← Ch.17 | Ch.19 → |
Bỏ đi cái vẻ lưu manh và lười biếng đó, Vinh Phi Lân đã khiến Hạ Tử Khâm cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa sau lần cãi nhau trước, Hạ Tử Khâm cũng chẳng biết phải đối diện với anh như thế nào. Ngoài sự ngại ngùng còn là cảm giác gì đó khó nói rõ thành lời.
Hạ Tử Khâm vốn nghĩ hôm ấy hai người đã nói thẳng những lời lẽ khó nghe với nhau, sau này chẳng nên gặp mặt nữa, suy nghĩ của cô đơn giản vậy đấy, nhưng Hạ Tử Khâm lại quên mất thân phận của Vinh Phi Lân, cả sự cố chấp và trẻ con của anh. Xét từ góc độ này, hai người khá giống nhau.
Hạ Tử Khâm ngây ra nhìn Vinh Phi Lân, cả buổi chẳng nói được lời nào, bảo anh ta vào cũng không được, bảo anh ta đi cũng chẳng xong, Vinh Phi Lân không đợi cô kịp phản ứng, thản nhiên bước vào phòng bệnh, đặt hoa vào lòng cô.
Liếc thấy chai nước truyền đã gần cạn, Vinh Phi Lân kéo ngăn tủ đầu giường ra, lấy một cục bông gòn tẩm cồn rồi nhanh chóng rút kim cho Hạ Tử Khâm. Động tác của anh rất nhanh nhẹn và thành thạo, trong lúc Hạ Tử Khâm còn đang ngây người thì kim truyền đã được rút ra khỏi tay cô. Hạ Tử Khâm chỉ biết mở to mắt nhìn Vinh Phi Lân trân trân, trông bộ dạng vừa kì quái vừa đáng yêu.
Vinh Phi Lân phì cười: "Miệng há to thế kia, cẩn thận không ruồi bay vào đấy!"
Hạ Tử Khâm vội lấy tay bịt miệng, Vinh Phi Lân phá lên cười, cô đột nhiên cảm thấy mình đúng là nhìn nhầm, tên này hóa ra vẫn như vậy, chẳng qua chỉ khoác lên người một lớp vỏ khác mà thôi.
Hạ Tử Khâm đảo mắt một vòng trên người Vinh Phi Lân hồi lâu rồi nhìn qua chỗ khác, không thể không thừa nhận một Vinh Phi Lân như thế này quả thật rất bắt mắt. Quần tây, áo sơ mi trắng, khác hẳn với Tịch Mộ Thiên suốt ngày mặc vest. Cổ áo của Vinh Phi Lân còn để mở mấy khuy, trông kín kín hở hở rất lôi cuốn.
Kể từ sau khi hai người cãi nhau, thái độ của Vinh Phi Lân đối với cô đã trở lại như trước đây. Hạ Tử Khâm thầm thở phào, mặc dù như thế có phần giả tạo, nhưng vẫn còn hơn là gượng gạo đối mặt với nhau.
Vinh Phi Lân kéo chiếc ghế bên cạnh giường bệnh ra ngồi vắt chân:
"Nghiêm trọng thế thật sao? Ban nãy anh đã hỏi cô y tá xinh đẹp ở bên ngoài rồi, nói là viêm dạ dày cấp tính."
Anh ta ghé sát vào mặt cô: "Hạ Tử Khâm, có phải tại em ăn uống linh tinh không hả?"
Vinh Phi Lân ở rất gần cô, gần đến mức Hạ Tử Khâm có thể cảm nhận được mùi cam ngòn ngọt hòa quyện với hơi thở đàn ông trên người Vinh Phi Lân. Hạ Tử Khâm ngượng ngùng đang định lùi lại phía sau thì Tịch Mộ Thiên bước vào.
Khuôn mặt vốn đã khó coi của Tịch Mộ Thiên đanh lại, anh cúi đầu nhìn xuống đồng hồ:
"Giờ này đáng ra cậu phải ở công ty làm việc, sao lại chạy đến đây?"
Vinh Phi Lân nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười: "Đến đây cũng nằm trong lịch trình của em ngày hôm nay. Anh rể, chẳng nhẽ anh quên Hạ Tử Khâm hiện giờ cũng coi như là người của em rồi?"
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên sầm xuống, ánh mắt lạnh lùng toát lên vẻ đáng sợ, Vinh Phi Lân chẳng chút sợ hãi, xua xua tay nói: "Ấy chết, em nói nhầm, anh rể đừng để bụng nhé! Ý của em là Tử Khâm bây giờ cũng coi như là biên kịch mới của công ty chúng ta rồi, làm quản lí, em đến thăm nhân viên ốm, quan tâm đến sức khỏe nhân viên một chút có gì không đúng đâu?"
"Biên kịch? Biên kịch cái gì?"
Hạ Tử Khâm có hơi kích động, lay lay cánh tay Vinh Phi Lân.
"Vinh Phi Lân, ý của anh là gì? Chẳng lẽ tiểu thuyết của tôi sắp được chuyển thể thành phim ư? Thật không? Thật không? Mau nói đi, mau nói cho tôi biết đi!"
Vinh Phi Lân xoay người, vỗ vỗ đầu cô chẳng chút giữ kẽ:
"Thật! Anh rể anh chưa nói với em à? Đây là chuyện đã được định đoạt từ lâu, hợp đồng cụ thể tháng sau có thể kí được rồi. Xác định phương hướng, chọn nhân vật, những vấn đề này có thể từng bước thực hiện, muộn nhất là đầu năm sau sẽ được lên sóng. Kể từ bây giờ, anh đã là sếp của em rồi, vì vậy Hạ Tử Khâm, sau này em phải chịu khó nghe lời anh, biết chưa hả?"
Hạ Tử Khâm vì cái tin sét đánh này mà quên hết tất cả, nào có tâm trí để ý đến sắc mặt khó coi của Tịch Mộ Thiên, cô kéo tay Vinh Phi Lân hỏi không ngớt mồm. Vinh Phi Lân cũng chẳng ngần ngại, cô hỏi cái gì, anh trả lời cái đó.
"Sao quyết định hết rồi mà tôi vẫn chưa biết chút gì nhỉ?"
Sau cơn hào hứng, Hạ Tử Khâm bắt đầu băn khoăn, Vinh Phi Lân liếc sang nhìn Tịch Mộ Thiên đang sầm sì đứng ở một bên, giải đáp thắc mắc cho cô: "Tiểu thuyết của em được kí với Vinh Thị từ lâu rồi còn gì, công ty Văn hóa dưới trướng Vinh Thị sẽ tự động lên lịch trình những chuyện này, vì vậy đồng chí Hạ Tử Khâm thân mến, em thành công rồi!"
Ánh mắt Vinh Phi Lân lóe lên vẻ tinh quái, anh đưa tay bưng mặt cô lên, chăm chú quan sát vài giây rồi nói: "Với chút nhan sắc của em, chắc cũng được coi là một nhà văn xinh đẹp đấy!"
Ánh mắt Hạ Tử Khâm khẽ liếc sang Tịch Mộ Thiên đang đứng phía sau Vinh Phi Lân, cô hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng gạt tay anh ta ra rồi bảo: "Ừm, tóm lại là, cảm ơn anh đã đến thăm tôi, và còn báo cho tôi một tin tốt lành như thế này!"
Nụ cười trên môi Vinh Phi Lân vụt tắt, anh nhìn cô hồi lâu rồi đứng dậy, ánh mắt lấp lánh, cúi người ghé sát vào cô: "Hạ Tử Khâm, em khỏi cần cảm ơn anh, đây là kết quả sự nỗ lực của em thôi. Còn nữa, những lời nói lần trước anh rút lại, so với chị gái anh, em chẳng kém cạnh chút nào. Cuối cùng, chúc em sớm xuất viện, anh đi trước đây!"
Nói rồi Vinh Phi Lân quay người bỏ đi, phòng bệnh bỗng trở nên yên tĩnh, một cảm giác ngột ngạt bao trùm, Hạ Tử Khâm không dám ngẩng đầu lên nhìn Tịch Mộ Thiên mà cứ cúi gằm mặt xuống, những lọn tóc dài lòa xòa che lấp khuôn mặt cô, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ thấy đôi bàn tay cô đang siết chặt lấy nhau, trông có vẻ rất căng thẳng.
Hạ Tử Khâm gần như thấp thỏm tột độ, cô biết Tịch Mộ Thiên rất để ý đến mối quan hệ giữa cô và Vinh Phi Lân, kể từ lần đầu tiên gặp anh cô đã biết rồi, lúc đó cô còn có vẻ mừng thầm vì anh để ý đến mình, nhưng bây giờ cô lại thấy sợ, rốt cuộc là sợ gì? Thực ra bản thân Hạ Tử Khâm cũng không biết rõ nữa, chỉ biết đó là sự sợ hãi bản năng.
Hơn nữa cô hoàn toàn không biết lần này Tịch Mộ Thiên sẽ nhận định ra sao về cô và Vinh Phi Lân, nhất thời vì vui quá mà Hạ Tử Khâm quên mất chuyện này.
Yên lặng không biết bao lâu, Hạ Tử Khâm nhắm mắt, quyết định tự cứu mình:
"Tịch Mộ Thiên! Em và Vinh Phi Lân, em... anh ta... em..."
Càng căng thẳng càng cuống, càng cuống thì càng nói năng loạn xa. Hạ Tử Khâm lắp bắp mãi mà không biết nói thế nào.
Tịch Mộ Thiên lại gần, nâng cằm cô lên, giọng nói trầm trầm và sắc lạnh:
"Hạ Tử Khâm, nhìn thẳng vào mắt anh và nói cho anh biết, em với cậu ta rốt cuộc là quan hệ gì? Hả?"
Hạ Tử Khâm thật sự có phần hoảng sợ, lúc này sắc mặt Tịch Mộ Thiên đã sầm sì lắm rồi, ánh mắt sắc như lưỡi dao lam, lạnh lùng đến đáng sợ.
Tịch Mộ Thiên gần như không thể kiểm soát được suy nghĩ trong đầu mình, ban nãy bước vào, nhìn thấy hai người kia đang trong trạng thái vô cùng thân mật, Tịch Mộ Thiên lại lần nữa cảm nhận dư vị của sự ghen tuông.
Sự ghen tuông như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của anh, anh thậm chí nghi ngờ giữa hai người họ thật sự có chuyện gì. Điều này khiến Tịch Mộ Thiên vô cùng phẫn nộ như bị phản bội, đến mức nói không lựa lời:
"Hạ Tử Khâm, chẳng lẽ tôi không thể làm cô thỏa mãn? Cô nhất thiết phải quyến rũ đàn ông như vậy à? Trước đây cô và cậu ta có quan hệ gì tôi cũng có thể bỏ qua, nhưng cô đừng quên, bây giờ cô đã là Tịch phu nhân rồi, Tịch Mộ Thiên này có chết cũng không thể mất mặt như vậy!"
Sắc mặt Hạ Tử Khâm trắng bệch ra, đôi môi cắn chặt, mắt không chớp nhìn Tịch Mộ Thiên trân trân, dường như muốn xuyên qua da thịt của người đàn ông này để nhìn thấu vào tận trong xương cốt. Sao anh ta có thể nói ra những lời khó nghe, oan ức cho cô như vậy? Đây cũng không phải là lần đầu tiền, có lẽ trong lòng Tịch Mộ Thiên, cô mãi mãi chỉ là một người đàn bà tùy tiện, hèn mọn.
Rõ ràng lần đầu tiên của cô đã trao cho anh, bởi vì quá dễ dàng hay là do người bạn trai cũ, hoặc có thể còn cả Vinh Phi Lân nữa, nên người đàn ông này đã khinh thường cô, sự dịu dàng và chu đáo mấy ngày nay trong phút chốc đã biến đâu mất cả.
Buồn bã, phẫn nộ, ấm ức... tất cả những trạng thái tâm lí tích tụ bấy lâu nay nhanh chóng bùng phát, Hạ Tử Khâm đột nhiên cảm thấy trái tim đau thắt, cái đau mà cô gần như đã quên bỗng chốc ập đến.
Lúc Tịch Mộ Thiên phát hiện ra sự bất thường của cô, đôi môi Hạ Tử Khâm đã tím bầm, bàn tay siết chặt lồng ngực, mặt trắng bệch gần như chẳng còn giọt máu, lồng ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp, gần như muốn nghẹt thở.
Tịch Mộ Thiên hốt hoảng ấn chuông, sau một loạt các biện pháp cấp cứu, cuối cùng tình hình cũng đã ổn định. Đây là lần đầu tiên Tịch Mộ Thiên nhìn thấy Hạ Tử Khâm phát bệnh, đến tận lúc cô đã ngủ rồi, Tịch Mộ Thiên vẫn chưa thôi hoảng hốt.
Khoảnh khắc ban nãy quá đáng sợ với anh, người phụ nữ này đã trở nên quá quan trọng với anh rồi, quan trọng đến mức, anh thực sự sợ hãi sẽ mất cô mãi mãi.
Cái chết của Vinh Phi Loan khi xưa cũng không khiến cho anh hoang mang đến thế, vậy mà một người phụ nữ chẳng mấy xuất sắc như cô lại làm Tịch Mộ Thiên sợ hãi đến mức hồn xiêu phách lạc. Tịch Mộ Thiên vô thức ôm chặt lấy cô, Hạ Tử Khâm giật mình bừng tỉnh.
Trong phòng bệnh không bật đèn, chỉ có ánh điện ngoài cửa sổ hắt vào trong phòng, không gian vẫn tối tăm. Nhớ lại lúc mình phát bệnh và vẻ mặt hốt hoảng của Tịch Mộ Thiên, Hạ Tử Khâm lại dễ dàng tha thứ cho anh, ngay chính bản thân Hạ Tử Khâm cũng cảm thấy mình thật vô dụng, nhưng cô vẫn không sao kiểm soát được mình.
Cô yêu anh, mới vài tháng nhưng trong lòng cô dường như đã dài như vài năm rồi.
Hạ Tử Khâm bắt đầu tin vào sự kì diệu của duyên phận, cũng đột nhiên ngộ ra, tình yêu không quan trọng dài hay ngắn, mà là gặp được đúng người và toàn tâm toàn ý yêu người ấy.
Có những người đến tận lúc chết vẫn không gặp được người mình yêu, do vậy suốt cả cuộc đời cứ chờ đợi trong mông lung. Nhưng chỉ cần gặp được, yêu người đó, bạn sẽ hiểu, nguyên tắc, lòng tự tôn, sự kiêu ngạo... những thứ ấy đều trở nên vô dụng. Bạn một lòng một dạ muốn ở bên cạnh người ta suốt đời, yêu ổn sống hết kiếp. Mà Tịch Mộ Thiên lại chính là người đó của cô, ít nhất cho đến giờ phút này cô vẫn tin như vậy.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |