← Ch.29 | Ch.31 → |
Hạ Tử Khâm chộp lấy bàn tay quấy rối của Tịch Mộ Thiên, chu môi nhắc nhở: "Anh còn chưa giải thích đấy nhé!"
Tịch Mộ Thiên đột nhiên phì cười, giọng điệu đầy vẻ đùa bỡn: "Bây giờ mới nhớ ra để hỏi à?"
Hạ Tử Khâm mặt đỏ bừng, Tịch Mộ Thiên cúi đầu, đặt nụ hôn lên môi cô:
"Nếu sớm biết kiếp này sẽ gặp phải một con nhóc khó bảo như em, anh đã nhớ kĩ tránh xa tất cả mọi phụ nữ!"
Hạ Tử Khâm đẩy Tịch Mộ Thiên ra, nói vẻ rất nghiêm túc: "Tịch Mộ Thiên, giờ là lúc anh đánh trống lảng phải không?"
Tịch Mộ Thiên cúi đầu cắn nhẹ vào chóp mũi cô:
"Con ranh so đo tính toán này, nếu anh bảo đứa bé ấy không phải con của anh, em có tin không?"
Ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn thẳng vào mắt Hạ Tử Khâm, dường như thấp thoáng đôi chút hi vọng. Hạ Tử Khâm khựng người, hồi lâu sau mới gật đầu, trả lời rất kiên định: "Em tin, xưa nay anh không hề nói dối!"
Ai bảo cô ngốc? Bây giờ xem ra cô rất thông minh là khác. Bàn tay to dày của Tịch Mộ Thiên bưng lấy mặt cô, lại là một nụ hôn kiểu Pháp. Sự cuồng nhiệt của anh khiến Hạ Tử Khâm bắt đầu mơ màng, cơ thể như có lửa đốt, lí trí trong phút chốc bị thiêu rụi.
Tịch Mộ Thiên nhả môi cô ra, cúi xuống hôn dọc theo cổ Hạ Tử Khâm, nhẹ nhàng như một sợi lông vũ lướt qua da thịt. Thân hình cô rất đẹp, điều này Tịch Mộ Thiên đã biết kể từ lần đầu tiên gần gũi cô, nhưng lúc này nó còn đẹp đến mức khiên anh hồn xiêu phách lạc.
Làn da cô trắng mịn lạ kì, tựa như da trẻ con. Mặc cho thói quen sinh hoạt không điều độ bao năm trời, làn da ấy vẫn giữ nguyên được vẻ tuyệt mỹ, thật đúng là kì tích.
Lưỡi anh dừng lại giây lát trên xương quai xanh của cô, sau đó tiếp tục trượt xuống dưới. Chỗ này dường như to hơn rất nhiều, vừa vặn một bàn tay, cảm giác chạm vào thật mềm mại, khiến anh thích đến mức không muốn rời ra. Đầu vú đỏ hồng nhanh chóng cứng lên, tựa như một trái anh đào đang chờ anh thưởng thức.
Đôi môi anh ngậm chặt, nhẹ nhàng mút lấy nó, một cơn rùng mình khe khẽ kèm theo tiếng rên rỉ phát ra từ miệng Hạ Tử Khâm:
"Ư ư...Tịch Mộ Thiên... Tịch Mộ Thiên..."
Hạ Tử Khâm hoàn toàn vô thức khi thốt lên những lời đó, toàn thân cô từ trong ra ngoài như trống rỗng, chỉ có cảm giác về cái lưỡi của anh là rõ rệt, khiến cô vừa thoải mái vừa khó chịu, muốn từ bỏ nhưng lại khát khao điều gì đó.
Hạ Tử Khâm vô cùng nhạy cảm, thỉnh thoảng lại có những phản ứng ngại ngùng khiến sự thương xót trong lòng Tịch Mộ Thiên trỗi dậy. Anh luôn sẵn sàng phục vụ cô, cam tâm tình nguyện "hầu hạ" cô, không một lời oán thán. Anh muốn làm cho cô vui, cùng cô trải nghiệm sự khoái lạc tột độ.
Đôi môi Tịch Mộ Thiên dừng lại giây lát rồi trượt xuống phần bụng phẳng lì của cô, sau đó tiếp tục trượt xuống dưới.
Khi anh chạm đến khu "vườn hoa bí mật", Hạ Tử Khâm không khỏi rùng mình, cô khép chặt chân lại nhưng đã nhanh chóng bị bàn tay anh giữ lấy, cứ như vậy cô thả lỏng cơ thể, sẵn sàng chờ đợi anh.
Hạ Tử Khâm cảm thấy nơi sâu nhất trong cơ thể đang trào lên một cảm giác khoái lạc, dần dần tích lại rồi dâng lên. Cô gần như không kiềm chế được mình, miệng liên tục phát ra tiếng rên rỉ, cơ thể như đã không còn thuộc về cô nữa. Dưới sự điều khiển từ cái lưỡi và đôi môi của Tịch Mộ Thiên, cô như chết đi sống lại.
"Ư... ư..."
Toàn thân cô cong lên rồi từ từ duỗi ra, run rẩy trong giây lát. Tưởng rằng cơn khoái cảm đã qua, nào ngờ đó mới chỉ là bắt đầu. Tịch Mộ Thiên nhanh chóng kiểm soát đôi môi cô, anh hôn cô thật sâu, hai tay chống đỡ cơ thể rồi nhẹ nhàng đưa vào. Nhịp điệu từ chậm đến nhanh, lúc dịu dàng khi gấp gáp, chỉ trong khoảnh khắc đã kéo Hạ Tử Khâm quay trở lại cơn sóng trào.
Hạ Tử Khâm không biết được bây giờ là ngày nào tháng nào nữa. Kết hôn lâu như vậy rồi, hình như hôm nay người đàn ông này thật sự không biết tiết chế, hơn nữa lại rất lâu, sao mà lâu như vậy.
Hạ Tử Khâm thầm than trời, cảm thấy những gì trong tiểu thuyết viết một đêm vài lần có vẻ không chân thực cho lắm, chỉ một lần thôi cũng đủ khiến cô mệt đến chết mất.
Không biết cô đã vứt bỏ sự tự tôn của mình đến mấy lần cầu xin anh, nhưng người đàn ông này không thèm đếm xỉa.
Khi Hạ Tử Khâm nghĩ rằng mình sắp ngất đi cũng là lúc anh buông cô ra.
Cô nằm trong vòng tay anh, thở dốc, giống như một con cá bị phơi thân trên bãi cát, toàn thân chẳng còn chút sức lực, lưng và eo đau ê ẩm, rõ ràng là hậu quả của việc "quá sức".
"Hứa với anh! Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được bướng bỉnh, càng không được tùy tiện bỏ đi nghe chưa?"
Giọng nói của Tịch Mộ Thiên vang bên tai.
Hạ Tử Khâm hổn hển hít một hơi dài, lẽ nào lần này làm lâu như vậy là để trừng phạt cô? Ai bảo người đàn ông này độ lượng, anh ta cực kì nhỏ nhen, lại còn ngang ngược cùng với ham muốn khủng khiếp.
Rõ ràng những lời chửi thầm của Hạ Tử Khâm chẳng khiến Tịch Mộ Thiên bị ảnh hưởng, anh nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời:
"Tử Khâm, hứa với anh đi, có chuyện gì cũng không được phép giấu anh, bất cứ lúc nào cũng phải nhớ kĩ, anh là người đàn ông của em!"
"Anh là người đàn ông của em ư?"
Hạ Tử Khâm đột nhiên phì cười, hóa ra anh cũng có những lúc trẻ con đến thế. Nhìn sắc mặt sa sầm của anh, Hạ Tử Khâm vội vàng giơ tay lên lấy lòng:
"Em xin thề, không bao giờ quên, Tịch Mộ Thiên là người đàn ông của Hạ Tử Khâm này!"
Mắt Tịch Mộ Thiên như sáng lên, khẽ ho hai tiếng rồi vùi đầu cô vào ngực mình: "Nhớ kĩ là đuợc rồi!"
Giọng anh trầm trầm, vẻ ngường ngượng, Hạ Tử Khâm tủm tỉm, đột nhiên nhớ ra chuyện gì liền ngẩng đầu dậy: "Nhưng phải nói trước nhé, em không về Mỹ đâu đấy!"
Tịch Mộ Thiên cúi đầu hôn lên trán cô, dỗ dành:
"Ngoan! Bây giờ tình hình phức tạp quá, em về bên đó một thời gian, anh bảo đảm sẽ giải quyết chuyện này êm đẹp trong vòng một tháng!"
"Em không về đó đâu!"
Hạ Tử Khâm cứng đầu nhắc lại:
"Tịch Mộ Thiên, em không hề yếu đuối và không thể chịu đựng được sóng gió như anh tưởng. Anh đừng quên em là một cô nhi, sinh ra đã bị cha mẹ ruồng bỏ, một cô nhi lớn lên trong sự thương hại và cười nhạo của mọi người, còn gì đáng sợ hơn nữa chứ?"
"Không được nói bậy!"
Cho dù Tịch Mộ Thiên có thể một tay che trời, nhưng có những chuyện quả thực không thể thay đổi được, ví như sự thật Tử Khâm của anh bị bỏ rơi, phải lớn lên trong khó khăn. Bây giờ nghĩ lại, Tịch Mộ Thiên vẫn còn thấy xót xa.
Hồi lâu sau anh mới khẽ lên tiếng: "Nếu em muốn, chúng ta có thể tìm kiếm bố mẹ đẻ của em."
Tịch Mộ Thiên còn chưa nói hết, Hạ Tử Khâm đã cắt ngang: "Không! Em không muốn tìm họ, họ đã vứt bỏ em nghĩa là họ không phải bố mẹ em nữa rồi. Em chỉ có mẹ là Viện trưởng thôi, em có Mạch Tử, bây giờ còn có anh, thế là đủ!"
Tịch Mộ Thiên khẽ thở dài, cô vẫn chưa thể mở lòng. Những chuyện này tạm thời không cần sốt ruột, nhưng dù thế nào Tịch Mộ Thiên cũng phải giúp cô tìm lại cha mẹ, không phải vì ai khác, chỉ là để giải tỏa nỗi khúc mắc hơn hai chục năm trong lòng cô. Anh muốn cô sống vui vẻ, vô lo vô nghĩ.
Từ xưa đến nay chưa từng có người đàn bà nào khiến Tịch Mộ Thiên muốn bảo vệ, yêu chiều và hi sinh vô điều kiện như vậy mà Hạ Tử Khâm lại dễ dàng làm được. Đây có lẽ là vận may của anh, thế nên anh không cho phép bất cứ ai phá hỏng cơ hội này, kể cả Vinh Phi Lân, Hàn Phong, không một ai được phép.
Xung quanh tin đồn về phu nhân Tổng giám đốc Tịch thị, chỉ trong vòng hai tuần mà có rất nhiều luồng thông tin trái chiều. Đầu tiên là việc Hàn Phong quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cô ta thừa nhận đã chia tay với Tịch Mộ Thiên từ sáu tháng trước, đứa con trong bụng mình chẳng liên quan gì đến anh hết.
Tiếp theo, người vợ đã li hôn của Chu Thuyền, Triệu Gia Kỳ cũng chứng thực, khi còn đi học, lúc Chu Thuyền và Hạ Tử Khâm đang yêu nhau, cô ta và Chu Thuyền từng nảy sinh quan hệ. Đến tận sau khi tốt nghiệp, đi làm, Chu Thuyền mới đá Hạ Tử Khâm để kết hôn với cô ta, tất cả bạn bè cùng đại học đều biết chuyện này.
Triệu Gia Kỳ là một người nhỏ nhen, không bao giờ biết khoan dung, càng không thể bấm bụng chịu ấm ức, cô ta tự nhận mình xúi quẩy, hơn nữa một người đàn bà thông minh như cô ta rất biết cách chộp lấy cơ hội khi mà nó đến. Thêm chuyện bộ mặt tội nghiệp của Chu Thuyền lúc tiết lộ chuyện tình trước kia với Hạ Tử Khâm, điều này khiến Triệu Gia Kỳ không biết giấu mặt vào đâu. Cô ta gần như cảm nhận rõ ràng ánh mắt khinh thường của bạn bè, chỉ trỏ nói xấu sau lưng mình. Triệu Gia Kỳ là người kiêu ngạo, sao có thể nhẫn nhịn những chuyện này.
Lúc bước vào tòa nhà làm việc của Tịch Thị, trong lòng cô ta khó chịu vô cùng. Kể từ lúc còn học đại học đã tranh giành Chu Thuyền với Hạ Tử Khâm, nhưng đến giờ phát hiện hóa ra mình đã sớm là kẻ thua cuộc. Người ta nhẹ nhàng, một bước trở thành bà chủ, đặt chân lên tầm cao mà cả đời cô ta đừng mong với tới. Hơn nữa, so với Tịch Mộ Thiên, Chu Thuyền chẳng khác gì con chuột dưới cống, thấp hèn và đê tiện, cả đời chẳng thể ngẩng mặt lên.
Tịch Mộ Thiên ngồi vắt chân rất thoải mái trên ghế sô pha, đưa mắt dò xét người đàn bà này, cũng coi như là tình địch của cô ngốc nhà anh năm xưa còn gì. Nhan sắc tầm thường, ít nhất trong mắt của Tịch Mộ Thiên, cô ả chẳng có gì để so sánh với vợ mình.
Một ngày giá lạnh như hôm nay mà cô ta ăn vận rất mỏng manh. Áo khoác lông màu hồng đậm vắt ngang cánh tay, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể, mái tóc xoăn lọn to trông có vẻ lẳng lơ, lớp trang điểm cũng rất tỉ mỉ.
Tịch Mộ Thiên cực ghét loại đàn bà cứ bôi trát đủ thứ mỹ phẩm lên mặt, trông chẳng khác gì một cái mặt nạ. Những người đàn bà từng theo anh đều biết, trước mặt anh luôn phải để mặt mộc, đặc biệt là lúc lên giường.
Nhưng bây giờ anh lại rất thích hành cô vợ trẻ con của mình, bởi vì cô có một làn da mềm mịn tựa như lụa. Anh thích chăm sóc làn da ấy, trong nhà đủ loại mỹ phẩm dưỡng da đều do anh bảo Tiểu Dương mua về, loại nào anh cũng đọc kĩ hướng dẫn sử dụng rồi mới dùng trên người cô, cũng có hiệu quả ra phết.
Bỗng nhiên chợt nhớ tới cô, liệu có nên căn nhắc tới việc sau này dẫn cô đến công ty mỗi ngày không nhỉ? Mắt Tịch Mộ Thiên sáng lên, anh cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay:
"Cô có mười phút!"
Triệu Gia Kỳ trong khoảnh khắc không khỏi cảm thấy xấu mặt, nhưng người đàn ông này hoàn toàn có quyền khinh thường cô. Triệu Gia Kỳ liền đi thẳng vào vấn đề:
"Tôi là Triệu Gia Kỳ, vợ cũ của Chu Thuyền, tôi nghĩ chắc Tổng giám đốc đã biết rồi, tôi có thể chứng minh những điều Chu Thuyền nói là giả. Nhưng..."
Triệu Gia Kỳ dừng lại trong giây lát, Tịch Mộ Thiên liền thẳng thừng hỏi:
"Điều kiện của cô là?"
← Ch. 29 | Ch. 31 → |