Truyện:Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác - Chương 08

Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác
Trọn bộ 35 chương
Chương 08
Yêu thì sẽ tranh thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-35)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tô Thiển Oanh vào đại học A theo diện sinh viên nghệ thuật, ở đây cô cũng xem như may mắn, không cần lo lắng đến việc phải học Anh ngữ và tin học, như vậy đối với cô cũng là một loại hạnh phúc. Đã từng nghe qua câu nói, hạnh phúc là khi người ta làm mọi cách cũng không thể có được một đôi giày mình thích, nhưng cuối cùng lại nhớ ra mình vốn không có chân. Ngay cả hạnh phúc cũng có thể so sánh như vậy, thực ra đối với người bình thường mà nói, hạnh phúc rất đơn giản, lại dễ dàng thỏa mãn.

Lần nữa trở lại vườn trường, cô cũng không rõ ràng cảm giác của mình là gì, lúc mê man lúc rõ ràng. Nhìn những khuôn mặt dạt dào thanh xuân tươi tắn, cô cảm thấy mình có lẽ đã già. Là thời gian quá tàn nhẫn hay là tại trái đất quay quá nhanh, cô tin chắc không phải vế sau.

Lúc này, cô nghe thấy bọn họ nói muốn đi nghe nhạc thính phòng bàng Anh ngữ, cả đám người đều vây quanh kéo dài ra tận ngoài cửa phòng, vô cũng chen chúc. Nhưng đến bài thứ hai, dần dần mọi người lục đục rời đi, cuối cùng chỉ còn lác đác vài người.

Thực ra, cô cũng chỉ học ở đây vebr vẻn hai năm, có lẽ cái gì cũng không lĩnh hội được, ngay cả thành tích về mỹ thuật cũng không tính là đặc biệt so với người khác, có rất nhiều người có thánh tích cao hơn.

Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy chính mình thật vô dụng. Lần này trở về, lúc nào cô cũng nghĩ về hai chữ vô dụng này, từ khi bắt đầu nghĩ đến giờ, càng nghĩ càng thấy tự ti.

Giữa trường học có một hồ nước nuôi rất nhiều cá, sắc hồng không tính là xinh đẹp, nhưng cũng xem như cảnh quan. Cô ngồi trên ghế đá, ngẩng đầu có thể nhìn thấy một sinh viên đang ngồi nhỏ giọng đọc Anh ngữ. Trước kia có người nói không khí học tập ở ngôi trường này rất tốt, cô còn không tin, đến bây giờ đã phần nào thấy đúng.

Cá ở trong nước tự do tự tại bơi lội, tâm tình cô cũng vui vẻ không ít.

Cô không nghĩ đến sẽ gặp được Trương Linh ở đây, hai người nhìn nhau cười, dường như không có gì ngăn cách.

Trương Linh đánh giá cô, vẫn xinh đẹp như vậy, trong mắt vẫn là vẻ bất cần, tuy rằng nhiều thêm vài phần ưu sầu, nhưng vẫn là cô.

"Hiện tại tốt không?"

Tô Thiển Oanh ngọt ngào cười một cái: "Bình thường, không tính là tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ."

"Lần này trở về quyết định ở lại bao lâu?"

"Không biết, bọn họ không cho tôi đi." Nói đến đây, cô có chút buồn bực.

"Cô rất muốn đi sao?"

"Nhất định phải đi." Tô Thiển Oanh chắc chắn, lại nhìn Trương Linh: "Cô thì sao?"

Trương Linh rất bình tĩnh tự thuật: "Tôi hiện tại chỉ làm nội trợ ở nhà, có một người chồng hết mực cưng chiều, có một đứa con khả ái. Như vậy khiến tôi rất thỏa mãn, cũng rất vui vẻ, có lẽ cho tới bây giờ, tôi mới chân chính hiểu ra, tôi chỉ thích hợp với cuộc sống bình thản."

Tô Thiển Oanh mơ hồ cảm thấy không đúng: "Mỗi người đều có quyền theo đuổi ước muốn của mình."

Trương Linh đồng ý: "Chỉ là lúc theo đuổi phải hiểu, cái mà mình theo đuổi là ước muốn, chứ không phải hiện thực. Mà chúng ta ở trong hiện thực, càng phải hiểu rõ cái gì mới là của mình."

"Có ý gì?" Cô có chút kỳ quái.

Trương Linh nhăn mi: "Tôi chỉ châm chích chính mình, có những thứ không thuộc về tôi, cho nên ta vĩnh viễn tôi không bao giờ chạm đến. Nhưng cô không giống tôi."

"Có cái gì không giống nhau?"

Trương Linh cảm thán thở dài: "Lần trước con tôi bị ốm, tình cờ gặp được Lộ Thừa Hữu tại bệnh viện." Cô dừng một chút: "Cùng với bạn gái."

"Cô muốn nói cái gì?"

Trương Linh cười một cái, câu nói này cũng thực là quen thuộc: "Không nghĩ nói cái gì, chỉ là muốn khuyên nhủ cô, muốn cái gì thì phải tranh thủ."

Tô Thiển Oanh cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nhưng một lát sau lại nhìn Trương Linh: "Có thể hỏi cô một chuyện không?"

"Say."

"Cô từng hối hận không?"

"Không có." Trương Linh kiên định mở miệng: "Tôi trước giờ chưa từng hối hận, cho dù đến cuối cùng đều không có được cái gì, những nếu như không thử, tôi vĩnh viễn sẽ tiếc nuối, sẽ không bao giờ biết được người đó không thích hợp với mình. Lộ Thừa Hữu rất tốt, nhưng anh ta luôn nằm ngoài quỹ đạo của tôi."

"Vì sao cô lại khuyên tôi?" Tô Thiển Oanh rầu rĩ: "Kỳ thật, chúng ta cũng như nhau mà thôi."

Trương Linh cười: "Có câu: người trong cuộc thường u mê."

Tô Thiển Oanh nhún nhún vai: "Các người luôn cho rằng mình nhìn rõ hết thảy, dường như mọi chuyện dêud rõ ràng." Cô rất khó chịu: "Thật ra, thích hợp hay không, chỉ có thể để tự mình ngộ ra, người khác sao có thể nói rõ ràng được. Dù sao, tôi cũng sẽ đi, nhất định rời đi, không quan tâm gì hết."

Trương Linh bật cười: "Cho nên, người thích hợp với cô chính là người có thể giải quyết tốt hậu quả mà cô gây ra."

*****

"Lại nữa."

Tô Thiển Oanh cùng Trương Linh hàn huyên một hồi, lại cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó mới chậm rì rì về nhà.

Nếu như cô biết về nhà phải đối mặt với điều gì thì nhất định đã không chịu về sớm như vậy. Tiêu Tố Oanh trực tiếp giữ chặt cô: "Oanh Oanh, đi kêu Thừa Hữu tới nhà ăn cơm."

"Cái gì?"

Tiêu Tố Oanh đối với biểu tình ngạc nhiên này của cô chính là không thèm để ý: "Liền gọi điện thoại là được, bảo nó buổi tối tới đây."

Cô chết sững nửa ngày mới ngộp ra một câu: "Con không có số điện thoại của anh ta."

"Vậy con tự mình đi kêu nó."

Cô bất lực, đành phải hỏi số điện thoại, sau đó lưu vào điện thoại của mình. Điện thoại di động thực là một loại đồ vật kỳ diệu, chỉ là một dãy số, lại có thể kết nối một mối quan hệ.

Cô ngồi đối diện với máy tính, nhàm chán đánh chữ, mỗi lần làm việc này cô đều thấy khá tự hào bởi vì tốc độ đánh bàn phím của cô rất nhanh, người bình thường không thể so sánh. Ngón tay cô lướt trên bàn phím với một tốc độ thần kỳ, lúc ngón tay chạm vào bàn phím khiến cho tâm tình của cô tốt lên rất nhiều, như là đẩy những cảm xúc không vui vẻ tự động lùi ra xa.

Lúc nhìn qua thời gian hiển thị ở góc dưới bên phải màn hình vi tính, cô rốt cuộc cũng cầm lấy điện thoại di động.

"Anh hôm nay có bận không?"

Lộ Thừa Hữu đang dùng tai nghe bluetooth để tiếp điện thoại, còn chưa kịp xem màn hình là ai, nghe thấy giọng nói của cô, động tác trong tay vô thức dừng một chút: "Em hi vọng tôi bận hay không bận?"

Tôi hi vọng anh bận chết. Cô lẩm bẩm.

"Liền hỏi một chút, quan tâm anh một chút."

Lộ Thừa Hữu cười cười, thời điểm này cầm lấy điện thoại, tay trái xoa xoa đôi mắt có chút mệt mỏi: "Có việc gì?"

Tô Thiển Oanh giống như bóng bay vị xì hơi, vốn cô hi vọng anh sẽ nói một câu "Tôi rất vội" sau đó cô liền hồi đáp "Không quấy rầy anh nữa ", như vậy có thể đi báo lại kết quả mỹ mãn cho Tiêu Tố Oanh, dù sao người ta bận rộn, cũng không thể bắt ép người ta tới được. Kết quả anh lại hỏi ra một câu như vậy, vô cùng chán ghét.

"Mẹ tôi bảo tôi gọi anh tới ăn cơm."

"Hả." Anh đốn một chút: "Dì kêu tôi đến ăn cơm sao lại bảo em gọi?"

"Tôi làm sao biết được, tự đi mà hỏi bà ấy." Cô trực tiếp cúp điện thoại, nhìn điện thoại im lìm, cô còn quên chưa hỏi anh có tới hay không.

Thôi, đại khái khả năng có lẽ hẳn là muốn tới, dù sao cũng không cự tuyệt.

Cô còn nghĩ vui chơi thêm một lúc, thì Tiêu Tố Oanh đi tới: "Oanh Oanh."

"Dạ?"

"Con ở Xuyên Nhiên lâu như vậy, làm vài món ăn ở đó được không?"

Nếu như cô biết chủ ý của bà, chết cũng sẽ không gật đầu. Lúc cô đứng tại phòng bếp kiên nhẫn nghe mẹ chỉ dạy, vẫn là cảm thấy khách nhà mình thật có phúc. Đã có thể vào ăn hết cái này đến cái nọ, còn có thể hào phóng đưa ra bình luận, đương nhiên chỉ có đầu bếp là khổ sở nhất, đã tận tâm tận lực chuẩn bị món ăn, làm không tốt có khi còn bị khiển trách.

Đương nhiên, cô hiện tại chỉ là trợ thủ, theo Tiêu Tố Oanh nói thì chính là bồi dưỡng cho cô một chút kiến thức làm mẹ hiền vợ đảm. Tiêu Tố Oanh làm mấy món ăn, sau đó cô cũng làm mấy món ăn của Xuyên Nhiên, chỉ cần đủ số lượng là được. Mà yêu cầu của Tiêu Tố Oanh đặt ra chỉ là "không được quá khó nuốt."

Cho nên lúc Tiêu Tố Oanh chuẩn bị xong mấy món ăn, Tô Thiển Oanh chỉ còn một mình, mẹ cô thật chán ghét, lại coi khinh cô, cô nhất định sẽ khiến bọn họ phải có nhận thức mới về mìn, hối hận vì đã có ấn tượng sai về cô.

Mà Lộ Thừa Hữu cam đoan, anh tuyệt đối không phải tới để cười nhạo cô. Chỉ là lúc đứng tại ngưỡng cửa, tư thế cũng thay đổi mấy lần, Tô Thiển Oanh vẫn không hề phát hiện ra. Bởi vì giờ phút này cô đang nôn nóng, tay cô mở thế nào cũng không bật được bếp ga lên, rõ ràng mọi người đều có thể bật lên dễ dàng, tại sao cô lại không được. Cô mở đi mở lại nhiều lần, vẫn không bật được, tức chết cô, đang nghĩ gọi mẹ đến, kết quả là vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lộ Thừa Hữu trong tư thế đan chéo tay lười biếng dựa vào cửa.

*****

Cô giật mình: "Anh tới lúc nào?"

Lộ Thừa Hữu không mở miệng, cũng chẳng có lấy một biểu cảm dư thừa nào cho cô, chỉ là bước nhẹ qua bên cạnh cô, tay nhẹ nhàng vặn một chút, lửa liền bật ra: "Lực dùng không đúng, đương nhiên không thể mở được."

Tô Thiển Oanh lúc này cảm thấy có chút xấu hổ: " Về sau tôi sẽ không động đến những việc này, biết để làm gì."

Lộ Thừa Hữu nhíu mày: "Em cứ để lửa như vậy à."

Tô Thiển Oanh bây giờ mới luống cuống tay chân đặt nồi lên, sau đó đem vài thứ đã chuẩn bị sẵn bỏ vào. Lộ Thừa Hữu nhìn động tác của cô, gia vị rắc lung tung, không nhìn được lắc đầu: "Em có thể nấu được không?"

"Anh đi ra ngoài chờ chẳng phải sẽ biết?"

Cô là một người siêu cấp không có kiên nhẫn, người ta đều nói những người như thế không thể làm được việc lớn.

Lộ Thừa Hữu không để ý đến cô, đi ra ngoài tán gẫu với mọi người.

Tuy rằng quá trình tương đối vất vả, nhưng Tô Thiển Oanh cũng làm tốt mấy món ăn, điều này khiến Tiêu Tố Oanh hết sức vui mừng. Nhưng Tô Thiển Oanh cũng làm bản thân bị thương không ít, không phải chỉ là làm mấy món ăn thôi sao, bọn họ làm gì toàn nói những câu như "Rất tốt" "Đối với con mà nói là rất tốt", thực sự ngột ngạt, xem ra khởi điểm quá thấp cũng không phải việc tốt đẹp gì.

Lộ Thừa Hữu chỉ đưa ra một câu đánh giá: "Còn không tệ."

Tô Thiển Oanh lập tức được thể: "Đương nhiên, cũng không xem ai làm."

Tô Văn Uyên theo bản năng nhìn con gái mình mà lắc đầu.

Bữa cơm này không khí rất vui vẻ, sau khi ăn xong, Lộ Thừa Hữu lại nói chuyện phiếm với Tô lão gia, quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tốt. Thế nhưng, Tô Thiển Oanh không nhịn được rì rầm lẩm bẩm, rõ ràng không có quan hệ gì mà còn hơn cả người thân như cô.

Tiêu Tố Oanh vừa thu thập chén đũa, vừa kéo Tô Thiển Oanh: "Con đừng quên việc đã hứa với chúng ta?"

Tô Thiển Oanh nghi ngờ: "Mẹ nói gì cơ?"

"Thôi, vấn đề của Đông Lâm đáng nhẽ không nên cho con biết."

"Con nhớ được, nhớ được mà!" Tô Thiển Oanh lập tức trở nên hổ thẹn: "Con lúc nào cũng nhớ."

Tiêu Tố Oanh dùng ánh mắt đặc biệt hoài nghi đánh giá cô: "Vậy đi làm chút chuyện ra chứng minh đi."

Tô Thiển Oanh bĩu môi, vào trong hoa viên không ngừng dùng chân đá hòn đá nhỏ, càng đá càng xa.

Hoa viên có một cây bồ đào nhỏ, cành lá sum suê, cô rất thích nơi đó. Trước đây còn nghe người khác nói, ngồi dưới gốc cây sẽ nghe được lời tâm tình của Ngưu Lang Chức Nữ, đúng là lừa quỷ mà, tại sao cô chưa bao giờ nghe được.

Cô còn nhớ đến lời nói của Lộ Thừa Hữu lúc đó: "Khẳng định là có. Chỉ là Ngưu Lang Chức Nữ tâm sự với nhau, làm sao có thể để em nghe thấy?"

Lúc đó còn cảm thấy lời nói của anh đặc biệt có lý, bây giờ nghĩ tới, khẳng định là anh đã xem mình như trẻ nhỏ mà đùa giỡn.

Lộ Thừa Hữu từ lầu hai xuống dưới, sau đó đi về phí cô: "Em là đang chờ anh?"

"Không có, thiếu gia thật là tự đa tình."

Giọng điệu này, bình thường anh đều nghe qua. Lộ Thừa Hữu ngồi xuống đối diện cô: "Dì nói em đang chờ tôi."

"Cứ cho là vậy đi! Anh còn hòi gì nữa?" Cô cảm thấy phiền, rất phiền, đặc biệt phiền, phi thường phiền.

"Hỏi một chút mà thôi, mới như vậy đã không bình tĩnh?"

Lần này anh nói đúng, quả thật rất không bình tĩnh.

Cô gật đầu: "Tại sao tới ăn cơm?"

"Đói."

Mới kỳ lạ làm sao, nơi nơi đều có khách sạn, sao nỡ để anh không no?

"Tốt đi." Cô bày ra dáng vẻ bất cần: "Anh có vẻ đặc biệt chán ghét tôi?"

"Làm sao biết được?"

"Từ hành vi của anh có thể thấy được." Cô có chút nhụt chí: " Thật ra, tôi không có kém như vậy! Mẹ tôi sinh tôi ra cũng không phải đần độn hay thiếu tay thiếu chân, thế nào lại khiến anh không vừa mắt."

Lộ Thừa Hữu dùng tay phải chống cằm, không có mở miệng.

Tô Thiển Oanh tiếp tục nói chuyện: "Tôi biết, anh chê tôi không đủ thông minh, không đủ hiền lành. Tôi cũng từng nghĩ muốn thay đổi thành một người biết điều, điềm đạm, đáng yêu, nhưng không làm được, mà cho dù có làm được, đó cũng không phải là tôi."

Lộ Thừa Hữu lần này mới có phản ứng: "Tôi có thể lý giải ý tứ trong lời của em là, em đối với tôi có để ý?"

Tô Thiển Oanh lập tức phản ứng: "Ý cái rắm, tôi chỉ là đang cường điệu anh vì sao mà ghét bỏ tôi? Không phải so với người bình thường thì anh chỉ tốt hơn một chút thôi sao, thế nhưng lại luôn ra vẻ cao cao tại thượng? Hơn nữa, anh có ưu điểm của anh, nhưng tôi cũng có ưu điểm của tôi. Tuy rằng kết quả bất đồng, nhưng bản chất vẫn là cùng một dạng, chúng ta đều có ưu điểm của chính mình, cũng có khuyết điểm của chính mình, chỉ là mỗi người bất đồng mà thôi."

"Em nói rất đúng." Lộ Thừa Hựu nhìn cô: "Sau đó thì sao?"

Tô Thiển Oanh đột nhiên không biết nói gì: "Không có sau đó."

Lộ Thừa Hữu chỉ nhìn cô: "Em chỉ vì tôi không nguyện ý hứng thú với em, liền mang tội danh cho tôi?"

"Đừng dát vàng lên mặt mình, tôi không có."

"Tôi cũng cảm thấy không có, em có ưu điểm của em, quả thật sẽ phải có rất nhiều người theo đuổi. Không cần nhất định xem trọng tôi, vừa rồi tôi đã nói rõ ràng với ông nội. Bọn họ cũng sẽ không tới bức bách em, cho nên, về sau phải sẽ có bữa tiệc nào như hôm nay nữa. Mặt khác, em nấu ăn quả thật tốt hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều."

Tô Thiển Oanh nhìn anh: "Anh có ý gì?"

"Đông Lâm sẽ không có chuyện gì, em cũng không cần lo lắng. Mà chúng ta vẫn giống như trước đây là tốt rồi."

Tô Thiển Oanh động đậy khóe miệng "Tôi đã biết."

"Được."

Tô Thiển Oanh nhìn bóng lưng anh rời đi, rốt cuộc không thể không nhớ lại năm năm trước cũng là một cảnh như vậy, cô đã từng hướng anh mà hô to: "Tôi nhất định có thể rời khỏi anh, chứng minh không phải không có anh thì không được."

Rốt cuộc vẫn không thể, cũng mãi không thể.

Anh dùng phương thức của anh, vạch rõ giới hạn với cô, hai người chính là hai người, sẽ không trở thành chúng ta.

Crypto.com Exchange

Chương (1-35)