Vay nóng Tima

Truyện:Em Có Tin Vào Định Mệnh? - Chương 12

Em Có Tin Vào Định Mệnh?
Hiện có 34 chương (chưa hoàn)
Chương 12
0.00
(0 votes)


Chương (1-34 )

Siêu sale Shopee


Bây giờ ở Bắc Kinh đang bước vào giai đoạn giao mùa, những cơn mưa đầu Thu cũng bắt đầu rơi, Lạc Ân chỉ cần một năm nữa là hoàn thành xong khóa thực tập.

"Ai... sao cứ mưa vậy chứ?" - Lương Tuyết Nhi nằm dài lên bàn, chán nản nói.

Lạc Ân không trả lời, đưa mắt nhìn ra ngoài. Lương Tuyết Nhi không nhận được câu trả lời, nhíu mày hỏi "Lạc Ân, sao vậy?"

"Không có gì."

"Anh Thiên Kỳ, chờ em với."

Lạc Ân đang ăn nghe thấy tiếng gọi nam nhân một cách thân mật và ngọt ngào như vậy, tò mò nhìn. Ngô Thiên Kỳ và Lạc Dương đang nhàn nhã tiến về phía cô, đằng sau là cô gái tóc nâu chạy theo.

"Anh Thiên Kỳ, em đang gọi anh đó." - Nữ nhân xinh đẹp tức giận kéo tay anh, hậm hực nói.

"Buông ra." - Ngô Thiên Kỳ nhíu mày hất tay nữ nhân ra, khiến cô xém chút nữa là ngã xuống đất.

Nữ nhân kia ấm ức nói "Anh thật quá đáng."

Anh chỉ liếc cô một cái rồi quay đi, nhưng nữ nhân đó lại không chịu thua, đưa tay kéo áo anh. Ngô Thiên Kỳ đang khó chịu trong người lại bị làm phiền khiến anh càng bực bội, gằn giọng nói "Cô không cần phải mặt dày bám lấy tôi như vậy chứ?" Rồi mạnh tay hất cô ra.

"Oái?!" - Nữ nhân bị đẩy ra loạng choạng đứng không vững, ngã vào người Lạc Dương, anh thì lịch sự hơn Ngô Thiên Kỳ, đỡ cô đứng vững rồi bước đi.

"Là Đới Y Y." - Tôn Triết chợt cất tiếng.

"Cậu biết cô gái ấy sao?" - Lạc Ân tròn mắt hỏi.

" Nghe giáo sư nói cô gái ấy là cháu gái của viện trưởng, vừa ở Mỹ về."

"Hình như cô ta có tình ý với giáo sư đấy." - Lương Tuyết Nhi chen ngang, khẳng định chắc chắn điều đó.

"Con người anh ta thô lỗ như vậy mà cũng yêu, cô ta điên rồi." Cô bĩu môi nói, con người anh vừa thô lỗ vừa đáng ghét, ai yêu anh ta thì người phụ nữ đó thật không có mắt.... --

"Đi theo tôi." - Bất chợt Ngô Thiên Kỳ bước đến đưa tay kéo cô đứng dậy, Lạc Ân giật mình, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị anh lôi đi. Lạc Dương cất tiếng "Này, cậu kéo Tiểu Ân đi đâu hả?"

"Tôi mượn em gái cậu một chút." - Dứt câu, anh đi một mạch không dừng lại. Còn Lạc Ân tôi nghiệp không cách nào rút tay khỏi bàn tay to lớn của anh.

Lương Tuyết Nhi và Tôn Triết không hiểu chuyện gì xảy ra, không lẽ Lạc Ân đã đắc tội với anh. Đới Y Y tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt không khỏi kinh ngạc!

"Anh kéo tôi đi đâu vậy? Buông ra." - Lạc Ân nhíu mày cố gắng rút tay ra, giằng co mãi cũng không được, khắp dãy hành lang mọi ánh mắt đều dồn về phía cô và anh.

Kéo cô vào phòng nghỉ, anh mới dừng lại, Lạc Ân trừng mắt nhìn anh "Ngô Thiên Kỳ, anh muốn làm gì?"

"Ngồi xuống..."

"Anh kéo tôi vào đây làm gì?" - Lạc Ân lùi lại vài bước, cử chỉ đầy đề phòng.

Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười, cất tiếng chế giễu "Em nghĩ tới đâu rồi? Tôi chỉ muốn tránh cô gái kia thôi."

"Anh tránh cô ấy có liên quan gì đến tôi?"

"Nếu tôi kéo em đi, cô ta sẽ nghĩ em là bạn gái của tôi thì sẽ ngưng việc bám theo tôi mỗi ngày!"

Lạc Ân nghe hai chữ "bạn gái" mà thấy rùng mình, nhàn nhã nói "Anh nghĩ mình đủ tư cách làm bạn trai tôi sao?"

Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười, thẳng thắn nói, vẻ mặt đầy cao ngạo "Tất nhiên." Ngưng lại một chút, anh đưa tay chạm nhẹ vào mái tóc đen dài óng mượt, nói tiếp "Tuy tôi không phải là người đàn ông hoàn hảo nhưng cũng không phải là đàn ông xấu, tuy tính tình có chút thô lỗ nhưng cũng không đến nỗi tệ, mặt mũi lại dễ nhìn, Lạc Ân, em chưa có bạn trai, nếu không chê thì chấp nhận tôi đi."

Lạc Ân nghe anh nói mà lùng bùng lỗ tai, do cô nghe nhầm hay do anh có vấn đề? Cổ họng tựa hồ như bị ai bóp chặt không thể thốt lên được, cứ đứng nhìn anh trân trân như thế.

Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của cô, Ngô Thiên Kỳ nhịn không được mà bật cười, đưa tay nhéo nhẹ bên má trắng nộn "Không phải em cho là thật đấy chứ? Tôi chỉ đùa thôi, em...." - Ngô Thiên Kỳ dùng anh mắt gian xảo tùy tiện lướt quanh người cô một lượt, lưu manh nói ".... vẫn còn chưa trưởng thành, không hợp với tôi."

"Đồ lưu manh biến thái đê tiện vô liêm sỉ! Anh một chút cũng không xứng với tôi. Tôi chưa trưởng thành?! Mắt anh dùng để trang trí sao?" *Bốp... - Lạc Ân bị anh chọc ghẹo nhất thời tức giận đấm vào bụng anh một cái thật mạnh, dùng một hơi để chửi anh. Sau đó hậm hực đi ra ngoài, trước khi đi cũng không quên móc họng lại "Anh lúc nào cũng giữ khoảng cách với phụ nữ, theo như tôi thấy giới tính của anh ắt hẳn có vấn đề rồi."

Ngô Thiên Kỳ xoa xoa cái bụng đáng thương của mình, nhếch miệng cười chán nản, đưa tay gãi đầu "Tôi giữ khoảng cách với phụ nữ khác cũng vì em thôi, nha đầu ngốc."

Đứng dựa lưng vào cánh cửa, đôi mắt đen láy khẽ nhắm lại, nói như thở dài "Tôi đâu có nói đùa... haiz.... Chết tiệt.... !" Trong lòng Ngô Thiên Kỳ vô cùng chán nản, lại tự mắng mình, anh vốn muốn cô làm bạn gái của mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng trợn tròn mắt nhìn anh đến nỗi tròng mắt cũng muốn văng ra ngoài thì anh cũng đâu rãnh rỗi chọc tức cô??? Ngô Thiên Kỳ cũng vì không muốn cô khó xử.

Lạc Ân vừa đi vừa rủa thầm Ngô Thiên Kỳ, khuôn mặt cũng vì tức giận mà ửng đỏ. Trên đời này, cô ghét nhất là ba loại người:

- Thứ nhất: Loại người luôn tự cao tự đại.

- Thứ hai: Loại người luôn tự huyễn về bản thân.

- Thứ ba: Loại người thích bỡn cợt người khác.

Và Ngô Thiên Kỳ là người tập hợp đủ ba loại người trên. Anh đúng là loại nam nhân đáng ghét.

"Tiểu Ân!" - Lạc Ân đang đi thì nghe thấy có tiếng gọi vang lên từ sau lưng nên quay mặt nhìn, là Dương Minh Dung. Lập tức cô chạy lại, hậm hực nói "Chị, em có chỗ nào là chưa phát triển?"

"Hả?" - Dương Minh Dung nghe câu hỏi của cô xém chút là bật ngửa ra đằng sau, ánh mắt phát hiện ra những cặp mặt ngỡ ngàng đang hướng về họ, cô xấu hổ nói "Tiểu Ân, em bình tĩnh, chúng ta tìm chỗ nói chuyện."

"Bình tĩnh sao? Chị thử bị người ta nhìn rồi.... ưm ưm..." - Chưa nói hết câu cái miệng nhỏ xinh đã bị bịt lại, Dương Minh Dung vội vã vừa kéo cô đi vừa dùng tay chặn miệng Lạc Ân. Cô giữa thanh thiên bạch nhật lớn tiếng nói như thế, thật là hại cô muốn tìm chỗ chui xuống. Đúng là "giận quá mất khôn".

Kéo Lạc Ân vào phòng làm việc, Dương Minh Dung mới buông ra, cất tiếng "Bình tĩnh lại, nói chị nghe có chuyện gì sao?"

Lạc Ân thở phì phò, kể lại mọi chuyện cho cô nghe. Dương Minh Dung nghe xong, có chút bất ngờ, Ngô Thiên Kỳ từ trước đến nay, anh chưa một lần nói đùa với ai như thế, nói đúng hơn là rất ít tiếp xúc với nữ nhân, không lẽ....

"Chị Minh Dung, chị Minh Dung... !" - Thấy Dương Minh Dung ngẩn ngơ suy nghĩ, Lạc Ân nhíu mày lay cánh tay Dương Minh Dung.

"Hả?" - Dương Minh Dung giật mình bừng tỉnh.

"Chị nghĩ xem, nên làm cách nào để trả đũa hắn đây?"

"Em định làm gì?"

Lạc Ân cau mày suy nghĩ, dám chọc ghẹo cô thì anh phải nhận lấy hậu quả, Lạc Ân càng nghĩ càng thêm tức, cô như vậy mà anh dám nói là chưa phát triển.... ??

"Thiên Kỳ nhìn vậy thôi chứ thằng nhóc ấy cũng có thứ để sợ đấy. Là chuột Hamster! Lúc nhỏ vì bị cắn một lần nên nó sợ đến tận bây giờ. Trừ chuột Hamster ra thì các loài khác nó đều không sợ!Ừm... còn nữa, thằng nhóc ấy rất ghét ăn cải xanh, đậu đen và đậu hà lan."

Từng lời của Du Huân Huân chợt vang lên trong đầu cô. Khóe miệng Lạc Ân chợt nhếch lên, cô đã có cách chơi khăm anh rồi, hôm nay bữa tối do cô nấu...

Nhìn vẻ mặt gian xảo của cô Dương Minh Dung đoán chừng cô đã nghĩ ra cách rồi "Tiểu Ân, em... định làm gì vậy?"

"Bí mật..."

Dương Minh Dung nhìn vẻ mặt cô càng lúc càng gian, xem ra lần này Ngô Thiên Kỳ thảm rồi. Nếu nói về việc trả đũa người khác thì Lạc Ân rất giỏi. Nếu chọc giận con bé thì người đó sẽ gặp "tai họa".... Dương Minh Dung trong lòng không ngừng cảm thán.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-34 )