Truyện:Em Đã Nghe Thấy Chưa? - Chương 56

Em Đã Nghe Thấy Chưa?
Trọn bộ 57 chương
Chương 56
Đã từng nghe thấy anh yêu em?
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hôn lễ của Diệp Tích Thượng đúng hạn cử hành, Diệp Tiểu An đã dậy từ sớm đi theo bận trước bận sau, khó được rỗi rãnh trở về phòng nghỉ ngơi. Cô dâu đã mặc vào áo cưới xinh đẹp như mộng ảo, ngồi ở trước gương trang điểm, thợ trang điểm chính là bản thân cô dâu. Diệp Tiểu An ở sau lưng cô, vẻ mặt ước ao ghen t. "Chị dâu chị thật đẹp, như tiên nữ, khiến em cảm thấy anh của em rất lời. "

Cố Hoài Nam bật cười hì hì, thiếu chút nữa thoa lệc môi son. "Mau đi thay lễ phục, đang treo trong phòng đó. "

Chỉ chốc lát sau Diệp Tiểu An thay xong lễ phục nhíu mày đi ra. "Hình như cái này không phải cái đó?"

Cái này thấy thế nào cũng giống một bộ áo cưới đơn giản, mặc dù không có làn váy và cái đuôi thật dài, mà là thiết kế kiểu váy phồng ngắn màu hồng, lại khiến cô nhìn qua càng phát ra linh khí bức người, xinh đẹp đáng yêu.

Cố Hoài Nam quan sát cô từ trên xuống dưới trước trước sau sau, trong đôi mắt lộ ra ánh tán dương. "Tiệm lấy nhầm, nhưng cái này không tồi, rất thích hợp với em. " Cô vỗ vỗ cái ghế chân cao "Xem, chị dâu đã làm ra thêm một cô tiên nhỏ. "

Một phút đồng hồ sau, nhìn thấy mình trong kính, Diệp Tiểu An kinh ngạc há tròn miệng. "Đó là em sao? Là em sao? Thì ra em chưng diện cũng là mỹ nữ!" Cố Hoài Nam không trang điểm đậm cho cô, chỉ hời hợt vài nét, nhưng gương mặt đó lại xinh đẹp gấp bội.

Cố Hoài Nam cười, càng nhìn càng hài lòng. "Tiểu Diệp Tử của chúng ta vốn đã là mỹ nhân bại hoại. "

Diệp Tiểu An soi gương bên trái rồi bên phải, cười cong lông mày. "Em cũng bị chính mình mê hoặc!"

Cố Hoài Nam cúi đầu không cho cô nhìn thấy nụ cười giảo hoạt bên môi mình, mình mê mình làm gì, mấu chốt là phải mê hoặc người kia mới đúng. "Diệp Tử, hôm nay là ngày tốt, trên hoàng lịch viết mọi việc cưới gả đều tốt, có chuyện gì đều thích hợp quyết định vào hôm nay. "

Diệp Tiểu An mập mờ nháy mắt với cô. "Cưới gả? Anh chị chọn ngày hôm nay cũng là vì chuyện này?"

Cố Hoài Nam lấy ra một vương miện thủy tinh cài lên tóc cô, siết chặt khuôn mặt trái xoan của cô, cười không nói.

Lúc Cố Hoài Nam khoác cánh tay Diệp Tích Thượng vào sân, cô liền âm thầm ngắt anh, cằm tự nhiên chỉa hướng về phía cô gái đang có vẻ mặt thành thật ngồi sau piano đánh đàn. Diệp Tích Thượng không khỏi nhíu mày, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy để cho ra khẳng định. "Bội phục. "

Cố Hoài Nam hả hê ngẩng đầu. "Anh mới biết!"

Hôn lễ tiến hành vô cùng thuận lợi, Diệp Tiểu An ngồi ở phía sau piano, nâng cằm lên mỉm cười, giống như tự mình cảm nhận được hạnh phúc của đôi tân nhân. Vô số bong bóng từ trên trời rơi xuống bị ánh đèn ánh thành màu sắc rực rỡ, Diệp Tiểu An mở tay ra để bong bóng rơi trong lòng bàn tay cô, từ bên trong thấy được hình ảnh xinh đẹp của mình.

Lúc mở tiệc Diệp Tiểu An đã đói bụng đến mức đầu choáng váng, gắp thức ăn lên liền nhét vào miệng, Diệp Cẩm Niên vừa ngăn đôi đũa của cô vừa đẩy một chén canh tới trước mặt cô. "Diệp Tử, ngày kết hôn không thể ăn quá no, cuộc sống sau này mới có thể mỹ mãn hơn. "

Diệp Tiểu An nhăn nhíu cái mũi nhỏ, uống canh ừng ực ừng ực. "Hôm nay đâu phải con kết hôn. "

Khi vợ chồng Diệp Tích Thượng mời rượu bàn này thì anh cố ý rót đầy rượu trắng vào ly của Diệp Tiểu An, nhìn vương miện trên đầu của cô, cười yếu ớt. "Tiểu An, rượu phải uống sạch, thì chuyện phiền não mới tan hết, về sau đều là hạnh phúc. "

Diệp Tiểu An nháy mắt, nghe lời làm theo. Trong lòng cảm thấy là lạ tại sao hôm nay mọi người đều nói mấy lời kỳ quái?

Hôn lễ rất đơn giản, bớt đi rất nhiều lễ tiết rườm rà. Nếu không phải Cố Hoài Nam kiên trì, Diệp Tích Thượng cảm thấy người nhà cùng ăn bữa cơm là xong, cô gái này lại cứ thích làm ngược với anh. Hai người đại tiệc xong lại cùng đám anh chị em tốt đến một nhà hàng khác làm thêm một chầu. Nhà hàng sát biển, kéo cửa ra là có thể nhìn thấy biển rộng.

Rượu qua mấy vòng không khí liền nóng lên. Diệp Tiểu An uống hơi nhiều, không biết bọn họ muốn chơi đến mấy giờ liền đi ra ngoài trước.

Thời gian này trên đường không có nhiều người, rất nhiều cửa hàng vẫn còn buôn bán. Cô xách giày cao gót đi chân không trên đường, nhắm mắt nghe tiếng sóng biển, ngửi gió biển mới cảm thấy thoải mái hơn.

"Tiểu thư, hôm nay quán miễn phí toàn bộ cà phê, ngài là vị khách thứ 1314, bổn tiệm muốn tặng một món quà, có muốn đi vào ngồi một lát không?" Đi ngang qua quán cà phê ngoài trời, người hầu bàn liền nhiệt tình dụ dỗ buôn bán. Diệp Tiểu An bị mùi thơm nồng nặc bay tới của cà phê hấp dẫn, nghiêng đầu suy tư.

Một ba một bốn? Một đời một thế? (#Ami: phiên âm giống nhau)

Cô cười cười, bước chân rã rời tìm một chỗ ngồi xuống. "Quà ở nơi nào?"

Người hầu bàn cười híp mắt bưng lên một ly Cappuccino cho cô. "Quà đang ở trong cà phê. "

Cố làm ra vẻ huyền bí.

Diệp Tiểu An vốn không xem lời nói của người hầu bàn là quan trọng, nhưng đội cô cúi đầu nhìn thấy hình vẽ trên mặt cà phê thì nụ cười bên môi và cả cơ thể đều cứng đờ tại chỗ.

MARRY ME

......

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm mấy chữ mẫu ngắn ngủi này, cổ họng bị cảm giác chua xót làm đau.

Có lẽ.... Là bọn họ đưa sai rồi, có lẽ bọn họ cho rằng đây là một lời chúc phúc tốt đẹp. Nhất định là như vậy, Diệp Tiểu An cầm muỗng nhỏ lên nhẹ nhàng khuấy vài cái trong ly, hình chữ liền trở nên mơ hồ, nhưng lòng của cô vẫn chưa thể bình phục, ngược lại loạn hơn.

Nhiều năm trước trong một ban đêm nào đó cô cũng từng nghe câu nói này, phát ra từ miệng một người đàn ông mà cô nhớ nhung đến điên cuồng. Trong ba năm cô đi qua rất nhiều quốc gia, rất nhiều thành phố, từng thấy rất nhiều hôn lễ, nhưng đều không liên quan với cô. Hạnh phúc của người khác, cô là người đứng xem, như vậy hạnh phúc của mình thì sao? Diệp Tiểu An tự nói với mình đừng không biết đủ, cô càng nghĩ như vậy, hình dáng ở sâu trong nội tâm của người kia liền càng hiện ra rõ ràng.

Trong ba năm cô đã học xong tiếng Anh, học biết lái xe, học cách nhớ đường, học làm sao phân biệt phương hướng, học làm rất nhiều loại thức ăn, học được độc lập, học được tự tin, học được rất nhiều thứ, bao gồm học được làm sao thay thế người khác chăm sóc mình, giống như đang có anh bên cạnh. Anh đang, ở bên cạnh cô.

Chỉ là thỉnh thoảng đứng ở đầu phố phồn hoa xa lạ, trong đầu cô đều sẽ không tự chủ vpng5 lại câu nói anh đã từng nói.

Vô luận cô ở chỗ nào trong thành phố này, anh nhắm mắt lại cũng có thể tìm được cô.

Hôm nay cô đang ở nơi khác, anh có còn theo hay không?

Có thể tìm được cô hay không?

Diệp Tiểu An chờ đợi ba năm, chỉ mong có thể không hẹn mà gặp anh ở một khúc quanh nào đó, nhưng mỗi khúc quanh đều chỉ mang đến cho cô hết thất vọng này đến thất vọng khác, khiến cho cô như rơi vào nơi hoang vu không một ngọn cỏ, mỗi lần gặp thoáng qua, nét mặt của người xa lạ đều như đang cười nhạo cô ngây thơ.

Diệp Tiểu An lắc đầu một cái, bỏ đi tất cả ý nghĩ không thiết thực, bưng ly lên uống từng ngụm từng ngụm cà phê.

Bỗng dưng, một vật thể kim loại cứng rắn bị cô nuốt vào trong miệng, cô bị sợ đến vội vã phun ra. Vật kim loại rơi vào trong ly lần nữa, va chạn với thành ly vang lên tiếng vang giòn dễ nghe, lúc Diệp Tiểu An thấy rõ vật kia thì mắt chợt trợn to, hướng về phía nguồn sáng, cố gắng nhìn rõ nó hơn.

Đó là một chiếc nhẫn, phía trên khảm một viên kim cương khổng lồ, ở dưới ánh đèn cực kỳ sáng lóa chói mắt.

"Thích món quà này không?"

Giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng cô, cảm giác quen thuộc làm tim cô run mạnh lên. Cô nắm chiếc nhẫn không dám quay đầu lại, chỉ sợ đây là ảo giác do rượu chế tạo ra.

Giang Thiệu hết sức kềm chế kích động muốn ôm cô vào trong ngực, một tay che kín mắt của cô, một tay nắm bàn tay nhỏ hơi run của cô. "Đi theo anh. "

Diệp Tiểu An vốn định co cẳng chạy, nhưng giờ phút này cặp chân giống như không phải là của mình, lại ngoan ngoãn đi theo anh. Mắt không nhìn thấy, nhiệt độ và lực lượng truyền tới từ lòng bàn tay khiến tim cô đập loạn. Khi chân đạp lên bờ cát mềm mại cô mới nhận ra mình đã càng ngày càng gần biển Caxpi (hồ nước lớn nhất trên thế giới tính về cả diện tích và thể tích), rốt cuộc anh dừng lại, rút cái tay đang ngăn trở tầm mắt cô đi.

Trên mặt biển có một cái bè gỗ màu xanh dương khổn lồ đang lơ lửng, màn lụa mỏng màu xanh dương được cột đứng ở giữa đang lay động theo gió, ánh đèn chiếu vào phía trên gần như hư ảo. Đây là một ý tưởng kì dị trước kia của cô, dù thế nào cũng không ngờ lại biến thành thực tế.

Diệp Tiểu An mở mắt thấy một cảnh tượng như vậy, rung động che miệng kêu lên, theo bản năng lùi lại một bước, lại vừa đúng rơi vào một cái ôm ấm áp. Giang Thiệu cũng khống chế không nổi nữa, ôm chặt cô, thậm chí ẵm cô lên khỏi mặt đất, vùi đầu vào trên cổ cô, hít mạnh mùi hương của cô, cảm thụ rung động mất mà được lại.

"Anh buông ——"

Cô mới nói mấy chữ đầu đã bị một cái tay giữ chặt cằm của cô, nâng lên, môi của anh áp xuống, hôn lên môi cô gần như tàn bạo, giày xéo đôi môi mềm mại của cô, đoạt lấy hơi thở của cô như đang cắn xé thức ăn. Diệp Tiểu An đau đớn liều mạng giãy giụa, Giang Thiệu lại điên cuồng hôn cô như không hề hay biết, sự dã man bá đạo khiến cô cảm thấy mình là một món ăn bị một con dã thú đói khát đã lâu tìm được.

"Không buông, sẽ không bao giờ để cho em rời khỏi anh nữa. " Giọng nói của anh nghẹn ngào rõ ràng, sức lực lớn làm cô thở không nổi.

Nhịp tim Giang Thiệu đập vào tim cô cách lớp áo, khiến Diệp Tiểu An cảm thấy giống như rốt cuộc tìm được một nửa kia trong đời này của mình, có cảm giác khó xử như bỏ hết phồn hoa nhưng lại bị thứ gì không rõ đạp phải.

Ôm cô, Giang Thiệu cảm thấy dường như đã có mấy đời, giống như cô đã đi cả thế kỷ.

Khoảnh khắc chạm lấy cô trái tim của anh đã bắt đầu rơi mưa, mỗi một phần nhớ nhung Diệp Tiểu An dành cho anh không ngừng xuyên qua lớp da mỏng mạnh mẽ cắn nuốt anh. Cô không biết vào khoảnh khắc đó anh sợ hãi không còn cảm nhận được tình yêu cô dành cho anh cỡ nào.

"Tiểu An, tại sao có thể độc ác, rời xa anh lâu như vậy? Hơn một ngàn ngày đêm, mỗi ngày anh trừ làm việc thì đều nhớ đến em, rất nhớ em. Anh tìm em khắp nơi, đi khắp mỗi một đường mỗi một phố trong thành phố, hi vọng ngày nào đó có thể tìm được em, hoặc là nghe được em gọi tên anh ở trong đám người. Anh thật hối hận vì sao không để em có con của anh, ít nhất vì đứa con, em sớm muộn gì cũng về bên cạnh anh. Lại nghĩ có phải lúc ra đi em đã mang thia nhưng lại độc ác bỏ đi không, anh không chỉ một lần nằm mơ thấy đứa bé gọi anh là ba, em có biết hay không, anh đã ba năm không có một giấc ngủ ngon rồi, tiếp tục nữa anh không biết mình sẽ biến thành hình dáng gì. Không có em anh mới biết mình quả thật không phải cứng đầu cứng cổ, sức mạnh vô địch, không có em anh liền không có cách nào sống tiếp, nhưng anh hiểu rõ em sẽ không kết hôn, nhất định đang ở một nơi nào đó trên thế giới chờ anh, ngoan ngoãn chờ anh giống như trước.... "

Mỗi chữ trong lời nói của anh đâm thẳng vào tim cô, Diệp Tiểu An đã sớm quên giãy giụa, vô lực mặc anh ôm, trong mắt vô cùng ẩm ướt nhưng lại cắn môi nhịn xuống.

"Tả Trí nói đời này em mơ ước kết hôn ở đây, anh, ba em, anh của em và cả chị dâu em tự nhiên muốn làm gì đó cho em, Tiểu An, anh muốn lấy em ở đây, ngay hôm nay, ngay bây giờ. "

Diệp Tiểu An chấn động, rốt cuộc hiểu ra hành động kỳ quái của mọi người hôm nay, thì ra là bọn họ đã sớm thiết kế tốt tất cả, để cho cô ngây ngốc tự chui đầu vào lưới, cô có thể xác định Diệp Cẩm Niên và Diêu Nhã kết hôn là vì cô, dùng điều đó nói cho cô biết ông thật đã quên quá khứ với Cảnh Thiên, ông có cuộc đời mới, chỉ cầu cho cô hạnh phúc. Ngay cả Diệp Tích Thượng cũng dùng hôn nhân khiếncô tin tưởng tất cả mọi người đều thương cô, chờ đợi cô hạnh phúc.

Có vài người nhất định phải ở chung cả đời, giống như có người cả đời đều không thể ở chung với nhau.

Nước mắt của Diệp Tiểu An rốt cuộc vỡ đê, chảy xuống nhanh chóng, rơi vào trên mu bàn tay của anh, cháy lan cả người của anh.

Giang Thiệu đặt cô xuống để cho cô đối mặt mình, mở lòng bàn tay của cô ra cầm lấy chiếc nhẫn kia. "Cái này là anh đặt làm ngay sau khi em rời đi, phía trên có khắc tên của chúng ta, có thể đeo nó lên chỉ có em, không tìm được em thì anh phải cô đơn cả đời rồi. "

Diệp Tiểu An lau nước mắt, giễu cợt cười: "Vậy sao, sao em lại nhớ có người nói muốn ở bên em là vì em nghe lời, em dễ bị gạy, còn nghe thấy người khác không phải không có Diệp Tiểu An thì không được!"

Ánh mắt của Giang Thiệu nhìn thật sâu cô, hồi lâu mới mở miệng. "Như vậy còn có một việc, em đã nghe thấy chưa?"

"Nghe thấy cái gì?" Cô bị tức giận quay mặt không nhìn anh, nhưng không ngờ Giang Thiệu chợt quỳ một chân xuống trước mặt cô, giơ chiếc nhẫn lên ngẩng đầu nhìn cô, trong tròng mắt như đá hắc diệu ánh lên tình yêu sâu đậm.

Đó là thứ đẹp nhất mà đời này Diệp Tiểu An từng thấy, cho đến nhiều năm về sau nhớ lại vẫn cảm thấy hạnh phúc đến mức không nói ra lời.

......

"Ma ma. " Cái tay bé xíu mũm mĩm của Giang Nam vỗ vào trên mặt cô, gọi về suy nghĩ của cô. Diệp Tiểu An cúi đầu hôn trán của con trai một cái, "Thế nào?"

"Ma ma, nói tiếp đi, ba hỏi mẹ nghe thấy cái gì?"

Diệp Tiểu An ôm con trai nằm ở trên ban công lười biếng phơi nắng, khẽ mỉm cười.

Đó là một lời thề, một câu cam kết, một trái tim chân thành, một lần tin tưởng hoàn toàn.

"Nghe thấy, anh yêu em. "

HOÀN CHÍNH VĂN

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)