra mua vui không?
- Chẳng nhẽ không phải?
Lục Tự trầm ngâm giây lát rồi nói thẳng thắn: "Đúng là như thế, nói thật lòng em là mẫu phụ nữ mà anh thích, xinh đẹp, gầy nhưng không yếu, không ham hư vinh, không ngây thơ, có gan, có hơi đanh đá, kiêu ngạo, biết chừng mực... à sai rồi, em vẫn chưa hẳn là một phụ nữ, ít nhất thì thân hình vẫn còn phát triển nữa!", hàm ý của anh ta là cô vẫn chưa đủ "độ cong" cần thiết, là điều duy nhất khiến cho anh ta cảm thấy nuối tiếc.
Lôi Vận Trình trừng mắt: "Đa tạ anh vì đã có cách đánh giá khách quan!"
- Em có biết anh từng thề với cậu ta là trong một tháng sẽ cưa đổ em không!
Lôi Vận Trình ngoảnh đầu lại trừng mắt nhìn anh ta: "Nói như vậy có nghĩa hôm nay là đến kì hạn rồi, anh đã nghĩ ra cách gì chưa?"
- Không cưa được thì chiếm đoạt, em nghĩ sao? - Lục Tự nửa đùa nửa thật hù dọa cô. Lôi Vận Trình cười khẩy rồi đẩy cửa xe bỏ đi.
Lục Tự chẳng chút do dự, đuổi theo kéo cô lại, dùng vũ lực ôm siết cô vào lòng, Lôi Vận Trình vừa thấy anh ta cúi đầu xuống liền nhắm chặt mắt lại, bỗng thấy trên trán có gì đó mềm mềm chạm phải.
Lục Tự chỉ chạm môi lên trán cô: "Chạy đi đâu chứ, em tưởng anh cưỡng bức em thật đấy à? Anh đã chán sống đâu cơ chứ, Phong Ấn sẽ giết anh ngay khi nó trở về ấy chứ!", không nói đến Lôi Khải và Lôi Dật Thành, chỉ cần mình Phong Ấn cũng đủ băm nhuyễn anh ta ra rồi.
Lôi Vận Trình mở mắt ra, tỏ vẻ băn khoăn với những gì anh ta vừa nói. Lục Tự biết cô đang băn khoăn cái gì: "Lúc ấy Phong Ấn không phản đối, còn nói cho anh một số thứ có liên quan đến em, em có biết tại sao thằng đó lại làm như vậy không?"
Mắt cô chợt tối sầm xuống: "Anh định nói rằng bởi vì anh ấy không thích tôi, hoàn toàn không quan tâm tôi ở bên cạnh ai chứ gì? Bỏ tay của anh ra!"
Lục Tự buông tay ra, đưa tay lên vuốt mái tóc cô: "Sai rồi, bởi vì ngay từ đầu nó đã biết anh chỉ có ý định chơi đùa với em mà thôi!"
Lôi Vận Trình cười khẩy, không đáp lời.
Anh ta trầm ngâm hồi lâu sau đó mới nói tiếp: "Để anh đưa em về, yên tâm đi, anh hứa không làm bậy! Anh không phải là công tử nhà giàu, anh là quân nhân, cái thân phận này đáng để em tin tưởng đấy!"
Lục Tự quả thực có hơi hoảng trước những gì anh ta nói, lông mày cô chợt chau lại. Lục Tự không giục cô nữa, chỉ kéo cánh cửa ghế lái phụ đợi cô cân nhắc. Lôi Vận Trình hít một hơi thật sâu, thỏa hiệp: "Anh mà không nói thì suýt nữa là tôi quên mất anh làm cái gì đấy!"
Lục Tự nhếch môi cười, cô chỉ tin tưởng một "quân nhân" chứ không phải con người Lục Tự.
Cả chặng đường không nói không rằng. Lôi Vận Trình bảo Lục Tự đỗ xe ở chỗ cách nhà mình hai ngã rẽ. Đối với người đàn ông này, cô chẳng có chút thiện cảm hay kiên nhẫn nào, nhưng cô không phải Phong Ấn, không thể quá tuyệt tình như anh, ngay cả một câu tạm biệt cũng không cho cô.
- Cám ơn! - Lôi Vận Trình xuống xe ném lại hai từ rồi định đi, Lục Tự đột nhiên khóa cửa xe, khiến cô ngơ ngác rồi cảnh giác quay đầu lại nhìn anh ta.
Khuôn mặt của Lục Tự bị bóng tối che khuất, những ngón tay anh ta đang nhịp nhịp trên vô lăng: "lần này không trả tiền xe nữa à?"
Lục Tự lúc này khiến cho Lôi Vận Trình có chút sợ hãi.
- Anh cũng nghiện rồi đấy à? - Lôi Vận Trình móc ra một trăm tệ, đập vào tay anh ta như lần trước, chỉ có điều lần này bị anh ta tóm chặt cả tay lẫn tiền. Lôi Vận Trình vùng vẫy nhưng không thắng nổi anh ta, đành bực bội nói: "Lục Tự, sự chịu đựng của tôi có giới hạn đấy!"
- Giới hạn chịu đựng của em là tùy người mà thay đổi, liệu cơm gắp mắm phải không? Nếu như anh là Phong Ấn, liệu em có giới hạn chịu đựng không? - Lục Tự chậm rãi nghiêng người lại, gần như áp sát vào người cô, khiến cô chẳng thể né tránh, đành phải dùng một bàn tay bịt chặt miệng lại đề phòng anh ta có ý đồ với cô.
Tuy nhiên Lục Tự chỉ nhìn chăm chú vào mắt cô, đó là sự nghiêm túc mà Lôi Vận Trình chưa bao giờ nhìn thấy ở anh ta.
- Nếu như anh nói rằng trải qua thời gian vừa qua, anh thực sự có hứng thú với em, em sẽ thế nào?
Lôi Vận Trình khựng người: "Vậy thì tôi chỉ có thể nói rằng: may quá anh sắp đi rồi, nếu không tôi sẽ chết vì bực bội, đợi khi nào anh về đây thì tôi đã vào trường hàng không, chúng ta gần như chẳng có cơ hội chạm mặt nữa!"
Lục Tự nhoẻn miệng cười, khẽ hôn lên bàn tay cô đang dùng để che miệng lại: "Về lí thuyết là thế, nhưng bao giờ chẳng có những việc xảy ra ngoài dự kiến. Chúng ta cứ chờ xem rốt cuộc thần may mắn đứng về phía ai?"
Lúc ấy cô chỉ cảm thấy người đàn ông này quá sức ngông cuồng, về sau lúc gặp lại anh ta mới không khỏi nghi ngờ thượng đế rốt cuộc đã tạo ra bao nhiêu rào cản giữa cô và Phong Ấn để thử thách tình cảm của cô dành cho anh?
Nếu như lúc ấy cô không đưa ra yêu cầu hẹn hò với Phong Ấn, không quen với Lục Tự, liệu những chuyện sau này có xảy ra không
← Ch. 02 | Ch. 04 → |