← Ch.03 | Ch.05 → |
Sau bữa cơm chiều, Triệu Tử Mặc liền đi siêu thị mua một túi lớn "Sản phẩm tặng kèm khuyến mãi hàng tháng", sau khi đi ra ngoài thấy thời gian vẫn còn sớm, liền thuận đường ghé qua chợ đêm cũng cách Phong Đại không xa, đi dạo một chút biết đâu lại tình cờ gặp được ba vị mỹ nữ.
Cuối tuần chợ đêm chật cứng người, chỉ một con đường hẹp nhỏ như lỗ mũi mà hai bên lề chen chúc bày đầy hàng hoá, nào là quần áo, dày dép, hàng lưu niệm, hàng tạp hoá thứ gì cũng có, cũng không ít người đến đây để trao đổi hàng hoá, mà tất nhiên bán quần áo vẫn là nhiều nhất, vừa đẹp, vừa nhiều loại hàng, giá cả cũng rất hợp lý.
Triệu Tử Mặc thật ra cũng giống ba vị mỹ nữ kia, rất thích đi dạo phố, đặc biệt là đến chợ đêm, nhưng cô đối với việc mua sắm quần áo lại cực kỳ không có hứng thú, mỗi lần đi cùng ba vị mỹ nữ cô nhiều nhất cũng chỉ có thể chườn mặt ra mà trả giá, mặc kệ người bán là nam hay nữ, cao thấp béo gầy gì cô cũng chỉ để lộ ra một vẻ mặt, mạnh mẽ vững vàng ngó chằm chằm thẳng vào mắt đối phương.
Người ta thường nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, nếu gọi công tâm vi thượng(*), thì dĩ nhiên tấn công vào mắt của người ta mới chính là thượng sách, bằng với dung mạo của cô, cũng đủ để đối phương thoáng chốc phải trở nên thất thần.
(*) "Công tâm vi thượng": đánh vào lòng người là thượng sách.
Hừ, ai dám nói Triệu Tử Mặc lãng phí tài nguyên quốc gia? Nếu muốn lợi dụng cái gọi là sắc đẹp, ít nhất cũng phải thông minh chút đỉnh mà lợi dụng đúng nơi đúng chỗ, không thể động một tý lại lôi ra làm càn được.
Ngoại trừ duy nhất một lần, còn lại mỗi khi đi cò kè mặc cả thì đều việc đầu tiên cô làm là liếc mắt chăm chú đánh giá đối phương, hơn nữa từ mười bốn mười lăm tuổi đã bắt đầu thói quen này, lâu ngày cũng tôi luyện được thành bản lĩnh: bất luận là người nào, bất luận đối phương cho dù không đặc sắc đến cỡ nào, chỉ cần cô chuyên tâm nhìn thẳng vào mắt một cái, đảm bảo sẽ nhớ rất kỹ mặt người đó.
Phố chợ đêm hôm nay có cảm giác thật dài, Triệu Tử Mặc đi tản bộ ngắm thoáng xung quanh một lượt, phát hiện các sạp hàng ven đường cũng không khác so với lần đầu tiên cô đến đây là mấy, nhưng mà đi dạo hết cả con đường rồi cũng không đụng mặt ba vị mỹ nữ, vốn đang định liên lạc thì điên thoại bất chợt vang lên.
"A Mặc, đến phố ẩm thực ăn đồ nướng, nhanh lên!" Đầu bên kia truyền đến giọng Cố Thành Tây, ít lời nhiều ý gọn gàng ra lệnh, Triệu Tử Mặc gấp điện thoại lại, chuẩn bị gọi taxi.
Phố ẩm thực cách học viện Phong Đại một con đường, từ chợ đêm này đến chỗ đó cũng phải mất ít nhất nửa giờ, bây giờ cô không đi mau đảm bảo sẽ bị ba vị mỹ nữ làm thịt đến chết.
Phải vòng qua một con đường mới có thể gọi được taxi, ở đây dòng người thưa thớt, cho nên Triệu Tử Mặc vất vả đứng ven đường chầu chực taxi chạy ngang qua, phía sau lùm cây bên kia thi thoảng còn phát ra tiếng lầm rầm của mấy người đang cò kè mặc cả làm ăn.
Một giọng nói tục tằn vang lên: "Cái laptop này nhiều lằm cũng chỉ còn năm phần mới, tao cũng coi như xem nó nhãn hiệu xịn, cho mày hai ngàn rưỡi, hàng dùng qua rồi làm cái rắm gì đến mức giá ấy!"
Mà người phía bên kia cũng vô cùng kiên trì không chịu thoả hiệp, cho dù giọng nói nhỏ bé yếu đuối hơn nhiều: "Năm ngàn là năm ngàn, bớt một xu cũng không bán."
Thời gian chậm chạp nhích từng chút một, mãi vẫn chưa có chiếc taxi nào chịu bò ngang qua, Triệu Tử Mặc vô cùng chán nản lơ đãng quay đầu lại nhìn hai người đằng sau bụi cây một cái, là một thanh niên thấp lùn cùng một cậu bé ăn mặc rách rưới gầy còm tóc rối bù đang ra sức tranh cãi, ước chừng cậu bé cũng khoảng 16, 17 tuổi.
Hình như đã bất lực vì không thoả hiệp được giá tiền, thanh niên kia tức giận rời đi, trong mắt cậu bé lập tức hiện ra tia thất vọng, khuôn mặt gầy gầy lộ rõ vẻ lo âu.
Tầm mắt Triệu Tử Mặc lần này lại vô tình rơi vào chiếc laptop cậu bé đang cầm trên tay, không khỏi trợn trừng: kia chẳng phải là chiếc laptop có màn hình 14 inch, màu bạc, trên bàn phím đen còn được quét một lớp sơn xám bảo vệ sao? Hơn nữa không phải như thanh niên thấp lùn vừa rồi nói, chiếc laptop này ít nhất cũng còn mới đến bảy, tám phần...
Có thể nói với một trí nhớ dẻo dai như Triệu Tử Mặc, cô lập tức nhận ra ngay vấn đề, mặc dù cậu nhóc đứng ở chỗ ánh sáng mập mờ, nhưng chỉ cần liếc qua một cái cô cũng đủ khẳng định đó là chiếc laptop trong phòng ký túc xá 0910 khu Phù Tuyết.
Không cần suy nghĩ nhiều, Triệu Tử Mặc lập tức hùng hổ xông đến.
Cậu nhóc nhìn thấy cô đi tới, lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên, đôi mắt mỏi mệt như loé ra một tia sáng, không tự chủ được toét miệng cười vô cùng sung sướng, lòng đầy mong mỏi nhanh chóng mở miệng: "Vị tỷ tỷ này, chị cần máy tính cũ sao?"
Triệu Tử Mặc vốn định phẫn nộ chất vấn, nhưng nhìn thấy nụ cười chân thành sung sướng của cậu nhóc kia, không hiểu sao cơn tức vọt đến cổ họng rồi lại đột nhiên bị đè nén không thương tiếc: "Ừ, đưa chị nhìn thử xem."
Cậu nhóc lập tức tận lực giới thiệu, cuối cùng không khỏi nóng lòng báo giá: "Nếu như chị thích, em chỉ lấy chiếc này năm ngàn, một xu cũng không bớt."
Triệu Tử Mặc vốn không hiểu nổi tại sao mình lại còn đủ bình tĩnh và nghiêm túc mà nghe cậu nhóc nói hết, chỉ trầm ngâm một lúc sau mới mở miệng: "Thoạt nhìn cũng còn mới đến bảy tám phần, tạm được."
"Thật hả?" Trong mắt cậu nhóc không che được mấy tia vui mừng sung sướng, hơn nữa còn lộ ra một điểm hồn nhiên, cơ hồ như trút được gánh nặng lâu ngày mà thở dài một hơi, cúi đầu khẽ lẩm bẩm: "Thật là tốt quá thật là tốt quá."
Triệu Tử Mặc liếc nhìn dáng vẻ nghèo túng cùng bộ quần áo xơ xác của nó, trong lòng toát ra một tia không nỡ, nhưng nói cho cùng nhóc này vẫn là kẻ trộm, tuổi còn nhỏ mà không lo học hành tử tế, thậm chí còn hại cô phải một phen oan ức, tâm trạng lại sinh ra bực bội nói: "Bây giờ chị không cầm theo năm ngàn tiền mặt trong người, thôi như vậy đi, nhà chị cũng ở gần đây, nếu em không phiền thì theo chị về lấy tiền?"
Cậu nhóc mãnh liệt gật đầu: "Có thể có thể!"
Triệu Tử Mặc hơi thấp thỏm mang theo cậu nhóc rẽ vào mấy con đường, mà nhóc này dọc theo đường đi vô cùng cao hứng, đây là lần đầu tiên nó gây án, cho nên tang vật rời tay hoá ra lại là cảm giác hưng phấn như vậy.
Rốt cuộc nó vẫn còn quá nhỏ.
Thêm một lần nữa rẽ vào một con đường khác, Triệu Tử Mặc cước bộ chậm lại, sóng vai đi cùng cậu nhóc.
Hai dãy đèn đường hai bên vẫn đang được bật sáng trưng, chiếu rọi khắp trường trung học rộng rãi, các cửa hàng mở cửa 24 giờ, các siêu thị lớn, bên cạnh còn có một đồn cảnh sát...
Bỗng nhiên cậu nhóc tựa hồ như cảm giác được điều gì, nhanh như cắt liền ôm laptop xoay người bỏ chạy, mà Triệu Tử Mặc vốn đã sớm có đề phòng, lập tức đưa tay ra níu chặt lấy cậu nhóc không buông.
Một người sống chết dãy dụa, một kẻ liều chết không tha.
"Còn nhỏ vậy mà không chịu học hành tử tế, đã gây chuyện trộm đạo rồi còn muốn chạy? Cha mẹ em không dạy dỗ em đàng hoàng sao!" Triệu Tử Mặc giọng điệu lạnh lùng tức giận nói.
Cậu bé bỗng nhiên không dãy giụa nữa, cả thân người sụp xuống, quỳ gối trên mặt đất vẻ bất lực lẫn bi thương: "Em cũng không muốn như vậy, nhưng mà quả thực đã cùng đường rồi, bất đắc dĩ lắm mới phải đi ăn trộm, van cầu chị đừng đem em đến đồn cảnh sát..."
Nghe ngữ điệu nghẹn ngào kia, hình như cậu nhỏ đã muốn khóc nấc lên rồi.
Triệu Tử Mặc có chút mơ hồ, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ như cũ vẫn cầm chặt cánh tay kia không chịu buông lỏng.
Một chiếc xe máy đột nhiên dừng lại bên cạnh, có tiếng người kinh ngạc bất ngờ vang lên: "Lương kính?"
Thanh âm có điểm quen thuộc lại mang theo ngữ khí lạnh lùng, đạm mạc xa cách khiến Triệu Tử Mặc không tự chủ được quay đầu lại, một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ mà lưu loát từ trên xe máy bước xuống, động tác thoải mái tao nhã không nói nên lời.
Cực phẩm mỹ nam!
Cố Thành Ca cũng nhìn thấy cô, chỉ nhẹ giật mình rồi sau đó tiếp tục trở về với trạng thái đạm mạc xa cách, hai mắt nhìn chằm chằm vào cậu bé đang ngồi khóc trên đường: "Lương Kính, em ở đây làm gì?"
Cậu nhóc nhìn thấy anh, vừa thẹn vừa đáng thương thấp giọng gọi một tiếng "Cố ca ca" rồi lại nghẹn ngào nói không nên lời, nó vốn biết con trai thì không được rơi nước mắt, nhưng nó lại không cách nào khống chế được bản thân.
Một cậu nhóc ngồi ngay trên đường khóc lóc bộ dạng vô cùng thảm thương như vậy, Triệu Tử Mặc nhất thời tay chân cũng trở nên luống cuống, rõ ràng là hợp tình hợp lý, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên sinh ra một cảm giác chột dạ đến khó tin.
Mắt thấy hàng lông mày đẹp đẽ của Cố Thành Ca đang khẽ nhướn lên, Triệu Tử Mặc bộ dạng lúng túng hết sức vô tội, ra sức bào chữa: "Tôi...tôi không có bắt nạt nó, nó trộm laptop của Kỷ An Thần, hại tôi bị cả trường nghi oan, huống chi ăn trộm là có tội, tôi chỉ tiện đường đưa nó đến đồn cảnh sát thôi."
Cố Thành Ca nhìn Lương Kính: "Lên xe đi, trước tiên anh đưa em về nhà, bệnh của bà nội em tái phát."
Bước lên xe, Cố Thành Ca chống đôi chân dài xuống đất, con ngươi bình tĩnh thâm trầm không thể nhìn ra một biểu hiện rõ rệt gì: "Chuyện cô nói tôi đã biết, sau này sẽ cho cô một câu trả lời."
Được rồi, đằng nào Triệu Tử Mặc lần trước cũng đã lĩnh ngộ thái độ kiêu ngạo lạnh lùng, đạm mạc xa cách của anh, bây giờ hắn có thể cho cô một lời hứa hẹn chắc chắn như thế, cô tạm thời tin anh, sẽ không tiếp tục truy cứu nữa.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |