Vay nóng Tima

Truyện:Em Có Tin Vào Định Mệnh? - Chương 14

Em Có Tin Vào Định Mệnh?
Hiện có 34 chương (chưa hoàn)
Chương 14
0.00
(0 votes)


Chương (1-34 )

Siêu sale Lazada


Ngô Thiên Kỳ ngồi trong phòng đọc những bức thư do Lạc Ân gửi. Rất nhiều điều suốt 12 năm qua Lạc Ân đều nói với anh nhưng anh lại không hề biết.... .

Ngô Thiên Kỳ cười khổ "Anh thật tệ...." Càng thêm ray rứt trong lòng, nếu lúc đó anh quay lại cô nhi viện, hỏi thêm tung tích của cô thì có lẽ...

-----

Lạc Ân thì đang cố gắng nghĩ cách thương lượng với anh... nằm lăn qua lăn lại trên chiếc giường êm ái, Lạc Ân thật sự không thể nghĩ ra cách nào khác. Ánh mắt khẽ lướt nhìn sinh vật nhỏ bé trong lồng sắt đang say ngủ, cô chợt thở dài "Không thể vứt được..."

Mưa vẫn rơi bên ngoài rất nhiều, Lạc Ân cảm thấy lạnh nên ngồi dậy, lười biếng đi đến cửa sổ, bàn tay cô vừa chạm vào, bên ngoài liền xuất hiện một tia sáng, chưa kịp phản ứng âm thanh to lớn vang lên *Ầm... Ầm....

"Á..." - Lạc Ân sợ hãi ngồi bệt xuống đất, tiếng sấm vừa rồi thực khiến cô hoảng sợ, muốn tìm chỗ trốn. Càng thêm nhiều tiếng sấm nữa vang lên càng làm cô hoảng loạn hơn.

Nghe thấy tiếng sấm, Ngô Thiên Kỳ lập tức chạy sang phòng của cô, nhưng trong phòng lại không một bóng người, mày đẹp khẽ nhíu lại, cặp mắt màu đen láy liếc nhìn một lượt quanh căn phòng. Ngô Thiên Kỳ chậm rãi bước đến tủ đồ, đưa tay mở cửa...

Quả nhiên anh đoán không sai, Lạc Ân đang trốn trong tủ, hai tay che lấy tai, khi cánh cửa gỗ đột nhiên mở ra, Lạc Ân mới ngước mắt nhìn. Bóng dáng anh cao lớn tựa hồ như một bức tường che khuất ánh sáng bên ngoài. Giọng nói trầm thấp khẽ vang "Ra ngoài thôi."

Lạc Ân lắc đầu từ chối. Anh nói tiếp "Không phải em sợ bóng tối và những nơi chật hẹp sao, ở trong đó sẽ tệ hơn."

Cô vẫn không trả lời. *Ầm... * "Ư..." - Tiếng sấm khiến cô hoảng sợ, co rúm người lại. Ngô Thiên Kỳ nhíu mày, vươn tay nắm tay Lạc Ân kéo ra. Cô vùng vẫy, nói "Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra..."

Ngô Thiên Kỳ không trả lời, cánh tay chắc khỏe kéo cô ra, tiện thể bế bổng lên, đặt Lạc Ân ngồi dưới sàn "Nếu em sợ, cứ ôm lấy tôi."

"Tôi... mới không cần." - Lạc Ân vươn tay đẩy anh ra.

Ngô Thiên Kỳ tuy mặt vẫn lạnh lùng nhưng cư xử lại rất dịu dàng, dùng hai bàn tay to lớn, áp vào tai cô, nói "Tôi chỉ cho em mượn lồng ngực mình, dùng xong rồi phải trả công."

Lạc Ân ngẩn người nhìn chằm chằm khuôn mặt anh. *Ầm... Ầm...

"Á..." Lạc Ân sợ hãi nhất thời ôm siết lấy anh, cả cơ thể cũng bắt đầu run lên, ấp úng nói "Tôi... tôi chỉ mượn một chút thôi."

Khóe miệng Ngô Thiên Kỳ khẽ giương lên, vỗ nhẹ lưng cô "Được."

Ngô Thiên Kỳ ngồi im bao bọc lấy Lạc Ân, dù ngoài trời vẫn còn mưa rất lớn nhưng cô cảm thấy đã bớt sợ hơn, người đàn ông này khiến cô có cảm giác rất quen thuộc...

Lạc Ân rất sợ sấm sét và bóng tối. Vì đối với cô đó như khơi lại kí ức đang sợ năm xưa. Cha cô chết, mẹ đã hứa sẽ bảo vệ và bên cạnh cô, nhưng sau đó bà lại thất hứa, trong căn nhà kho cũ nát tối tăm, bà đã treo cổ trước mặt một đứa trẻ chỉ mới tám tuổi như cô.... Những ánh sáng từ tiếng sấm chiếu lên cơ thể gầy gò của người phụ nữ đang treo lơ lửng như một nỗi kinh hoàng đối với Lạc Ân, suốt 12 năm qua, chưa bao giờ cô quên được thời khắc đó...

Khi trời hết mưa, cũng đã khá khuya, Ngô Thiên Kỳ hướng mắt ra bên ngoài, lại nhìn xuống dưới, cảm nhận được hơi thở Lạc Ân đã đều đặn, đoán chừng cô đã ngủ.... Rời tay khỏi tai cô, Ngô Thiên Kỳ nhẹ nhàng bế bổng Lạc Ân đặt lên giường, cẩn thận đắp mền bao bọc lấy cơ thể mảnh mai, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào mái tóc óc mượt, cơ hồ có chút luyến tiếc "Ngủ ngon!"

Ngô Thiên Kỳ kiểm tra mọi cửa sổ trong phòng đều đã khóa cẩn thận mới đi ra ngoài...

Lạc Ân nằm yên giấc trên giường, trong vô thức đôi môi nhỏ xinh khẽ mấp máy những lời nhẹ hẫng "Kỳ ca ca..."

****

Lạc Ân ngủ một mạch đến sáng, đôi lông mi dài khẽ rung chuyển, một lúc sau mới chịu mở ra. Cô lười biếng ngồi dậy, gục đầu rồi lại nhắm mắt, Lạc Ân có một tật xấu là khi ngủ dậy phải chờ khoảng 15 phút sau mới tỉnh giấc bước xuống giường.

Ngẫm nghĩ lại thì hôm qua cô ngủ rất ngon, không hề bị giật mình tỉnh dậy như mọi khi, thật sảng khoái. Lạc Ân đi xuống bếp, cũng không quên ôm theo quả bóng chạy chứa sinh vật nhỏ bé bên trong đi cùng.

Hôm nay do Ngô Thiên Kỳ đứng bếp, nhìn thấy anh cô sực nhớ đến chuyện hôm qua, tim bỗng đập thình thịch. Cô ở trong lòng anh, được che chở rất cẩn thận, bàn tay anh rất to, cũng ấm áp khiến cô không hề nghe thấy tiếng sấm.

Chuyện xấu hổ đó vừa được cô hồi tưởng lại. Thì chuyện cô bị uy hiếp cũng hiện ra, lúc này Lạc Ân mới giật mình hoảng hốt, trong lòng thầm cầu khẩn, anh đừng trộn đống thức ăn cô ghét làm bữa sáng.

Ngô Thiên Kỳ toàn lực chú ý đến đĩa thức ăn trên bếp, dù biết cô đã vào nhưng vẫn cố tình không để ý. Hôm qua Lạc Dương đã gọi hỏi anh về tình hình của Lạc Ân, hỏi xong mới chịu tắt máy để anh ngủ, haiz... rốt cục thì vì hai anh em họ mà Ngô Thiên Kỳ cả ngày chỉ ngủ được 3 tiếng. Hai tay Ngô Thiên Kỳ cầm hai đĩa thức ăn, vừa quay lưng lại, khuôn mặt liền tái xanh, cất tiếng nói "Em mang con vật gớm ghiếc đó xuống đây làm gì?"

Lạc Ân nhíu mày "Là Tiểu Bạch, anh nên gọi nó như vậy, đừng có gọi là con vật gớm ghiếc nữa, thật quá đáng."

"Quăng nó đi."

"Tại sao?"

"Vì tôi ghét."

"Tôi không thích."

Ngô Thiên Kỳ thật sự không vui, đặt hai đĩa thức ăn "cạch" một cái tỏ vẻ bất mãn, cất tiếng "Chọn đi."

Lạc Ân nhìn xuống bàn, là trứng cuộn và bánh mì, đĩa còn lại là sandwich. Cô cầm đũa gắp miếng trứng bỏ vào miệng. Thật may là anh không nhớ chuyện đã nói. Vừa cắn một cái, khuôn mặt thon nhỏ liền cau lại, Lạc Ân đứng dậy, nhổ miếng trứng vào thùng rác "Anh bỏ cà rốt vào trứng."

"Phải, là trứng cuộn cà rốt." - Ngô Thiên Kỳ nhàn nhã trả lời.

Lạc Ân tức giận, lớn tiếng nói "Anh có thấy ai cuộn trứng với cà rốt?"

"Rồi, là tôi."

"Anh..." Lạc Ân bặm môi lại, tiến đến bàn ăn chọn miếng sandwich, trước khi ăn cũng không quên mở ra xem, cặp mắt lập tức mở căng: sốt Mayonaise? Ớt chuông? Trứng? Chả..."Anh.... anh làm sandwich với ớt chuông?"

Ngô Thiên Kỳ thản nhiên gật đầu một cái."Chẳng phải tôi nói rồi sao, những thứ em ghét, tôi sẽ bắt em ăn hết."

Lạc Ân khóc không ra nước mắt, anh không phải nhỏ mọn vậy chứ? Cô mím môi, cầm quả bóng chạy, hậm hực đi lên phòng.

Ngô Thiên Kỳ trong bếp đứng cười thầm, hai món đó chỉ để trêu chọc cô thôi, thật ra anh đã làm phần điểm tâm khác, là món lúc nhỏ Lạc Ân rất thích: Bánh mẫu đơn. Đợi một lát gói lại rồi để trong cặp giúp cô.

Ngô Thiên Kỳ vừa dọn dẹp vừa nhớ lại lúc nhỏ, khoảng thời gian đó là ngày tháng yên bình nhất đối với anh... cơ hồ không thể quên được.

"Ân Ân, có đói không? Anh nói đầu bếp làm cho!" - Thiên Kỳ ngồi bên cạnh Ân Ân, ôn nhu hỏi.

Ân Ân lắc đầu "Không đói."

"Em thích ăn gì?"

Ân Ân ngồi trên ghế, khuôn mặt vẫn thoáng có nét đượm buồn "Bánh mẫu đơn. Lúc trước, mẹ hay làm cho Ân Ân."

Thiên Kỳ mỉm cười, giơ tay móc nghéo với cô "Đợi khi anh học được cách làm bánh, sẽ làm cho Ân Ân."

Chỉ một câu nói của anh đã khiến Ân Ân mỉm cười. Nhớ lần đó, vì học làm bánh mẫu đơn mà Thiên Kỳ đã quậy tung phòng bếp khiến Ngô Vũ Thần phải sai người đổi đồ đạc khác. Nhiều lần luyện tập cuối cùng anh cũng làm ra một cái bánh mẫu đơn đúng hình dáng và thơm ngon.

"Ân Ân, ăn thử đi."

Ân Ân mỉm cười, đưa tay cầm bánh nếm thử, tuy không giống như mùi vị của mẹ hay làm nhưng cũng rất ngon, bánh lại mềm mịn, đặc biệt lại có hương quế, cô hài lòng nói "Rất ngon, Kỳ ca ca, tại sao lại có hương quế?"

Thiên Kỳ được khen cảm thấy rất hào hứng, tự hào nói "Vì anh nghĩ nếu bỏ thêm hương quế vào, bánh mẫu đơn sẽ vừa thơm vừa thêm ngọt. Ân Ân chẳng phải rất thích ăn đồ ngọt?"

"Cảm ơn anh, Kỳ ca ca..."

****

Ngô Thiên Kỳ khẽ thở dài, nếu như có thể quay lại khoảng thời gian đó thì thật tốt... hà cớ gì phải như bây giờ???

Cầm gói bánh mẫu đơn trên tay, anh lên phòng lấy áo khoác. Vừa mở cửa đúng lúc Lạc Ân cũng vừa bước ra. Phòng của anh và cô đối diện nhau, anh bên trái còn cô bên phải, ở giữa là phòng của Lạc Dương.

Lạc Ân liếc anh một cái rồi quay lưng đi. Ngô Thiên Kỳ thì vẫn bình thản, thong thả đi xuống nhà.

"Tôi đưa em đi."

"Không cần, tôi tự đi xe bus." Lạc Ân vừa nói vừa sải bước đi.

Ngô Thiên Kỳ mỉm cười, cất chìa khóa vào túi quần, đi theo sau cô. Lạc Ân đi đến trạm chờ xe bus, vào mùa thu không khí bắc kinh có chút se lạnh, cô đưa tay vào trong cặp lấy quả bóng của Tiểu Bạch ra, lúc nãy cô đã cho Tiểu Bạch ăn rồi, giờ chỉ cần mang theo một ít là đủ.

Đột nhiên cô có cảm giác ai đó ngồi kế bên mình liền đưa mắt nhìn "Ngô Thiên Kỳ?!"

Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười. Lạc Ân nhíu mày hỏi "Anh đi theo tôi làm gì?"

"Tôi không đi theo em, tôi đến đây chờ xe bus."

"Cái gì?"

"Xe của tôi để ở Ngô gia rồi."

Lạc Ân chán nản không nói nữa, lúc trước có thấy anh lái xe một lần nhưng sau đó không thấy nữa.

Ánh mắt anh dời khỏi cô, hướng đến vật đang nằm trên tay Lạc Ân, mày đẹp lập tức nhíu lại "Em định mang theo con vật.... hamster đi làm sao?" Theo thói quen anh định gọi là con vật gớm ghiếc nhưng khi nhìn thấy cô đang trừng mắt liền thay đổi cách gọi.

"Tôi định đem đến cửa hàng lần trước nhờ bác ấy chăm sóc, buổi chiều làm xong tôi sẽ đến lấy."

Vừa đúng lúc xe bus đến, Lạc Ân bỏ quả bóng vào cặp, đứng dậy chạy lên xe, Ngô Thiên Kỳ cũng đi theo. Hôm nay xe bus đông hơn mọi khi nên cô đành đứng gần cửa.

Anh rất ghét đi xe bus, nhưng vì muốn đi cùng cô nên đành miễn cưỡng, anh đứng gần cô, toàn lực ánh mắt đều hướng đến Lạc Ân..

*Kétttttt.... Đột nhiên xe bus thắng gấp khiến mọi người trong xe chao đảo, Lạc Ân đứng không vững xém chút là ngã xuống sàn, cũng may Ngô Thiên Kỳ giữ chặt lấy cô.

*Cạch... Những người phía sau đột nhiên chèn ép lấy anh, tấm lưng Lạc Ân đập nhẹ vào xe, Ngô Thiên Kỳ dùng hai tay chống đỡ.

Anh rất ghét đi xe bus vì cảnh tượng xô đẩy như vậy, Lạc Ân nhìn anh bảo vệ mình có chút động lòng, đưa mắt thăm dò vẻ mặt anh, Ngô Thiên Kỳ hiện tại cực kỳ không vui khiến cô cũng thấy sợ. Đôi mày rậm đang nhíu lại, chỉ cần nhìn cũng biết anh đang tức giận, Lạc Ân mím môi, cất tiếng nói "Anh không cần phải đứng như vậy."

Ngô Thiên Kỳ không trả lời, vẫn đứng im với vẻ mặt khó chịu kia. Lạc Ân dùng hai tay đẩy anh "Anh mau tránh ra... Ngô Thiên Kỳ..."

"Im...." Ngô Thiên Kỳ gằn giọng, Lạc Ân trợn tròn mắt nhìn anh, anh lớn tiếng với cô? Nhận ra mình đã lớn tiếng, mọi người trong xe đều hướng mắt về Ngô Thiên Kỳ, anh chùn giọng nói tiếp "... Miệng!"

Thật ra cô biết anh khó chịu nhưng cũng không phải vì thế mà lớn tiếng với cô. Phút sau lại dịu giọng khiến cô bật cười. Lạc Ân cứ đứng như thế, lâu lâu lại liếc mắt nhìn Ngô Thiên Kỳ, ngoài biểu hiện cau có, khó chịu ra thì không có gì khác. Hai cánh tay chắc khỏe vẫn vươn ra... choàng qua người cô. Trong lòng Lạc Ân không hiểu vì sao lại cảm thấy vui??

Xuống đến trạm xe, Ngô Thiên Kỳ giống như vừa thoát khỏi địa ngục, sải bước đi sau lưng Lạc Ân. Lạc Ân ghé vào tiệm thú cưng hôm qua, nói cái gì đó với ông chủ, một lát sau mới đi ra. Nhìn Ngô Thiên Kỳ kiên nhẫn đứng chờ, cô chạy đến bên cạnh anh, cất tiếng "Cảm ơn."

Ngô Thiên Kỳ lạnh lùng hỏi "Tại sao?"

"Việc trên xe bus."

"Xe bus đông như vậy, sau này em không cần phải đi làm bằng xe bus!"

Lạc Ân vừa đi vừa nói "Cũng không phải thường xuyên, vì hôm qua anh không về nhà nên tôi mới đi xe bus."

Ngô Thiên Kỳ không nói gì thêm, thong thả đi vào bệnh viện. Khi đến phòng làm việc mới nhớ ra gói bánh mẫu đơn để trong cặp vẫn chưa đưa cho cô, liền quay lưng đi tìm.

Lạc Ân sau khi vào bệnh viện, đi xung quanh tìm Lương Tuyết Nhi và Tôn Triết. Hôm qua có hẹn bọn họ ở căn tin, nhắc mới nhớ cũng vì Ngô Thiên Kỳ mà cô chưa ăn sáng... không biết tối nay sẽ như thế nào...

*Bốp... rầm...

"Oái..." - Đang ngẫn ngơ suy nghĩ, Lạc Ân vô tình đụng phải một người đàn ông, ngã xuống đất.

Người đàn ông lạ mặt vội đỡ cô dậy, lịch sự nói "Thật xin lỗi, cô không sao chứ."

Lạc Ân nhức nhối cả người, lắc đầu trả lời "Không sao, tôi cũng có lỗi, xin lỗi anh."

Anh nhìn bảng tên Lạc Ân, vui vẻ nói "Cô là thực tập sinh sao?"

"À phải." - Lạc Ân bây giờ mới để ý đến anh, anh có nét gì đó giống với Ngô Thiên Kỳ. Đôi mắt, sống mũi, cả đôi môi mỏng mang vẻ phong tình đào hoa cũng khá giống, chỉ khác một điều, con ngươi tinh tế của anh là màu nâu, cả mái tóc cũng ánh lên màu nâu đỏ. Không lẽ họ là anh em? Nhưng cô nhớ, Du Huân Huân chưa từng nói Ngô Thiên Kỳ có một người em hay anh trai.

Anh mỉm cười, vui vẻ nói "Vậy cô có biết bác sĩ Ngô ở đâu không?"

"Chắc anh ấy đang ở phòng làm việc."

"Nếu không bận, cô có thể đưa tôi đến đó chứ?"

Lạc Ân quả thật rất bận, cô còn phải ăn sáng, nhưng người này lại đang có việc muốn nhờ cô. Lạc Ân đành miễn cưỡng gật đầu.

"Cảm ơn, phải rồi tôi tên là Vũ Lâm. Rất vui khi được biết cô, Lạc Ân."

Lạc Ân nhíu mày "Sao anh biết tên tôi?"

Anh chỉ tay vào bảng tên trên trên áo cô "Đó là lí do."

Lạc Ân cười ngờ nghệch, vậy mà cô cũng không nghĩ ra, không nói gì thêm, Lạc Ân đi dọc theo hành lang.

Người con trai tên là Vũ Lâm có vẻ rất thân thiện, luôn miệng hỏi "Cô bao nhiêu tuổi?"

"23."

"Vậy nhỏ hơn tôi rồi, tôi 24 tuổi. Vậy tôi có thể gọi Lạc Ân là em?"

"Tùy anh."

Vũ Lâm nhếch miệng cười nhẹ, đi theo cô đến phòng làm việc của Ngô Thiên Kỳ. Lạc Ân cuối cùng cũng được giải thoát để đi ăn sáng. Vừa quay đi, Vũ Lâm đã kéo tay cô "Anh ấy không có ở trong."

Lạc Ân xụ mặt nói "Vậy thì anh vào trong chờ đi."

"Em vào cùng anh."

"Tại sao?"

"Không được sao?" - Vũ Lâm đưa bộ mặt tội nghiệp đầy nuối tiếc nhìn cô.

Lạc Ân liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã đến giờ làm. Nỗi bực tức trong lòng vì Ngô Thiên Kỳ mà phải ôm bụng đói liền chuốc lên đầu người con trai cô vừa quen biết - Vũ Lâm "Là tại anh... cũng tại anh mà tôi không thể ăn sáng, anh còn hỏi. Muốn tìm anh ta thì anh tự tìm đi. Việc gì phải kéo tôi theo?"

Vũ Lâm vô cớ bị mắng có chút ngỡ ngàng, anh thoát tay khỏi cánh tay mảnh mai, cười gượng "Thật xin lỗi, anh không biết điều đó, hay để anh đãi em bữa sáng, coi như chuộc lỗi."

"Không cần, thiện ý của anh tôi không muốn nhận."

"Lạc Ân!" - Từ sau lưng vang lên một tiếng gọi thân thuộc, đoán được đó là ai, Lạc Ân quay mặt định cất tiếng nói, nhưng Ngô Thiên Kỳ lại mở miệng trước "Em đến đây làm gì?

Lạc Ân bất ngờ, là đang hỏi cô?

"Anh, xin chào. Em đến có chút việc." - Vũ Lâm vui vẻ đưa tay chào, thuận tiện bước đến gần Ngô Thiên Kỳ.

Ngô Thiên Kỳ đưa túi bánh trên tay cho Lạc Ân, điềm nhiên nói "Cái này là của em." Rồi mở cửa đi vào, Vũ Lâm đi theo sau, lướt qua bộ mặt ngơ ngác của Lạc Ân đi vào trong.

Họ là anh em? Suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Lạc Ân... Hèn gì khá giống nhau. Lạc Ân cầm túi giấy, đưa mắt nhìn bên trong: Bánh mẫu đơn. Vừa mở ra mùi hương mẫu đơn hòa cùng hương quế phảng phất khắp nới. Lạc Ân đưa tay nếm thử....

Mùi vị thật giống như của người đó làm cho cô lúc nhỏ. Dù đã nhiều năm cô không được ăn món bánh thơm ngon này, nhưng mùi vị đặc biệt của Kỳ ca ca không thể quên được, hương thơm hết đỗi ngọt ngào.

Cô muốn chạy vào phòng để hỏi anh tại sao lại biết cách làm bánh mẫu đơn nhưng hiện tại đã đến giờ làm, mọi chuyện đành gác lại phía sau...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-34 )