Ngoại truyện về Bạch Tước Vũ
← Ch.41 |
Ngồi trong quán cà phê, ngón tay trắng nõn tinh té đang nhảy nhót giống như tinh linh chơi đùa trên bàn phím notebook, khóe môi nở nụ cười thản nhiên. Đây là một cô gái rất xinh đẹp, tóc dài, trang điểm tinh tế, ăn mặc khéo léo, rước lấy bao nhiêu ánh nhìn chăm chú của đàn ông, chẳng qua bản thân cô lại không thèm quan tâm.
Bà chủ quán cà phê bưng một tách Cappuccino tới, đặt ly cà phê trong tầm tay cô gái, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
"Hình như tôi đâu có gọi cà phê?" Cô gái quay đầu, cười cười với bà chủ, nụ cười xinh đẹp đó càng khiến đàn ông hai bên trái phải luôn nhìn chăm chú không nỡ dời mắt.
"Cảm ơn cậu tới đây mỗi ngày, để việc làm ăn của tôi tốt lên." Bà chủ nhoẻn miệng cười, lại đẩy tách Cappuccino đó tới gần cô gái, "Đây là quà cảm ơn."
"Keo kiệt quá, cậu là chủ quán cà phê mà, một tách Cappuccino đã muốn đuổi tôi đi rồi." Cô gái cười trêu chọc, bưng tách cà phê lên uống.
"Cậu là đại cổ đông của quán đấy!" Bà chủ tức giận liếc cô gái một cái, "Nhưng nói thật, cậu tính tiếp tục như vậy sao, Tước Vũ?"
"Vậy tính thế nào?" Bạch Tước Vũ nhướng chân mày lá liễu của mình nhìn đối tác, "Cậu cũng biết, tớ thế này ra ngoài tìm việc cũng không thực tế, thà cứ vậy đăng chút văn chương lên mạng tốt hơn. Vả lại, chẳng phải việc làm ăn của quán cũng không tệ à? Dù sao tôi không lo ăn mặc là được."
"Cậu biết rõ tôi không phải nói chuyện này mà!" Bà chủ thoáng tức muốn nổ phổi nói, "Cậu định khi nào tìm một người bạn trai đây, cậu biết không, bác trai, Vô Ngấn còn có tôi đều rất lo cho cậu đấy!"
Mặc dù phụ nữ hai mươi lăm tuổi vẫn còn rất trẻ, nhưng cũng không có nhiều thời gian, thời gian mấy năm thoáng cái trôi qua, đến lúc đó chỉ có thể thành gái ế lớn tuổi.
"Diệp Tú, người khác có lẽ không biết, nhưng cậu còn chưa rõ sao?" Bạch Tước Vũ mỉm cười, nụ cười mang theo mấy phần mất mát và đau thương, "Một cô gái như tôi, nếu thực sự tìm được một người đàn ông tốt, thì mới là chuyện kỳ lạ."
"Cô gái như cậu thì sao!" Giọng Diệp Túc nâng cao lên vài phần, "Chỉ là mối tình đầu thất bại mà thôi, có sao đâu?! Bây giờ, có bao nhiêu mối tình đầu có thể thành công chứ, hơn nữa kết hôn rồi còn có thể ly hôn mà! Phụ nữ đã ly hôn đều có thể tìm được một người đàn ông tốt cho mình, tại sao cậu không thể!"
Khóe môi Bạch Tước Vũ co quắp, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Diệp Tú, cậu không hiểu."
Cô không giống ba và người anh sinh đôi Vô Ngấn, vì gia cảnh không xứng mà chia tay với bạn trai, rời khỏi thành phố quen thuộc đến thành phố xa lạ không có ai biết, cô không phải đến để chữa thương, mà cô là... muốn vứt bỏ quá khứ, đáng tiếc, cô không làm được.
Nửa đêm tỉnh giấc, cô luôn luôn lệ rơi đầy mặt.
Bảy triệu, dùng cuộc sống gần năm năm làm tình nhân đổi lấy, cũng đủ cho cả nhà họ không ăn không uống cũng có thể hạnh phúc cả đời.
Thực ra, cô từng mong đợi tình yêu, từng hi vọng được mặc áo cưới, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất.
Tiếc thay, hết thảy đều bị phá hủy, bị sự hư vinh và tham lam của bản thân phá hủy.
Bạch Tước Vũ làm một đóa hoa tươi nở vào lúc chưa tới thời gian nở rộ, đã bắt đầu héo tàn.
Đường Dương, gã đàn ông đẹp trai giàu có kia, hái nụ hoa chờ nở - Bạch Tước Vũ, nhưng không che chở cô thật tốt. Đương nhiên, hắn cũng không thể che chở cô, bởi cô chỉ là tình nhân, em vợ hắn, chứ không phải vợ hắn.
Hối hận không?
Bạch Tước Vũ không bao giờ thừa nhận mình hối hận, cho dù trái tim cô đã sớm thủng một lỗ lớn.
Cô gái như cô, sao có thể có được sự thương yêu của người đàn ông tốt chứ. Cô không người từng có mối tình đầu, mà từng là tình nhân của kẻ khác, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Nên, cứ ở vậy cũng không tệ.
Dù sao, cô có tiền.
Mà số tiền này, là dùng hạnh phúc cả đời cô đổi lấy.
Diệp Tú nhìn Bạch Tước Vũ dầu muối đều không vào, chỉ có thể thở dài một tiếng, trở lại quầy bar tiếp tục bận bịu.
Cô là vợ chưa cưới của Bạch Vô Ngấn, là người hợp tác của Bạch Tước Vũ, chị dâu tương lai của Bạch Tước Vũ, nhưng cô không có năng lực xen vào cuộc đời Bạch Tước Vũ. Cả ba Bạch Tước Vũ và anh trai đều không làm được, nói gì tới một nửa người nhà như cô.
Sau khi Diệp Tú rời đi, Bạch Tước Vũ tiếp tục tập trung vào văn chương, chợt thấy WeChat[1] truyền tới một tin nhắn.
[1] WeChat là một công cụ liên lạc di động mới và mạnh mẽ. WeChat hỗ trợ gửi tin nhắn thoại, video, ảnh và văn bản, tương tự như Zalo, Viber.
Phong Nguyệt Vô Quan: Tôi đến thành phố Y rồi, có thời gian sẽ tìm cô, đừng quên chiêu đãi tôi nha.
Khi cô trả lời một chữ "Được", mới phát hiện đối phương đã logout.
Phong Nguyệt Vô Quan là người bạn Bạch Tước Vũ quen trên mạng lúc chơi game. Hai người cảm thấy rất ăn ý, cứ thế trở thành bạn bè. Bạch Tước Vũ không phải không có suy nghĩ khác, nhưng thứ nhất trên mạng là ảo, ai biết phía sau màn hình vi tính rốt cuộc là hạng người gì, thứ hai, cô không tự tin.
Mặc dù bề ngoài cô hơn xa rất nhiều cô gái, song Bạch Yến Vũ vẫn không tự tin, bởi quá khứ của cô.
Cho nên, cô và Phong Nguyệt Vô Quan chỉ là bạn trên mạng, cũng chỉ có thể là bạn trên mạng có quan hệ tương đối tốt thôi.
Đóng laptop lại, sau khi đánh tiếng với Diệp Tú, Bạch Yến Vũ rời khỏi quán cà phê, khiến những người đàn ông hay nhìn cô rất đáng tiếc.
Những người đó chỉ vì bề ngoài của cô nên mới để ý cô, nếu bọn họ biết quá khứ của cô, thì còn chưa biết sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô.
Khinh miệt, hay coi thường?
Về tới nhà, Bạch Tước Vũ tiến vào phòng ngủ nằm sấp trên chiếc giường lớn của mình.
Mặc dù cùng ba và anh trai sinh đôi tới thành phố Y này, nhưng cô không ở chung với bọn họ. Cô tự mua cho mình một căn hộ nhỏ, cô quen ở một mình rồi. Hơn nữa như vậy cũng không ai có thể dễ dàng chạm vào Bạch Tước Vũ thật sự, căn hộ này là cái vỏ kiên cố nhất của cô.
Từ từ nhắm hai mắt lại, Bạch Tước Vũ thiếp đi, mãi cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng đánh thức.
(Alo, ai thế?) Mờ mịt mở mắt, nhìn thấy số điện thoại lạ hoắc, sau khi do dự, Bạch Tước Vũ vẫn nhận. Từ khi tới thành phố Y, cô lại đổi số điện thoại mới, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với thành phố Hải Thiên, ngay cả Bạch Yến Vũ cũng không liên lạc, nên số của cô cũng chỉ có người nhà và mấy người biết.
(Tháng Sáu Tước Hạ Cánh đúng không, tôi là Phong Nguyệt Vô Quan đây. ) Đầu dây bên kia, một giọng nam trong trẻo truyền tới, Tháng Sáu Tước Hạ Cánh là tên trên mạng của cô, cả trong game cô cũng dùng ID này.
(... Là tôi. Tìm tôi có chuyện gì không, Phong Nguyệt?") Bạch Tước Vũ không ngờ sẽ nhận được điện thoại của anh, cô nhớ, cô nhớ cô chưa từng cho anh số điện thoại của mình.
(May quá, tôi cứ sợ nhầm số. ) Đầu dây bên kia, giọng nam nhẹ nhõm hơn nhiều, (Tôi tìm Tiêu ca xin số của cô đó, cứ sợ anh ta nhớ nhầm. )
Thì ra là thế, chả trách. Tiêu Tiêu Triển Chuyển là hội trưởng quân đoàn của Bạch Tước Vũ, nên chỗ hắn tất nhiên sẽ có số điện thoại của những thành viên chủ chốt trong quân đoàn, khó trách Phong Nguyệt Vô Quan biết.
(Hồi sáng tôi đã gửi tin WeChat cho cô, cũng không biết cô nhận được chưa, Tiểu Tước, giờ tôi đang ở thành phố Y. ) Đầu dây bên kia phát hiện Bạch Tước Vũ không nói gì, dừng một hồi nói, (Nếu rảnh dẫn tôi đi tham quan thành phố Y một chút được không? Cô biết đấy, tôi tìm được công việc ở thành phố này, bất quá không quen biết ai. Chỉ có cô là bạn trên mạng thôi, chẳng biết Tiểu Tước có bằng lòng giúp tôi tí không? Hiện tại, ngay cả mua thứ gì ở đâu tôi đều không biết. )
Sau khi cầm điện thoại hồi lâu, Bạch Tước Vũ mới hỏi: (Anh đang ở đâu?)
Phong Nguyên Vô Quan đã nói tới mức này, sao cô có thể bỏ mặc được. Dù sao, tuy không có khả năng phát triển thêm quan hệ khác, nhưng bọn họ vẫn là bạn bè, không phải sao?
(Khu nhà xx, tòa số 24 đơn vị 3, phòng 1602. )
Địa chỉ vô cùng quen thuộc khiến Bạch Tước Vũ phải im lặng một hồi, cô đứng dậy cầm chìa ra ngoài, khóa kỹ cửa cẩn thận, sau khi đi mấy bước bèn nhìn số phòng 1602 nhấn chuông.
(Tiểu Tước, cô chờ một chút, có người nhấn chuông cửa. ) Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới giọng nói rất nghi hoặc, (Lạ thật, tôi đâu quen ai ở thành phố Y, sao giờ có người tới tìm tôi chứ. )
Cửa phòng mở ra, Bạch Tước Vũ nhìn thấy một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, đeo mắt có vẻ rất sạch gọn. Anh không đẹp trai, chỉ có thể nói là bình thường, nhưng khiến người nhìn có cảm giác rất thoải mái. Bạch Tước Vũ cúp máy, nở nụ cười với anh: "Xin chào, Phong Nguyệt, không ngờ thì ra anh là hàng xóm mới chuyển tới."
"... Tiểu Tước?" Cất điện thoại, người thanh niên cực kỳ kinh ngạc, đúng là quá trùng hợp rồi!
Bất quá giống như Tiêu ca đã nói, Tiểu Tước thực sự là người đẹp. Tháng Sáu Tước Đáp rất ít chat video với người khác, cũng chẳng bao giờ nói chuyện trong phòng tán gẫu, nên trong quân đoàn cũng có người nghi cô là nhân yêu.
"Là tôi, Bạch Tước Vũ là tên tôi. Anh cần mua gì, toàn bộ cơ sở chung quanh đây khá tốt, tôi dẫn anh đi xem.
"Triệu Dật." Người thanh niên nghiêng người tránh ra, "Vào trong ngồi một chút trước đã, Tiểu Tước. Tôi phải thu xếp một danh sách trước, căn nhà này cơ bản trống không."
Đúng là trống không. Chỉ có một ít vật dụng cơ bản nhất thôi.
Triệu Dật ngượng ngùng cười cười: "Tôi vừa dọn đến hôm nay, chưa chuẩn bị được gì hết, những vật dụng nội thất này toàn do tôi nhờ công ty môi giới tìm, nếu không hôm nay ngay cả chỗ ở cũng chẳng có."
"Chừng nào anh bắt đầu đi làm?" Bạch Tước Vũ thở dài, "Anh phải mua không ít đồ đấy."
"Tuần sau tôi mới bắt đầu đi làm, mấy ngày có thể giải quyết... Nhưng Tiểu Tước, cô có rảnh không?" Triệu Dật do dự hỏi.
"Tôi là kẻ không có việc làm, nên lúc nào cũng rảnh." Bạch Tước Vũ nhún vai nói.
Tuy Bạch Tước Vũ nói thế, nhưng Triệu Dật không tin. Mặc dù khả năng quan sát của anh rất bình thường, song anh biết, quần áo trên người Bạch Tước Vũ có giá trị không nhỏ, hơn nữa trong game cô rất hào phóng. Bất quá nếu cô không muốn nói, thì anh cũng không hỏi nhiều.
Hai người cứ vậy trở thành hàng xóm, ở thành phố Y gần một năm, Bạch Tước Vũ đã giúp Triệu Dật rất nhiều.
Về sau, từ bạn trên mạng, hai người dần dần phát triển.
Hai năm sau, Bạch Tước Vũ trở thành vợ Triệu Dật.
Anh không ngại quá khứ của Bạch Tước Vũ, con người ai chẳng có quá khứ, chẳng có thời điểm tuổi trẻ bồng bột chứ, chính anh cũng đã từng trải qua. Quá khứ không quan trọng, quan trọng là hiện tại và tương lai bọn họ tiến tới với nhau.
Tháng Sáu Tước Hạ Cánh trở thành vợ Phong Nguyệt Vô Quan vào tháng sáu.
Về phần ban đầu tại sao Triệu Dật phải tới thành phố Y, rồi trùng hợp trở thành hàng xóm của Bạch Tước Vũ, việc này còn quan trọng ư?
Trong hôn lễ, Bạch Yến Vũ nói với em rể của mình: "Em gái tôi là cô bé tốt, cậu phải đối xử thật tốt với nó."
Mà Triệu Dật thì uống một hơi cạn sạch ly rượu: "Cảm ơn chị."
Tác giả: Được rồi, phiên ngoại do Lưu Ly Tương yêu cầu.
Thực ra, Bạch Tước Vũ biết bản thân đã sai, chỉ là làm người luôn có thời điểm kích động.
Bằng lòng đối mặt với quá khứ của mình, bằng lòng đối mặt với sai lầm mình mắc phải, bao giờ cũng tốt đẹp cả.
Hạnh phúc cũng cần tự mình tranh thủ.
Lần này toàn văn thực sự kết thúc!
Khoai Tây cúi chào mọi người.
← Ch. 41 |