Vay nóng Tima

Truyện:Duy Nhất Là Em - Chương 045

Duy Nhất Là Em
Trọn bộ 457 chương
Chương 045
Thời Cẩn tàn nhẫn
0.00
(0 votes)


Chương (1-457)

Siêu sale Shopee


Translator: Nguyetmai

Khương Cửu Sênh nói rất chậm: "Mất điện rồi."

Mất điện á?

Chung cư cao cấp đều có nguồn điện dự phòng, mất điện chỉ có thể là sự cố bất ngờ.

Mạc Băng sởn hết gai ốc, nhắc Khương Cửu Sênh cẩn thận rồi nói với Tiểu Kiều: "Lập tức quay xe lại, nhanh!"

Điện thoại không tắt hẳn, màn hình di động vẫn lóe lên ánh sáng mờảo, phủ lên khuôn mặt Khương Cửu Sênh vầng sáng lạnh lẽo. Cô ngước mắt lên, con ngươi đen nhánh như vì sao sáng giữa bóng đêm.

"Bước ra đi." Giọng cô thản nhiên, không hề gợn sóng.

"Sênh Sênh." Giọng nam vọng ra từđầu cầu thang góc trái, rất xa lạ.

Khương Cửu Sênh lướt điện thoại tìm số phòng bảo vệ.

"Không được báo cảnh sát!"

Gã chợt nhào đến, túm chặt điện thoại của cô. Cô hất mạnh ra, mu bàn tay tê rần, điện thoại cũng tuột khỏi tay, văng ra chân tường.

Khương Cửu Sênh cúi đầu, dưới ánh trăng có thể thấy rõ vệt đỏ chót trên mu bàn tay, đau đến bỏng rát.

Tay gã có dao.

Chân trái cô lùi lại một bước, tay phải che trước người, là tư thế phòng ngự một tay. Cô hỏi: "Anh là ai?"

Gã nhích tới gần.

Cô lắc mình, nhanh nhẹn lướt ra sau gã. May mà kết thúc lễ trao giải côđã thay váy ra, bây giờ mới không vướng tay vướng chân.

Nơi đây tối om om, không thể thấy rõ khuôn mặt gã, chỉ có thểđoán vị tríđại khái. Gã cách Khương Cửu Sênh khoảng hai ba mét, dần dần tiến về phía này, con dao trái cây trên tay phải phản chiếu ánh sáng mờ tối.

"Là anh, Sênh Sênh, anh là người yêu em nhất." Giọng gã khàn khàn, tốc độ rất nhanh, thể hiện rõ sự hưng phấn.

Khương Cửu Sênh cơ bản có thể xác định, gã là fan cuồng, mà còn là loại vô cùng điên cuồng.

"Em nhận giải rồi, anh rất vui. Anh chuẩn bị rất nhiều đồăn để chúc mừng, em đi theo anh nhé?" Như thể dụ dỗ, hắn hạ thấp giọng, tiến tới từng bước.

Cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người gã.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, lùi một bước, liếc nhìn điện thoại dưới đất: "Đừng tới gần nữa." Nếu không cô không bảo đảm không ra tay, càng khó bảo đảm không gây thương tích.

Nhưng hình như lời của côđã chọc giận gã.

Giọng gã bỗng trở nên tàn bạo: "Sênh Sênh, em không theo anh à?"

Không đợi Khương Cửu Sênh lên tiếng, gãđã cất cao giọng, vô cùng hùng hổ: "Tại sao em không đi theo anh? Anh yêu em như thế, ba năm rồi, anh theo em suốt ba năm. Em học tán thủ, anh cũng đi học, nhưng em chưa bao giờ tập cùng anh, anh chỉ có thể ngồi bên xem em và người khác liếc mắt đưa tình. Anh đau khổ lắm, nhưng anh không trách em, vì anh yêu em."

Say bí tỉ, trạng thái tinh thần không ổn định, kích động và dễ nổi cáu, hoàn toàn không thể xoa dịu. Chắc phải mất một lúc phòng bảo vệ mới nhận ra bất thường. Vậy cũng chỉ có thể tự vệ thôi.

Khương Cửu Sênh vòng tay trái bó bột ra sau, lúc lắc cổ tay và cổ chân để giãn gân, tay phải siết lại, đôi mắt nhìn chằm chằm con dao trong tay gã.

"Em thích uống sữa chua, anh liền mua cho em rất nhiều, ngày nào anh cũng gửi cho em, sao em không uống? Tại sao không uống lấy một lần?"

Sau tiếng gầm hung tợn, gã thình lình hạ giọng.

"Em đừng sợ, anh không cốý quát em đâu."

Gã cười gàn dở, giọng nói lẩn quất trong hành lang, một chốc thì lẩm bẩm, một chốc lại cuồng loạn: "Sênh Sênh, anh yêu em lắm. Anh đã dọn nhà tới đây rồi, anh có thểở bên em rồi. Sau này em sẽ là của anh, ha ha ha..."

Chuông điện thoại bỗng dưng cắt đứt tiếng cười man rợ của gã, Khương Cửu Sênh gần nhưđi tới nhặt ngay lập tức.

Gã hét lên: "Không được phép nhận!"

Gã nhào tới, vung vẩy con dao, động tác loạn xạ, gào rú như dã thú bị chọc giận: "Tại sao em không trả lời anh? Tại sao em không theo anh chứ?"Ánh trăng nhạt nhòa, đôi mắt đờđẫn của gã bỗng nhìn xoáy vào Khương Cửu Sênh, "Em là của anh, em là của anh..."

Hắn giang hai tay, lao tới như phát điện.

Khương Cửu Sênh xoay mũi chân, đang định tung cúđá, eo cô lại bị kéo về một phía, cô không chút do dự giơ tay đánh về phía kia.

"Ầm!" Gã lao vào khoảng không, đụng phải bức tường.

Cổ tay cô bị giữ chặt, làn da chạm lên cô lạnh băng, hệt như sương cuối thu ngoài cửa sổ. Bên tai là giọng nói trầm thấp, nhưđá quý khẽ chạm vào nhau: "Sênh Sênh, là tôi."

Khương Cửu Sênh ngẩng phắt đầu lên: "Thời Cẩn?"

Không cóánh đèn, ánh trăng lại mờ, cô không thể nhìn rõ hình bóng của anh, như ngửi được mùi thuốc khử trùng hòa với hương thơm bạc hà, là thứ mùi côđã quá quen thuộc.

Là anh, Thời Cẩn.

Khương Cửu Sênh thả lỏng nắm tay. Bây giờ cô mới phát hiện lòng bàn tay mướt mồ hôi, còn Thời Cẩn vẫn nắm cổ tay cô, không hề buông lơi.

Anh cúi đầu, nhẹ hít một hơi: "Em chảy máu rồi."

Chỉ là một vết cứa nhỏ, không sâu. Bác sĩ khoa Ngoại đúng là không phải người thường.

"Không sao cả, chỉ xước da thôi." Khương Cửu Sênh nói.

Thời Cẩn lặng im, dùng chiếc khăn tay màu trắng gạo lau cho cô, cuối cùng băng vết thương lại.

"Em núp đi."

Thời Cẩn buông cô ra, tiến lên hai bước.

Anh quay người cản tầm mắt cô. Dù không nhìn thấy mặt anh, nhưng không hiểu sao, cảm giác lạnh lẽo bất chợt trước gió thu xào xạc, cảm giác run rẩy từng cơn như mùa đồng khắc nghiệt cứ thế bủa vây, thấm vào thân thể.

Khương Cửu Sênh bỗng cảm thấy không chân thật, tựa giấc chiêm bao.

"Mày là ai? Tại sao lại tới giành Sênh Sênh của tao?" Gã bò dậy, vung dao loạn xạ, "Mày cút đi, không được cướp Sênh Sênh của tao!"

Gãđã hoàn toàn mất trí, giận dữ cùng cực, đôi mắt cá vàng như nổi lửa, nhe răng trợn mắt hệt con thúđiên cuồng. Gã nghiến răng nghiến lợi, tay cầm dao, chuẩn bị lao tới cắn xé bất cứ lúc nào.

Dù là vào giờ phút này, Thời Cẩn vẫn bình thản như không: "Côấy không phải Sênh Sênh của mày."

Thời Cẩn là người gặp chuyện nguy nan không hoảng loạn, gặp việc kinh hoàng không luống cuống, thản nhiên trước tất cả, Thái Sơn có sập sắc mặt vẫn không đổi, hươu nai bất thình lình xuất hiện mà mắt không chớp, sau đấy có thể bình tĩnh toan tính, giải quyết kẻ thù.

Gã không còn lý trí nữa, hét ầm lên: "Côấy là của tao, là của tao!"

Sau đó, gã nắm chặt dao, đâm mạnh về phía Thời Cẩn.

Con ngươi Khương Cửu Sênh co lại, cô hét lên thất thanh: "Thời Cẩn!"

Anh quay lại nhìn cô, đôi mắt híp lại, sau đó không chút do dự tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay gã, vặn ra sau lưng, cùng lúc giữ chặt bả vai gã, động tác nhanh nhẹn vô cùng.

Gã kêu lên, con dao cũng rơi xuống đất.

Khương Cửu Sênh nhìn trân trân, dù côở trạng thái tốt nhất cũng không thểđạt được tốc độ phản kích như vậy, chắc chắn Thời Cẩn từng được huấn luyện đặc biệt.

Cô nghĩ, rốt cuộc anh xuất thân từ gia đình thế nào, từng được rèn giũa và nuôi dạy ra sao mới trở thành con người như ngày hôm nay. Khiêm tốn lễđộ như quân tử, lại kiên quyết vững chãi, thậm chí... thô bạo tàn nhẫn.

Khương Cửu Sênh không nhúc nhích, ngơ ngẩn nhìn Thời Cẩn cầm bình cứu hỏa gần thang máy, đập mạnh lên đầu gã ta cho đến khi máu chảy đầm đìa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-457)