Vay nóng Tinvay

Truyện:Em Có Tin Vào Định Mệnh? - Chương 27

Em Có Tin Vào Định Mệnh?
Hiện có 34 chương (chưa hoàn)
Chương 27
0.00
(0 votes)


Chương (1-34 )

Siêu sale Lazada


Bản tin ngày 25 tháng 12 năm 2003, tập đoàn Lạc thị chỉ sau một đêm đã phá sản, mức chứng khoán chạm mức sàn đấu, các nhà đầu tư đang tìm cách rút lại vốn nhưng đều vô ích. Lạc gia đã cao chạy xa bay, hiện tại phía cảnh sát đang ráo riết truy tìm Lạc tổng. Lạc thị chính thức bị gạch tên ra khỏi thị trường tài chính của Bắc Kinh.

Bản tin buổi tối ngày 26 tháng 12, tối ngày hôm nay, một người dân qua đường tình cờ phát hiện thi thể của Lạc tổng trước cửa công ty Lạc thị. Xem ra ông ta đã tìm cách tự sát để trốn nợ, nhưng vợ và con vẫn chưa thấy tung tích.

"Mẹ à, sao ba lại nằm đó, sẽ bị cảm lạnh mất." - Cô bé khoảng chừng 6 tuổi đang nắm lấy tay mẹ đứng cách đó khá xa, núp sau vách tường, đôi mắt hướng về phía ba mình. Tại sao mọi người lại vây quanh ông ấy, cả cảnh sát nữa.

Người phụ nữ được gọi là mẹ không trả lời, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, bà nắm lấy tay Lạc Ân dắt đi. Lạc Ân nhíu mày hỏi "Mẹ à, chúng ta đi đâu vậy? Sao ba không đi cùng."

Lạc phu nhân dừng lại, xoay người cúi xuống ôm lấy cô, bà nghẹn ngào khóc "Ba, sẽ không đi cùng chúng ta, ba của Ân Ân... sẽ không bao giờ tỉnh dậy."

Như hiểu được mọi việc, Lạc Ân ôm lấy mẹ, cô không khóc, chỉ đau lòng an ủi mẹ của mình. Cô giờ đã hiểu lý do vì sao hôm qua, ba và mẹ lại bế cô chạy đi, hôm nay ba lại nằm đó. Người ta nói Lạc thị phá sản, giờ thì Lạc Ân đã hiểu thế nào gọi là "tán gia bại sản"...

Lạc Ân nằm trên giường, giấc mơ hiện tại từ đâu xuất hiện mang cho cô cảm giác đau thắt ở lồng ngực, trên trán xuất hiện lớp mồ hôi mịn, miệng không ngừng gọi "Mẹ".

Căn nhà gỗ ẩm mốc, tối tăm lại hiện ra, Lạc Ân nhìn thấy người phụ nữ đó treo cổ, còn cô bé kia thì nằm ngủ không hề biết gì. Lạc Ân chậm trãi bước lại gần, mái tóc bà rũ rượi, thân hình mảnh mai treo lơ lửng, toát ra một cỗ lạnh lẽo đến thấu xương. Lạc Ân sợ hãi ngồi bệt xuống đất, sao cô lại sợ như thế "Không, mẹ... mẹ... ơi..."

***

"Tiểu Ân, em sao vậy, Tiểu Ân à, tỉnh dậy đi." - Lạc Dương ngồi bên cạnh đưa tay lay người cô. Vốn dĩ anh đang ngủ trong phòng đột nhiên bật dậy, trong lòng lại bồn chồn lo lắng, không nghĩ ngợi thêm chạy thẳng sang đây. Kết quả là thấy Lạc Ân đang nằm trên giường không ngừng gọi "Mẹ", bàn tay siết chặt tấm chăn, rất hoảng sợ, từ khóe mắt tuôn ra một làn nước trong.

"Ân Ân, mẹ xin lỗi, xin lỗi con, Ân Ân... Ân Ân..."

Lời nói bi thương không ngừng lặp lại trong đầu Lạc Ân "Đừng... mẹ ơi, Mẹ... Không... ?!" Lạc Ân hét lên, giật mình bật dậy, không ngừng thở dốc, ép sát mình vào đầu giường, sợ hãi nhìn xung quanh.

"Đừng chạm vào tôi, tránh ra..." - Lạc Dương chỉ vừa chạm vào người cô, Lạc Ân đã hét lên, lắc đầu lia lịa, khóc toáng lên, tựa như đang sợ hãi một thứ gì đó.

Thấy vậy, Lạc Dương cố gắng trấn an cô "Tiểu Ân, là anh, đừng sợ, không sao đâu."

Lạc Ân ngước đôi mắt ướt nhẹp nhìn Lạc Dương, cô gục đầu vào lòng anh, bàn tay ghì chặt tấm áo, nức nở nói "Em... em đã nằm mơ thấy mẹ, tại sao? Tại sao ba và mẹ lại tự sát, sao họ lại bỏ em..."

Lạc Dương vỗ lưng cô, lúc đem Lạc Ân về, anh đã nhờ người điều tra rõ về thân thế của cô nhưng vẫn còn nhiều chi tiết mờ ảo, anh... tuyệt đối không thể để cô nhớ lại "Tiểu Ân, chỉ là mơ thôi."

"Không phải, đó là sự thật." - Lạc Ân giận dữ nói. Rất mơ đó rất chân thật hơn nữa đã rất nhiều lần lặp lại. Mỗi lần mơ thấy những hình ảnh đó, nước mắt cô lại rơi. Nỗi thống khổ đến bi thương trong lòng Lạc Ân cứ thế dâng lên."Em thật sự đã mơ thấy hai người đó..." Lúc cô không nhớ gì chính Lạc Dương là người đưa cho xem bức hình chụp gia đình, khuôn mặt ba và mẹ rõ ràng như thế...

Tại sao lần này giấc mơ của Lạc Ân lại chân thực như thế, hơn nữa còn nhớ rõ. Lạc Dương nhíu mày, không lẽ cơ thể cô đã kháng Prazosin? Khi anh đang trầm tư suy nghĩ thì trong đầu Lạc Ân lại hiện lên hình ảnh bãi cát cùng hai đưa trẻ "Cậu tên gì?", câu hỏi của một trong hai đưa trẻ chợt vang vọng, khiến đầu cô càng thêm nhức nhối..."A!?"

Lạc Ân thống khổ kêu lên, anh giật mình nhìn cô, "Đau quá.." - Cô vươn tay ghì chặt lấy áo Lạc Dương, dường như còn đau hơn lúc ban đầu.

Thấy cô ôm đầu đau đớn, không ngừng khóc lóc, Lạc Dương đưa tay lục trong hộc tủ, nhìn thấy ống tiêm đựng thuốc an thần liền lấy ra, giữ chặt Lạc Ân, dụ dỗ "Tiểu Ân, ngoan, ngồi im đi, anh là anh trai của em.", đặt ống tiêm vào tĩnh mạch, chậm trãi truyền dung dịch vào cơ thể Lạc Ân.

Lạc Ân từ từ yên lặng, tâm tình hoảng loạn biến mất, cô mơ hồ nhìn xung quanh, gục đầu vào vai Lạc Dương, phun ra làn khí nhẹ hẫng "Anh... Em sợ!"

Lạc Dương sâu kín thở phào nhẹ nhõm, để ống tiêm sang một bên, đặt Lạc Ân nằm xuống giường, đưa tay lau đi lớp mồ hôi mịn trên vầng trán trắng nộn, yêu thương cất tiếng "Ổn rồi, nhắm mắt lại, ngủ đi."

"Anh..." - Lạc Ân nghe lời, bàn tay nắm lấy vạt áo anh, lúc này cô như đang mê sảng, toàn bộ tâm tình đều thổ lộ với anh "Em... thật sự đã mơ thấy ba mẹ, họ... đã chết trước mặt em, nhưng em lại không làm được gì... Lạc Ân, thật vô dụng..."

Lạc Dương ngồi bên giường lắng nghe từng lời của Lạc Ân, nhất thời đau lòng không kìm được khiến khóe mắt ửng đỏ. Anh mới chính là người vô dụng, nhiều năm như vậy mà không thể khiến cô quên đi tất cả, nhẹ nhàng dỗ ngọt "Em không vô dụng, Tiểu Ân của anh rất giỏi."

"Thiên Kỳ, anh ấy, em có cảm giác rất quen thuộc nhưng, lại nhất thời không nhận ra. Từ khi gặp anh ấy, những cơn ác mộng thường xuyên kéo dài..." - Lạc Ân nằm nghiêng một bên, mí mắt đã chạm vào nhau, thì thào nói "Em rất muốn tìm lại ký ức của mình, tại sao? Anh lại cấm cản? Anh... đang giấu em điều gì???"

"Nhưng mà... Lạc Dương, em thật sự cảm ơn anh, vì đã... là anh của em, Tiểu Ân rất thương anh..." - Lạc Ân nói đến đó thì im lặng không nói thêm, khóe miệng khẽ nhếch nhẹ tạo thành đường cong xinh đẹp, từ khuôn mặt thanh thuần phát ra phúc khí. Cô đơn giản là muốn đi tìm tất cả hồi ức trong quá khứ để thoát khỏi sự giày vò của những cơn ác mộng, nhưng Lạc Dương lại ngăn cản, cả thâm tâm cô cũng không cho phép. Lạc Dương nhìn cô gái nhỏ say giấc trên giường, khuôn mặt lại vô cùng thoái mái, cảm ơn anh?! Cô không nên cảm ơn anh, vì nếu không vì anh, cô cũng không ra nông nổi như bây giờ... Và anh cũng không có tư cách để nhận lời cảm ơn. Bàn tay nhẹ nhàng luân hồi vuốt mái tóc Lạc Ân mang theo làn hơi ấm yêu thương nồng đậm...

Lòng thầm nói: Người nên nói cảm ơn là anh, Tiểu Ân, em có biết anh thương em nhiều như thế nào...

Ngô Thiên Kỳ đứng dựa vào tường, anh đã đứng bên ngoài rất lâu, chậm trãi thở ra hít vào, anh nghe thấy tiếng Lạc Ân, vốn định chạy sang nhưng khi đi đến đã nhìn thấy Lạc Dương bên trong nên không tiện bước vào đành đứng ở ngoài chờ. Dù nhìn thấy cô đau đớn cũng không cách nào chạy đến, anh lúc đó hận bản thân không thể chạy đến ôm lấy Lạc Ân. Gương mặt Ngô Thiên Kỳ băng lạnh, dáng vẻ đã rất lạnh ngạnh lại càng thêm lạnh lùng, đôi môi mân chặt thành một đường thẳng. Cô lại gặp ác mộng. Anh từng nói sẽ là người kéo cô ra khỏi những cơn ác mộng nhưng bây giờ chính anh là nguyên nhân để ác mộng bắt đầu...

Anh đứng trong đêm đen hệt như một cái bóng, sự xuất hiện của anh phải chăng là sai. Anh chỉ hi vọng cô được hạnh phúc, như vậy cũng không được toại nguyện? Đôi môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy hai chữ "Xin lỗi..." sau đó quay lưng về phòng. Từ bóng lưng anh phát ra đầy hơi lạnh lẽo, và cả sự cô đơn bất tận...

Con người dù lạnh lùng vô tâm đến mấy cũng có lúc đau lòng!

***

"Đây là Risperdal, ngày mai, lúc không có ai cô hãy đem nó cho bệnh nhân phòng số 1120. Đừng để ai phát hiện, dù có cũng phải để họ nghĩ cô là... Lạc Ân." Bóng đen đứng quay mặt ra cửa sổ, điềm đạm ra lệnh.

Người đứng đằng sau gật đầu nhận lệnh. Khi ánh trăng vô tình chiếu trên khuôn mặt, mới phát hiện là một nữ nhân. Kẻ nhận lệnh sau khi lấy thuốc liền quay lưng đi. Ra khỏi căn phòng tối tăm đáng sợ đến nỗi khiến cô không dám thở mới có thể không kiêng nể mà thở phào. Người vừa rời đi, là Lương Tuyết Nhi...

-----

Lạc Dương phụ trách điều trị cho Hứa Tiểu Vĩnh, khiến anh dù trong lòng có khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn phải vui cười. Vì lo cho anh mình nên Lạc Ân đã đi theo anh, điều đó lại khiến Ngô Thiên Kỳ bất mãn. Cô không phải là học trò của anh sao, vậy mà đi theo kẻ khác. Trong lòng Ngô Thiên Kỳ không ngừng oán hận Lạc Dương khiến cho anh liên tục nhảy mũi. Thấy vậy Lạc Ân có chút lo lắng "Anh bị cảm sao?"

Lạc Dương ngẫm nghĩ, chắc chắn là có người đang nói xấu anh, không cần đoán cũng biết là Ngô Thiên Kỳ, tên này thật nhỏ mọn. Lạc Ân chỉ là bên anh ngày hôm nay mà đã rủa thầm rồi, nếu lỡ anh không cho Lạc Ân gặp hắn chắc Ngô Thiên Kỳ sẽ nổi xung thiên, băm anh ra thành trăm mảnh?! "Không có."

"Anh, cho em số điện thoại nhé." - Hứa Tiểu Vĩnh nháy mắt, thân mật nhìn Lạc Dương.

"Cô mơ sao? Ở bệnh viện bệnh nhân không được sử dụng điện thoại." - Lạc Ân cất tiếng. Dù sao anh ta cũng đang mắc chứng DID*, Lạc Ân phải xưng hô đúng với nhân cách này.

Hứa Tiểu Vĩnh được chẩn đoán mắc chứng DID(1), và DDX(2) đây là nhân cách thứ hai của anh ta. Lần trước cô còn tưởng Hứa Tiểu Vĩnh mắc hội chứng GID(3) Thật may mắn là xuất hiện chỉ một nhân cách, không bị rối loạn nhân cách thể kịch tính. Nếu như quá căng thẳng nhân cách này sẽ thay chủ nhân cơ thee chịu đựng và ngược lại. Nhưng, nếu như để tham vọng của nhân cách lớn dần thì cá thể chính sẽ bị biến mất đồng thời nhân cách sẽ làm chủ cơ thể, điều đó rất nguy hiểm đối với sự cân bằng của con người.

(1)DID: đa nhân cách, còn gọi là nhân cách phân liệt.

(2)DDX (diferential Diagnose): chẩn đoán phân liệt.

(3)GID: rối loạn xác định giới.

"Con nhỏ này, ai cần cô lên tiếng chứ, sau này tôi xuất viện sẽ gọi cho anh Dương Dương." - Hứa Tiểu Vĩnh chu môi bất mãn, lườm cô một cái sau đó quay sang nhu tình nhìn Lạc Dương. Người đàn ông này "cô" nhất định phải có được. Tướng mạo không tệ, khi khoác áo Bloose trắng lại càng thêm phong độ... Ôi... ! Trong lòng Hứa Tiểu Vĩnh không ngừng cảm thán.

Dương Dương?! Lạc Dương sợ đến xanh mặt, ở đâu đến cái kiểu gọi gớm ghiếc như thế? Khẽ rùng mình một cái, Lạc Dương hận bản thân không thể bỏ chạy ngay lúc này. Lạc Ân tuy bất ngờ nhưng thấy cũng rất tức cười, mím môi lại, Lạc Ân vỗ vai Hứa Tiểu Vĩnh "Tiểu Vĩnh, anh... à cô... cứ mơ mộng đi."

"Mặc kệ tôi." - Hứa Tiểu Vĩnh bĩu môi, nắm lấy tay Lạc Dương lắc qua lắc lại, nũng nịu nói "Anh, em muốn đi dạo."

Lạc Dương sợ hãi, cố gắng gỡ bàn tay đang nắm ra, cảm xúc này anh nên nói thế nào đây? Có cái gì đó rất ngượng ngạo, trên trán Lạc Dương xuất hiện một lớp mồ hôi mịn, ấp úng cất tiếng "Tôi, tôi... gọi y tá đưa cậu đi."

"Không thích, em muốn anh đưa đi, anh đưa đi cơ." - Hứa Tiểu Vĩnh dụi dụi đầu vào người Lạc Dương khiến anh một phen hoảng sợ. Lạc Ân vội dùng tay đẩy "cô" ra, chặn trước người Lạc Dương "Bây giờ anh ấy bận phải đi khám cho bệnh nhân khác."

"Hạt mít thúi, tránh ra."

"Cái gì?" - Lạc Ân bị gọi là "hạt mít thúi" tức giận không thôi, đưa tay hung hăng định đánh vào đầu Hứa Tiểu Vĩnh khiến Lạc Dương hoảng hồn kịp thời giữ Lạc Ân lại. Cô là bác sĩ vậy mà dám bạo hành bệnh nhân, nếu để người khác phát hiện sẽ bị kỉ luật."Tiểu Ân, em làm gì vậy?"

"Tại cô ta."

"Em im lặng đi." - Lạc Dương nhíu mày, đôi mắt giận dữ hướng về Lạc Ân. Lời vừa ra khỏi miệng mới nhận thấy mình sai, anh lúng túng không biết phải làm sao khi mình vừa lớn tiếng với cô. Chỉ là Lạc Dương sợ rằng Lạc Ân lại gây họa, cô chỉ là thực tập sinh nếu bị đưa ra hội đồng kỷ luật của bệnh viện, không những không thể trở thành bác sĩ mà còn bị bắt giam vì dám bạo lực bệnh nhân.

"Xảy ra chuyện gì sao?" - Y tá nghe thấy tiếng thét hoảng sợ chạy vào. Nhìn thấy không khí căng thẳng giữa hai anh em nhà họ Lạc, đành đứng nép sang một bên.

Lạc Ân đăm đăm nhìn, anh lần đầu tiên lớn tiếng với cô, hà cớ gì lại nổi giận?! Là Hứa Tiểu Vĩnh chọc tức cô nên mới như vậy, tiếng thét thật chói tai, khóe mắt Lạc Ân ửng đỏ, mắt nhìn Hứa Tiểu Vĩnh phía sau lưng Lạc Dương lè lưỡi trêu chọc càng thêm ấm ức, cuối cùng là quay lưng bỏ đi.

Lạc Dương khó xử nhìn cô bỏ đi. Tâm tình mỗi lúc một nặng nề, Lạc Dương một hơi thở dài, giao Hứa Tiểu Vĩnh cho y tá rồi bỏ ra ngoài. Hứa Tiểu Vĩnh nhìn anh bỏ đi, thật sự luyến tiếc, nhưng mà... không phải anh vừa bảo vệ "cô". Điều này cũng không tệ, trong lòng Hứa Tiểu Vĩnh mừng thầm.

"Lạc Dương đáng ghét, Hứa Tiểu Vĩnh chết bầm." - Lạc Ân vừa đi vừa chửi thầm trong miệng. Cô có ý tốt, muốn đi theo anh đến phòng Hứa Tiểu Vĩnh lỡ đầu anh ta làm gì bậy với Lạc Dương thì có thể giúp đỡ vậy mà còn bị mắng. Đúng là làm ơn mắc oán. Nếu vậy thì, cô tuyệt giao với anh.

Lạc Ân từ nhỏ đã được Lạc Dương che chở bảo bọc, cưng chiều hết mực, nên chuyện hôm nay là một kích động đôi với cô.

"Chị đang chửi ai vậy?" - Từ đằng sau vang lên tiếng nói. Bước chân dừng lại, Lạc Ân quay mặt nhìn, là Tô Thiểu Lương?!

"Thiểu Lương?!" - Cậu bé này lâu lắm rồi cô mới gặp lại, còn nói là thường xuyên đến thăm? Cả tháng rồi liền không thấy tăm hơi.

Tô Thiểu Lương híp mắt, đút tay vào túi áo khoác "Em đến thăm chị, có bận không, gần bệnh viện có tiệm cà phê."

"Được." - Cô vui vẻ gật đầu đi theo, dù sao cũng đang rãnh. Mặc kệ Lạc Dương đang ghét.

-----

Lương Tuyết Nhi cầm lấy thẻ nhân viên của Lạc Ân, tấm thẻ này do cô làm giả, gắn lên áo, đeo khẩu trang lại. Nhanh chóng đến phòng bệnh nhân 1120, quan sát không có ai mới bước vào, nhìn thấy bệnh nhân ngồi trên giường quay mặt về phía cửa sổ, hít một hơi thật mạnh, Lương Tuyết Nhi cất tiếng "Tiểu Chu, đến giờ uống thuốc rồi."

Người được gọi là Tiểu Chu là mộ cô bé chỉ mới 17 tuổi, được chẩn đoán là tâm thân phân liệt do Lạc Ân chịu trách nhiệm đưa thuốc, quay sang nhíu mày "Chẳng phải vừa nãy em uống rồi sao?"

"Đây là loại thuốc mới, dành cho em." - Lương Tuyết Nhi mỉm cười, tay đưa thuốc và ly nước cho cô bé.

Tiểu Chu nhìn chằm chằm cô, chị Lạc Ân bây giờ thật lạ, bình thường không hề đeo khẩu trang và cả bao tay y tế như vậy, cô bé vươn tay nhận lấy thuốc rồi ngập ngừng uống. Lương Tuyết Nhi nhận lại ly nước, tay run run giấu đằng sau, rồi bỏ đi. Tiểu Chu cũng không kịp gọi.. ??

Khoảng một tiếng sau, Lạc Ân quay trở lại bệnh viện, thì ra hôm nay Tô Thiểu Lương đi qua Hawaii du lịch dài hạn nên muốn chào tạm biệt cô, Lạc Ân cũng rất muốn đi du lịch, đợi sau khi có kết quả xét duyệt cô sẽ nói với Lạc Dương cùng đi, còn có Ngô Thiên Kỳ nữa. Tâm tình Lạc Ân rất vui vẻ, đột nhiên tiếng còi báo động trong bệnh viện vang lên, Lạc Ân vội chạy vào trong hỏi y tá, cô kinh hoảng khi nhận được tin bệnh nhân phòng 1120 bị sốc thuốc hiện đang nguy kịch...

Chạy nhanh đến phòng bệnh, nhìn từ xa, Tiểu Chu đã được đưa đi cấp cứu, Lạc Ân chạy đến bên cạnh Ngô Thiên Kỳ "Thiên Kỳ, Tiểu Chu sao vậy?"

Ngô Thiên Kỳ nhìn Lạc Ân, nhẹ nhàng nói "Bị sốc Risperdal, cô bé đó vốn mẫn cảm với Risperdal. Vậy mà..." Ngưng lại một chút, sắc mặt anh chợt thay đổi, đầy lo lắng "Sao em lại cho Tiểu Chu uống loại thuốc đó?"

Vừa nghe xong, Lạc Ân giật mình ngạc nhiên, cô cho Tiểu Chu uống Risperdal?! Không đúng, từ lúc nãy cô đang nói chuyện với Tô Thiểu Lương, sao có thể cho Tiểu Chu uống thuốc, hơn nữa đã qua giờ uống rồi. Tâm tình Lạc Ân chợt hỗn loạn "Em không có, không phải em.."

"Máy CCTV đã quay được em che khẩu trang bước vào, điểm nhận dạng là thẻ bác sĩ."

"Không phải em, lúc đó, em đang nói chuyện với Thiểu Lương."

"Cô có phải là bác sĩ thực tập Lạc Ân?!" - Đằng sau, một người đàn ông mặc bộ vest đen cất tiếng. Lạc Ân vô tình liếc thấy thẻ cảnh sát trên áo, trong lòng hơi hoảng, kìm nén lại nỗi sợ, cô khẽ gật đầu "Phải."

"Mời cô đi theo chúng tôi." - Người đàn ông lạ mặt nắm lấy cổ tay Lạc Ân, nghiêm mặt nói. Khi cô chưa kịp phản ứng, Ngô Thiên Kỳ liền đưa tay chặn lại "Ông chưa điều tra rõ, sao có thể bắt người?"

"CCTV đã quay rõ."

"Như vậy cũng không thể kết luận cô ấy có tội."

"Tiểu Ân?!" - Lạc Dương cùng Dương Minh Dung từ xa chạy đến.

"Anh." Lạc Ân thực sự không làm chuyện này, lúc cho Tiểu Chu uống thuốc, cô đã kiểm tra rất kỹ sao có thể?! Rốt cuộc là ai muốn hại cô.

"Em hãy kể lại cho cảnh sát nghe đi." - Lạc Dương vỗ nhẹ vai cô.

"Lúc... cãi nhau với anh em chạy ra ngoài vô tình gặp Thiểu Lương nên ra ngoài nói chuyện với cậu ấy đến bây giờ mới về!" - Lạc Ân kể lại mọi chuyện, Lương Tuyết Nhi đứng gần đó đăm đăm nhìn dáng vẻ lo lắng của Lạc Ân tuy có chút khó xử nhưng sau khi bắt gặp người đó đang quan sát liền sợ hãi quay mặt đi.

"Cảnh sát... Lý, ông nghe cô ấy nói rồi, chỉ cần tìm được Tô Thiểu Lương thì sẽ rõ." - Ngô Thiên Kỳ liếc sơ qua thẻ cảnh sát của ông, lạnh giọng cất tiếng. Có người muốn hãm hại Lạc Ân, vì lý do gì? Lần trước ở Ngô gia và cả lần này chắc chắn không phải ngẫu nhiên.

"Thiểu Lương, hôm nay đi Hawaii, có lã bây giờ đã ra sân bay rồi."

"Cho một ngày, tôi sẽ đưa Tô Thiểu Lương về đây! Trong lúc đó, ông không được bắt Lạc Ân."

Cảnh sát Lý lắc đầu "Không được."

"Tôi sẽ không để cô ấy chạy trốn, nếu cần cứ phái người theo dám sát." - Ngô Thiên Kỳ cố gắng thuyết phục "Tôi lấy uy tín của Ngô gia ra đảm bảo."

Cảnh sát Lý nghe xong hơi phân vân, thế lực của Ngô gia rất lớn mạnh, nếu muốn tìm người thì quá đơn giản nhưng nếu giúp Lạc Ân chạy thoát thì càng dễ dàng, cậu ta cũng họ Ngô, hơn nữa còn lấy uy tín của Ngô gia thì ông không thể từ chối "Được, tôi cho cậu 24 tiếng!"

"Cảm ơn." - Ngô Thiên Kỳ gật đầu, nắm lấy tay Lạc Ân bước đi, bàn tay Lạc Ân lạnh toát như người chết, dù cố kìm nén đến đâu, Ngô Thiên Kỳ vẫn nhìn thấy được cô đang hoảng sợ, hơn nữa lại đang run lẩy bẩy, Lạc Dương và Dương Minh Dung cũng đi theo. Nếu như không thể bỏ mặc Lạc Ân ở nhà một mình thì chắc chắn anh sẽ đưa cô đến Ngô gia.

Mễ Thái đứng chặn đường trước mặt Ngô Thiên Kỳ, dáng vẻ ngạo nghễ, buông ra lời châm chọc "Thiên Kỳ, tốt nhất cậu phải mau chóng tìm ra Tô Thiểu Lương nếu không..." - Dời tầm mắt về phía Lạc Ân đang nép mình sau lưng Ngô Thiên Kỳ, hắn cười lớn "Học trò bé nhỏ của cậu sẽ phải ngồi tù đấy." Nói xong liền bỏ đi, Ngô Thiên Kỳ tay nắm lại thành quyền, sâu kín hít vào một hơi, nắm tay cô bước đi. Dọc hành lang mọi người đều bàn tán chuyện của Lạc Ân cố ý cho bệnh nhân uống Risperdal khiến Lạc Ân tâm tình mỗi lúc một tệ...

"Các người rãnh lắm sao?" - Cuối cùng không chịu được, Ngô Thiên Kỳ tức giận rống lên khiến bọn họ sợ hãi lập tức im bặt. Lạc Ân ghì lấy tay anh, lắc đầu, Ngô Thiên Kỳ thở dài bước đi... Để anh tìm được kẻ hãm hại Lạc Ân nhất định sẽ cho tên đó một bài học.

Sau khi rời bệnh viện, Lạc Dương đưa cô, Ngô Thiên Kỳ cùng Dương Minh Dung đến Ngô gia. Ngô Thiên Kỳ và cả anh đều không an tâm để cô ở nhà một mình, dù sao thì ở Ngô gia cũng có Du Huân Huân và Hiên Viên Mẫn nói chuyện phiếm với Lạc Ân. Lạc Ân từ đầu đến cuối đều im lặng không nói một lời, cô biết cô cũng có một phần lỗi vì đã tự ý đi ra ngoài để người khác thừa cơ hội. Tiểu Chu bị mẫn cảm với thành phần trong thuốc lỡ như nguy hiểm đến tính mạng thì cô phải làm sao??

Ngô Thiên Kỳ nhìn Lạc Ân buồn rầu trong lòng cũng không vui, tên chết tiệt nào lại dám hãm hại cô, người có thể nghĩ cũng đã nghĩ nhưng lại không có bằng chứng, Ngô Thiên Kỳ sâu kín thở dài, vươn tay đặt đầu Lạc Ân trên vai, thanh âm đậm đã khẽ vang "Sẽ không sao, anh sẽ giúp em."

Lạc Ân dựa vào vai anh, chỉ một câu của Ngô Thiên Kỳ khiến tâm tình cô đã bớt rối rắm "Vâng!"

Dừng xe trong sân dinh thự của Ngô gia, bốn người bọn họ cùng đi đến gian nhà của vợ chồng Ngô Vũ Thần. Trong sảnh chỉ có Du Huân Huân đang ngồi xem ti vi bên cạnh là Hiên Viên Mẫn, Ngô Vũ Thần cùng Ngô vũ Lâm đến công ty bàn chuyện từ sớm. Phát hiện ra sự xuất hiện của Lạc Ân, nàng niềm nở đón tiếp "Ân Ân? Mau lại đây?"

Lạc Ân cúi đầu chào rồi ngồi xuống bên cạnh, Du Huân Huân vui vẻ cất tiếng "Sao mấy đứa lại đến đây? Không cần đến bệnh viện sao?"

Ngô Thiên Kỳ và Lạc Dương chậm trãi kể lại mọi chuyện ở bệnh viện. Anh hiện tại đang cần một số người của Ngô gia, ắt hẳn máy bay đến Hawaii đã cất cánh, bây giờ chỉ còn cánh là dùng máy báy riêng bay đến Honolulu (sân bay ở Hawaii) chờ sẵn.

Du Huân Huân nghe xong trong lòng cũng tức giận thay Lạc Ân, lúc còn trẻ nàng cũng bị hại giống cô nhưng mà thủ phạm là ai? lạc Ân hiền lành ít giao du như vậy mà cũng có kẻ thù sao? " Được rồi, mấy đứa đi sớm về sớm, ở đây đã có ta lo."

"Vâng." Lạc Dương gật đầu, Dương Minh Dung cũng ở lại đây cùng Lạc Ân, chuyện lúc nãy anh lớn tiếng với Lạc Ân còn chưa giải quyết xong bây giờ lại thêm việc, anh nhìn Lạc Ân, khó xử nói "Tiêu Ân, chuyện lúc sáng, anh... xin lỗi."

Lạc Ân dù sao cũng không phải là người nhỏ mọn càng không thể giận ai lâu được, thành ý của anh cô có thể chấp nhận, khoé miệng Lạc Ân giương lên "Được, em có thể tạm chấp nhận."

Lạc Dương mỉm cười, cô rõ ràng không muốn tính toán còn dám ngạo nghễ nói tạm chấp nhận. Giải quyết xong rồi, Lạc Dương đứng dậy cùng Ngô Thiên Kỳ dẫn theo một số người rời đi, trước khi đi cũng không quên dặn dò Lạc Ân không được gây rối.

-----

"Tuyệt đối không để cho họ tìm được Tô Thiểu Lương." Giọng nói nữ nhân giận dữ vang lên. Đới Y Y nhíu mày nhìn tên vệ sĩ, cô cực khổ lắm mới có thể tìm được cơ hội để trả thù Lạc Ân nếu để thất bại thì thật phí công vô ích. Là cô gặp anh trước vậy mà Lạc Ân, cô ta lại dám xen ngang. Đới Y Y trong lòng vô cùng căm phẫn! Vì Ngô Thiên Kỳ, cô đã từ bỏ ước mơ của mình để đi theo ngành Y. Cô toàn tâm toàn ý với anh, nhưng anh lại toàn lực vạn nhất hướng đến người phụ khác. Thật đáng ghét!

Lương Tuyết Nhi đứng nhìn Đới Y Y, cô vốn không muốn làm hại Lạc Ân. Khi nhìn thấy cảnh sát đến trong lòng không khỏi hốt hoảng nhưng vì tương lai của mình cô đành phải làm vậy. Cô cũng như Lạc Ân, là học sinh của giáo sư Ngô nhưng vì hà cớ gì mà Lạc Ân lại được ưu ái hơn, Lạc Dương thì không tính nhưng ngay cả Ngô Thiên Kỳ, Dương Minh Dung đều thiên vị Lạc Ân. Nếu Lương Tuyết Nhi đoán không sai nay cả Tôn Triết cũng đang thích cô. Trong lòng thầm nói "Nếu có trách thì hãy trách bản thân, tại sao lại được ưu ái như thế..."

-----

Lạc Ân ở Ngô gia được đối đãi rất tốt, ngay cả Ngô tổng và Ngô phu nhân, hai người đứng đầu bọn họ ngay cả mặt mũi Lạc Ân cũng là lần đầu gặp mặt nhưbg cũng rất tốt với cô. Hiên Viên Mẫn và Dương Minh Dung thì luôn bên cạnh cô không để cô phải buồn phiền. Vì một câu nói của Ngô Thiên Kỳ, Lạc Ân không còn lo sợ điều gì...

"Anh nhất định sẽ làm rõ mọi việc, anh hứa với em!"

A... nghĩ lại vẫn thấy hạnh phúc, nhưng khuất mắc trong lòng Lạc Ân vẫn chưa được giải tỏa. Rốt cục là tên khốn nào đã hại cô ra nông nỗi này... Lạc Ân ngồi hóng gió ngoài sân, lúc nãy ở bệnh viện có chuyện gấp nên Dương Minh Dung đã đi đến bệnh viện tạm thời giao Lạc Ân cho Hiên Viên Mẫn.

"Tiểu Ân Ân!" - Du Huân Huân cùng Hiên Viên Mẫn từ trong nhà bước ra, ngồi xuống ghế đá bên cạnh. Cách gọi của nàng rất thân thiết, như từ lâu đã quen biết với cô.

Lạc Ân híp mắt, cất tiếng "Ngô phu nhân."

"Chậc, sao gọi ta khách khí như thế? Gọi là dì hay... mẹ cũng được." - Du Huân Huân tươi cười nói, đã lâu lắm rồi, nàng không được ngồi nói chuyện phiếm với Lạc Ân.

"Mẹ...sao?" - Lạc Ân giật mình khi nghe câu nói của nàng, mẹ? Cô còn chưa kết hôn với Ngô Thiên Kỳ mà lại gọi Du Huân Huân là mẹ, há chẳng phải tự nhận mình là vợ của anh, lỡ như anh không muốn kết hôn với cô, Lạc Ân...lúc đó thật muốn tìm chỗ chôn thân.

"Haha...con còn ngại gì nữa? Lúc trước chẳng phải con cũng gọi ta là mẹ sao?" - Du Huân Huân bật cười, 12 à tính đến này cũng là 14 năm trước, khi Lạc Ân còn là một cô bé sáu tuổi, Kỳ nhi của nàng luôn quấn quít lấy nàng. Còn muốn Lạc Ân làm vợ nên cô đã gọi nàng là mẹ. Bây giờ lại xấu hổ sao?

"Lúc trước?" - Lạc Ân từ đầu đến cuối đều không hiểu nàng đang nói gì, hơn nữa lúc trước bọn họ quen nhau sao? Du Huân Huân mỉm cười, thong thả kể lại chuyện lúc trước cho Lạc Ân nghe, dù nàng đã qua cái tuổi 40 nhưng mà trí nhớ cũng không tệ, còn đưa cho ôc xem những hình ảnh mà lúc trước Lạc Ân và Ngô Thiên Kỳ chụp chung.

Lạc Ân nghe từng câu từng chử trong lòng vô vàn cảm xúc từng chút một dâng lên.. Trong đầu ẩn hiện những hình ảnh kỳ lạ, còn có một giọng nói rất dịu nhẹ gọi tên cô một cách thân mật "Ân Ân, Ân Ân...Ân Ân à..."

"Con xem, đây là bức hình lần đầu con đến nhà của ta." - Du Huân Huân chỉ vào bức hình Ngô Thiên Kỳ đang nắm lấy tay cô bé đứng bên cạnh. Lạc Ân run run chạm vào bức hình, là cô...đầu Lạc Ân chợt nhói lên, hiện ra hình ảnh lúc nhỏ.

"Ân Ân, sau này anh sẽ lấy Ân Ân làm vợ."

"Thật sao?"

"Ừ."

Là anh, cô nhớ ra rồi. Là Ngô Thiên Kỳ đã giúp cô vượt qua bóng tối, là tia sang duy nhất trong cuộc đời Lạc Ân. Thấy biểu hiện kỳ lạ của cô, Du Huân Huân vội lay nhẹ "Ân Ân, con sao vậy?"

"Ngô mẫu..." - Lạc Ân nức lên từng tiếng, lúc nhỏ cô đã gọi Du Huân Huân là Ngô mẫu, đối với cô nàng là người mẹ thứ hai. Lạc Dương và Ngô Thiên Kỳ đã lừa cô.

"Ân Ân, con..."

"A...." - Đầu Lạc Ân dâng lên một cơn đau nhói vô hạn, ngã khụy xuống đất, không ngừng thở dốc, sợ hãi run lên. Cô phải làm sao? Rốt cuộc thì cô đã phải chịu đựng những gì trong 12 năm qua...Du Huân Huân và Hiên Viên Mẫn vội đỡ lấy Lạc Ân nhưng đều bị cô hất ra, khóc toáng lên "Các người, tất cả các người đã gạt tôi...tại sao? Tại sao?"

"Ân Ân, con sao vậy?" - Du Huân Huân ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn đang tìm cách chống cự, không ngừng khóc. Nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, khi Lạc Ân xem bức hình đó, sắc mặt tức khắc thay đổi.

Lạc Ân không thể trả lời, nói đúng hơn là không cách nào để thốt ra, trong cổ khô khốc, một chút âm thanh cũng không phát ra được. Quá khứ của cô, đáng lẽ, cô không nên nhớ lại. Trong tim truyền lên cảm giác đau nhói, đau đến toàn thân bại liệt, Ngô Thiên Kỳ quả nhiên cô từng gặp mặt hơn nữa lại rất yêu thương anh, khi rời xa, suốt ba năm cô đều đặn gửi thư cho anh. Hơn nữa còn cầu cứu Ngô Thiên Kỳ, một cô bé 7 tuổi chỉ thầm cầu mong mình sẽ được cứu khỏi cuộc sống giống như địa ngục trần gian. London, nơi xa hoa nhộn nhịp ấy đối với cô là đại ngục. Nhưng cô không nhận được một chút hồi âm...

Trái tim Lạc Ân cũng đều đau đớn mờ mờ ảo ảo, mỗi khi nghĩ lại năm tháng đó, dù là không nhớ nhưng cũng khiến cho Lạc Ân sợ hãi, đôi mắt vẫn sẽ nổi lên một tầng hơi nước. Lòng cô rất đau, giống như bị kim đâm phải, đau đến hô hấp cũng khó khăn. Đùa cợt cô như vậy? Anh rõ ràng đã ruồng bỏ cô suốt 12 năm, sau đó lại tiếp cận cô. Cũng chính vì đối với anh quá tuyệt vọng, và bị Lạc Dương lạnh nhạt nên cô mới nhảy từ trên cao xuống. Người khiến cô hằng đêm gặp phải ác mộng là bọn họ...

"Vũ Thần, Lâm nhi, hai người mau giúp ta." - Du Huân Huân hét lên, Lạc Ân sao lại như vậy "Mẫn Mẫn, con mau nhắn tin cho Minh Dung." Hiên Viên Mẫn nghe lời chạy đi, cùng lúc cha con Ngô Vũ Thần đã xuất hiện, chỉ thấy cảnh tượng nàng đang cố giữ lấy Lạc Ân. Ngô Vũ Thần nhíu mày cất tiếng "Xảy ra chuyện gì?"

"Mau giúp em đưa Ân Ân vào trong." Lạc Ân không ngừng khóc, miệng liên tục nói "các người đều gạt tôi." Ngô Vũ Thần hết cách đành phải đánh sau gáy cô để Lạc Ân ngất đi mới cô thể đưa vào trong, thuận tiện gọi cho Hà Tử Khiêm.

----

"Cậu tên gì, mau nói đi. Tôi là Ngô Thiên Kỳ." - Cậu nhóc tám tuổi đứng cúi người nhìn cô bé trên bãi cát đồ chơi, mặt mày vô cùng ủ rũ, không thèm ngước mắt nhìn cậu.

"Thiên...Ân." - Giọng nói cô nhẹ hẫng và nhỏ xíu tựa như không muốn nói. Điều đó khiến tiểu Ngô Thiên Kỳ khó chịu "Nói lớn một chút."

"Thiên Ân!" - Cô thật sự thấy rất phiền toái, trả lời xong rồi thì mong anh có thể đi đi. Thiên Ân trước giờ ở cô nhi viện không kết thân với ai, cũng không muốn để ý những gì xung quanh mình. Vậy mà từ đâu xuất hiện một người tuấn tú lại.. nói nhiều như vậy? Thiên Kỳ mỉm cười, tự tiện đưa tay kéo Thiên Ân đứng dậy, vòng tay ra đằng trước đeo giúp cô sợi dây chuyền có mặt đá Sapphire, thích thú nói "Sau này tôi nhất định sẽ lấy cậu làm vợ."

Thiên Ân ngơ ngác nhìn nụ cười rạng ngời của anh, bàn tay chạm nhẹ vào mặt đá, đôi mắt màu nâu thấp thoáng sáng lên, Ngô Thiên Kỳ như một tia hi vọng nhỏ bé trong cuộc sống tăm tối này của cô. Dù là giả cũng được, vì có người đã cần cô...

**

Dương Minh Dung sau khi nhận được tin nhắn đã lập tức chạy đến Ngô gia. Cả Hạ Tử Khiêm cũng không dám chậm trễ một phút. Lạc Ân được đưa vào phòng của Ngô Thiên Kỳ lúc trước, khuôn mặt vẫn không có chút huyết sắc, dòng nước lạnh bên khóe mắt vẫn cứ rơi, tựa hồ rất bi thương, đôi môi nhỏ nhắn không ngừng phun ra làn khí trắng một cách gấp gáp, mặc dù đã bất tỉnh.

Dương Minh Dung gấp gáp chạy vào, lấy trong cặp bác sĩ một ống tiêm, tiêm vào tĩnh mạch, rồi khám qua cho Lạc Ân."Tại sao lại như vậy?"

"Ta, ta chỉ kể cho Ân Ân nghe chuyện lúc nhỏ, không ngờ nó lại..." - Du Huân Huân ngồi bên cạnh, khó hiểu trả lời. Lạc Ân quả đã làm cho nàng thất kinh hồn vía.

"Sao?!" - Dương Minh Dung kinh ngạc, nói như vậy, Lạc Ân đã nhớ lại mọi chuyện, vậy phải làm sao đây?

"Có chuyện gì sao?" - Ngô Vũ Lâm cất tiếng hỏi.

Dương Minh Dung nói rõ nguyên nhân, dù sao họ cũng đã biết Lạc Ân từ lâu. Chẳng lẽ Ngô Thiên Kỳ chưa nói rõ với họ. Du Huân Huân nghe xong không thể chịu được, tâm tình đột nhiên hoảng loạn, Ân Ân của nàng đã trải qua những chuyện tồi tệ như vậy?

Nhìn sắc mặt không có chút huyết sắc, Ngô Vũ Thần vội trấn an "Huân Huân, không sao đâu."

"Em... em biết phải nói làm sao với Kỳ nhi đây..."

"Dì Huân Huân, mọi chuyện chắc sẽ không đến mức đáng lo ngại. Đợi khi Tiểu Ân tỉnh lại đã. Khi nào bọn họ về rồi hẵng tính." - Dương Minh Dung cất tiếng an ủi, cô chỉ mong bệnh của Lạc Ân sẽ không tái phát, nếu không cô không biết phải nói như thế nào với Lạc Dương. Anh đã giao Lạc Ân cho cô, vậy mà cô lại bỏ đi.... Trong lòng Dương Minh Dung vừa lo lắng vừa buồn bã.

***

"Nếu như một ngày nào đó Ân Ân đột nhiên biến mất, Kỳ ca ca, anh sẽ như thế nào?"

"Nếu như em đột nhiên biến mất, tất nhiên, anh sẽ xới tung thế giới này để tìm em."

Tất cả đều là giả dối...

Lạc Ân sau khi tỉnh dậy, ngồi thu mình trên giường dù ai có nói gì cô cũng im lặng, vạn nhất hướng tầm mắt xuống chân. Đôi mắt màu nâu ánh lên nỗi bi thương. Mặc kệ mọi thứ xung quanh, Lạc Ân tự thu mình trong thế giới của cô.

Dương Minh Dung tìm mọi cách để khuyên Lạc Ân, trăm kế ngàn kế cũng không thể khiến Lạc Ân nói chuyện. Du Huân Huân áy náy trong lòng nhưng cũng không biết làm sao. Mọi người đành để cô một mình. Dương Minh Dung cũng đã báo cho Lạc Dương, chắc anh cũng sắp về rồi. Cô đang lo lắng Lạc Dương có khi nào tức giận mà trách cô? Tránh cũng đúng, tất cả là do cô sai...

Lúc chạng vạng Lạc Dương và Ngô Thiên Kỳ cùng lúc về Ngô gia. Khi biết tin, hai người đã vô cùng lo lắng khi phải đối mặt với cô, Lạc Dương và Ngô Thiên Kỳ không cần chào hỏi mọi người chạy thẳng vào phòng, ánh mắt nhìn thấy cô ngồi co ro trên giường trong lòng cùng lúc dâng lên nỗi bất an.

Lạc Dương để Ngô Thiên Kỳ lên tiếng trước nên chỉ đứng từ xa, Ngô Thiên Kỳ chậm trãi bước đến bên giường, nhẹ nhàng cất tiếng "Lạc Ân, là anh."

Ngước đôi mắt đẫm nước nhìn anh, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, một khắc đó, Lạc Ân bất chợt tức giận, xua đuổi anh "Cút đi." Cô vì cớ gì lại giận anh, điều đó bản thân Ngô Thiên Kỳ hiểu rất rõ, là do cô chưa biết mọi chuyện anh đã làm.

Ngô Thiên Kỳ bình tĩnh, vươn tay chạm vào mái tóc đen huyền nhưng lại bị Lạc Ân hất ra, lạnh lùng quay đi chỗ khác. Anh điềm đạm lên tiếng "Ân Ân, anh.."

"Anh có tư cách gọi tên tôi sao." - Câu nói như hung hăng bóp nát trái tim Ngô Thiên Kỳ. Bốn mắt nhìn nhau, Lạc Ân hận không thể giết chết kẻ bội tình này, cô nhếch miệng cười, nụ cười ẩn đầy châm biếm, mỉa mai tựa hồ như mũi dao sắc nhọn ghim sâu vào lòng ngực anh. Ngô Thiên Kỳ thực không thể chịu được nụ cười của cô, nó không hợp với một người đơn thuần, thanh tú như cô. Vạn nhất không hợp. Lạc Ân quay mặt, hít một hơi lạnh, buông ra từng chữ tàn nhẫn "Tôi không muốn thấy anh!"

Khoảnh khắc đó, Ngô Thiên Kỳ như rơi xuống hố sâu vực thẳm của tận cùng nỗi đau, khiến Ngô Thiên kỳ không thể nói lời nào, nơi yết hầu như bị ai bóp chặt. Lạc Ân từng nghĩ, nếu gặp lại anh, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể thốt ra năm chữ kia, nhưng với cô hiện tại, suy nghĩ ấy chỉ là đã từng...

"Thiên Kỳ, ra ngoài trước đi." Lạc Dương cuối cùng cũng lên tiếng, anh nghĩ người có thể khuyên Lạc Ân chỉ có anh."Để tôi."

Ngô Thiên Kỳ hết cách cũng đành bỏ đi, bóng lưng cao lớn tràn đầy thất vọng bước ra. Du Huân Huân nhìn thấy anh, cất tiếng "Mẹ xin lỗi!"

Ngô Thiên Kỳ nhìn nàng, đôi mắt màu đen láy u ám, cúi thấp người ôm lấy mẹ mình. Anh, rốt cuộc phải làm sao đây??? Du Huân Huân đau lòng vỗ nhẹ lưng anh, con trai của nàng từ trước đến nay luôn mạnh mẽ và lạnh lùng băng lãnh giống hệt cha mình nhưng chỉ có một người khiến anh trở nên yếu mềm, là Lạc Ân...

Lạc Dương ngồi trên giường, ánh mắt quan sát Lạc Ân, cô mặc kệ là có anh hay không, vẫn toàn lực hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Lạc Dương trầm mặc nửa ngày trời mới lên tiếng "Em định cứ như vậy bao lâu?"

Lạc Ân không trả lời, cô cũng đã quen với việc làm lơ mọi thứ xung quanh. Từ rất lâu rồi, đối với Lạc Ân, thế giới này tốt nhất chỉ cần im lặng là đủ! Lạc Dương kiên nhẫn, đưa tay kéo cô "Mau đứng dậy, ra ngoài thôi. Từ sang đến giờ em vẫn chưa ăn gì."

Cô hất tay anh ra, trờ về góc của mình, im lặng gục mặt xuống đầu gối. LẠc Dương nhíu mày, đứng dậy "Tiểu Ân, em muốn như thế nào đây? Nếu giận Thiên Kỳ vì cậu ấy bỏ mặc em, thì em sai rồi. Tiểu Ân, cậu ấy vì em mà 12 năm qua luôn tìm kiếm em, cậu ấy không hề nhận được bức thư nào cả vì hiểu trưởng ở cô nhi viện không chuyển giúp em."

Anh nắm chặt hai bên vai cô, ép LẠc Ân nhìn mình nhưng ngoài việc cúi đầu, nhắm mắt thì không còn gì, bức anh đến phát điên "Lạc Ân, một người vì em mà làm tất cả, yêu em hơn cả bản thân, bỏ cả tôn nghiêm của mình để chạy tìm em suốt từng đó năm, em, có thể bỏ mặc được sao?"

Cô chưa từng biết chuyện đó, Lạc Ân luôn cho rằng, anh đã bỏ rơi cô, yêu đến căm hận. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng nộn, Lạc Dương nhìn cô, tâm tư càng thêm rối rắm "Tiểu Ân, là anh đã sai vì đã gạt em, nhưng cũng vì tốt cho em, chẳng phải em từng nói: nếu quên được thì hãy quên đi sao? Còn rất nhiều người quan tâm em."

"Em...sai rồi, em sai rồi, xin lỗi anh..." - Lạc Ân bật khóc, bàn tay siết lấy áo anh, là do cố chấp, tự giam mình trong thế giới của quá khứ, mặc kệ người khác. Lạc Ân từng nói: Khoảng thời gian trong quá khứ nếu là bi thương thì hãy quên đi, còn nếu là thanh xuân vui vẻ thì nên giữ lại.

"Ngoan, không sao, không sao!" - Lạc Dương ôm lấy cô, Lạc Ân đôi với anh cũng rất quan trọng, dù đã nhớ lại chuyện trong quá khứ nhưng cũng thật may, Lạc Ân vẫn nghĩ Lạc Dương là anh trai mình. Đối với anh như thế là quá đủ.. Trong lòng thầm nghĩ: Lạc Dương, Ngôn Doãn Văn tôi đã không làm cậu thất vọng...

--- -----

Ngô Thiên Kỳ đứng chờ ngoài cửa, dựa lưng vào tường, cặp đồng tử đen láy toàn lực hướng về cánh cửa gỗ. Khi thấy cô cùng Lạc Dương bước ra trong lòng thầm vui mừng. Lạc Ân ngước nhìn anh, trong mắt hiện đầy ý cười, khiến tim anh rung mãnh liệt. Lạc Ân mỉn cười, từ đôi môi đỏ tươi phun ra ba từ "Kỳ ca ca."

Ngô Thiên Kỳ sững người, cô gọi anh tựa như ngày xưa và cũng chỉ có Lạc Ân mới gọi anh như vậy. Hốc mắt Ngô Thiên Kỳ ửng đỏ, chậm trãi tuôn ra dòng nước trong veo. Anh bước nhanh đến ôm lấy cô, mang theo nồng nàn thương yêu "Ân Ân, Ân Ân..." Anh gọi tên cô tha thiết, Ngô Thiên Kỳ lúc này thật yếu đuối, vùi mặt vào làn tóc óng mượt, anh tham lam hưởng thụ hương thơm dịu nhẹ trên người Lạc Ân.

"Xin lỗi, xin lỗi... Thiên Kỳ... xin lỗi anh.. hic." Lạc Ân không kìm nén được nước mắt, không nghẹn trong lòng Ngô Thiên Kỳ, bàn tay ghì chặt áo anh. Cô không thích mình yếu đuối như vậy, nhưng mỗi khi được nép trong vòng tay anh, được anh bao bọc thì bao nhiêu mạnh mẽ cô đã từng đều vô cớ biến mất.

"Không cần phải xin lỗi." - Thanh âm thâm trầm đậm đà khẽ phun lên vai cô, cô trở về rồi. Đối với Ngô Thiên Kỳ đó là điều quý giá nhất.

"Tiểu Ân Ân, con... chịu nói chuyện rồi sao?" - Du Huân Huân từ dưới sảnh gấp gáp chạy lên, khi biết Lạc Ân cuối cùng cũng bình thường, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Lạc Ân nhìn nàng, vui vẻ cất tiếng "Ngô mẫu!"

Du Huân Huân trong lòng vui mừng không ngớt, cũng là cách gọi ngày trước, nàng vươn tay ôm lấy cô, vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh "Đứa trẻ ngoan!"

Lạc Ân lúc này thấy rất hạnh phúc, những con người này đã bao lâu rồi vậy mà vẫn nhớ cô. Du Huân Huân nắm lấy tay Lạc Ân "Đi nào, ta đã dặn đầu bếp làm bữa tối rồi."

"Vâng."

Ngô Thiên Kỳ nhìn bóng lưng cô dần khuất, đưa mắt nhìn Lạc Dương. Khóe môi khẽ nhếch lên "Cảm ơn cậu."

"Không có gì." - Lạc Dương gật đầu, vui vẻ bước đi. Rõ ràng là Lạc Ân đã nhớ lại, cũng không giận anh nhưng trong lòng Lạc Dương lại cảm thấy có chút không vui...

Bữa tối ở Ngô gia rất náo nhiệt, chủ yếu là để chúc mừng Lạc Ân "trở về", cô ngồi giữa Ngô Thiên Kỳ và Du Huân Huân. Nàng đối với cô rất nồng nhiệt và thương yêu giống như con của mình tựa như năm xưa.

Còn chuyện ở bệnh viện đều được giải quyết ổn thỏa. Dường như có người cố ý ngăn cản không cho người của Ngô Thiên Kỳ gặp Tô Thiểu Lương. Nhưng cũng may là nhờ Lạc Dương cùng vài người về sĩ giữ chân bọ họ nên anh mới có thể đến kịp sân bay Honolulu, dù chỉ chậm 1 phút, thì anh đã không gặp được Tô Thiểu Lương.

Hiện tại Tô Thiểu Lương đã gặp cảnh sát và nói rõ mọi chuyện, cũng không có bằng chứng kết tội Lạc Ân nên cô đã được minh oan. Tiểu Chu - bệnh nhân bị sốc thuốc vì lượng thuốc không cao nên không có gì nguy hiểm, khoảng vài ngày nửa sẽ được chuyển lại M. T. Bên phía thân nhân không có gì đáng ngại, vì có sự giúp đỡ của Ngô Vũ Thần mà mọi chuyện đều êm đẹp.

Ngô gia đang cố tìm ra kẻ đã cố ý hại Lạc Ân, Ngô Thiên Kỳ cho rằng người nhốt Lạc Ân ở bữa tiệc Ngô gia và người này cùng một kẻ. Nếu đúng như anh đoán, thì người đó cũng trong M. T..

"Ân Ân à, con ăn thêm đi." - Du Huân Huân gắp miếng thịt gà bỏ vào chén Lạc Ân. Cô gật gật, nhìn chén cơm đầy ắp của mình mà trán hiện lên lớp mồ hôi mịn, Du Huân Huân thì vui vẻ nhưng Ngô Thiên Kỳ thì ngược lại, cô vốn dĩ là bạn gái anh, chăm sóc cũng phải do anh vậy mà Du Huân Huân lại dành hết, thực không can tâm.

Anh không phải là người duy nhất khó chịu mà còn có Ngô Vũ Thần. Vợ hắn, bây giờ đang đi lo cho người khác. Lạc Ân vô tình nhìn thấy vẻ mặt cau có của hắn, cười tủm tỉm cất tiếng "Chú Vũ Thần, cháu không phải cố ý cướp Ngô mẫu đâu."

Câu nói của Lạc Ân khiến Ngô Vũ Thần bật cười, nha đầu này cả gan dám chọc hắn "Vậy sao?"

Ngô Thiên Kỳ cảm thấy xung quanh rất nhàm chán, liền đứng dậy vươn tay bế bổng Lạc Ân, khiến cô giật mình hét lên "Thiên... Thiên Kỳ?!"

"Hôm nay cô ấy sẽ không về nhà." Dứt lời, Ngô Thiên Kỳ chậm trãi bước đi, Lạc Dương vội cất tiếng "Này, cậu định mang em gái tôi đi đâu."

Ngô Thiên Kỳ quay đầu lại, nhàn nhã trả lời, trên khuôn mặt góc cạnh một chút hứng thú cũng không "Tôi sẽ không ăn thịt cô ấy." Nói xong liền bỏ đi, mặc kệ đám người đang ngơ ngác.

Lạc Ân cố gắng vùng vẫy, rốt cuộc là anh muốn mang cô đi đâu? Giữa bao nhiều người như thế, da mặt Ngô Thiên Kỳ quả thực không mỏng. Ngô Thiên Kỳ không nói không rằng, đem cô đặt vào trong xe rồi khởi động chạy đi. Vì anh đã nói sẽ không làm gì cô nên Lạc Ân cảm thấy rất an tâm, nhưng cô không biết rằng, đuôi sói vô hình đằng sau lưng Ngô Thiên Kỳ đã xuất hiện, trong lòng anh không ngừng hưng phấn, 12 năm cuối cùng anh cũng... thoát kiếp trai tân!! - -

Ngô Thiên Kỳ không đưa Lạc Ân về nhà, mà đưa cô đến nhà của anh, nơi hai người từng ở bên, anh không nói không rằng nắm tay cô đi vào nhà.

"Này!?" Chính là lúc anh định kéo cô, thì Lạc Ân nhíu mày lên tiếng, giơ hai chân ra lắc lắc, khóe miệng giương lên thích thú "Em không mang dép."

Ngô Thiên Kỳ mỉm cười, cúi người bế cô lên, Lạc Ân rất hài lòng. Ôm siết cổ Ngô Thiên Kỳ, hai chân cũng không để yên, lắc qua lắc lại. Ngô Thiên Kỳ nhíu mày "Ngồi yên đi."

Lạc Ân bật cười, ai bảo anh đột nhiên ôm cô đi, bây giờ phải trà thù một chút, hai tay ở cổ càng thêm siết chặt. Ngô Thiên Kỳ cảm thấy như đang bị hành hạ "Em định siết cổ chồng mình sao?"

Chồng mình?! Lạc Ân giật mình, nhíu mày nhìn anh "Em đồng ý làm vợ anh khi nào?" Anh thực kỳ lạ, còn chưa cầu hôn cô vậy mà xưng hô là chồng? Anh là đang tự huyễn?

Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng đầy hời hợt, đặt cô ngồi xuống ghế ghỗ trong bếp, chạm vào làn môi mềm mại của Lạc Ân, híp mắt nói "Đừng chối, mười hai năm trước, em đã đồng ý làm vợ anh rồi."

Lạc Ân bất chợt đỏ mặt, anh nhớ rõ vậy sao, anh chính là đã trao cho cô vật đính ước bằng sợi dây chuyền Sapphire. Lạc Ân quay mặt đi chỗ khác, cau mày bất mãn "Lúc đó em vẫn chưa trả lời."

Ngô Thiên Kỳ bình thản đưa tay xoay chiếc cằm thon nhỏ, ánh mắt nhu tình như nước say mê nhìn gương mặt hồng hồng của Lạc Ân "Chẳng phải anh đã nói: im lặng là đồng ý?"

"Anh...như vậy là tự...ưm..." - Chưa nói dứt câu, Ngô Thiên Kỳ đã dùng miệng chặn lời nói của Lạc Ân, mặc kệ cô có biện minh hay phủ nhận, không từ chối thì xem như là chấp nhận, bất quá thì không kìm lòng được mà gượng ép cô. Ngô Thiên Kỳ phong thái ung dung, chậm trãi liếm mút đôi môi đỏ tươi, cái lưỡi không nhàn rỗi, tiến vào khoang miệng lượn quanh, đôi tay mảnh khảnh không tự chủ mà leo lên cổ Ngô Thiên Kỳ, vòng qua sau gáy, ghì chặt, thuận thế theo môi hôn anh...

Buông ra, rồi chạm vào, cứ lặp lại như thế không biết cô đã bị anh hôn đến mấy lần mà cơ thể mềm nhũn, cả thở cũng không ra hơi, dựa đầu vào lồng ngực săn chắc, hai bên má Lạc Ân ửng hồng xinh đẹp, thật gợi người thương tiếc. Ngô Thiên Kỳ nâng cằm cô lên, chạm nhẹ cánh môi, xấu xa trêu chọc "Dù sao em cũng chỉ có mình anh là bạn trai, thôi thì cứ gả cho anh luôn đi."

Lạc Ân nghe mà muốn độn thổ, "dù sao cũng chỉ có mình anh là bạn trai.", Ngô Thiên Kỳ đúng là tự huyễn hoặc bản thân, lúc đó cô chỉ là đang ngây ngất vì anh, bức quá thì xem là có thể chấp nhận. Nhưng có ai cầu hôn mà không mang nhẫn, anh không cần phải tự cao như vậy chứ? Nghĩ rằng mọi phụ nữ trên đời đều muốn lấy nam nhân như anh? Lạc Ân bất mãn nói "Không thích."

Hai chữ vừa buông ra, Ngô Thiên Kỳ tức khắc nhíu mày, cúi đầu liên tục hôn Lạc Ân, lần nào cũng là hôn đến khi cô không còn sức lực mới thôi. Ngô Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt ửng hồng, hai mí mắt mị hoặc khẽ giật, làn môi phun ra làn khí nóng, phả vào người anh, chỉ như thế đã khiến cho tâm tư dục vọng của Ngô Thiên Kỳ lại dâng lên, cô quả thật là yêu nghiệt mê người, hít một hơi mạnh để đè nén tâm tư đen tối, Ngô Thiên Kỳ tuyên bố "Nếu không đồng ý gả cho anh thì anh sẽ hôn em cho đến khi đồng ý mới thôi!"

Lạc Ân trợn tròn mắt, đây chẳng phải là đang bức ép cô? Trong lòng Lạc Ân thầm oán trách: anh đúng là loại người thô lỗ, độc đoán, cô thấy trên truyền hình, bọn họ cầu hôn rất lãng mãn, còn anh thì ngược lại. Lạc Ân không chịu thua, cất tiếng phản kháng "Ngô Thiên Kỳ, anh là người của chủ nghĩa độc tài sao?"

"Phải."

"Anh?!" Lạc Ân cuối cùng cũng không thể cãi lại, miệng lưỡi của anh thật lẽo lự, lúc nhỏ rất đáng yêu bây giờ thì nhìn xem thực đáng ghét. Ngô Thiên Kỳ đáng chết! Lạc Ân không ngừng rủa thầm, tâm tư của Ngô Thiên Kỳ rất nhanh cải thiện, hôn lên trán cô một cái, ghé sát vào tai Lạc Ân phun khí "Bảo bối, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn đồng ý, đợi ngày mai sẽ tặng em nhẫn."

"Ưm." - Lạc Ân bất chợt rụt cổ lại, thật nhột! Làn khí nóng như muốn thiêu đốt cô, cổ Lạc Ân quả thật rất nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ cũng thấy nhột. Ngô Thiên Kỳ tuyệt nhiên biết tâm tư của cô. Anh là nhất thời không nghĩ sẽ "ép" cô gả cho mình vào hôm nay nên không chuẩn bị.

Lạc Ân đăm đăm nhìn anh, mím môi quay mặt đi nơi khác, cô không nói, đương nhiên là đã đồng ý. Khóe miệng anh giương lên tạo thành một đường cong rõ rệt, nhìn thấy rõ gò má đỏ như quả cà chua của cô....


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-34 )