← Ch.07 | Ch.09 → |
Hạ Tử Khâm vừa thốt ra câu này, những đường gân trên trán Tịch Mộ Thiên bỗng giật giật, "Con mèo say" này trông thì tưởng ngờ nghệch nhưng lúc này lại đang cố làm cho rõ ràng mọi việc. Thử nghĩ có tức không cơ chứ, câu nói này phát ra từ miệng Hạ Tử Khâm khiến cho Tịch Mộ Thiên tức đến mức muốn bóp cổ cô ngay lập tức.
Một người luôn kiêu hãnh và biết kiềm chế như Tịch Mộ Thiên suýt chút nữa thì phát điên. Lần đầu tiên Tịch Mộ Thiên cảm nhận được khả năng chọc giận của Hạ Tử Khâm.
Tịch Mộ Thiên hồi lâu không nói lên lời. Hạ Tử Khâm rụt rè ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn thấy sắc mặt của anh đã bị anh tóm chặt gáy, đôi môi bị môi Tịch Mộ Thiên đè chặt. Nụ hôn này không hề kết thúc nhẹ nhàng như nụ hôn lúc ban ngày. Nó mang theo sự phẫn nộ rõ ràng, lại có gì đó như không cam tâm, sâu và quyến luyến, khuấy động hơi thở và cả nhịp tim của Hạ Tử Khâm. Đầu óc cô như mụ mị đi.
Lúc Tịch Mộ Thiên thả cô ra, khuôn mặt cô đã đỏ lựng lên. Cô thở dốc trợn mắt nhìn anh. Nỗi giận dữ trong lòng Tịch Mộ Thiên không hiểu sao tan biến đâu mất.
"Ọc ọc ọc ọc..."
Tiếng dạ dày của Hạ Tử Khâm sôi lên, càng rõ ràng hơn khi căn phòng đang rất yên tĩnh. Tịch Mộ Thiên không khỏi cúi đầu phì cười, anh xoa xoa đầu cô: "Anh coi như đó là lời đồng ý của em, giờ thì thưa Tịch phu nhân, chúng ta xuống dưới ăn cơm thôi!"
"Tịch phu nhân ư?"
Cái cách xưng hô này khiến cho Hạ Tử Khâm không mấy thoải mái, cô còn chưa kịp phản ứng với cái danh xưng này thì đã bị Tịch Mộ Thiên bế dậy. Hạ Tử Khâm mặt đỏ bừng: "Tịch Mộ Thiên, anh... anh thả tôi ra, tôi tự đi!"
Chẳng mấy chốc cô đã phát hiện ra chỉ cần là những chuyện Tịch Mộ Thiên quyết, cô có nói gì cũng chỉ phí lời. Đi ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua một hành lang dài trải thảm nhung mềm mại, đứng ở cầu thang, Hạ Tử Khâm đã chẳng còn tâm trí để cân nhắc những điều này nữa.
Nơi đây xa hoa hệt như một tòa lâu đài, khoảng trần nhà phía trên cầu thang là chiếc đèn chùm bằng pha lê đẹp tuyệt diệu đang phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, Hạ Tử Khâm có hơi choáng váng, mãi đến lúc Tịch Mộ Thiên đặt cô ngồi trước một bàn ăn dài, Hạ Tử Khâm mới định thần lại. Trước mặt cô là ánh nến lung linh, phản chiếu ánh mắt lấp lánh của Tịch Mộ Thiên. Hạ Tử Khâm cảm thấy tất cả những thứ này đều là một giấc mơ xa xỉ nhưng lại vô cùng chân thực.
Những người giúp việc mặc đồng phục bê món ăn được chế biến công phu lên, trên mặt bàn toàn là dao và dĩa. Một người chưa từng ăn đồ Tây như Hạ Tử Khâm hoàn toàn bế tắc trong hoàn cảnh này, hai người rõ ràng không phải người cùng một thế giới. Cô lại lần nữa hoài nghi đầu óc Tịch Mộ Thiên hình như có vấn đề, nếu không tại sao anh ta lại muốn lấy cô?
Tịch Mộ Thiên dường như nhận ra sự bối rối của cô. Anh đứng dậy đi ra sau lưng Hạ Tử Khâm, cúi xuống vòng tay qua người cô, cầm tay dạy cô cách sử dụng dao dĩa. Bàn tay của anh to và ấm áp, khiến cô thấy điều gì đó rất kì lạ và an tâm.
Tịch Mộ Thiên vô cùng kiên nhẫn giảng giải cho Hạ Tử Khâm hiểu, cứ như thể cô là con của anh vậy. Anh dạy rất cẩn thận, lúc lâu sau Hạ Tử Khâm mới học được, tuy vẫn còn thua xa động tác thuần thục và tao nhã của anh, nhưng dù sao cô cũng có thể ăn là tốt rồi. Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, Hạ Tử Khâm đặt dao dĩa xuống, thở phào một hơi rồi ngập ngừng hỏi: "Cái đó... Anh ngày nào cũng ăn như thế này à?"
Tịch Mộ Thiên nhướn mày: "Sao? Em không thích đồ ăn Tây hay là em thích đồ ăn Trung Quốc hơn? Em thích món ăn vùng nào? Em thích các món của Sơn Đông hay Quảng Đông?"
Hạ Tử Khâm đột nhiên phát hiện ra khoảng cách giữa mình và Tịch Mộ Thiên đã đến mức hoàn toàn không thể hiểu nhau. Chỉ có điều nếu bắt buộc lấy anh ta mà phải đóng kịch, giả bộ thì đúng là làm khó bản thân, vì vậy Hạ Tử Khâm phải thẳng thắn nói: "Tôi thích các món ăn bình thường trong gia đình, cá sốt cà chua, cơm và canh cà chua."
Tịch Mộ Thiên có hơi ngạc nhiên, khẽ mỉm cười: "Vậy thì đơn giản, sau này anh đảm bảo bữa nào em cũng được ăn những thứ này."
Hạ Tử Khâm nghệt mặt ra, vội nói: "Ý của tôi là thỉnh thoảng ăn một bữa thì được, thường ngày có thể ăn cả những thứ khác nữa chứ!"
Đùa, bữa nào cũng ăn một loại thức ăn thì cho dù có ngon đến mấy cũng phát ngán đến tận cổ. Ánh mắt Tịch Mộ Thiên loanh quanh trên người cô, gật gù đầy hàm ý:
"Em gầy quá! Phải cân bằng dinh dưỡng mới được. Đưa chứng minh thư của em đây, ngày mai anh đi đăng kí.
"Hả?"
Hạ Tử Khâm đâu nghĩ mọi chuyện lại nhanh đến vậy. Cô đột nhiên cảm thấy chuyện lớn như vậy mà cô tự ý quyết định dường như không thỏa đáng cho lắm, ít nhất cũng phải bàn bạc với Mạch Tử. Hạ Tử Khâm cũng biết đầu óc mình không mấy thông minh, vì vậy việc cô dựa dẫm Mạch Tử đã thành thói quen rồi.
Nghĩ đến đây, cô lí nhí mở miệng:
"Chuyện đó... Tịch Mộ Thiên! Tôi nghĩ tốt nhất nên nói với bạn thân của tôi đã!"
Tịch Mộ Thiên khẽ nhếch môi cười, đến gần dắt tay cô ra khỏi phòng ăn. Anh để cô ngồi xuống ghế sô pha phòng khách, đưa điện thoại cho cô rồi nói: "Bây giờ nói, anh không quen chờ đợi."
"Hả?"
Hạ Tử Khâm tay cầm điện thoại, chậm rãi ấn số di động của Mạch Tử, dè dặt kề ống nghe lên tai. Điện thoại đổ chuông hai hồi, Mạch Tử liền nghe máy: "Xin chào, tôi là Hồ Mạch!"
Giọng nói của Mạch Tử dịu dàng dễ nghe, khác hẳn với giọng điệu chua ngoa lúc bình thường. Hạ Tử Khâm nuốt nước bọt, liếc nhìn Tịch Mộ Thiên đang ngồi đối diện, rụt rè mở miệng: "Mạch Tử, là tớ, Tử Khâm đây!"
"Hạ Tử Khâm, lúc này cậu lại có thời gian rảnh để gọi cho tớ à? Cậu trúng gió rồi đúng không? Có chuyện gì thì nói mau đi, tớ đang bận tối mắt tối mũi đây. Có phải hết tiền không, hay là tên khốn Chu Thuyền lại đến tìm cậu? Mẹ nó chứ, thằng khốn ấy..."
Giọng nói của Mạch Tử cao hẳn lên, giọng nói to đến mức bàn tay nhỏ của Hạ Tử Khâm không bịt lại được. Hạ Tử Khâm bối rối vội vàng ngăn Mạch Tử tiếp tục tưởng tượng:
"Mạch Tử, không phải chuyện ấy, là... Tớ chuẩn bị lấy chồng rồi!
Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, lúc Mạch Tử lên tiếng lại, giọng nói đã dịu dàng đi nhiều:
"Tử Khâm, cậu điên rồi à? Kiểm tra nhiệt độ chưa? Nếu sốt thì lấy thuốc giảm sốt ở tủ thuốc đầu giường mà uống. Cậu cứ uống tạm thuốc đi rồi mai đi khám xem sao!"
Hạ Tử Khâm mặt đỏ bừng: "Ờ ờ... Tớ không ốm, cũng không sốt, tớ nói thật đấy Mạch Tử!"
Đầu dây bên kia lại im lặng hồi lâu: "Hạ Tử Khâm có phải cậu viết tiểu thuyết nhiều quá nên bị tẩu hòa nhập ma rồi đúng không? Ai? Ai có mắt như mù mà lại muốn lấy một con heo như cậu thế hả?"
Hạ Tử Khâm lén nhìn sang Tịch Mộ Thiên lúc này đã cầm báo lên đọc, phát hiện hình như Tịch Mộ Thiên không nghe thấy những lời Mạch Tử nói, Hạ Tử Khâm liền thở phào, ậm ừ trả lời Mạch Tử: "Nói tóm lại chuyện này là thật Mạch Tử ạ!"
Mạch Tử cười ha hả: "Tử Khâm, cậu đừng có bảo tớ anh chàng muốn cưới cậu là một người đàn ông đẹp trai như tài tử điện ảnh và giàu có vô đối đấy nhé?"
Hạ Tử Khâm có hơi bị động lòng, hình tượng mà Mạch Tử miêu tả cũng khá sát với hiện thực. Mạch Tử cười lớn, tiếp theo đó là tiếng ồn ào vang lên rồi cô vội vàng nói:
"Hạ Tử Khâm, sau này cậu làm ơn đừng coi những tình tiết tiểu thuyết ấy là sự thật để mang ra bàn bạc với tớ nữa, ok? Nói thật nếu có một người đàn ông như thế, hơn nửa còn có mắt như mù một mực đòi lấy cậu, tớ đồng ý cả hai chân lẫn hai tay. Giờ tớ có việc gấp, ngày mai sẽ gọi cho cậu nhé. Bye bye!"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút kéo dài, Hạ Tử Khâm hơi ngẩn ra, Tịch Mộ Thiên đặt tờ báo trên tay xuống ngẩng đầu lên hỏi: "Gọi xong chưa?"
"Ờ... ừ... Xong rồi!"
"Chứng minh thư đâu
Tịch Mộ Thiên đi thẳng vào chủ đề chính, Hạ Tử Khâm nhìn ngó xung quanh: "Trong túi của tôi ấy!"
Tịch Mộ Thiên đứng dậy đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã xách một cái ba lô mới đến:
"Cái cũ anh vứt đi rồi, đồ của em ở hết trong này, anh bảo Tiểu Dương mua tạm đấy!"
"Cái gì? Vứt rồi á?"
Hạ Tử Khâm nhíu mày: "Tịch Mộ Thiên, anh dựa vào cái gì mà vứt đồ của tôi?"
Cả người cô chồm phắt dậy, đứng thẳng trên ghế sô pha, dáng người nhỏ nhắn mà trông cũng ghê gớm ra phết. Đáng tiếc là trong mắt Tịch Mộ Thiên, cô chẳng khác gì một con mèo cái đang xù lông, đôi mắt trợn tròn, tay chống nạnh vô cùng đáng yêu.
Ngọn lửa trong lòng Tịch Mộ Thiên không thể trấn áp nổi nữa, anh ném cái túi trên tay xuống, đi đến chỗ cô, vác cô trên vai đi thẳng lên tầng.
"Tịch Mộ Thiên, anh thả tôi ra, thả tôi ra! Tịch Mộ Thiên, tôi phải về nhà, mau thả tôi ra!"
Tịch Mộ Thiên hoàn toàn không đếm xỉa đến sự chống cự của cô, vác cô xuyên qua hàng lang đi vào phòng ngủ, đá cửa nhà vệ sinh ra, đứng trước bồn nước bốc khói nghi ngút, thả tay ném Hạ Tử Khâm đang vùng vẫy vào trong bồn nước tắm:
"Em lôi thôi chết đi được con mèo hoang này, mau tắm rửa cho sạch sẽ đi!"
Nói rồi không để Hạ Tử Khâm kịp phản đối, Tịch Mộ Thiên lột sạch quần áo trên người cô. Hạ Tử Khâm vừa tức vừa xấu hổ, nhưng người đàn ông tên Tịch Mộ Thiên hoàn toàn không đếm xỉa đến vẻ xấu hổ của cô, mặc cô chống đối, anh ta đã cởi tung cả bộ quần áo ở nhà trên người mình ra.
"Á!!"
Hạ Tử Khâm bịt mắt, bịt tai, cúi gằm mặt xuống la lên: "Tịch Mộ Thiên, chúng ta còn chưa lấy nhau cơ mà!"
Con nhóc này thật là nực cười, Tịch Mộ Thiên cúi đầu cười gằn, trả lời như lẽ dĩ nhiên: "Chuyện này chẳng có liên quan gì đến việc cưới xin cả, anh muốn ôm em!"
Hạ Tử Khâm đột nhiên cảm thấy lưng mình ấm lên, cô đã nằm gọn trong vòng tay của người đàn ông này, dòng nước ấm chảy trên da thịt, hai người ôm chặt lấy nhau nằm trong bồn nước rộng.
Hạ Tử Khâm nhắm chặt mắt lại, coi tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ kì lạ, nhưng giấc mơ này đang dần dần phát triển thành "giấc mơ ướt át", khiến cho Hạ Tử Khâm không thể giả bộ được nữa.
Thực ra giữa hai người mặc dù không phải lần đầu tiên, nhưng sự thân mật chẳng chút che đậy như vậy thì chỉ có lúc này, hơn nữa lần trước Hạ Tử Khâm say mèm, mơ mơ màng màng, cảm giác không mấy thật, nào giống như lúc này đây.
Bàn tay của Tịch Mộ Thiên vuốt ve lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh bạo trên cơ thể cô, kết hợp với dòng nước ấm chảy qua, mỗi lần chạm vào cơ thể Hạ Tử Khâm đều khiến cho cơ thể cô không khỏi run rẩy.
Cô nhắm chặt mắt nhưng các giác quan dường như trở nên nhạy cảm hơn nhiều, bên tai cô phảng phất hơi thở của Tịch Mộ Thiên, hai tay anh ôm chặt lấy cô, chẳng để cho cô có cơ hội phản kháng:
"Mèo say, giờ hãy mở mắt ra nhìn anh, anh là Tịch Mộ Thiên, người đàn ông của em!"
Giọng nói của Tịch Mộ Thiên trầm ấm và rất có từ tính, kèm theo hơi thở gấp gáp nhưng tràn đầy sự ngang ngược không cho phép Hạ Tử Khâm được phản kháng. Hạ Tử Khâm mở mắt ra, cô lập tức như đắm chìm vào ngọn lửa đang bùng lên trong mắt Tịch Mộ Thiên. Trong đôi mắt đó, Hạ Tử Khâm nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của mình.
Bàn tay Tịch Mộ Thiên đẩy eo cô lên, nhẹ nhàng nâng lên rồi chậm rãi hạ xuống.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |